Editor - Beta: Nắng
Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai.
***
Ôn Cảnh Diệu bị Sở Hiêu Trần nhốt dưới tầng hầm.
Người đàn ông khi xưa ăn mặc chỉnh tề lúc này đây chật vật vô cùng, ông ta hình như không thể đứng vững, miệng thì lầm bà lầm bầm mấy lời linh tinh.
Quan tài băng ở tầng hầm khi đó được bảo quản rất tốt, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa.
Tạ Linh Dụ bay tới bên cạnh, xuyên qua lớp băng nhìn người phụ nữ, cô ta giống như những con rối của Ôn Cảnh Diệu anh từng trông thấy.
Vết thương của cô ta được khâu lại cẩn thận, nhìn thoáng qua thì như một thi thể bình thường.
Nhưng ai cũng biết, bên dưới làn da trắng trẻo này không có gì.
Ôn Cảnh Diệu trông thấy Sở Hiêu Trần đến thì rất kích động, luôn miệng gào to mắng chửi, nói ra toàn lời bẩn thỉu.
Tạ Linh Dụ cau mày nhìn gã đàn ông.
Đột nhiên Ôn Cảnh Diệu chuẩn xác nhìn về chỗ Tạ Linh Dụ đang đứng, trong mắt ánh lên sự hưng phấn.
"Tạ Linh Dụ! Thế mà ngươi chưa chết!" Ông ta kêu to.
Trên lý thuyết, chỉ có mình Sở Hiêu Trần có thể nhìn thấy Tạ Linh Dụ, Trần Đinh có thể nhìn thấy anh là bởi vì hắn có thể chất đặc biệt.
Nhưng bây giờ đến Ôn Cảnh Diệu cũng nhìn thấy anh.
Lúc nãy rõ ràng ông ta chỉ trông thấy Sở Hiêu Trần.
"Mọi người bên ngoài có biết tình trạng hiện giờ của ông ta không?" Tạ Linh Dụ bay đến bên cạnh Sở Hiêu Trần.
"Không biết." Sở Hiêu Trần kéo anh lùi lại vài bước, tránh xa Ôn Cảnh Diệu.
"Thế à..." Tạ Linh Dụ xoa cằm, gọi 233.
233 yếu ớt lên tiếng, hiển nhiên là không mấy hứng thú.
Tạ Linh Dụ nhận ra 233 từ khi ra khỏi nhà Trần Đinh đã như thế này, tâm trạng không tốt.
"Ôn Cảnh Diệu có thể nhìn thấy ta." Tạ Linh Dụ vỗ trán 233.
"A? Hả! Thật á?" 233 nhanh chóng trở lại như thường, "Không đúng, ông ta bị phạt đuổi ra khỏi thế giới này, lẽ ra phải không thấy ngài chứ."
"Ừ, bình thường là như vậy." Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần, "Ông ta có thể nhìn thấy ta chứng tỏ ông ta không bình thường."
Sở Hiêu Trần hiểu ý Tạ Linh Dụ, bất ngờ xuất hiện cạnh Ôn Cảnh Diệu, đồng thời tung ra vô số cấm chế cùng lưới trời bủa vây ông ta.
Linh lực mạnh mẽ đổ vào trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu, ông ta vốn sắp chết lại nhận thêm một đòn này, thất khiếu* lập tức đổ máu.
(*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.)
Nhưng so với linh hồn chịu thương nghiêm trọng, vết thương trên cơ thể không đáng để nhắc tới.
Tạ Linh Dụ nhìn linh hồn ông ta bị xé rách thành từng mảnh, muốn chạy trốn ra ngoài, lại bị Sở Hiêu Trầng vô tình tóm lại nhét vào trong cơ thể.
Linh hồn không ngừng bị xé rách rồi dán lại, như một tờ giấy bị dán bừa bãi, không ai quan tâm có chính xác hay không.
Tạ Linh Dụ cẩn thận nhìn thật kỹ linh hồn của Ôn Cảnh Diệu, mãi cho tới khi có một chấm nhỏ màu đen muốn lén lút chạy ra khỏi linh hồn Ôn Cảnh Diệu, anh lập tức kêu to: "Sơ Sơ!"
Chấm đen kia hung hãn đánh đấm lung tung, xé ra một chấm nhỏ trên tấm lưới linh lực của Sở Hiêu Trần, bay thẳng đến trước mặt Tạ Linh Dụ.
Hơi thở của sự nguy hiểm chợt bủa vây 233, âm thanh điện tử run rẩy của nó kêu to: "Aaaaaa! Ký chủ!"
Chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách của chấm đen với Tạ Linh Dụ chưa đầy một centimet.
"Đừng hét, bình tĩnh chút đi." Tạ Linh Dụ bình tĩnh nói: "Không sao cả."
Dưới sự an ủi của Tạ Linh Dụ, hệ thống bắt mình bình tĩnh lại xem xem tình huống trước mặt.
Trái ngược với suy nghĩ của nó, chấm đen mà nó cho rằng sắp xâm chiếm cơ thể Tạ Linh Dụ dừng lại khi sắp chạm đến Tạ Linh Dụ.
Lúc này nó mới nhìn thấy vô số sợi linh tuyến mỏng hơn cả chấm đen bao bọc xung quanh nó, buộc chặt nó lại.
Mà Sở Hiêu Trần đang giữ những sợi linh tuyến kia.
Tạ Linh Dụ thoáng cái bay cao lên, nhướng mày nhìn chấm đen.
Thứ này, trên người nó toàn là ác ý....
Đối với những thứ muốn làm hại Tạ Linh Dụ, Sở Hiêu Trần đều khiến nó biến mất mãi mãi.
Tạ Kinh Dụ nhìn Ôn Cảnh Diệu, lúc này trong mắt ông ta chỉ có mình hình bóng của Sở Hiêu Trần.
Quả nhiên Tạ Linh Dụ có thể bị nhìn thấy đều là chấm đen này giở trò.
Sau khi phát hiện không thể chạy trốn, chấm đen cũng không giả vờ nữa, từ một chấm nhỏ biến thành một quả cầu đen đầy lỗ to nhỏ khác nhau.
"Này! Đây là...." Không đợi Tạ Linh Dụ hỏi, 233 kinh ngạc hô to trước, hơn nữa còn bị cưỡng chế cắt đứt câu nói.
"Hệ thống vạn người mê." Tạ Linh Dụ gọi tên quả cầu kia.
"Liên kết với hệ thống vạn người mê, ngươi sẽ trở thành vạn người mê. Nam nữ đều thích ngươi, ngươi sẽ trở thành người được yêu thích nhất trên thế giới." Quả cầu đen phát ra âm thanh mê hoặc.
Chỉ là không ai đáp lại, linh tuyến trói nó càng lúc càng chặt hơn.
Nó bắt đầu lặp đi lặp lại lời nói đó, âm thanh từ vô cùng mê người trở thành âm điện tử máy móc chói tai.
"Được thôi." Tạ Linh Dụ lạnh lùng trả lời.
Quả cầu đen cảm thấy nguy hiểm, liều mạng bay về phía Tạ Linh Dụ, ngọn lửa cuồng nộ men theo linh tuyến đốt lên người quả cầu, nó giãy dụa kịch liệt, cuối cùng biến thành một đống tro tàn tan biến đi khi còn chưa chạm đất.
Tới tận giây cuối cùng trước khi bị đốt cháy, quả cầu đen kia vẫn chưa từ bỏ ý định ký sinh Tạ Linh Dụ, biến anh thành nô lệ của hệ thống.
Giống như.... Tô Lai và Ôn Cảnh Diệu vậy...
【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu cấp A: Tìm thấy hệ thống bị lỗi nhiễm virus và tiêu hủy nó. Dựa trên phán định linh hoạt, nhận được khen thưởng “Cơ thể phù hợp”. Rải hoa! 】
【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ che giấu, nhận được khen thưởng "Sách của tử linh". Rải hoa! 】
Sau khi quả cầu đen chết, 233 đơ ra vài giây rồi máy móc tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.
Lần này phần thưởng được đưa đến rất nhanh, 233 vừa nói xong, một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc cơ thể Tạ Linh Dụ, những cảm giác của con người như máu chảy, tim đập và trọng lực lần lượt xuất hiện.
Sở Hiêu Trần đón được Tạ Linh Dụ rơi từ không trung xuống.
Anh nhìn thấy mình trong mắt hắn, là khuôn mặt của anh.
Tất cả mọi thứ đều giống như trước.
Chỉ có một thứ khác, đó là khế ước giữa anh và Sở Hiêu Trần.
Càng bền chặt và khó tách rời hơn.
Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng đặt Tạ Linh Dụ xuống, mười ngón tay đan vào nhau.
Nhưng mà, màn biến lại thành người này không đả động được Ôn Cảnh Diệu.
Ông ta đã trở nên điên khùng từ lúc quả cầu đen ra khỏi người ông ta.
"Hệ thống, hệ thống của ta đâu? Ngươi đâu rồi? Ngươi đâu rồi!" Ông ta liên tục lẩm bẩm câu này.
"Ôn Cảnh Diệu." Tạ Linh Dụ gọi tên ông ta, không to, nhưng lại như tiếng chuông lớn gõ vang bên tai Ôn Cảnh Diệu.
Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tạ Linh Dụ, lúc này mới như tỉnh lại điên cuồng cười to.
"Ngươi sống lại? Vậy mà ngươi có thể sống lại!" Ông ta dùng sức dẫm mạnh xuống sàn, chỉ vào quan tài băng: "Ngươi giúp cô ấy sống lại! Ngươi lập tức khiến cô ấy sống lại cho ta! Cô ấy là mẹ của tên tạp chủng kia!"
Tạ Linh Dụ chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, ông ta càng thêm điên cuồng, liên tục thốt ra những lời tục tĩu.
Màu máu trong mắt Sở Hiêu Trần càng đậm hơn, linh lực hoá thành dao muốn cắt lưỡi ông ta.
Tạ Linh Dụ nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười, dùng khẩu hình nói: "Đừng."
Linh lực tan ra, Sở Hiêu Trần hôn nhẹ lên trán Tạ Linh Dụ, nói được.
"Được thôi." Tạ Linh Dụ quay đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu, biểu cảm dịu dàng vừa nãy lập tức biến thành lạnh lùng.
Ôn Cảnh Diệu thấy Tạ Linh Dụ đồng ý thì vô cùng sửng sốt, mấy lời bẩn thỉu chực ở đầu môi đều bị dằn lại.
"Ký chủ! Nhưng mà..." Hệ thống cũng vội vàng gọi Tạ Linh Dụ.
"Ta biết." Tạ Linh Dụ nói trước.
Anh biết hệ thống định nói gì, người chết không thể sống lại, không thể vi phạm quy tắc của thế giới này.
Hệ thống thấy anh hiểu rõ trong lòng, cũng yên lặng không nhiều lời nữa.
Tạ Linh Dụ nhấc tay lên, thi thể nằm trong quan tài băng bay tới nơi Ôn Cảnh Diệu không thể với tới.
"Ta có thể khiến bà ta sống lại, nhưng ta cần ông trả lời mấy câu hỏi của ta." Tạ Linh Dụ nói với Ôn Cảnh Diệu.
"Ngươi hỏi! Ngươi hỏi đi! Chuyện gì ta cũng trả lời ngươi!" Hy vọng hồi sinh ngay trước mặt, Ôn Cảnh Diệu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc của người phụ nữ.
Có thể hồi sinh! Tạ Linh Dụ không có cơ thể còn có thể hồi sinh! Em ấy nhất định cũng có thể...
"Vì sao ông lại muốn trái tim của Sở Hiêu Trần?" Câu hỏi của Tạ Linh Dụ cắt đứt mạch suy nghĩ của Ôn Cảnh Diệu.
Ôn Cảnh Diệu không kiên nhẫn đáp: "Bởi vì em ấy không có, em ấy cần."
"Ông biết chuyện ta muốn hỏi không phải chuyện này." Tạ Linh Dụ lại giơ tay lên, thi thể bay xa Ôn Cảnh Diệu hơn, hơn nữa còn trong suốt như sắp biến mất.
"Nếu ông không nói, bà ta sẽ biến mất! Muốn hồi sinh cần điều kiện!" Tạ Linh Dụ nghiêng đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu.
Ôn Cảnh Diệu lập tức quay phắt qua hung ác trừng Tạ Linh Dụ, ông ta nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ta không thể lấy trái tim ra một cách sạch sẽ, luôn có linh hồn bám trên đó, như vậy thì ta vĩnh viễn sẽ không thể hồi sinh một em ấy chân chính. Huống chi những trái tim khác mà ta lấy được căn bản không dùng được, chỉ có con của em ấy là phù hợp nhất."
Hệ thống ở trong đầu Tạ Linh Dụ bổ sung thêm: "Đúng vậy, ông ta đã dùng rất nhiều người làm thử nghiệm, kết quả đều là sau khi hồi sinh mẹ của Sở Hiêu Trần sống không lâu, hơn nữa luôn mang những đặc điểm của chủ nhân trái tim chân chính. Ôn Cảnh Diệu không thích."
"Không thích chuyện gì?" Tạ Linh Dụ hỏi.
"Không thích chuyện mẹ Sở luôn từ chối sự theo đuổi và lời tỏ tình của ông ta, Ôn Cảnh Diệu cho rằng linh hồn của mẹ Sở bị ô uế bởi những người khác nên mới vậy." Nói đến đây, hệ thống thấy hơi cạn lời, "Ông ta cảm thấy ông ta vì mẹ Sở hi sinh nhiều như vậy, mẹ Sở nhất định sẽ cảm động đến nỗi rơi lệ, rồi lấy thân báo đáp, không thể nào từ chối ông ta được."
"Hơn nữa, ngươi biết nhân vật chính là cái gì không?" Giọng điệu của Ôn Cảnh Diệu càng lúc càng kích động, "Nhân vật chính có nghĩa là không thể chết, không thể chết đấy! Ta giết nó thì sẽ bị đạo trời trừng phạt! Ta cũng sẽ chết! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu!"
"Cho nên ông ta tìm đến ký chủ, ông ta muốn ngài thay ông ta lấy ra trái tim sạch sẽ, còn thay ông ta nhận lấy trừng phạt của đạo trời." Hệ thống nói tiếp.
Sở Hiêu Trần cũng nghe thấy những lời hệ thống và Ôn Cảnh Diệu nói, tay siết chặt tay Tạ Linh Dụ hơn chút.
"Nhưng ta không bị trừng phạt gì cả, vì sao? Khi đó ta cũng coi như là giết chết anh ấy mà?" Tạ Linh Dụ vừa nói vừa nhìn Sở Hiêu Trần.
"Ngài là đặc biệt."
"Tôi cam tâm tình nguyện."
Vừa hỏi dứt câu, hai âm thanh đồng thời vang lên bên tai và trong đầu Tạ Linh Dụ.