Trong không gian tăm tối, ánh đèn lập loè lúc sáng lúc tối chiếu xuống khuôn mặt không chút sức sống của con rối hình người, đáng sợ vô cùng.
Giữa một đám con rối chỉ có một mình Sở Hiêu Trần là người sống, đôi mắt vàng kim mở to nhìn chằm chằm vào Tạ Linh Dụ, như là loài mãnh thú cực kỳ nguy hiểm nào đó.
Tạ Linh Dụ vươn tay qua song sắt vuốt v e khuôn mặt Sở Hiêu Trần, lại bị cắn mạnh vào bàn tay.
Máu tươi tràn vào miệng hắn, hình như hắn cảm thấy máu này rất ngon, li3m từng chút từng chút một, như là chó nhỏ li3m thức ăn.
Tay Tạ Linh Dụ hơi đau, nhưng môi lại cong lên.
"Sơ Sơ ngu ngốc, đến chủ nhân của anh mà anh còn không nhận ra? Phải phạt thôi." Anh nỉ non nói với vị vua zombie vẫn đang nghiêm túc li3m láp kia.
Sở Hiêu Trần tỉ mỉ li3m hết máu trên tay anh, lại cắn lên đầu ngón tay anh một cái.
Không biết vì sao lần này hắn cắn rất nhẹ, như con cún nhỏ dùng tay anh để mài răng.
Tạ Linh Dụ rút tay ra, trên đó ngoại trừ nước bọt còn có một dấu răng mờ mờ.
"Em còn tưởng anh chạy đến nơi nào tự nhốt mình lại chứ, không ngờ là bị người xấu bắt đi." Tạ Linh Dụ nói chuyện với kẻ ngốc này.
Sở Hiêu Trần ngốc nghếch thấy Tạ Linh Dụ cách xa lồ ng sắt thì rất sốt ruột, vươn tay muốn giữ lấy vạt áo của anh.
Lực lượng vô hình trên lồ ng sắt ngăn cản mọi hành động của hắn, âm thanh cháy da cháy thịt truyền ra từ bàn tay hắn.
Tạ Linh Dụ nhìn da Sở Hiêu Trần dường như trong nháy mắt bị cháy xém đến nứt cả ra, dưới ánh đèn mờ ảo trong góc, ánh mắt anh cũng trở nên cực kỳ u ám.
Anh giơ tay nắm lấy bàn tay bị thương kia, nhẹ giọng nói: "Anh yêu, đừng động nhá, ngoan nào."
Sở Hiêu Trần lập tức dùng hai tay bao tay của Tạ Linh Dụ vào trong.
Mu bàn tay của anh còn có thể cảm nhận được độ nóng còn sót lại sau bị làn da bị thiêu đốt.
Sở Hiêu Trần ghé sát mặt mình lại tay Tạ Linh Dụ, tin tưởng khẽ cọ cọ mặt mình lên tay anh, anh gãi nhẹ cằm cho hắn, vỗ về hắn.
Trong lúc tiếp xúc ngón tay anh di chuyển xuống dưới, đâm thủng lồ ng ngực Sở Hiêu Trần lấy một giọt máu đầu tim ra ngoài.
Sở Hiêu Trần ngoan ngoãn đứng yên, giọt máu bay vào trong ấn đường của Tạ Linh Dụ, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Tạ Linh Dụ cắt cổ tay mình ra đưa đến bên miệng Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần thân mật hôn lên ngón tay Tạ Linh Dụ trước rồi mới hút máu.
Đợi đến khi khuôn mặt Tạ Linh Dụ trắng bệch hắn mới buông cánh tay kia ra, trước khi buông ra còn cố ý m út một cái thật mạnh trên làn da trắng nõn của anh, để lại một dấu hôn trên đó.
"Phải đến tìm em đấy." Bàn tay Tạ Linh Dụ mân mê gáy Sở Hiêu Trần, dịu dàng nói.
Sở Hiêu Trần chỉ nhìn anh bằng đôi mắt quyến rũ của hắn, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tạ Linh Dụ nhéo tai hắn, nói: "Không có anh bên cạnh, phía trước tối om, em sợ lắm."
Dứt lời anh cong môi cười một cái, lạnh lùng đến tận cùng, như một đoá hoa cực kỳ tinh khiết nở rộ trong màn đêm vô tận.
Anh xoay người, quay về theo lối cũ.
Dã thú trong lồ ng dùng đôi mắt vàng kim nhìn chằm chăm hình bóng của anh, cho đến khi anh hoàn toàn biến mất trong bóng đêm cũng không hề chuyển hướng nhìn sang nơi khác.
"Chủ nhân..." Dã thú nọ không tiếng động gọi ra hai chữ.
Cuộc bao vây tiêu diệt zombie rất đông, Tạ Linh Dụ lẫn trong đám người đó như một người nhàn hạ đến cho đủ quân số.
Nhưng Ôn Cảnh Diệu lại rất để ý anh, nhất quyết phải ở lại hậu phương cùng anh.
Loại người bọn họ không thích hợp với mấy chuyện xung phong xông vào trận địa như này, Ôn Cảnh Diệu nói.
Trong những người căn cứ Cảnh Lai phái ra, Tạ Linh Dụ trông thấy La Ninh và Thẩm Thụy, mới có mấy tháng mà ánh mắt hai người bọn họ đã thay đổi rất nhiều, có thêm vài phần tiều tụy cùng tang thương.
La Ninh nhìn thấy Tạ Linh Dụ, gọi anh lại.
Tạ Linh Dụ đứng dưới tán cây nhìn cậu chàng hoạt bát ngày xưa cúi người một cái với anh.
"Em Tạ." La Ninh nhìn thẳng vào mắt Tạ Linh Dụ, "Thật sự rất xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Giọng nói của Tạ Linh Dụ nhàn nhạt, rất dễ khiến người khác không để ý đến thái độ của anh.
"Trước kia khi tôi và anh cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, chúng tôi không nên bỏ anh lại, đây là lỗi của tôi, thật sự rất xin lỗi!" La Ninh rất chân thành.
"Có thể hiểu được." Tạ Linh Dụ nói.
Trong tình huống đó chuyện mà La Ninh làm là phản ứng rất bình thường của con người.
"Thật ra lúc trước tôi đã muốn nói xin lỗi với anh nhưng mà tôi không hạ cái tôi xuống được." La Ninh lắc lắc đầu, "Sau đó anh rời đi, tôi còn tưởng sẽ không gặp lại anh được nữa...!Bây giờ thì tốt rồi, tôi không còn gì hối tiếc nữa."
Thẩm Thụy vốn đứng đợi La Ninh dưới một cái cây khác, thấy anh ta nói xong thì ngả ngớn chào Tạ Linh Dụ rồi bá vai anh ta đi mất.
Tạ Linh Dụ cảm nhận được tâm trạng nhẹ nhõm của La Ninh, đi đến cạnh Ôn Cảnh Diệu.
Phần lớn binh sĩ đều nghe theo chỉ thị của Ôn Cảnh Diệu đi đến căn cứ của zombie.
Dễ dàng phát hiện những căn cứ của Sở Hiêu Trần.
Mọi người ở ngoài căn cứ chuẩn bị kế hoạch tác chiến, zombie bên trong ngửi thấy mùi thịt người nồng nặc cũng bắt đầu rục rịch.
Chuyện gì cũng chưa làm nhưng cuộc bạo loạn đã nổ ra.
Trong căn cứ zombie phát ra âm thanh đầu hàng.
Những zombie đó lập thành từng nhóm chạy ra, đối mặt với kẻ thù trang bị vũ tang thì lại như nhìn thấy người thân.
Thấy có zombie đến gần, có người cầm súng lên bắn vào tim của một con zombie trong đó.
Con zombie đó ngã xuống đất.
Zombie bên cạnh nó lại khóc nức nở.
"Đừng giết chúng tôi, chúng tôi là con người!"
"Chúng tôi đã khỏi rồi!"
"Tôi muốn về nhà."
Hết tiếng này đến tiếng khác truyền ra từ chỗ đám zombie, mọi người đều sợ hãi kinh ngạc nhìn chúng.
"Lừa quỷ à! Sao có thể chứ?"
"Tôi cảm thấy không giống như đang lừa chúng ta...!Chúng ta có nên..."
"Khỏi gì chứ, nếu có thứ có thể chữa khỏi sao lại để tới bây giờ mới nói?"
Không có ai hành động, bên căn cứ của con người rất căng thẳng, bởi vì tạm thời không thể thống nhất ý kiến.
Các zombie tự xưng là con người không tấn công khiến bọn họ chần chờ.
Đúng lúc này bên trong căn cứ zombie lại có rất nhiều zombie phát động tấn công con người, phân tách với những con zombie tự xưng là người kia.
"Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đừng để bị chúng nó lừa!" Không biết là ai hô to một tiếng.
Mọi người ào ào tiến lên chiến đấu với đàn zombie.
Nhân loại đã chuẩn bị sẵn sàng, trong đám zombie đa số đều vì uống thuốc nước Trần Đinh phát mà không có sức đánh nhau, căn cứ zombie rất nhanh bị công phá.
Không còn mấy người đã chữa khỏi virus zombie, Tạ Linh Dụ giống như người vô hình bàng quan quan sát trận đấu.
"Cậu xem, tàn khốc thật đấy.
Có nhiều người đồng nghĩa với việc sẽ thiếu tài nguyên, ai sẽ đồng ý chứ." Ôn Cảnh Diệu đứng cạnh Tạ Linh Dụ, "Zombie trở về làm người à, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm mà..."
Tạ Linh Dụ im lặng không phát biểu gì cả.
Ôn Cảnh Diệu hoà nhã cười, thong dong gia nhập trận đấu.
Tạ Linh Dụ đi giữa xương cốt, đi theo bóng dáng của Ôn Cảnh Diệu.
Anh nhìn ông ta như bậc vương giả chiến thắng tuyên bố tin vui thắng lợi, lại kích động thông báo đã bắt được vua zombie ở nơi khác, mời mọi người cùng đi xem.
Tạ Linh Dụ theo chân đội cuối cùng, nhìn bọn họ quay về căn cứ Vinh Hoa, nhìn Ôn Cảnh Diệu đẩy lồ ng sắt đang nhốt Sở Hiêu Trần ra, nhìn ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của mọi người đổ dồn vào mình, nhìn Ôn Cảnh Diệu vì để trấn an lòng người mà bắt anh lại.
Con người này từng ngày đêm chung sống với zombie, thân mật gắn bó, đúng là khiến người khác hoài nghi thân phận của hắn ta!
"Không thể nào, Tạ Sơ thế mà là vua zombie, em không tin, Linh Dụ anh ấy có biết không?" Thạch Tùng Hạ đứng trong đám người nói với Trần Gia.
"Anh cũng cảm thấy trong chuyện này có âm mưu." Trần Gia đáp lại, "Đừng làm ầm chuyện, ổn định lòng người trong căn cứ trước đã." Anh ta không muốn chỉ vì chuyện này mà căn cứ Tạ Linh Dụ dốc lòng xây dựng bị phá hủy.
"Trần Đinh đâu rồi?" Từ Phi Bách hỏi ra vấn đề mấu chốt.
Mấy ngày trước Trần Đinh cứ như bốc hơi vào không khí vậy, không hề thấy bóng dáng.
Bao vây tiêu diệt zombie không thấy hắn, bây giờ lão đại hắn bị bắt cũng không thấy hắn xuất hiện.
Lúc này Trần Đinh đang cùng 233 làm nhiệm vụ thứ hai mà Tạ Linh Dụ giao.
Nhiệm vụ thứ hai này khá là kỳ quái, là bố trí một trận pháp.
Tạ Linh Dụ yêu cầu phạm vi của trận pháp này phải lớn, Trần Đinh phải tìm xe để đi thay vì cuốc bộ mới tìm thấy nơi giống Tạ Linh Dụ yêu cầu.
Đối với lĩnh vực chưa từng tiếp xúc này, cái nhìn của Trần Đinh về việc làm trận pháp đó là: Thuận buồm xuôi gió.
Tuy là được 233 hỗ trợ, nhưng hắn cảm thấy mình rất có thiên phú đối với việc làm mấy thứ kỳ kỳ quái quái này.
Hơn nữa ở cùng với 233 mấy ngày, hắn cảm thấy tính cách của mình rất hợp với 233.
Bạn nhỏ 233 này tuy là hiền như bụt, nhưng lại có thể nghiêm túc lắng nghe những gì hắn nói, Trần Đinh cảm thấy thế là được rồi, cơ bản thì không có ai nguyện ý ngồi nghe hắn nói những điều vô nghĩa.
"A? Đúng rồi, Tạ lão đại bảo chúng ta đi đâu tìm ngài ấy? Ngài ấy bảo cậu biết" Trần Đinh hỏi 233.
Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần cùng bị nhốt vào tầng hầm của Ôn Cảnh Diệu.
Bố cục của tầng hầm rất quen mắt như là đã từng thấy ở đâu đó, chỗ trung tâm có trận pháp bốc hơi lạnh, hai bên tường đều giam cầm linh hồn, tất cả đều khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Từ cách bài trí giống y chang nhau này có thể xác định được rằng Ôn Cảnh Diệu chính là người sau màn tỉ mỉ bố trí ván cờ ảo trong bệnh viện cho Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ thoát khỏi lồ ng sắt, đứng đối diện với Ôn Cảnh Diệu.
Sở Hiêu Trần đứng sau lưng Ôn Cảnh Diệu.
"Tạ Linh Dụ." Lúc này Ôn Cảnh Diệu đã tháo mặt nạ mỉm cười của ông ta xuống.
"Muốn bắt ta chắc là đã gặp phải nhiều trắc trở lắm." Tạ Linh Dụ nói.
"Không có cách nào." Ôn Cảnh Diệu đặt tay lên trên lồ ng sắt.
"Ta cần một lý do hợp lý, nếu không sẽ dễ bị phát hiện lắm." Ngón tay ông ta chỉ lên trên.
"Thủ đoạn vụng về như vậy, ngươi không lừa được bao lâu đâu." Tạ Linh Dụ nói.
"Ta biết ta biết chứ! Ha ha ha ha! Nhưng ta cũng chẳng cần giấu lâu, mọi thứ sắp kết thúc rồi." Ôn Cảnh Diệu điên cuồng nói.
Sở Hiêu Trần chậm rãi bước ra khỏi lồng, đi về hướng của Tạ Linh Dụ..