Tạ Linh Dụ ngồi đối diện Ôn Cảnh Diệu nhìn bàn tay giơ ra muốn bắt tay của ông ta.
Tạ Linh Dụ thờ ơ im lặng từ chối, tay ông ta vẫn đang giơ, mặt ôn hoà mỉm cười, không hề khó chịu khi bị sỉ nhục.
Trần Đinh trông thấy thế thì nhanh chóng chạy lên, cười ha ha thay Tạ Linh Dụ bắt tay, tránh để bầu không khí trở nên xấu hổ.
Tô Lai thấy Tạ Linh Dụ vô lễ với Ôn Cảnh Diệu, trong mắt lộ rõ sự khiển trách còn có chút hả hê khi người khác gặp họa, cứ như đang cười nhạo anh không hiểu lễ nghi.
Chu Lạc ngồi cạnh vốn là dáng vẻ không liên quan đến hắn, lúc này lại đặc biệt chú ý đến Tạ Linh Dụ.
Ánh mắt kia giống y đúc với lúc nhìn Tô Lai khi cậu ta còn xinh đẹp, là ánh mắt nghiền ngẫm cùng thèm thuồng.
Trần Đinh nở nụ cười trên mặt, cơ thể không dấu vết che ánh nhìn của Chu Lạc lại, hơi cụp mắt xuống, hắn sợ hắn nhìn Chu Lạc thêm lát nữa thì sẽ ói hết bữa tối hôm qua ra mất.
Toàn bộ màn chào hỏi lúc đầu đều là Trần Đinh làm với Ôn Cảnh Diệu.
Tạ Linh Dụ giống như người ngoài cuộc vô hình nhắm hờ mắt, chống đầu nghỉ ngơi.
Trần Đinh thể hiện đầy đủ tu dưỡng mà một người thuộc hạ đủ tư cách cần có, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đ ĩnh đạc nói chuyện với Ôn Cảnh Diệu, cứ như hắn mới là người làm chủ.
Tuy nhiên nếu hỏi tâm trạng của hắn lúc này, có thể hắn sẽ đáp: Sợ vl, không biết đang nói gì cả, nói bừa cho xong chuyện thôi.
Hệ thống đúng giờ quy định online, nó quét qua hiện trường, nhìn thấy thân phận của những người ở đây, trong lòng thầm kêu không ổn.
"233."
Tim hệ thống lệch nhịp, Tạ Linh Dụ vậy mà chủ động nói chuyện với nó! Cảm giác bất an càng mãnh liệt hơn.
"Mời ký chủ nói."
"Cho ta xem lại《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》một lần." Tạ Linh Dụ lạnh nhạt ra lệnh.
Hệ thống vội vàng lấy truyện ra, Tạ Linh Dụ đọc lướt qua một lần.
"Có vấn đề gì sao?" Hệ thống nhìn vẻ mặt càng ngày càng lạnh của Tạ Linh Dụ.
"Nội dung trong truyện thực sự là hướng phát triển của thế giới này? Vì sao lại hoàn toàn khác với những gì ta trải qua?"
"Có lẽ việc ngài xuất hiện đã thay đổi điều gì đó?" Hệ thống đắn đo một hồi mới đáp.
"Lừa ta?" Tạ Linh Dụ nắm lấy linh hồn của hệ thống, áp lực từ bốn phương tám hướng đè ép khiến nó có cảm giác như giây tiếp theo nó sẽ bị nghiền nát.
"Không...!không! Tôi, tôi nói!" Âm thanh của hệ thống dao động mạnh mẽ, để lộ cảm giác sợ hãi vô bờ.
Tạ Linh Dụ buông hệ thống ra, cho nó chút thời gian để bình tĩnh lại.
233 vẫn còn kinh hãi tự mình sửa lại chương trình hệ thống rối loạn do vừa nãy sợ quá, trong lòng thầm nghĩ hoá ra Tạ Linh Dụ muốn giết nó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Thì ra cảm giác sắp chết lại khủng khiếp đến như vậy!
Tạ Linh Dụ yên tĩnh đợi hệ thống, hệ thống không rảnh quan tâm bản thân khôi phục thế nào rồi, nhanh chóng nói: "Không lừa ngài đâu! Là thật đấy!"
Nó dừng một lát, thấy Tạ Linh Dụ không có dấu hiệu lại tức giận mới bình tĩnh lại, nói tiếp: "Cuốn truyện đó thật sự là cuốn truyện sáng tạo ra thế giới này, nhưng mà cuốn đó tác giả viết được khoảng một trăm ngàn chữ liền bỏ hố."
Một trăm ngàn chữ? Tạ Linh Dụ tính sơ qua một chút thì đó chắc hẳn là số từ dùng để miêu tả thế giới này cùng với đoạn Sở Hiêu Trần bị tra tấn.
Tạ Linh Dụ dùng ánh mắt ra hiệu cho hệ thống tiếp tục.
"Tuy rằng chỉ có một trăm ngàn chữ, nhưng thế giới nhỏ này đã bắt đầu hình thành, tác giả nói cảm thấy cp gốc không có cảm giác, không viết nổi nữa cho nên quyết định bỏ hố.
Độc giả không muốn tác giả bỏ hố, mỗi ngày đều đến tường nhà tác giả khóc lóc kể nể, tác giả hết cách chỉ có thể viết một câu hoàn thành cả bộ truyện." Hệ thống nghĩ đến đây liền cảm thấy bất đắc dĩ.
"Câu gì?" Tạ Linh Dụ vừa đọc miêu tả Sở Hiêu Trần lúc cấp ba vừa hỏi.
"Sau đó Sở Hiêu Trần gặp được ánh sáng của đời mình, sau khi trải qua vô số gian nan trắc trở, hai người họ sống hạnh phúc bên nhau." Hệ thống thuật lại y nguyên.
Như này? Tạ Linh Dụ nhướng mày, như này là như nào, một câu nói suông, anh đọc mười truyện thì cả mười truyện đều viết theo hướng này.
"Đúng vậy đó, tôi cũng bất lực lắm." Hệ thống thở dài, "Bởi vì độc giả oán giận quá mức, cho nên tổng công ty quyết định phái một người làm nhiệm vụ tới hoàn thành thế giới này, giúp thế giới này được hình thành."
"Người kia cũng là ký chủ trước của ngươi." Tạ Linh Dụ lập tức đoán ra thân phận của người đó.
"Đúng vậy, đây là ngài đoán được, không phải là tôi nói." Hệ thống giống như đang nói với Tạ Linh Dụ, lại giống như đang nói với tổng công ty trong miệng nó.
"Hệ thống sẽ có nhiệm vụ giúp cho cốt truyện trở nên phong phú hơn, nhiệm vụ hoàn thành rồi sẽ biến mất, chưa hoàn thành sẽ giữ lại.
Sau đó người làm nhiệm vụ sẽ căn cứ theo câu nói của tác giả hoàn thành nhiệm vụ giúp cốt truyện trở nên phong phú hơn, còn tôi thì đảm nhận chức vụ người viết truyện, hành văn viết xong cuốn truyện này."
"Vậy nên cuốn truyện này thật ra là do người viết?"
"Viết xong thôi." Hệ thống khiêm tốn nói, nhưng vẫn nghe ra được sự tự hào trong đó.
Tạ Linh Dụ hôm nay mới cảm thấy hệ thống hơi tự luyến, anh nhanh chóng hỏi tiếp: "Nhiệm vụ của ta có giống nhiệm vụ của ký chủ cũ của ngươi không?"
"Chỉ có nhiệm vụ chưa hoàn thành mới được giữ lại, đồng thời căn cứ theo sự biến đổi của thế giới mà tạo ra nhiệm vụ mới."
Tạ Linh Dụ hiểu rồi, anh đưa ra nghi ngờ cuối cùng trong lòng, "Ngươi nói ngươi là người viết truyện, vậy ngươi có thể bảo đảm những gì ngươi viết là thật không?"
"Đương nhiên rồi, tuy khi viết tôi đã dùng những ngôn từ nghệ thuật đẹp đẽ, nhưng sự việc đều là thật đấy, đều là tôi tận mắt trông thấy." Hệ thống chắc chắn nói.
Hệ thống thấy vẻ mặt không vui của Tạ Linh Dụ, tưởng rằng bản thân nói sai cái gì, suy nghĩ nửa ngày lại bổ sung: "Không hẳn, cái chuyện trong phòng tối gì đó là nhiệm vụ yêu cầu, tôi không có quyền can thiệp, khi đó khá thịnh hành chuyện này."
Đương nhiên Tạ Linh Dụ không tức giận vì chuyện đó, anh đã xem ký ức của Sở Hiêu Trần rồi, biết đó chỉ là giả mà thôi.
Nhưng hệ thống nói vậy lại nhắc nhở anh một điều.
"Vậy tại sao ngươi rất nhiều lần viết sau lưng anh ấy có vết bớt hình thoi." Lúc đầu Tạ Linh Dụ bị tin tức này qua mặt, khiến anh không nhận ra Sở Hiêu Trần.
"A, đây là thiết lập của tác giả, nó ghi là mỗi khi Sở Hiêu Trần rung động vết bớt này sẽ xuất hiện, rung động càng nhiều vết bớt càng đậm, tôi vì để nhân vật không bị OOC nên dùng.
" Hệ thống ngượng ngùng nói.
(OCC: Out of character, nhân vật trong truyện không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.)
Hoá ra chuyện đơn giản như vậy, Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại, trong ngực anh bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên, càng lúc càng dữ dội, cứ như muốn thiêu sạch mọi thứ xung quanh nó.
Cảm giác không thể hô hấp khủng khiếp lại xuất hiện, hệ thống cảm thấy mình không thể thở được, nó tuyệt vọng phát ra tín hiệu cầu cứu cho Trần Đinh.
"Lão đại, thủ lĩnh Ôn muốn thương lượng với ngài...!chuyện liên hợp bao vây tiêu diệt zombie."
Lời nói của Trần Đinh đã kéo ý thức đang trên bờ vực thịnh nộ của Tạ Linh Dụ lại.
Hệ thống được thả ra, kinh ngạc nhìn Trần Đinh, chẳng lẽ hắn thật sự nhận được tín hiệu của nó sao?
Tạ Linh Dụ mở mắt, vẫn lười nhác dựa vào ghế sô pha.
"Ồ?" Tạ Linh Dụ hơi nâng cằm, "Tiêu diệt zombie?"
"Đúng vậy." Ôn cảnh Diệu vẫn là vẻ mặt hòa nhã kia.
"Nhưng theo những gì tôi biết thì zombie phân bố khắp nơi, phạm vi rất rộng, sức chiến đấu lại mạnh, rất khó để diệt sạch..." Tạ Linh Dụ như khó hiểu hỏi lại.
"Không cần lo." Ôn Cảnh Diệu đứng dậy, "Chúng tôi đã tìm thấy hang ổ của zombie."
"Hơn nữa còn ở trong đấy bắt được vua zombie, bắt giặc thì bắt vua trước, chỉ cần chúng ta gi ết chết vua zombie thì tiêu diệt những con zombie còn lại chỉ là vấn đề thời gian." Chu Lạc không đợi Ôn Cảnh Diệu nói tiếp, như đoán được trước nói chen vào.
"Thì ra là vậy." Vẻ mặt Tạ Linh Dụ vẫn thản nhiên, "Chỉ là mấy người trong căn cứ chúng tôi đều là người bình thường, chưa từng được huấn luyện giống các người, sợ là..."
"Không sao." Chu Lạc cắt ngang lời Tạ Linh Dụ, "Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với chúng tôi, mấy chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ bảo vệ anh."
Chu Lạc cứ chằm chằm nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như hắn đến để gặp anh vậy.
Ôn Cảnh Diệu đẩy Chu Lạc sang một bên, mỉm cười nói: "Tiểu Chu không hiểu chuyện, để thủ lĩnh Tạ chê cười rồi."
Trần Đinh khinh thường hứ một tiếng.
Ôn Cảnh Diệu vẫn cười, lại gần Tạ Linh Dụ nói: "Thủ lĩnh Tạ khiêm tốn rồi, tôi tin căn cứ của cậu có năng lực này, rất hy vọng có thể được hợp tác với cậu."
Trần Đinh không khách khí ngăn trước người ông ta, không để ông ta tới gần lão đại của mình, miệng thì nói là hợp tác, giọng điệu lại không hề có thiện ý.
"Được." Trái với dự đoán của Trần Đinh, Tạ Linh Dụ đồng ý.
"Nhưng mà, ông phải giao hai người bên cạnh ông cho tôi." Hai bên đối đầu, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng đụng mắt với Ôn Cảnh Diệu.
Mắt ông ta hơi cong, nhưng không hề có ý cười.
"Thành giao." Ông ta đồng ý.
Tô Lai cùng Chu Lạc lập tức la hét ầm ĩ, Trần Đinh rất tự giác bịt miệng bọn họ, đánh ngất rồi lôi đi.
Trong phòng khách chỉ còn hai người Tạ Linh Dụ và Ôn Cảnh Diệu.
"Không ngờ là thủ lĩnh Tạ lại có hứng thú với hai người họ." Ôn Cảnh Diệu cứ như không thấy hai người kia la hét ầm ĩ.
"Có chút thù riêng." Tạ Linh Dụ ung dung thong thả cầm chén trà lên.
"Chút thù riêng mà thôi." Ôn Cảnh Diệu rộng lượng nói, "Không đến mức phải đuổi cùng giết tận."
"Không có cách nào." Tạ Linh Dụ nhấp một ngụm trà, "Bụng dạ hẹp hòi, không đổi được."
Nghe vậy, khóe môi ông ta cong lên, một mình đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Nhân số trong căn cứ tăng mạnh, chuyện này làm cho hai người cũ của căn cứ là Trần Gia và Từ Phi Bách bận đến chân không chạm đất.
Thạch Tùng Hạ đứng trông ngoài phòng tiếp khách nhìn Ôn Cảnh Diệu ngồi lên xe rời đi, kéo Trần Đinh lại hỏi: "Thế nào, chuyện hợp tác thế nào rồi?"
"Cô biết rồi hả?" Trần Đinh cười hỏi, giọng điệu mơ hồ.
"Đương nhiên rồi, đoán chừng ai cũng biết chuyện này rồi."
"Thành công." Trần Đinh đáp.
"Vậy là tốt rồi, thật ra tôi cảm thấy việc này vừa có lợi của có hại, nhưng nếu chúng ta không đồng ý nhất định sẽ bị chửi chết." Thạch Tùng Hạ vừa nói là không ngừng được, cứ lải nhải đi theo Trần Đinh.
Vẫn là Tạ Linh Dụ gọi hắn có việc mới cứu được hắn.
"Anh ta đâu rồi?" Trần Đinh không hỏi Tạ Linh Dụ về chuyện tiêu diệt zombie, ngược lại đi hỏi nơi ở của Sở Hiêu Trần.
"Chắc là đang nổi điên ở đâu đó." Tạ Linh Dụ nói, ngực đột nhiên nhói đau.
Vẻ mặt anh không đổi, cũng không định giảm đau.
"Ngươi nhớ chăm sóc tốt cho vườn hoa hướng dương." Tạ Linh Dụ dặn dò Trần Đinh.
Đợi đến khi về nhà, đóng chặt cửa phòng lại, cơ thể anh không chịu nổi nữa ngả vào vách tường từ từ trượt xuống.
Thật sự rất đau, trán anh toát ra mồ hôi lạnh.
Anh cố gắng nằm vào trong chăn, ngửi thấy hơi thở của Sở Hiêu Trần.
"Ký chủ, cơ thể của ngài đang rất suy yếu, đề nghị tự động điều trị." Là giọng của hệ thống.
Tạ Linh Dụ không để ý đến nó, ôm lấy quần áo của Sở Hiêu Trần từ từ ngủ thiếp đi..