Editor - Beta: Nắng.
Chương 57: Hoa hướng dương nhỏ tự do.
***
Sở Hiêu Trần xem thật kỹ càng ký ức của 233, đặc biệt là lúc 233 cưỡng chế đưa Tạ Linh Dụ đến thế giới này.
"Nhiệm vụ?" Sở Hiêu Trần không rõ ý tứ khẽ cười, ngón tay dừng lại ở chữ "Phục sinh" trên giao diện nhiệm vụ.
Cảm giác bị xem sạch ký ức không dễ chịu chút nào, thân thể 233 xuất hiện vài tia lửa điện rẹt rẹt, hiện tượng này chỉ xuất hiện khi hệ thống bị thương.
"Đi đi." Sở Hiêu Trần thấy nó như vậy thì lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách.
Không còn bị cản lại nữa, 233 một giây cũng không muốn lãng phí, lập tức rời khỏi nơi này, quay về bên cạnh Trần Đinh.
Nó nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trần Đinh, hơi hoài niệm chọc chọc mặt hắn.
Trần Đinh không hề nhận ra, trái lại là bông hoa hướng dương Nhung Nhung bình thường rất lạnh lùng kia tỉnh lại nhìn 233.
Nhung Nhung giống với chủ nhân của mình, rất nhanh nhạy nhận ra hệ thống của 233 đang bị thương và nỗi lòng bồn chồn không yên.
Nó toả hương trấn an tinh thần, giúp 233 chữa thương.
233 cúi đầu nói cảm ơn, cơ thể bé nhỏ nằm lên trên gối của Trần Đinh.
Ký chủ, ngài mau khoẻ lại đi, nó nhủ thầm trong lòng.
Tạ Linh Dụ nằm ngủ trong ngực Sở Hiêu Trần, hiếm khi mới có một giấc ngủ dài không mộng mị.
Lúc anh tỉnh lại, Sở Hiêu Trần đang nghịch những ngón tay xinh đẹp của anh.
"Sơ Sơ." Tạ Linh Dụ gọi Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần ngẩng đầu, ngọt ngào trao hôn với bé quỷ nhỏ của hắn.
Linh lực cuồn cuộn không dứt truyền từ Sở Hiêu Trần sang Tạ Linh Dụ.
Tay Tạ Linh Dụ đặt trên vai Sở Hiêu Trần, linh hồn thoải mái dựa vào người hắn.
Đợi cho linh hồn của Tạ Linh Dụ ổn định lại, Sở Hiêu Trần buộc một sợi linh tuyến mỏng lên cổ tay Tạ Linh Dụ và bản thân.
"Sao thế, sợ em đi lạc à?" Tạ Linh Dụ từng chút từng chút rút ngắn sợi dây, mu bàn tay đụng phải Sở Hiêu Trần.
"Đúng vậy." Sở Hiêu Trần thấy thế thì siết chặt linh tuyến hơn, nhìn cứ như cổ tay bọn họ bị trói lại với nhau vậy.
Tạ Linh Dụ cong mắt cười, tiến lên muốn hôn hắn.
"Sao nay em vui vậy?" Sở Hiêu Trần ung dung để bé quỷ hôn, cắn lên mặt anh một cái.
"Thì ra cảm giác khi hút linh khí lại thích như vậy..."Tạ Linh Dụ mỹ mãn hôn Sở Hiêu Trần, hút thêm một ngụm linh khí nữa.
Lúc vừa tới thế giới này, Tạ Linh Dụ còn thấy buồn vì bị biến thành linh hồn, nhưng anh lập tức thay đổi suy nghĩ sau khi được Sở Hiêu Trần truyền linh khí.
Thảo nào những vong linh ký khế ước với anh đều thèm muốn linh lực của anh.
Sở Hiêu Trần nheo mắt nhìn Tạ Linh Dụ hôn hắn không chút e dè.
"Chủ nhân lúc này rất giống yêu tinh chuyên đi hút tinh khí con người trong truyện thần tiên ma quái thời xưa." Sở Hiêu Trần nhìn Tạ Linh Dụ lười nhác ôm hắn, ánh mắt đầy quyến rũ lại rất ngây thơ.
"Hừ." Tạ Linh Dụ hừ một tiếng, ngón tay lướt qua yết hầu của hắn, nâng cằm hắn lên.
"Vậy anh có cho em hút không?" Tạ Linh Dụ nhẹ giọng nói bên tai hắn, giống như chỉ cần Sở Hiêu Trần nói một câu không cho là anh sẽ hút khô hắn luôn.
"Cho..." Thanh âm Sở Hiêu Trần khàn khàn, hắn cúi đầu nhìn Tạ Linh Dụ.
"Đúng rồi, thế mới là bé ngoan của em chứ." Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn hắn, hồn nhiên cười.
Trong lúc bọn họ thân mật quấn quýt với nhau, thời gian trôi nhanh bất ngờ.
Hoàng hôn lặng lẽ xuất hiện ở phía chân trời như một bức tranh sơn dầu đậm sắc, phủ lên mặt đất sắc vàng ấm áp.
Tạ Linh Dụ mệt mỏi nằm trong ngực Sở Hiêu Trần, linh hồn vốn trong suốt đã rõ ràng hơn, như là cơ thể bằng xương bằng thịt vậy.
Cánh tay trắng trẻo tinh tế của anh đặt bên cánh tay rắn chắc của Sở Hiêu Trần, màu sắc tương phản rõ ràng.
Ngay cả những vết hôn ái muội và những vết cắn trên cổ Sở Hiêu Trần dường như cũng chỉ làm tôn lên làn da trắng ngần của anh.
Anh đã biến thành linh hồn rồi sao vẫn còn mệt như vậy... Chuyện này hợp lý không? Tạ Linh Dụ kiệt sức đến mức đầu óc không nghĩ được gì cả, trong đầu chỉ còn mỗi câu này.
"Lát nữa sẽ hết mệt thôi." Sở Hiêu Trần tựa an ủi hôn lên mí mắt anh, đôi mắt vàng kim tràn ngập thỏa mãn.
Bé quỷ nhỏ Tạ Linh Dụ cảm nhận được chỗ bụng mình có một dòng nhiệt ấm áp đi vào, tận chức tận trách chữa lành linh hồn đang bị tổn thương của anh.
Vậy ra đây là lý do khiến những con yêu tinh kia làm chuyện đấy sao? Tạ Linh Dụ nghĩ.
Sở Hiêu Trần bị anh coi thành chiếc đệm hình người cười ra tiếng, dường như nghe được chuyện gì vui vẻ lắm.
"Không cho cười." Tạ Linh Dụ nhận ra Sở Hiêu Trần lại đọc suy nghĩ của anh, vội vàng che miệng hắn lại.
Như một cây kem mềm mại đưa tới miệng, Sở Hiêu Trần hôn lòng bàn tay anh, dỗ: "Tôi thấy em đáng yêu mới cười, chủ nhân đừng nghĩ nhiều."
Tạ Linh Dụ hừ một tiếng, tiếp tục chậm chậm biến linh lực Sở Hiêu Trần thành của mình.
Ngoài mặt anh lạnh lùng, trong lòng lại thấy hơi xấu hổ, cũng may bây giờ anh là linh hồn, bằng không nếu bị thể hiện ra ngoài sẽ khiến Sở Hiêu Trần buồn cười hơn.
Suy nghĩ chợt lóe lên của anh cũng bị Sở Hiêu Trần nghe được, hắn vỗ nhẹ lưng anh, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Cùng lúc đó, Tạ Linh Dụ đang suy nghĩ cách để bản thân có thể tồn tại được lâu.
Thế giới này linh khí quá ít, nếu muốn tu quỷ đạo chỉ có thể dùng hồn người để tu.
Tạ Linh Dụ không thể làm chuyện này.
Vậy thì chỉ có cách tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Linh Dụ nhớ rằng mình có một cơ hội sống lại.
Linh lực chầm chậm được Tạ Linh Dụ hấp thụ xong, tinh thần mệt mỏi vừa nãy của anh cũng dần dần tốt lên.
"Chúng ta đi gặp Trần Đinh đi." Quỷ Tạ Linh Dụ khôi phục sức sống bay về phía trước một chút, "Em còn để một số thứ chỗ hắn."
"Được." Sở Hiêu Trần gia cố thêm cho sợi linh tuyến giữa cổ tay hai người, xong việc mới dẫn Tạ Linh Dụ lên đường.
Tạ Linh Dụ mới được trở lại nhân gian vô cùng tò mò với mọi thứ xung quanh, lúc anh tới thế giới này, lá cây vẫn còn xanh biếc, bây giờ đã thành lá khô rơi rụng hết rồi.
Anh bay lên bắt lấy một chiếc lá đang rụng, sau đó ngồi trên cành cây quay đầu nhìn Sở Hiêu Trần đi sau mình.
Sở Hiêu Trần giật giật sợi dây, Tạ Linh Dụ liền bay trở lại sau lưng hắn, để hắn cõng anh.
"Anh có biết không?" Tạ Linh Dụ cầm cây cỏ đuôi cáo hái được ven đường chọc chọc cổ Sở Hiêu Trần.
"Chuyện gì?" Sở Hiêu Trần cứ như không có dây thần kinh nhột, vẫn vững vàng đi tiếp.
"Trước khi em đi, em hay ngồi trên cây nhìn á." Tạ Linh Dụ lắc qua lắc lại cây cỏ đuôi cáo.
"Nhìn gì vậy em?" Sở Hiêu Trần lại hỏi.
"Nhìn chúng ta." Tạ Linh Dụ đáp.
Tạ Linh Dụ nói vậy, những hồi ức đó hiện lại trong lòng anh, Sở Hiêu Trần cũng thấy, đôi mắt để lộ sự dịu dàng vô tận.
Chuyện Sở Hiêu Trần là vua zombie hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc xây dựng căn cứ Vinh Hoa, mọi người trong căn cứ đều cho rằng chuyện này đã được xử lý tốt rồi.
Chuyện của Tạ Linh Dụ lại càng giống như một giọt nước mưa rơi xuống biển, không tạo nổi một chút gợn sóng nào.
Ba người của tiểu đội Long Hoa dùng quyền lãnh đạo của mình mạnh mẽ khống chế căn cứ, loại bỏ những người bị Ôn Cảnh Diệu tẩy não, tận sức phát triển căn cứ tốt lên.
Đêm khuya không ai chú ý, Sở Hiêu Trần dẫn Tạ Linh Dụ tới trước cửa phòng Trần Đinh.
Dây thần kinh mẫn cảm của Trần Đinh cảm nhận được uy áp mạnh mẽ, hắn nhanh chóng để Sở Hiêu Trần vào phòng.
Trần Đinh ban đêm không ngụy trang, làn da xanh trắng, là dáng vẻ của một zombie.
Tạ Linh Dụ không ngạc nhiên lắm với chuyện này, vừa vào đã nghêng ngang bay tới ngồi trên ghế sô pha thoải mái vô cùng, Sở Hiêu Trần đứng cạnh anh, như là ác thần cường đại nhất.
233 vốn đang trốn trong mũ áo Trần Đinh, trông thấy Tạ Linh Dụ, cố gắng đè nén nỗi sợ với Sở Hiêu Trần, thử trở lại trong đầu Tạ Linh Dụ.
Lần này không bị ngăn cản, 233 thuận lợi quay về.
Lúc này nó mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Liên kết giữa 233 và Tạ Linh Dụ lúc này mới có thể thiết lập lại hoàn toàn.
Tin tức mới và khen thưởng có được lúc Tạ Linh Dụ đi vắng đều được gửi hết cho anh, lúc này Tạ Linh Dụ mới biết mình vô tình đã hoàn thành một nhiệm vụ cấp A.
Anh bay tới bên cạnh Nhung Nhung, đã lâu không gặp, Nhung Nhung rất nhớ anh.
Chỉ là bây giờ Tạ Linh Dụ không có cơ thể, chỉ có thể để Nhung Ngung cảm nhận được cảm giác mơ hồ, Nhung Nhung muốn tiếp xúc với anh nhưng không được, nóng lòng đến nỗi suýt rớt cánh hoa.
Tạ Linh Dụ vội gọi Sở Hiêu Trần lại gần an ủi nó, trên người hắn có mùi hương của anh.
Sở Hiêu Trần sờ lá nó qua qua cho có lệ, Tạ Linh Dụ dịu dàng ôn tồn giải thích với Nhung Nhung hồi lâu, mới giảm bớt nỗi nhớ của nó.
"Nhung Nhung, ta muốn thương lượng với nhóc một chuyện." Chơi với Nhung Nhung xong, Tạ Linh Dụ nói.
"Ta muốn giải trừ khế ước với nhóc." Tạ Linh Dụ đã quyết định việc này từ lâu, anh đã hứa với Sở Hiêu Trần rồi.
Chẳng qua Nhung Nhung khác với những vong linh khác, những con vong linh đó đều bị Tạ Linh Dụ đánh bại sau đó mới tự nguyện thần phục anh.
Nhưng Nhung Nhung là thực vật đầu tiên Tạ Linh Dụ chủ động ký khế ước.
Anh chăm chú nhìn Nhung Nhung, dường như nó đang rất buồn, lá cây héo xuống ủ rũ.
Tạ Linh Dụ hơi co bàn tay lại, đợi Nhung Nhung trả lời.
Nhung Nhung ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Dụ, sau đó nhìn Sở Hiêu Trần, vài giây sau đặt lá của nó vào lòng bàn tay anh.
Tạ Linh Dụ biết nó đồng ý rồi.
Ấn ký của khế ước hiện lên giữa cánh hoa hướng dương, từ từ biến mất.
Nhung Nhung trở lại một bông hoa hướng dương tự do.
"Được, ta biết rồi, ta sẽ làm." Lần này Trần Đinh không còn nghe được những gì Nhung Nhung nói nữa, hắn chỉ nghe thấy tiếng Tạ Linh Dụ đáp lời.
Trần Đinh nhìn Tạ Linh Dụ đặt Nhung Nhung trong lòng bàn tay, giống như gả con gái vào nhà chồng nói: "Thật ra Nhung Nhung rất thích ngươi, chỉ là nó hơi kiêu ngạo, ta giao nó cho ngươi, ngươi phải đối xử tốt với nó, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi."
Bất chợt nhận được niềm vui lớn như vậy, Trần Đinh ôm chặt Nhung Nhung, bảo đảm: "Nhất định rồi! Lão đại cứ yên tâm!
Nhung Nhung bị Trần Đinh kích động quá mức dọa sợ, dùng lá cây đánh lên cổ tay hắn.
Trần Đinh tươi vui hớn hở giơ Nhung Nhung lên, nhẹ nhàng dụi mặt lên cánh hoa của nó.
Lấy hệ thống về, sắp xếp ổn thỏa cho Nhung Nhung xong, tâm trạng của Tạ Linh Dụ rất tốt.
"Ôn Cảnh Diệu chết rồi hả anh?" Tạ Linh Dụ nắm tay Sở Hiêu Trần, dạo bước trên đường đêm.
"Chưa chết."
"Chưa chết à, vậy anh dẫn em đi gặp ông ta đi."
"Được thôi."