*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân Manh dồn sức mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất vừa cứng vừa lạnh, cậu muốn đứng dậy, nhưng đầu lại choáng váng không chịu nổi, không nhịn được ấn ấn huyệt thái dương, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Cậu chậm rãi nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, hình như bọn họ đi vào một trò chơi khủng bố, tang thi ở khắp nơi, cuối cùng cậu dưới sự bảo hộ của vị đội hữu mới Du Nghị thuận lợi thăng cấp, sau đó... Sau đó thì sao?
Cậu nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, đây là trò chơi thứ hai sao?
Cây rừng rậm rạp, núi non chập chùng, tiếng côn trùng rỉ rích cùng tiếng chim hót không dứt bên tai, Tân Manh đang ngồi trên một bãi đất, xuyên qua ánh mặt trời vụn vặt, có thể thấy sơn cốc phía dưới.
(Sơn cốc = khe núi, thung lũng)
Bên trong sơn cốc có một thôn xóm rất lớn, nhà gạch ngói được xây dựng rải rác không theo quy luật, còn mơ hồ thấy được bóng người lui tới trên đường đất.
Đây là một thôn xóm trong sơn cốc bị dãy núi nhỏ vây quanh, theo núi cao chập chùng xung quanh, chỉ có một con đường thông ra ngoài, ở ngay dưới chân Tân Manh, cũng chỉ còn nơi này có độ cao thấp hơn, tạo thành một vùng lõm nhỏ, cậu quay người nhìn về sau, chỉ thấy được một mảnh tối tăm, vươn tay ra sờ, như có một vách tường vô hình đứng ở đó, phá hủy đường lui.
Xem ra chỉ có thể đi về phía trước.
Những đội hữu khác chẳng thấy bóng dáng, không biết bị phân tán ở nơi nào.
Tân Manh không do dự bao lâu, cầm lấy ba lô lăn xuống bên chân mở ra xem, trong đó chỉ có vài túi đồ ăn đóng gói và hai bình nước, cậu đeo ba lô lên lưng, chậm rãi đi theo đường mòn được người khác giẫm lên, đi hơn nửa giờ, mới đi vào sơn cốc.
Thôn không có hàng rào bảo hộ hay tường che, thậm chí không có một lối vào chính thức, từ bất kỳ nơi nào cũng có thể đi vào thôn, người trong thôn ăn mặc giản dị, bước chân thong dong, cả nam lẫn nữ đều vô cùng an nhàn sưởi nắng.
Chỉ ở mấy ngày trong mạt thế tràn ngập quái vật buồn nôn và thi thể, lại có cảm giác như đã qua mấy đời, bỗng nhiên nhìn thấy những sinh mệnh tươi sống thế này, nhất thời cảm thấy bọn họ vô cùng đáng yêu, Tân Manh rất muốn qua đó trò chuyện với họ, nhưng lại sợ mình quá đường đột.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu không phải lo lắng xoắn xuýt gì nữa, trong một thôn nhỏ khép kín như vậy đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt mới, lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, bọn họ tò mò đánh giá cậu, không lâu sau liền có mấy người trẻ tuổi đi về phía cậu.
"Anh là ai? Sao lại tới nơi này?" Một thanh niên để tóc húi cua nhiệt tình hỏi, "Tại sao em chưa từng gặp anh bao giờ, anh tới để tìm người hả?"
"Phải rồi, anh tới tìm ai thế? Lâu lắm rồi trong thôn không có người ngoài đến thăm!" Bên cạnh có một cô bé mười tám mười chín tuổi cũng nói theo, sau đầu cô thắt một bím tóc to, vòng từ sau đầu buông xuống trước ngực, khuôn mặt không trang điểm, nhưng rất thanh tú, có vẻ thanh thuần và thân thiết khó thấy được trong thành thị, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, lúc này đang mở to mắt tò mò nhìn Tân Manh.
Ban đầu Tân Manh muốn lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút, lại nói, "Anh và mấy người bạn tới đây du lịch, cuối cùng đi đến đây lại bị lạc nhau, anh muốn tìm bọn họ, xem bọn họ có tới nơi này hay không."
"Ha, vậy để em về tìm ba, kêu ba em gọi người tìm giúp anh nha!" Cô bé cười phóng khoáng, "Ba em là trưởng thôn, nhà em có một cái loa rất lớn, có thể phát thanh, anh đi theo em đi!"
Nói xong quay người lại, tung tăng chạy về phía trước, bím tóc to sau lưng vung vẩy theo nhịp, vô cùng hoạt bát, những người khác cũng nhiệt tình xúm lại, có người kéo tay cậu, có người đẩy lưng cậu, đám người nói nói cười cười đi cùng cô bé thắt bím, líu ríu hỏi Tân Manh gặp phải chuyện gì, đi một đường hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, mấy bé nhỏ tuổi đều mở to mắt tò mò nhìn cậu, lớn tuổi hơn thì nở nụ cười thân thiện với cậu.
Những điều đó khiến Tân Manh bị sự nhiệt tình quá mức của thôn dân làm cho không được tự nhiên lại cảm nhận được thiện ý của họ, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, chủ động đuổi theo bước chân của mọi người, đi về vùng sâu nhất trong thôn.
Nhà của cô bé, hay nói là nhà trưởng thôn, nằm ngay chính giữa thôn này, so với phòng của cậu thì khá hơn một chút, lớn hơn một chút, nhưng vẫn là nhà trệt, cánh cửa dùng cành cây tiêu hong khô tùy tiện chặn lại, bên trong nuôi mấy con gà, cửa nhà đang mở rộng.
"Ba ơi! Nhà mình có khách tới nè!" Cô bé người còn chưa thấy tiếng đã tới trước, cách cửa thật xa đã thét to lên, lúc đám người đến trước cửa, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đã đi ra từ bên trong, thấy Tân Manh, không hiểu sao trong mắt hơi sáng ngời, tiến lên vài bước chào hỏi, hòa ái cười nói: "Thật là ngạc nhiên, đã rất lâu rồi thôn này không có người ngoài đến thăm, chàng trai, cậu một mình đến đây, hay là có bạn đi cùng?"
Tân Manh cảm thấy lời của trưởng thôn có chút kỳ quái, không hỏi tại sao lại tới, mà hỏi bọn họ có mấy người? Nhưng do không biết rõ tình huống, nên cậu cũng không tiện nói gì, chỉ lặp lại lời mà cậu đã nói với cô bé lúc nãy, trưởng thôn sờ sờ vài sợi râu mép trên cằm, cười nói, "Việc nhỏ việc nhỏ, bác sẽ giúp cậu gọi qua loa, để người trong thôn tìm giúp cậu, sẽ nhanh chóng tìm được, cậu đừng lo lắng."
Nói xong đi vào nhà, Tân Manh ngẩng đầu nhìn trên nóc, quả thật thấy trên đó có một cái loa lớn cũ nát, coi bộ đã dùng rất nhiều năm.
Một lát sau, từ trong loa truyền đến tiếng của trưởng thôn, Tân Manh lại phát hiện đối phương nói tiếng địa phương, cậu nghe không hiểu một chữ.
Tân Manh có chút hiếu kì, lúc nãy cậu nghe khẩu âm của thanh thiếu niên trong thôn, nghĩ rằng trong thôn này nói chuyện đều dùng tiếng phổ thông chứ, nhưng bây giờ còn có tiếng địa phương? Nhưng rất đặc biệt, thông bình thường nếu có ngôn ngữ địa phương, không phải đều dùng tiếng địa phương là chính, đối với người ngoài mới nói tiếng phổ thông sao? Nhưng trên đường cậu vẫn nghe họ nói tiếng phổ thông, hình như là tình huống trái ngược?
Cậu giữ lại một phần nghi vấn trong lòng, sau đó cẩn thận nghe trưởng thôn nói chuyện.
Trưởng thôn nói rất ngắn gọn, lặp lại bốn năm lần, tiếng loa cũ kỹ lại vang dội vô cùng khoa trương, bảo đảm nhà nào ở ngoài rìa thôn cũng nghe được như sấm bên tai, Tân Manh đứng ngay dưới loa, vừa nghe lập tức cảm thấy tai mình sắp bị chấn động sắp điếc, vội che tai không dám nghe nữa, nhìn nhìn xung quanh, những người khác đã sớm bịt tai lại, còn mang vẻ mặt tập mãi thành thói quen.
Tân Manh: "..."
Không phải rất nhiệt tình sao, tại sao không có ai nhắc cậu một câu...
Ngay sau đó, Tân Manh nhìn thấy thôn dân đang trong nhà mình đều đi ra hết, có nam có nữ, có già có trẻ, đa phần bọn họ đều nhìn vào nhà thôn trưởng trước tiên, mãi đến khi nhìn thấy Tân Manh đứng bên trong, liền cười với hắn, rồi mới bắt đầu đi tìm người.
Tân Manh bị cô bé thắt bím đón vào trong sân, đám người không biết lấy từ đâu ra mười mấy bộ bàn ghế nhỏ, ngồi xuống ghế, Tân Manh nhìn chung quanh, thấy mọi người đều ngồi hết, cậu cũng ngồi theo, cô bé lấy ra một vại trà từ trong nhà, trong vại có nước trong, đưa cho Tân Manh.
Tân Manh cúi đầu yên lặng nhìn trên vách vại dính đầy bã trà, cùng với vết bẩn mờ nhạt trên miệng vại, nói một tiếng cám ơn, sau đó cầm vại trà bằng cả hai tay, quay sang nói chuyện với người bên phải, tỏ ra mình không khát chút nào.
Cô bé mong đợi nhìn chăm chú cậu trong phút chốc, thấy cậu vẫn không uống, trong mắt không khỏi hiện lên một tia thất vọng, mà Tân Manh bởi vì nghiêng đầu nói chuyện với người ta mà bỏ lỡ, cô bé bĩa môi, ngón tay quấn quấn bím tóc bên tai, thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Đang nói chuyện phiếm với người xung quanh, Tân Manh cũng nhân tiện hỏi thăm về nơi này, rất nhanh, cậu đã hiểu được tình huống căn bản của thôn.
Thôn này gọi là thôn Tú Sắc, do núi non bốn phía, một năm bốn mùa phong cảnh đều xinh đẹp tuyệt trần như tranh vẽ, sắc như hoa xuân mà gọi vậy. Thôn Tú Sắcđã tồn tại rất nhiều năm, không biết cụ thể đã xuất hiện vào thời gian nào, chỉ là đời đời kiếp kiếp đều sinh sống trong mảnh sơn cốc bằng phẳng này, sinh sống dựa vào nghề trồng trọt săn thú, thỉnh thoảng cũng có người trẻ tuổi men theo đường núi đi ra thế giới bên ngoài, nhưng có rất ít người ở lại ngoài đó, nghe nói là do các thôn dân trong thôn Tú Sắc đều tương đối lưu luyến gia đình.
Điều này trong mắt Tân Manh có chút khó tin, bởi vì thế giới bên ngoài phồn hoa muôn vàn, làm sao có thể cả một thôn thế này mà không có người nào ngóng trông yêu thích, nhưng ngẫm lại dù sao đây cũng là một trò chơi, có rất nhiều chuyện chỉ do trò chơi thiết đặt, không thể quá tích cực, liền không tái truy căn cứu đế.
Mười mấy nam nam nữ nữ, đều là người trẻ tuổi đời này, tuổi tác gần, chơi với nhau cũng được, Tân Manh có thể nhìn ra tình cảm giữa ra bọn họ tương đối tốt, mà trong đó, mơ hồ lấy thanh niên để tóc húi cua kia và cô bé thắt bím làm chủ, có vẻ như người dẫn đầu trong nhóm vậy.
Thanh niên tự giới thiệu hắn tên là Ngô Đắc Lợi, cô bé thắt bím tên là Ngô Tuyết Hoa, hai người là anh em họ, thật ra không chỉ có hai người họ, những người khác ít nhiều gì cũng là thân thích của nhau, mấy thôn xóm tương đối khép kín thế này, người trong thôn đều có quan hệ họ hàng, tất cả đều họ Ngô, không có người nào mang họ khác, nếu không phải tổ tông truyền thụ phải gọi là thôn Tú Sắc, thật ra phải gọi là thôn Ngô gia mới phải.
Người trong thôn vô cùng nhiệt tình, mang lại cho Tân Manh cảm giác rất không tồi, nhóm thiếu niên thiếu nữ vây quanh cậu, không ngừng hỏi về cảnh tượng bên ngoài, Tân Manh cũng chưa đi ra ngoài bao giờ, nào biết được ngoài đó có bộ dạng gì, chỉ có thể đối phó qua loa, may là không có ai hỏi kỹ, ngược lại làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm, càng có thiện cảm với những người có lễ phép lại rất hữu nghị này.
Cậu nhân cơ hội hỏi về chuyện trưởng thôn phát thanh nói tiếng địa phương, mọi người nghe vậy, bỗng nhiên nghẹn lại*, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Ngô Đắc Lợi nói với cậu, cái này cũng do tổ tông truyền lại, lúc phát thanh phải dùng tiếng địa phương ngôn, bọn họ cũng không biết vì sao.
*Nguyên văn: [卡了壳], Hán Việt là "Tạp liễu xác", ý nghĩa đại khái là khi một người nói chuyện nhanh và lưu loát, giống như một khẩu súng bắn liên tục không bị gián đoạn, vậy nên khi người đó "cạn lời", không biết trả lời thế nào hay nói gì, thì ta nói họ bị "卡了壳". (Nguồn:)
Tân Manh nghĩ, chắc là sợ bọn họ quên đi nguồn gốc, quên mất ngôn ngữ do tổ tông lưu lại?
Thời gian rất nhanh đã đến bữa trưa, vẫn không thấy bất kỳ đội hữu nào, các thôn dân đi tìm người cũng chưa có ai trở lại.
Ngô Đắc Lợi và Ngô Tuyết Hoa nhiệt tình mời cậu ở lại ăn cơm trưa, Tân Manh không muốn làm phiền người ta, lúc đầu vẫn từ chối, nhưng sau đó những thiếu niên thiếu nữ khác cũng xúm lại nói muốn ăn cơm ở nhà trưởng thôn, bọn họ cùng nhau làm cơm, nhiều người làm vừa không khó vừa rất nhanh, chỉ thêm một đôi đũa cho cậu mà thôi, Tân Manh thực sự từ chối không được, đành nói cảm ơn, muốn cùng đi vào nhà bếp hỗ trợ, nhưng lại bị mọi người ấn xuống, mười mấy người, một nửa đi nhà bếp, nửa kia ở lại tiếp tục nói chuyện với Tân Manh, Ngô Tuyết Hoa còn bày ra một bàn hạt dưa, mấy người một bên tán gẫu một bên cắn hạt dưa, trực tiếp ném vỏ xuống đất.
Người nơi này rất thuần phác, có tính cách thẳng thắn cởi mở tự nhiên.
Sự thật đúng như bọn họ đã nói, không đến nửa giờ sau, cơm đã làm xong, do có nhiều người, cho nên trực tiếp ăn trong sân, Ngô Đắc Lợi kêu mấy người dời hai cái bàn lớn lại gần nhau, mỗi người lấy một chiếc ghế gập từ trong nhà, xếp đều ra hai bên bàn, Tân Manh vốn định giúp đỡ, nhưng vẫn được săn sóc, thậm chí mông còn không thể tách khỏi ghế tựa.
Tiếng cười của Ngô Tuyết Hoa thật trong trẻo, cười khẽ với Tân Manh rồi trừng mắt nhìn cậu, "Nào có đạo lý để khách phải làm việc, việc anh cần làm là ngoan ngoãn ngồi đây, chờ tụi em mang cơm lên, rồi ăn nhiều một chút là được!"
Tân Manh thấy hơi bứt rứt trong người, nhưng lại không thể từ chối ý tốt của người ta, đành phải xấu hổ gật đầu.
Ngay sau đó, đám người đều ngồi vào chỗ, ba của Ngô Tuyết Hoa, trưởng thôn Ngô Đại Thành ngồi ở chủ vị*, những người khác hỗn toà, ngô đến sắc bén cùng Ngô Tuyết Hoa phụ trách đi nhà bếp bưng cơm nước.
*Ngay đầu bàn, chỗ dành cho người có thân phận/uy vọng/ tuổi tác/... lớn nhất.
Đến khi một bàn thức ăn được dọn lên, Tân Manh vừa thấy, có chút giật mình.
Sườn kho, thịt bò hầm, thịt xào lại, thịt kho thái lát, thịt xào ớt, thịt tẩm bột chiên giòn, thịt bò kho tương...
Trong số mười mấy món ăn, phần lớn là món thịt, chỉ có một dĩa khoai tây sợi xào, cùng một mâm cải thìa xào chay.
Ngón tay cậu giật giật, nhân lúc mọi người đang thưởng thức đồ ăn, lặng lẽ lấy ra tấm thiệp trong túi, rũ mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt trái có viết:
【 Nơi đây không phải thiên đường của người ăn chay. 】
【 Nhất định là địa ngục của những kẻ ăn thịt. 】
Ở câu cuối, cụm từ "ăn thịt" ấy, trong từ điển dịch ra là "giống ăn thịt", "động vật ăn thịt" [Vậy nên mình nghĩ cụm từ ấy nghĩa là ăn thịt người:vv]
Tặng cho các bạn vài pic về mấy món thịt nhắc tới trong truyện [cho mấy bạn thèm chơi:3]
Sườn kho (Hồng thiêu bài cốt):
Thịt bò hầm (Đôn ngưu nhục):
Thịt xào lại (Hồi oa nhục):
Thịt kho thái lát (Mai thái khấu nhục):
Thịt xào ớt (Tiêu sao nhục):
Thịt tẩm bột chiên giòn (Oa bao nhục):
Thịt bò kho tương (Tương ngưu nhục):