Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 92




Nếu viết nhật ký, câu đầu tiên Nguyên Tiếu viết chắc chắn sẽ là "Hôm nay là ngày khó quên nhất", hơn nữa còn là viết trong tâm tình cực kỳ bi phẫn. Có điều hiện tại anh không có tâm trạng làm mấy thứ này, sau một hồi dại mặt nhìn chằm chằm vào mảng ướt đẫm trên giường, anh trầm mặc xoay người xuống lấy ga giường mới trong  tủ ra thay, đồng thời nhét ga giường cũ vào máy giặt hòng tiêu diệt chứng cứ.

Làm xong, anh chậm rãi ôm laptop từ trong thư phòng về phòng ngủ, bắt đầu ngồi trên giường lướt diễn đàn trạch nam, nói vậy có lẽ cũng chưa chính xác, bởi anh không phải lướt xem các tiêu đề một cách vô định, mà vào ô tìm kiếm gõ hai chữ "nằm mơ", mục đích rõ ràng tìm tin tức mình muốn, chính là những bài viết liên quan đang hiện dài đến sáu trang trên màn hình do các trạch nam đăng lên.

Tỷ như:

"Đêm qua mơ thấy mình cưỡиɠ ɦϊếp con Poddle trong nhà, tôi có phải biếи ŧɦái hay không?"

"Nằm mơ thấy mình ly hôn vợ, yêu một cô ả xấu nhất nhân gian từ ánh mắt đầu tiên rồi điên cuồng theo đuổi..."

"Chủ thớt giới tính nam, thích nữ, nhưng hôm qua nằm mơ thấy mình và thần tượng (là nam) làm này nọ, hiện giờ vẫn chưa định thần, sẽ không phải là tôi bị bẻ cong chứ?"

"Tối qua mơ kết hôn với minh tinh mà mình anti hơn một năm, tỉnh dậy đổ hết mồ hôi lạnh."

Kích mở tiêu đề thứ nhất, bình luận bên dưới đa phần đều là an ủi chủ thớt, nói rằng chủ thớt hẳn là bị con Poodle ức hiếp lâu lắm rồi, ngày nghĩ nhiều nên đêm mới nằm mơ, còn có người đề nghị chủ thớt nếu cảm thấy khó chịu thì cứ thử hiếp nó thật xem sao, hiếp xong nhớ quay lại báo cáo moah moahhh.

Nguyên Tiếu thở phào một hơi, so với hiếp Poodle mà nói, có vẻ việc anh mơ thấy như vậy như vậy với Việt Từ cũng không tính là gì.

Khi xem tiếp bài viết thứ hai, đã có thể mắng nhiếc với bộ mặt tỉnh như ruồi, theo đuổi con gái xấu xí thì có là gì, tên phía trước cậu còn có thể lập nhân thú luyến với Poodle kìa!

Đến bài viết thứ ba thứ bốn đã bị Nguyên Tiếu lạnh lùng bỏ qua, nhờ xem mấy bài đăng kỳ quặc đó, tâm tình anh đã khôi phục, có thể cực kỳ bình tĩnh tự an ủi rằng ngày nghĩ nhiều nên đêm mơ, chuyện này chẳng có gì cả, đến cả mơ hiếp Poodle còn có, chứng tỏ mơ với thực không hề logic với nhau, không liên quan gì đến tính hướng cả.

Nguyên Tiếu thở phào một hơi, cảm giác lòng từ từ ổn định, tắt laptop để lên tủ đầu giường, kéo chăn nằm xuống ngủ.

Nhưng mà trời không toại lòng người, sau khi vượt qua cơn mộng xuân nửa đầu đêm, lúc gần sáng lại có ác mộng ập tới.

Tiếng cãi nhau ầm ĩ bên tai, một đám trẻ con hi hi ha ha đầy ác ý: "Nguyên Tiếu trông giống hệt con gái, này có phải chính là cái loại ẻo lả mà mẹ tao nói không nhỉ?"

"Sao mày lại thích khóc thế, bởi vì không mặc váy à?"

"Ai muốn chơi với mày chứ, trông cứ như đám con gái, kinh lên được!"

GIữa tiếng bạn học chế nhạo, cậu bé nhỏ gầy yên lặng lui vào chỗ ngồi ở góc lớp, cậu chôn đầu giữa hai tay, nhưng vẫn chẳng lấn át được những chỉ trỏ ác ý đó.

"Mẹ tao nói, dạng như nó chính là đồng tính luyến ái, thằng bê đê!"

"Đồng tính luyến ái là cái gì?"

"Là cái dạng con trai mà thích hôn con trai ấy..."

"Hai thằng con trai hôn nhau? Thật kinh tởm, hai thằng con trai hôn như thế nào, đứa nào sẽ làm con gái!"

"Nhất định là Nguyên Tiếu, nó trông giống con gái như vậy, chắc là muốn hôn con trai chứ gì!"

Không phải... tôi không phải... Thầy hiệu trưởng nói, diện mạo do trời sinh, không phải do tôi muốn thế nào được thế ấy... Tôi không thích con trai, các người đừng nói bừa!

Nguyên Tiếu nhỏ bé phản bác trong lòng, nhưng vì nhớ lời thầy hiệu trưởng từng dặn "không được cãi nhau với bạn học" nên chỉ cắn chặt môi không nói một lời. Cậu nháy mắt mấy cái, cố gắng làm đôi mắt cay cay khôi phục bình thường, cậu biết thầy hiệu trưởng muốn tốt cho mình, do mình không có cha mẹ, nếu gây chuyện sẽ không ai bảo hộ, cậu sẽ bị đuổi học.

Nhưng sự xúc phạm như vậy lại dường như không có chừng mực, ngày qua ngày năm qua năm, thân thể cậu nhóc dần dần nảy nở, tính cách ngày càng trầm lặng ít lời, cậu tựa như u hồn trong lớp, không nói chuyện với bất cứ kẻ nào. Dù thế, những bình phẩm quá quắt "ẻo lả, đồng tính luyến ái" xung quanh cậu vẫn không hề suy giảm, ngược lại, bạo lực học đường càng thêm nghiêm trọng.

Nguyên Tiếu biết đây là mơ, cũng là ký ức thời thơ ấu của anh, anh biết tiếp đó không lâu, vào cuối cấp trung học cơ sở, bản thân mình sẽ bùng nổ, lúc đám kia lôi anh ra làm trò vui thì nhào lên đánh lại chúng nó, anh không muốn tiếp tục chịu đựng, cho nên trong lúc đánh nhau lấy ghế choảng đầu một đứa chảy máu, đồng thời anh cũng bị đám đó đánh thương tích đầy mình.

Đánh nhau, gọi người nhà, phụ huynh đứa học sinh bị đập chảy máu đầu tìm tới, lại phát hiện anh bị thương còn nghiêm trọng hơn cả con nhà mình, hơn nữa do cả đám đông vây đánh một đứa, nên những đứa đó đều bị xử phạt. Những phụ huynh ngày thường chưa từng dạy con nghiêm chỉnh ấy đều ngây dại, sắp thi lên cấp tới nơi mà gặp phải chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tương lai bọn chúng, họ liền liên hợp lại hối lộ nhà trường, biến chuyện lớn thành nhỏ, cuối cùng chẳng giải quyết được gì.

Anh bị thương không một ai trả cho kết quả công bằng, nhưng từ đó về sau đám cá biệt ưa bạo lực trong trường cũng biết anh là kẻ điên, ít lại gần chọc ghẹo. Cũng từ đó, anh nhận ra chỉ cần lạnh mặt, dùng thái độ hung ác đối xử với người ngoài, sẽ không kẻ nào dám mù mắt đến bắt nạt anh. Vì vậy, cậu học sinh Nguyên Tiếu học được đạo lý sinh tồn, học được cách dùng khuôn mặt băng đá đối đãi thế giới, cứ thế duy trì sử dụng đến tận giờ.

Nguyên Tiếu kéo kéo môi, này chẳng có gì đáng để nhớ, sau khi lớn lên anh cũng trả thù hết từng đứa bọn kia, nên ký ức này đối với anh mà nói, hoàn toàn có thể lạnh lùng nhìn toàn cảnh mà không sợ hãi, cảm xúc không dao động mảy may.

Ngay lúc anh cho rằng giấc mơ chấm dứt, cơn mộng lại xảy ra biến đổi__

"Không phải mày nói mày không phải đồng tính luyến ái sao, vậy Việt Từ thì là cái gì!"

"Còn nói không thích con trai, mày dám nói mày không có tâm khác đối với Việt Từ?"

"Mày muốn hôn cậu ấy chứ gì? Giống như trong mơ ấy, đặt cậu ấy dưới thân hôn môi, chiếm hữu, làm gì thì làm..."

Một gương mặt chứa đầy ác ý xuất hiện ngay trước mắt, lời nói độc địa sắc bén nhắm thẳng nội tâm anh, trái tim Nguyên Tiếu chấn động, chợt dừng hô hấp, anh há há mồm định cãi lại, nhưng bởi bị nói trúng tim đen nên á khẩu, liên tục lùi về sau trước tiếng lên án kia, hoảng sợ muốn trốn.

"Anh em bạn bè cái gì, chính mày thích Việt Từ!"

"Mày rất ghen tị tên bạn trai của cậu ấy phải không, bởi vì hắn ta có thể quang minh chính đại thân mật với Việt Từ, còn mày lại không được!"

___ Không phải thế!

Dưới cảm xúc kích động, Nguyên Tiếu giật mình bừng tỉnh, trong lúc thở hổn hển, anh nhất thời không phân rõ đâu là mơ đâu là thực, mãi sau mới nghiêng đầu nhìn bên ngoài, trời quang vạn dặm, nắng tươi rực rỡ, ngày đã sáng.

....

Hôm sau khi Tạ Lũy đến, vốn tưởng Nguyên Tiếu ngủ một giấc tỉnh dậy chắc chắn đã ổn định cảm xúc, không ngờ mới sáng sớm đối phương đã tỏa ra khí lạnh, bộ dạng không tốt, thế nên không khỏi lại nuốt xuống lời đã đến bên miệng.

Nguyên Tiếu nhìn anh ta, dường như nhìn thấu anh ta nghĩ gì, không kiên nhẫn giục: "Có việc thì nói đi."

"Cũng không có việc gì." Tạ Lũy chà xát tay, cách anh xa một chút, nói: "Chỉ là đạo diễn Liêu chưa từ bỏ ý định lại đến hối thúc, nói rằng lần này cho anh ta nửa giờ, nhất định sẽ đả động được anh, nếu anh không bằng lòng tôi sẽ từ chối anh ta ngay..."

"Không cần." Nguyên Tiếu day day trán, nói: "Nói cho anh ta biết, tôi sẽ tham gia nếu nam chính là Việt Từ."

Tạ Lũy giật mình, chần chừ nhìn anh: "... Anh vẫn còn muốn diễn à?"

Hỏi xong thì nhận được ánh mắt lạnh như dao của Nguyên Tiếu, giống như đang bảo "Bớt nói linh tinh."

Tạ Lũy giơ hai tay đầu hàng: "Được được được, anh đồng ý diễn rồi, tôi đây sẽ chuyển đạt lại cho anh ta."

Nguyên Tiếu nhấp nhấp môi, nhìn anh ta lấy điện thoại gọi điện cho Liêu Thành Sổ, yết hầu khẽ động, trong nháy mắt định lùi bước, nhưng rồi vẫn nuốt xuống lời đã tới bên miệng. Vô luận anh ôm tâm tư gì đối với Việt Từ, đều không nên để nó ảnh hưởng tới bộ phim mà bọn họ cùng chuẩn bị lâu như vậy, dù không phải vì Việt Từ, cũng phải vì bản thân anh.

....

Liêu Thành Sổ nghe Tạ Lũy gọi điện xong vẫn còn có phần ngây dại, anh tắt di động rồi quay nhìn trợ lý, nghi hoặc hỏi: "Giới giải trí này có mấy diễn viên tên là Việt Từ?"

Trợ Lý bị hỏi không hiểu ra sao, gãi đầu nói: "Chỉ một thôi nhỉ, người giúp Sở Minh Đế thành cơn sốt, danh sách nam chính dự bị của ngài không phải có cậu ta sao, còn xếp thứ nhất đấy."

Liêu Thành Sổ trầm mặc, cũng bởi anh xếp người này vào danh sách dự bị nên lúc này mới cảm thấy thật vi diệu.

Khoảng thời gian trước, nhờ cơn sốt kia mà tên Việt Từ này chính thức lọt vào tầm mắt anh, anh ôm lòng tò mò xem Sở Minh Đế đang phát sóng, xem rồi một đi không trở lại, từ đó cứ đúng tám giờ tối là ngồi trước tivi hóng phim. Đương nhiên, người khác hóng phim là để xem nội dung, anh hóng lại là xem diễn xuất của Việt Từ, càng xem càng kinh ngạc, hơn nữa mỗi ngày lại phát hiện một điều mới, cứ như đang đào bảo tàng vậy, loại cảm giác yêu thích và chờ mong này phá lệ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh người ta.

Xem xong Sở Minh Đế, anh tra thêm tư liệu về cậu diễn viên này, biết cậu ta xuất hiện chuyển biến lớn khi đang dưới đáy cuộc đời, rửa sạch sỉ nhục tại chương trình Ta Là Diễn Viên, thế là lại ngồi xem hết cả mùa chương trình đó.

Diễn xuất của Việt Từ, cũng không phải nhất thời bùng nổ, cậu ta giống như một ly rượu ngon đầy ý vị, càng nhấm nháp càng thơm thuần. Diễn xuất như thế, cần thời gian dài mới luyện ra được, cho nên theo cái nhìn của anh, sau lưng Việt Từ nhất định có cao nhân dạy dỗ!

Tất nhiên những điều đấy đều là chi tiết râu ria, sau khi điều tra người ta sạch sẽ, anh liền để người này trong bụng, còn có nam chính nào thích hợp hơn người này sao? Hơn nữa người này còn trẻ, tiếng tăm trong giới cũng không tồi, nghe nói tiếp xúc rất thoải mái, người như thế mà chạm mặt Nguyên Tiếu, có khi dễ dàng hợp phách

Nhưng không ngờ anh chưa kịp đề xuất ý tưởng của mình, người nêu yêu cầu đầu tiên lại là Nguyên Tiếu? Còn chưa kịp vui sướng vì Nguyên Tiếu đồng ý, anh đã bị Việt Từ đập cho ngốc.

Bây giờ nghĩ trở lại một chút, có thể thông suốt hết thảy, tại sao Việt Từ lấy được kịch bản rồi mà không có động thái gì, vòng luôn qua anh tìm nữ chính! Hơn nữa cũng không biết dùng biện pháp gì làm cho Nguyên Tiếu, người mà anh bám riết bao năm không kết quả, đồng ý thật, này thực sự khiến người mở rộng tầm mắt!

Liêu Thành Sổ "chậc" một tiếng, tâm tình vi diệu khó thể tả được, trăm lời vạn chữ cuối cùng chỉ biến thành một câu: "Thằng nhóc này có thể thu phục Nguyên Tiếu, là nhân vật không tầm thường."

....

Việt Từ được khắp nơi nhớ thương vừa mới tỉnh ngủ. Anh ngáp một cái, không thay quần áo mà để nguyên bộ áo ngủ ra khỏi phòng tìm đồ ăn lấp bụng, không nghĩ tới vừa bước chân ra ngoài đã nhìn thấy bóng người bận rộn trong bếp, con mắt nhập nhèm ngái ngủ tức khắc tỉnh táo hoàn toàn.

Là tình nhân nhỏ của anh, Phó tiểu tam Phó Bồi Uyên, gọi yêu là bảo bối Đại Viên Viên.

Người đàn ông đeo một chiếc tạp dề đậm màu, tay áo vén lên lộ ra một đoạn cổ tay, bàn tay to dài cầm muôi đảo trứng chiên rất đâu vào đấy, hơi nóng hầm hập từ nồi bốc lên, tản ra mùi thơm dụ hoặc, anh vào thì thấy trứng gà đã được chiên thành màu vàng óng, dầu ăn trong chảo phát ra tiếng nổ lách tách nho nhỏ.

Việt Từ tiến lên, ôm eo người đàn ông thân mật, thơm một cái lên môi hắn như khen thưởng, chôn đầu ở cổ hắn như làm nũng: "Hôm nay Đại Viên Viên thật ngoan, sao đột nhiên lại hiền huệ biết làm bữa sáng cho ông xã thế?"

Miệng nói, hai tay không an phận trêu chọc chung quanh.

Phó Bồi Uyên nắm lấy cái tay nghịch ác của anh, một phen bắt người ghì vào lòng, cũng không phản ứng, cứ để thế nghiêm túc chiên chín trứng, tắt bếp, phân ra hai đĩa, mới nghiêng đầu nhìn con cáo con của hắn cười như không cười, thản nhiên cất tiếng: "Mấy ngày tôi không ở đây, nghe nói bên cạnh cậu không ngừng thay đổi bạn gái, rất tiêu dao khoái hoạt."

Thấy điệu bộ hắn có vẻ muốn tính sổ, Việt Từ cũng không hoảng hốt, lười nhác nói: "Nếu biết, vậy hẳn anh cũng biết người bên cạnh tôi là ai, có hành vi nào vượt rào hay không, bảo bối, thích ăn giấm như thế dễ chua chết lắm đấy."

Hành vi vượt rào? Tất nhiên không có, ngay từ đầu anh đã không có ý trêu chọc tán tỉnh đối phương, không có gì phải hoang mang. Nếu đã nhận lời Phó Bồi Uyên khi ở bên hắn chỉ có mình hắn, anh đương nhiên giữ chữ tín nói được làm được.

Phó Bồi Uyên lại nhìn anh sâu thẳm, cúi mình giam người trong vòng vây nhỏ hẹp trên chạn bát, nhẹ nhàng dùng tay phác họa gương mặt diễm lệ của thanh niên, trượt xuống chóp mũi, cánh môi, cuối cùng lưu luyến xoa xoa tại chiếc cổ trắng nõn, hắn nói: "Cậu không vượt rào, nhưng cậu ta lại động tâm, tiểu tai họa."

Thanh niên này toàn thân tỏa ra nội tiết tố trí mạng, quả nhiên là tên tai họa, không biết hữu ý vô tình trêu ghẹo bao nhiêu người, hắn không lưu ý một cái là tên này lại bẫy mất một quỷ xui xẻo.

Việt Từ không chịu nhận sự lên án ấy, anh nhíu mày, cúi đầu cắn ngón tay người đàn ông, oán giận không rõ tiếng: "Bảo bối, hũ giấm của anh cũng không nhỏ, có giấm thì uống, không giấm cũng tự chế ra uống. Tất nhiên, anh thích uống tôi không ngăn cản, như thế cũng rất đáng yêu, nhưng tôi sẽ không nhận tội danh anh lên án."

Anh tránh khỏi kiềm cặp của người đàn ông, phản thủ cầm lại tay đối phương, hôn từ lòng bàn tay tới cổ tay, cảm nhận mạch đập nảy lên, giọng nói chứa vẻ trêu đùa: "Thảo nào hôm nay không đi làm, sớm tinh mơ ở nhà nấu cơm để khởi binh vấn tội, hũ giấm lớn thế này có thể giành danh hiệu Giấm Vương châu Á đấy."

Phó Bồi Uyên nắm cằm anh, xoa nhẹ lên mặt, con ngươi đen sâu hoắm không rõ vui giận, hắn nói: "Cậu không tin Nguyên Tiếu có ý với mình?"

Việt Từ bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài: "Rõ ràng, chuyện đó căn bản không có khả năng, Nguyên Tiếu là một tên trai thẳng sợ gay đến cả bản thân mình cũng không định dạng được, làm sao có thể ôm thứ tâm tư như anh nói với tôi."

Chưa nói đến người khác, riêng Nguyên Tiếu nửa điểm anh cũng không trêu, hơn nữa qua mấy ngày chung đụng, người này hoàn toàn không có tí khái niệm gì đối với tình yêu. Nếu Phó Bồi Uyên ăn giấm Lô Khê hoặc Phương Trung Quy, anh còn có thể phối hợp dỗ dành tình nhân nhỏ, nhưng tội danh vô căn cứ này thì khiến anh dở khóc dở cười.

Phó Bồi Uyên lại hình như đã nhận định chắc chắn tâm tư Nguyên Tiếu đối với anh, dù anh giải thích thế nào cũng không nghe, người đàn ông hướng con ngươi đen nhìn anh, mãi lâu sau mới cười nhạt nói: "Nếu đã thế, vậy hãy duy trì tâm tính hiện tại của cậu. Việt Từ, tôi không phủ nhận du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của mình với cậu, nhớ kỹ điều cậu đã đáp ứng tôi, đừng để tôi có cơ hội mất khống chế."

Giọng hắn bình tĩnh, nhưng tính nghiêm túc trong đó không thể nghi ngờ, bây giờ có thể mặc con cáo nhỏ này thả sức chơi đùa, nhưng nếu chạm vào điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng không cách nào cam đoan mình sẽ gây ra chuyện gì.

Không rõ tại sao, cảm giác nôn nóng không biết tên cứ quanh quẩn dưới đáy lòng, mãi không tiêu tan.

Đối mặt với tuyên ngôn đó, Việt Từ cưng chiều gật đầu liên tục, ở phương diện dỗ tình nhân, anh luôn luôn sẵn sàng ngon ngọt: "Sao lại lo lắng như thế, anh cho tôi là người nói không giữ lời sao? Thế này đi, bảo bối, tôi đồng ý với anh, nếu tôi thật sự thất tín, có nửa hành vi vượt rào với người ngoài..."

Anh để môi gần bên tai Phó Bồi Uyên, khẽ cười, mang theo sự hấp dẫn câu hồn người: "Tôi đây mặc anh muốn làm gì thì làm, được không?"

Muốn làm gì thì làm.

Năm chữ thành công khiến sắc tối trong mắt Phó Bồi Uyên tăng thêm, người đàn ông lãnh tĩnh dù đối mặt giáo phụ Mafia nước Y Dexter Knox vẫn có thể bày mưu nghĩ kế, lại bị một câu đơn giản của cáo con nhà hắn làm loạn hơi thở, gần như thất thố.

Trêu chọc thành công, Việt Từ cảm thấy mỹ mãn lại đẩy người ra, khóe môi nở nụ cười xấu xa: "Được rồi, ăn cơm thôi, tiếc là hiện tại tôi không hề trái với ước định, hơn nữa bây giời nếu nói làm gì thì làm..."

Ánh mắt anh phảng nhất như thực thể đảo qua từng tấc da trên thân người đàn ông, hạ thấp giọng: "Vậy cũng là tôi làm gì thì làm anh."

Chào mọi người, tớ xin lỗi các bạn nha, tuần qua để mọi người chờ lâu quá, dài đến cả tuần rồi, xin lỗi các bạn rất nhiều, tớ biết các bạn vẫn chờ xem từng chương, tuần tới tớ lại đều đều như cũ các bạn nhé!