Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 29: Quỷ đả tường




[29] - Thôn trong cốc (11): Quỷ đả tường


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Truy hỏi hơn nửa ngày nhưng Du Nghị cũng không hề để lộ tí tin tức nào khiến Tân Manh có chút nản chí. Qua lần ở chung này, cậu cũng hiểu biết thêm một chút về tính cách của Du Nghị, tuy hắn vẫn luôn thuận theo Tân Manh mà đi đâu cũng đi cùng cậu, nhưng thật ra hắn là một người cực kỳ có chủ kiến, nếu như là chuyện mà hắn không muốn nói ra thì không một ai có thể khiến hắn mở miệng, cho dù người đó có là Tân Manh.


Tân Manh cũng không tệ, như một cái đuôi nhỏ mà bám theo sau mông hắn dây dưa nửa ngày vậy mà Du Nghị cùng lắm là chẳng nói lời nào cũng không tức giận, nếu đổi thành người khác, Du Nghị chỉ sợ đã sớm quay đầu chạy lấy người hoặc là đá người ta một cước.


Xem ra chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của chính mình.


Đúng vậy, từ khi gặp Du Nghị, có lẽ là do giá trị vũ lực của đối phương quá cao, hoặc có lẽ là do đối phương cực kỳ trầm ổn và lãnh tĩnh nên Tân Manh dần dần nảy sinh chút cảm xúc muốn ỷ lại, tuy rằng hiện tại vẫn còn chưa quá rõ ràng, nhưng đây lại chẳng phải là chuyện tốt gì, ở trong một game mà lúc nào cũng có thể lấy mạng người này, nếu muốn sống sót thì quan trọng nhất là phải biết tự lực cánh sinh, nếu mọi chuyện đều chỉ biết trông cậy vào người khác... thì Hùng Gia Bảo chính là vết xe đổ của cậu.


Nếu hai người ở trên núi trộm đào mộ phần của người ta thì ở bên kia, Đổng Tu và Lý Hữu Căn đang đi khắp thôn tìm bọn họ, đương nhiên là không tìm được.


"Hai tên kia rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi !" Lý Hữu Căn tùy tiện tìm một chỗ phun đàm, cực kỳ buồn bực, miệng cũng không biết tích đức, "Không phải là đã bị thuỷ quỷ kéo xuống làm thế thân rồi chứ ?"


Đổng Tu lại suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Tân Manh và Du Nghị đã có được manh mối liên quan đến vượt màn nhưng lại cố ý không muốn nói cho bọn họ biết mà muốn chiếm tiên cơ trước, nếu không thì làm cái quỷ gì từ giữa trưa đến giờ.


"Đi, tiếp tục tìm !" Đôi mắt sau mắt kính của Đổng Tu loé lên một tia hàn quang, hắn ta cười lạnh trong lòng, hai người kia cho rằng Đổng Tu hắn ta là một nhân vật như thế nào, hắn ta được coi là tướng quân trăm trận trăm thắng trên bàn làm đàm phán ở thành phố X, hồ ly lớn lớn nhỏ nhỏ ở trước mặt hắn ta cũng chẳng dám hó hé, huống chi Tân Manh chỉ là một tên đầu đường xó chợ, dù Du Nghị lợi hại thì sao, hắn ta chẳng qua chỉ nói mấy câu khách sáo chứ cũng không phải đánh nhau với Tân Manh, hắn cũng chẳng thể làm gì hắn ta, mà Đổng Tu còn tự tin mười phần, kiên định cho rằng, dựa theo trình độ nói chuyện khách sáo của hắn ta, cho dù Tân Manh trúng chiêu cậu cũng chẳng ý thức được.


Hơn nữa hiện tại tiếp tục tìm không chừng còn có thể vừa lúc đánh tan mưu đồ của hai người họ, cho dù không có manh mối gì, nhưng khi nhìn hai người họ làm gì đó, không chừng hắn ta cũng có thể suy luận ra được chút manh mối.


Thôn Tú Sắc thật ra cũng không lớn, hai người tìm thêm một lát, cũng đi hết thôn, cuối cùng bước đến nhà thôn trưởng. Hùng Gia Bảo đang ở trong kho hàng mà Tân Manh đã từng ở, hắn ta hiện tại vừa nhìn thấy Đổng Tu và Lý Hữu Căn liền phiền lòng, thấy bọn họ vào nhà tìm người, ngay cả đáp cũng lời đáp, chuyển mình ngủ tiếp.


"Tìm hết mọi nơi đều không có." Lý Hữu Căn nói, "Sẽ không là thật sự xảy ra chuyện rồi chứ ?"


Ánh mắt Đổng Tu lướt qua cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, núi rừng cách đó không xa tựa như một con quái thú to lớn màu xanh thẫm đang say sưa ngủ, "Không, chắc đã lên núi rồi."


"Vậy còn tìm tiếp không ?" Lý Hữu Căn cũng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, có chút không muốn đi.


"Phải đi !" Đổng Tu lạnh lùng liếc nhìn gã ta một cái, "Chẳng lẽ anh vẫn muốn giống như lần trước mà chết không rõ ràng à ?"


Lý Hữu Căn không tình nguyện mà nói thầm hai câu, "Toà núi này lớn như vậy, sao mà tìm được chứ !"


"Chia nhau ra tìm." Đổng Tu lại nhìn sang bên ngoài, "Tôi đi cánh núi phía nam, anh đi cánh núi phía bắc, trên đường đi nhớ đừng kêu gọi lớn tiếng, cẩn thận đừng để cho bọn họ đề phòng."


"Được rồi." Lý Hữu Căn miễn cưỡng chấp nhận, trong lòng lại không quá vui vẻ, có sự bất mãn đối với Đổng Tu, cũng có sự oán giận đối với hai người kia.


Hùng Gia Bảo trên giường đã thở đều đều, ngủ say.


Hai người tách ra ở cửa nhà thôn trưởng, một người đi hướng nam, một người đi hướng bắc, ai cũng không chú ý trong một cánh cửa sổ khác, thôn trưởng đang cầm tẩu thuốc hút từng hơi từng hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ.


Lý Hữu Căn một bên từ cánh bắc mà lên núi, một bên nhỏ giọng mắng, "Tên Đổng Tu miệng còn hôi sữa này, còn thật cho rằng nó là lãnh đạo à, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tao ! Tao còn là Đảng viên đây, Đảng đó có biết không ? Đây mới chính là lãnh tụ của Quốc gia đường đường chính chính, không cần biết ở chỗ nào đều phải thuộc giai tầng lãnh đạo ! Phải được bảo vệ ! Vậy mà nó dám bắt tao làm cái này cái kia !"


Hắn ta càng nói càng tức giận, thấy được hòn đá nhỏ dưới chân liền dùng sức đá bay, một đường cúi đầu mắng chửi người, cũng không nhìn xem đã đi đến đâu rồi, chỉ nhìn thấy dưới chân có vết chân người đi mà hình thành một con đường nhỏ liền cúi đầu bước theo, không hề phát hiện khung cảnh xung quanh ngày càng mờ.


"Còn có Tân Manh tên dâm đãng kia !" Lý Hữu Căn lại đổi người mắng, cầm lấy cây khô nhặt được đập đập lá cây bên đường, đánh ra tiếng rầm rầm xào xào, che lấp đi sự yên tĩnh đột nhiên đến ở xung quanh. "Chỉ biết đi dụ dỗ nam nhân ! Đi tìm manh mối gì chứ, nói không chừng chính là đang đánh dã chiến ở nơi nào đâu, tìm cái gì mà tìm ! Nếu lát nữa để tao nhìn thấy, tao liền chụp lại một bức, sau khi trở về liền đăng lên mạng ! Đồ đê tiện không biết xấu hổ ! Đồ đồng tính luyến ái ghê tởm !"


Hắn ta càng chửi càng sung, cái gì khó nghe đều mang ra nói, trong team trừ hắn ta ra ai cũng đều bị hắn chửi từ trên xuống dưới, chỉ có Du Nghị, có thể là do bóng ma lần trước, tuy rằng hắn ta cũng mắng, nhưng lại rụt rè thấp giọng lại, sợ nam nhân có thính lực không bình thường kia nghe thấy, thậm chí hắn ta còn chột dạ mà nhìn xung quanh.


Nhưng mà, nhìn một cái, lại khiến hắn ta phát hiện ra điểm không thích hợp.


Bầu trời tối đen ?


Lúc bọn họ tách nhau ra, cùng lắm chỉ là buổi chiều ba bốn giờ, cách lúc mặt trời lặn ít nhất cũng hai giờ, sao lúc này... xung quanh lại tối đen như vậy ?


Lý Hữu Căn vươn tay, phát hiện xung quanh càng lúc càng tối, mu bàn tay vốn dĩ vẫn có thể thấy rõ, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, hắn ta nhanh chóng đứng lại, không dám đi tiếp về phía trước, chân cũng bắt đầu run rẩy.


"Sao lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì ?"


Lý Hữu Căn kích động nhìn xung quanh, những cái cây trong mắt hắn ta vốn dĩ chỉ là những cái cây bình thường giống nhau, nhưng trong bóng đêm lại chậm rãi biến thành những bóng dáng vặn vẹp, nhan sắc u ám tựa như đáy vực sây, cho dù hiện tại đang tối đen vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, chúng như một đám quái vật đang giương nanh múa vuốt, muốn đánh về phía hắn ta !


"A !" Lý Hữu Căn hoảng sợ hét to một tiếng, không muốn bước tiếp về phía trước, quay đầu liền chạy về theo đường cũ, xung quanh không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, hai chân hắn ta dẫm lên lá khô rụng, phát ra tiếng sàn sạt rõ ràng, hắn ta lại không hề nghe thấy, bên tai hắn chỉ có tiếng hít thở ồ ồ, còn có tiếng tim đập mạnh như trống, cái loại cảm giác này rất kì quái, tựa như đang có thứ gì che lại lỗ tai của hắn ta...


Lý Hữu Căn không cẩn thận hơi nghiêng đầu một cái, cảnh tượng hắn ta nhìn thất lại khiến tim của hắn ta đột nhiên ngừng đập !


Thật sự có hai bàn tay trắng bệch như xương khô che lại trên lỗ tai của hắn ta !


Mà chủ nhân của đôi tay kia, là một nữ quỷ sắc mặt trắng như một tờ giấy, đang dán bên gò má của hắn ta, thấy hắn ta nhìn qua, liền nở một nụ cười với hắn ta, cái miệng kia ngay cả một chiếc răng cũng không có, chỉ còn cái lợi máu chảy đầm đìa, khi nhếch môi, đầu lưỡi dính đầy máu tươi rơi ra, đôi mắt đen không có tròng trắng nhìn thẳng vào mắt hắn, phát ra tiếng cười thảm đầy chua ngoa !


"Có quỷ !" Lý Hữu Căn hét thảm một tiếng, điên cuồng chạy về phía trước, muốn thoát khỏi nữ quỷ này ! "Cứu mạng với !"


Nữ quỷ cũng không lập tức đuổi theo hắn ta, Lý Hữu Căn chạy về phía trước, nữ quỷ liền đứng tại chỗ nhìn theo hắn ta, đôi mắt chỉ có một màu đen hơi hơi nhìn xuống dưới, lộ ra một nụ cười quỷ dị.


Lý Hữu Căn liều mạng vọt về phía trước, bỏ xa nữ quỷ ở phía sau, lỗ tai đã khôi phục lại bình thường, hắn ta có thể nghe thấy tiếng động xung quanh, hắn ta nhịn không được mà nhìn thoáng về phía sau, phía sau thứ gì cũng không có, nữ quỷ kia đã biến mất không thấy, nhưng hắn ta cũng không dám nán lại, muốn một mạch chạy xuống núi, trở về thôn, trở về nơi có nhiều người hắn ta liền được cứu !


Chỉ là hắn ta thở hổn hển chạy cỡ mười mấy phút đồng hồ, phía trước lại vẫn luôn là một mảnh tối đen, lúc hắn ta vô tình quay đầu lại, lại phát hiện nhánh cây bị hắn ta dùng để đánh lá cây nằm ở chỗ cách hắn không xa !


Quỷ đả tường !


Lá gan của Lý Hữu Căn đều bị doạ đến hư ! Hắn ta rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nghe theo lời Đổng Tu, bắt đầu la lớn lên, hy vọng có người sẽ nghe thấy mà đến cứu hắn !


"Cứu mạng ! Cứu mạng với ! Ai tới cứu tôi với ——"


Chẳng có ai đáp lại, Lý Hữu Căn bị nhốt trong bóng tối, bị những cái cây có hình thù kì quái vây quanh, hắn ta ngẩng đầu, bầu trời cũng tối đen, không hề có một chút ánh sáng, những bóng cây đó theo gió mà lay động, từ trên cao mà đổ về phía hắn, bên tai ngoại trừ tiếng sàn sạt mà đế giày ma xát với lá cây khô, không hề còn một tiếng động nào, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn.


"Cứu..." Tiếng cầu cứu của Lý Hữu Căn im bặt mà ngừng, hắn ta nhìn thấy, phía sau những cái cây tối đen cao cao hình thù kỳ quái, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, sau đó là hai cái, ba cái, bốn...


Bóng người nhiều không đếm được đột nhiên xuất hiện sau những cái cây, bọn họ mặc quần áo rách rưới, sắc mặt trắng như tờ giấy, tròng đen chiếm toàn bộ hốc mắt của họ, họ đều nhìn chằm chằm về hướng Lý Hữu Căn, Lý Hữu Căn tựa như một con vịt bị bóp cổ, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra được, mặt nghẹn đến đỏ bừng.


Chạy ! Chạy mau ! Mau chạy nhanh lên !


Lý Hữu Căn không ngừng gào thét trong lòng, nhưng chân hắn ta lại không hề nhúc nhích, tựa như hắn ta đã mất đi liên hệ với thân thể mình, cứ như vậy mà đứng yên tại chỗ, hắn ta chỉ có thể nhìn những bóng dáng đó chậm rãi bay về phía hắn, hắn điên cuồng lắc đầu, nước mắt mắt mũi chảy ra, từ trên cái đùi run run chảy xuống một dòng nước ấm nóng.


Những quỷ ảnh đó đều có bộ dạng của con người, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả đều nở một nụ cười quỷ dị với Lý Hữu Căn, chân không chạm đất, nhanh chóng nhào về phía hắn ta, đến lúc cách hắn ta không xa, trên người quỷ ảnh bắt đầu chảy ra máu loãng, làn da vốn đang hoàn hảo đột nhiên bị nứt ra, tựa như bị lột da, từng lớp từng lớp bị lột xuống, Lý Hữu Căn trừng lớn tròng trắng mắt đang phủ đầy tơ máu, ánh mắt bất lực chuyển động, hắn ta ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, đừng nói đến chuyện lui về sau !


Đừng... đừng mà...


Đột nhiên, những quỷ ảnh đó dừng lại, sau đó mạnh mẽ nhào vào người Lý Hữu Căn !


"A a a ——" Tiếng hét thảm thiết thê lương quanh quẩn trong núi rừng, nhưng dưới chân núi lại chẳng nghe được dù chỉ là một chút.


Đám quỷ ảnh tụ thành một cục, chen chúc nhau nhào đến, từ chỗ ở giữa truyền ra tiếng nhai nuốt mao cốt tủng nhiên, mùi máu tươi ào ạt khiến người ta không dám mở mắt, Lý Hữu Căn biến thành một người đầy máu, tê tâm liệt phế kêu rên, thịt trên người bị từng ngụm từng ngụm cắn xuống, sau đó ăn luôn, hắn ra đang bị quỷ chia thịt !


Loại tra tấn đáng sợ này duy trì tầm một giờ, trước mắt Lý Hữu Căn chỉ là một mảnh đỏ tươi, sự đau đớn trên thân thể đã chết lặng, hắn ta run run rẩy rẩy giơ tay lên, duỗi ra bên ngoài từ một phương hướng trong khe hở.


"A..."


Quỷ vẫn còn đang nhấm nuốt thân thể hắn ta, một ngụm cắn đứt cổ họng của hắn ra, máu bắn tung toé rơi đầy đất, tay của Lý Hữu Căn không còn sức lực mà rũ xuống, triệt đễ mất đi ý thức.


.


HLTT: Bộ này khá đẫm máu nha~ Game kinh dị mờ :))