Clare thức thời đóng cửa phòng, bên trong chỉ còn lại cặp cha con xa lạ.
Việt Từ và người đàn ông ngồi đối mặt trước bàn, anh nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt chứa vài phần tò mò. Cha ruột nguyên thân là một người da trắng, hoặc nói rõ là người nước Y, thoạt trông hắn gầy trơ xương trên xe lăn, hai má hóp lại khiến khuôn mặt đẹp trai có vẻ trở nên yêu dị, nhưng mỗi cử chỉ hành động lại mang nét ưu nhã quý tộc, chiếc nhẫn ngư dân* ở ngón áp út phản xạ ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn, Việt Từ nhìn một thoáng liền biết thân phận hắn không đơn giản.
Người đàn ông không chấp nhặt câu chào của anh, lẳng lặng nhìn anh rất lâu mới mở miệng nói: "Ta là Dexter Knox, cha ruột của con. Người mang thai sinh ra con tên là Felix, là một người nam giới, cũng là người yêu của ta, do có thể chất đặc thù nên mới sinh con được. Con không cần lo lắng, khi ta biết tin con đã điều tra gen con ngay, xác định con không có chức năng sinh lý đó."
Giọng hắn khàn khàn, nghe như tiếng giấy ráp cọ xát lại nghe như tiếng rắn độc "phì phì", nghe là biết đó là hậu quả do dây thanh quản bị hao tổn tạo thành, tất nhiên, chất lạnh lẽo tự nhiên trong ấy lại bắt nguồn một phần từ tính cách con người hắn.
Việt Từ sắc sảo nhận ra điểm quan trọng, Knox, dòng họ này hiếm thấy, hơn nữa còn là Knox nước Y, điều này làm anh đoán ngay đến người thuộc gia tộc Mafia lớn nhất. Hơn nữa nhìn khí thế mạnh mẽ đầy áp bách của kẻ cường giả không chút nào kém cạnh Phó Bồi Uyên, ngón áp út đeo nhẫn ngư dân, không có nửa phần giống kẻ chịu khuất phục dưới trướng người khác, địa vị hắn trong gia tộc hẳn được tôn sùng, hoặc có khi hắn chính là vị quân chủ bóng tối trong truyền thuyết kia, giáo phụ Mafia.
Còn những thông tin khác hắn nói, Việt Từ đã sớm đoán từ trước, hiện giờ nghe hắn nhắc tới cũng không kinh sợ chút nào, chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy.
Việt Từ hơi gật đầu, ý bảo mình đã nghe, vẻ mặt anh thành khẩn mang theo sự nghiêm trang hiếm có, ngữ khí vững vàng: "Ngài Knox, tôi là Việt Từ, hiện giờ gọi bằng tên này, sau này cũng không thay đổi. Tôi nói cường điệu như thế cho ông nghe là vì cần trao đổi với ông một sự việc. Hy vọng ông nghe xong sẽ không kích động quá, ừm,... Nếu ông có bệnh về tim mạch, đề nghị ông chuẩn bị sẵn thuốc men."
Knox nghe giọng điệu nghiêm túc của anh mà nheo mắt, hắn đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, đôi mắt màu lam ngưng đọng nhìn Việt Từ thật sâu, cất giọng khàn khàn giản lược: "Con nói đi."
"Tôi tin với sự thần thông quảng đại của ngài, hẳn đã điều tra hết những chuyện Việt Từ từng trải qua đến giờ. Chuyện thời thơ ấu tạm không nhắc đến, chỉ riêng khoảng thời gian bị mưu hại lúc trước, bị hủy diệt sự nghiệp ngã vào đáy cốc, ngài hẳn là rõ hết." Việt Từ nói xong, đợi đối phương gật đầu tỏ vẻ đã biết, mới tiếp tục nói: "Thời điểm cuối cùng của sự việc đó, Việt Từ hẳn là đã chấm dứt quỹ đạo nhân sinh của mình. Điều đó tất có thể xảy ra. Cậu Việt Từ người lớn lên dưới sự tra tấn hủy hại của Việt Tân Thư hai mươi ba năm, lại bị người mình mến mộ hạ nhục mà tự sát, quả thật đã chết, hưởng dương hai mươi ba tuổi, nguyên nhân tử vong là bán tự sát."
Đúng là bán tự sát, bởi nguyên thân lúc ấy có ý tra tấn bản thân, tự đối diễn với bốn vách kính suốt ba ngày ba đêm liên tục, đọc sách rồi ghi chú, so với nói muốn điên cuồng phấn đấu, không bằng nói là có ý đồ dùng cách này tự tử, để lại một kết cục oanh động.
Tất cả đúng như ý cậu ta, cuối cùng chết bất ngờ do mệt nhọc quá độ, lần thứ hai mở mắt đã là một người khác. Đương nhiên những việc này phải nói với ngài Knox một cách uyển chuyển, nếu lỗ mãng nói thẳng sự thật, kết quả chính là mọi người cùng xui xẻo, ông không tốt tôi cũng không tốt, không ai được tốt.
Nhưng đồng thời, anh cũng không thể không nói, nếu giấu giếm hết thảy như không có chuyện gì phát sinh, vậy việc nguyên thân đã chết sẽ không có ai biết, ít nhất ở phương diện này, anh muốn cho nguyên thân, cũng cho cha mẹ cậu ta một câu trả lời chính đáng.
Nhưng ngài Knox lại không hiểu nổi lời anh nói, thậm chí bẻ cong ý anh, người đàn ông kiềm chế nhìn anh với khuôn mặt lãnh đạm, hỏi: "Con muốn nói điều gì, rằng con trai ta đã chết, còn con thì không phải nó sao? Con cảm thấy ta chưa giám định quan hệ cha con đã vội vã đến tìm con à?"
"Tất nhiên không, tôi biết ông không lỗ mãng như thế, ý tôi cũng không phải như ông nghĩ." Việt Từ thở dài, tiếp tục nói: "Tôi là Việt Từ, chủ nhân thân thể này, cùng dòng máu với ông, cũng sở hữu ký ức của Việt Từ, nhưng đó đều là lấy thân phận người xem để quan sát hai mươi ba năm quá khứ, bản thân tôi chưa từng trải qua, người trải qua đã chết rồi."
Nói xong đột nhiên ngừng, cảm giác như mình đang nói líu cả lưỡi, người luôn biết cách ăn nói như anh lúc này thậm chí thấy tức giận mình nói năng vụng về, nói đi nói lại cuốn cả bản thân vào!
"Ý con là con và Việt Từ trong quá khứ là hai nhân cách khác nhau?" Knox nói, người đàn ông mím môi nhìn anh, đôi mắt lam chứa cảm xúc không thể nắm bắt: "Con coi Việt Từ gặp nạn mà chưa vượt qua kia là Việt Từ số một, còn người đứng ra đối mặt với cuộc sống rồi lột xác ấy là con, Việt Từ số hai, con mong ta có thể phân rõ hai nhân cách, đối xử chính xác."
Việt Từ giật giật yết hầu, chần chừ gật đầu: "Gần đúng, chúng tôi dùng chung một thân thể, nhưng trải nghiệm lại khác nhau, con trai mà ông muốn đã tử vong, tuy tôi không muốn phí công vất vả giải thích những điều này với ông, nhưng căn cứ đạo nghĩa thì vẫn nên cho ông biết rõ ràng, tôi không thể giấu Việt Từ số một, khiến cậu ta cứ thế lặng lẽ chết đi không tiếng động, cuối cùng đến cả cha mẹ ruột cũng không biết sự tồn tại của cậu ta."
Tuy không thể nói trắng ra là mượn xác hoàn hồn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị cha già thoạt trông ốm yếu nhưng tay cầm quyền to này, nhưng anh vẫn nói hết những điều có thể nói cho đối phương nghe, có lẽ sau này có cơ hội thì có thể tiến thêm một bước mà nói rõ hết, nhưng nói được đến đây trong lần đầu gặp măt đã đủ khiến anh vừa lòng.
Knox trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại: "Thân thể hiện tại này của con có phải có quan hệ huyết thống với ta không?"
Việt Từ không hề do dự: "Có, dựa trên quan hệ huyết thống, tôi hẳn là gọi ông và vị Felix kia là cha mẹ, nếu hai người đồng ý, sau này tôi tự nhiên cũng sẽ phụng dưỡng hai người, làm tròn trách nhiệm người con giống như các gia đình bình thường khác... ngoại trừ việc kết hôn sinh con."
Knox nói: "Con thật thẳng thắn thành khẩn, tuy có vài việc ta còn cần tiêu hóa thêm chút nữa, nhưng thái độ thẳng thắn thành khẩn của con khi đối mặt với người cha ruột thình lình nhảy ra khiến ta thật tán thưởng." Hắn nhếch môi, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi gặp mặt: "Một khi đã như vậy, ta đây cũng không cần thiết phải giả bộ phụ tử tình thâm, ta cũng có thể thẳng thắn nói hiện nay ta còn chưa cảm nhận được tình phụ tử gì, hảo cảm lớn nhất của ta đối với con bắt nguồn từ một nửa dòng máu của Felix trên người con.
Hắn là tình cảm chân thành của ta, con là kết tinh tình yêu mà hắn sinh cho ta, vậy nên ta sẽ đối xử tốt với con, sau này cũng sẽ thử xây dựng tình cảm cha con thông thường, dù không xây dựng được cũng không việc gì, ta xem thái độ con cũng không phải để ý lắm, dù sao chỉ cần con là con ta, ta sẽ bảo vệ con suốt đời này, dùng hết khả năng của ta để cưng chiều bảo vệ con.
Tất nhiên, để con bị thất lạc rồi phải chịu tra tấn nhiều năm như vậy đều là trách nhiệm của ta, ta thân là cha ruột lại không bảo vệ tốt con lúc mới sinh ra, về việc đó, ta muốn nhận lỗi với... Việt Từ số một, xin lỗi con trai."
Nếu có người thứ ba nghe cuộc đối thoại này chắc sẽ cảm thấy như nghe chuyện trên trời, Knox lạnh lùng độc ác, gϊếŧ chóc vô tình như máy móc thế mà cũng có ngày nói lời xin lỗi, cũng có ngày yếu ớt như vậy, chuyện này đáng ngạc nhiên biết chừng nào!
Có điều chỉ một cái chớp mắt, tất cả yếu ớt đều biến mất gần như không còn, hắn khôi phục tư thái lạnh lùng mạnh mẽ, hỏi: "Con muốn biết sự thật năm đó vì sao con bị thất lạc không?"
Việt Từ thực nể tình gật đầu, đáp: "Xin mời nói."
Knox nhắm mắt: "Mụ đàn bà Việt Tân Thư nuôi nấng con, hẳn gọi là Mạn Lâm Na, là cô ruột con, em gái ruột Felix, một mụ điên từ đầu chí cuối."
Nhắc tới mụ, gương mặt hắn toát ra vẻ căm hận: "Hơn hai mươi năm trước, ta từng không cẩn thận bị bắt đến phòng thí nghiệm, người đầu tiên ta kết bạn trong số những sản phẩm thí nghiệm lúc đó là Felix, cùng em gái song sinh Mạn Lâm Na được hắn bảo vệ bên cạnh. Felix rất giỏi, tuy thân thể hắn không tốt nhưng bộ não cực kỳ thông minh. Sau đó chúng ta kết minh, nhân lúc đám nhân viên nghiên cứu đánh nhau để trốn thoát. Ta dẫn bọn họ về gia tộc Knox, cũng nhờ sự trợ giúp của Felix, ta gϊếŧ chết những kẻ định hãm hại chúng ta, kế thừa vị trí ta nên có.
Ta và Felix thật lòng yêu nhau, nhưng Mạn Lâm Na đã sớm vặn vẹo từ trong sinh hoạt kéo dài ở phòng thí nghiệm, mụ cố chấp ôm du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đối với Felix, tự nhận là yêu Felix. Trong lúc hắn mang thai tám tháng lại cấu kết với kẻ thù của ta ý muốn gϊếŧ ta, ta không việc gì, nhưng Felix vì vậy mà sinh non. Sau đó mụ thấy sự việc bại lộ, thừa dịp chúng ta không đề phòng, bắt cóc con, thay họ đổi tên trốn khỏi nước Y, từ đó về sau biến mất tung tích."
Việt Từ im lặng lắng nghe, người đàn ông vì nói nhiều nên giọng ngày càng khàn, nhưng hắn cứ thao thao bất tuyệt như chẳng cảm thấy gì, hắn từ từ nhắm hai mắt, tựa như trở về hai mươi ba năm trước, dù trên mặt không lộ biểu cảm gì, nhưng quanh thân lại tản đầy hơi thở chết chóc.
"Felix sinh non tỉnh lại thì biết con bị bắt cóc, trong lúc kích động, không màng lời khuyên can, cố tình muốn đuổi theo bắt Mạn Lâm Na. Hắn không chịu nói đi đâu, chỉ nói bản thân biết Mạn Lâm Na đến chỗ nào, ta biết... hắn sợ ta biết vị trí sẽ đuổi theo gϊếŧ Mạn Lâm Na, nhưng Felix vẫn không tìm được con, ngược lại gặp phải tai nạn giao thông trước khi ra nước ngoài, biến thành người thực vật, tới tận hôm nay hắn vẫn còn ngủ say."
Việt Từ động động yết hầu, không thể không nói gia đình này thật quá bi thảm, dưới bầu không khí nặng nề, anh chậm rãi nói: "Hắn ngủ hai ba năm, cũng nên tỉnh dậy."
Những lời này vừa cất lên, Knox bỗng mở to mắt, đôi mắt màu lam nhìn anh không chớp, khi anh bị nhìn đến dựng đứng lông tơ thì đột nhiên bật cười, nói: "Con nói không sai, hắn nên tỉnh rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ về nước, hắn nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui vẻ." Không chờ Việt Từ đáp, người đàn ông mẫn tuệ có thể nhìn thấu tâm can người khác đã xua hết mọi lo nghĩ của anh: "Chỉ về hai ngày thôi, ta biết sự nghiệp con ở đây, ta sẽ không ép buộc con ở lại nước Y vì chúng ta."
Nói đến nước đấy rồi thì còn gì phải bàn nữa?
Việt Từ gật gật đầu, đáp: "Vâng."
Knox nhìn anh, nói: "Con lớn lên rất giống Felix, hắn thậm chí còn đặt cho con một cái tên gọi ở nhà. Thời điểm đó ta không hiểu tên ấy, sau mới biết đó là ngôn ngữ nước Hoa, không phải tiếng Anh, hóa ra hắn là người Hoa, ta thế mà tận hai ba năm sau mới biết điều này, nếu không ta đã sớm tìm được con, đâu đến nỗi kéo dài đến tận giờ."
"Tên là gì?" Việt Từ hỏi.
Knox chầm chậm gọi: "Me too." (Phiên âm: /mi: tu:/ =)))
???? Trò gì vậy???
Felix đặt tên rằng: tôi cũng thế?
Lần đầu tiên Việt Từ hoài nghi mình nghe nhầm.
Ánh mắt Knox mỉm cười, lần này, hắn gọi một tiếng bằng thứ làn điệu trúc trắc quái dị: "Thỏ Miên Man." (Phiên âm: /mián tù/ (nguyên gốc 眠兔) đọc lơ lớ gần giống "mi tu" =)))
Việt Từ: "..." Cũng không hơn me too được chỗ nào.
Do là tên Felix đặt nên Knox thích cực kỳ, thậm chí bừng bừng hứng thú thảo luận với anh: "Thỏ Miên Man, nói bằng tiếng Anh thì chính là Sleeping Bunny*, ta biết con muốn giữ nguyên tên Việt Từ tiếng Trung kia, vậy để tên này làm tên gọi ở nhà, gọi là Bunny nhé? Xưng hô như thế hẳn Felix sẽ rất vui vẻ."
Bunny Thỏ Thỏ?
Việt Từ co rút khóe miệng, có xúc động muốn quăng đồ trong tay qua đấy, coi như ông muốn lấy lòng bà xã thì cũng không cần đào hố chôn con trai như vậy chứ? Thỏ Thỏ cái khỉ gì, có còn để người ta làm người nữa hay không?
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa cắt ngang hứng thú của Knox, cũng cứu Từ Thỏ Thỏ đang không thích Thỏ Thỏ là bao.
Khuôn mặt mang chút ý cười của Knox tức khắc trầm xuống, khàn giọng lên tiếng: "Vào đi."
Clare đẩy cửa vào, cúi đầu bẩm báo: "Giáo phụ, Phương Trung Quy tự nhận là bạn của tiểu thiếu gia, cố tình xông vào đòi gặp tiểu thiếu gia, hiện tại đã bị khống chế rồi ạ."
Phương Trung Quy?
Việt Từ kinh ngạc quay đầu, không nghĩ tới anh ta cũng có quan hệ với gia tộc Knox.
Knox lại hừ một tiếng, rất có ấn tượng đối với cái tên này: "Là cậu ta à, Bunny, đừng cưng chiều tình nhân quá, con xem đây không phải là được chiều mà kiêu sao, hiện giờ đã dám không để ý lễ nghi sấn tận vào chỗ này, hành xử không quy củ như thế là phải trách con không quản giáo tốt."
"Tình nhân gì?" Việt Từ ngay cả tiếng Thỏ Thỏ kia cũng không chú ý nữa, rất là khó hiểu đối với câu từ trên trời rơi xuống của hắn: "Sao ông lại cho rằng anh ta là tình nhân của tôi?"
Knox ra vẻ đương nhiên: "Phương Trung Quy này, còn có Lô Khê kia, Ansel, Phương Tiếu, không phải đều là tình nhân của con à? Không cần phải giấu giếm cha con, ta không ngăn cản, con là con trai ta, tình nhân bên người nhiều một tí cũng thực bình thường, nhưng nhớ đừng để họ làm càn quá mức, như vậy sẽ dễ dàng đi quá giới hạn làm con mất hết mặt mũi."
Việt Từ đếm tên, phát hiện hắn bỏ mất Phó Bồi Uyên, mà đó rõ ràng là người chính quy duy nhất, kết quả do giấu kín quá nên không bị phát hiện, cũng không biết Phó tiểu tam nghe được sẽ có cảm tưởng thế nào.
Bên cạnh đó, thái độ Knox cũng khiến anh dở khóc dở cười, hay nên nói rằng không hổ là giáo phụ Mafia, lời nói ra thật là hào sảng, anh càng giải thích càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Knox thấy anh không đáp, cho rằng anh ngầm thừa nhận, nói tiếpi: "Tên Phương Trung Quy kia, con không cần phải cố kỵ quan hệ giữa ta và nó. Về mặt huyết thống, cậu ta là anh họ cách con rất xa, huống hồ đều là con trai cần gì phải rối rắm chuyện huyết thống, các con lại không sinh con, nếu con muốn biết chuyện trong đó có thể hỏi cậu ta, hay cậu ta đã nói hết cho con biết rồi?"
Không nói.
Việt Từ lắc đầu, khó trách Phương Trung Quy từ khi về nước cứ trở nên khác lạ, hóa ra vấn đề ở đây.
Anh thở dài, đứng dậy đẩy ghế ra, nói: "Nếu thế, tôi đi đưa người về trước đã."
Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo
*Chú thích:
Nhẫn ngư dân: chiếc nhẫn này tớ đã từng chú thích ở lần đầu ông Knox xuất hiện rồi, tớ chú thích lại thôi (vì tớ cũng quên đoạn nó xuất hiện lúc trước ròi^^). Chiếc nhẫn này có khắc hình người đánh cá rất đặc biệt, thời xưa thường chỉ có Giáo hoàng mới đeo, là chiếc nhẫn mà thường chỉ người ở địa vị cao, đứng đầu dòng tộc, tổ chức, đeo trên tay, biểu hiện cho quyền lực và sự giàu có.
Sleepping Bunny: Con thỏ ngủ say. Ở trên tớ chú thích phiên âm mấy tiếng ông Knox gọi rồi, nhưng vẫn chú thích thêm từ này. Vì tiếng anh có rabbit và bunny đều có nghĩa là con thỏ, nhưng rabbit là chỉ chung, còn bunny là chỉ những con thỏ con, cho nên, các bợn hiểu cái cách ông Knox gọi khiến Việt Từ tức thế nào rồi đấy^^^ Bác này hài chết đi được ấy các thím ạ =)))