Ngài Knox trầm mặc một chút mới hỏi: "Giờ nó đang ở đâu?"
"Ở công ty ạ." Clare đáp, hắn đã điều tra toàn bộ ngay lúc tìm thấy: "Công ty cậu ấy đang công tác đổi chủ mới, hôm nay là ngày đầu tiên chủ mới nhậm chức, nếu là ngày thường thì bây giờ tiểu thiếu gia đang ở trong đoàn quay phim."
"Nó là diễn viên nhỉ." Knox thì thào tự hỏi, ngay khi nhận được tin tức, cấp dưới đã trình lên toàn bộ tư liệu liên quan đến Việt Từ, hắn đã cầm tập hồ sơ dày cộp đó, nằm trên giường ngủ của hai người, đọc suốt cả đêm cùng Felix làm bạn bên cạnh.
Biết nó đã trải qua thời thơ ấu tối tăm không chút màu tươi sáng, lớn lên dưới sự đánh đập nhục mạ của mụ đàn bà kia, đến cả cấp trung học cũng không được học mà phải đi làm thuê trả nợ; biết nó được người khai thác tuyển chọn, đúng lúc mụ đàn bà kia đang thiếu tiền nên bị bán đi không do dự, nhưng nhờ vậy mới có thể thoát khỏi sự khống chế kéo dài suốt hai mươi năm; biết nó lăn lộn trong giới giải trí nước Hoa cũng không thuận lợi, trong công việc phải chịu sự khi nhục, trên tình cảm lại gặp phải kẻ đểu cáng; cũng biết nó lột xác trong khốn cảnh, rốt cục nở rộ ánh sáng chói lọi, đoạt lại mọi thứ đã mất, từ đó về sau từng bước lên cao.
Con trai hắn, cứng cỏi giống hệt Felix.
Clare khó được nói theo cảm tính: "Năm ấy phu nhân cũng từng nghĩ muốn làm minh tinh, tiểu thiếu gia đã hoàn thành giấc mộng phu nhân chưa đạt thành."
"Clare." Knox nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lam lạnh như băng giá, chất giọng trầm khàn của hắn mang theo tính nguy hiểm cực mạnh: "Đừng để ta nghe thấy loại lời này lần nữa, khi phu nhân tỉnh dậy, hắn sẽ tự đứng lên hoàn thành giấc mộng của mình, không cần bất cứ ai thay thế."
Clare chấn động cả người, ý thức được bản thân lỡ phạm vào cấm kỵ, hắn mềm nhũn đầu gối quỳ một chân xuống, sợ hãi khẩn thiết xin tha thứ: "Vâng, giáo phụ, tôi nói sai rồi, xin ngài tha thứ cho tôi, phu nhân sẽ tỉnh dậy, hơn nữa nếu hắn nhìn thấy tiểu thiếu gia toàn vẹn trở về, nhất định sẽ kích động mà thức dậy!"
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Knox hơi hoãn, bàn tay to dài khoát lên đỉnh đầu Clare nhẹ nhàng vuốt ve, như đối xử với con cún cưng vâng lời, hắn khẽ cười, nói: "Con trai ngoan không cần phải sợ, ta không tức giận, giờ đi điều tra một chút lịch trình ngày mai của Thỏ Miên Man đi."
....
Hắc Vụ Phong Sơn đang quay ngoại cảnh, bốn phía xung quanh đều đã bị nhân viên đoàn phim dọn dẹp, bảo vệ được bố trí cực kỳ đúng chỗ, không cho ai vào trừ người trong đoàn.
Tất nhiên, ngài Knox cũng không định xông vào đoàn phim, mà bảo cấp dưới chọn lấy một vị trí vừa bí mật vừa thích hợp quan sát.
Đường Cổ là người Hoa thuần thuần túy túy, tuy mấy năm rồi ít khi về nước, nhưng con quái vật lớn như gia tộc Knox đương nhiên không thiếu thế lực tại nước Hoa. Hắn liên lạc với một người Hoa họ Phó mà Clare bảo trợ, nhờ vận dụng thế lực đối phương lưu lại trong nước, lần này đến nước Hoa có thể nói là cực kỳ thuận lợi, dùng tiền đổi lấy một vị trí vốn nghiêm cấm người ngoài ngay cạnh khu vực quay Hắc Vụ Phong Sơn, không phải chỉ là nói chơi.
Lúc này, làm tâm phúc, Clare đang hỗ trợ ngài Knox lên lầu, bản thân hắn cũng theo sát phía sau, tùy thời giúp sức cho đối phương. Lần này tìm được tiểu thiếu gia thật sự là duyên phận đưa đẩy, cũng là kỳ ngộ ngàn năm có một. Trước đó, dù hắn có dũng mãnh đến mấy, trung thành đến mấy thì vẫn chưa được ngài Knox coi trọng, mà sau khi tin tức này xuất hiện, hắn lại là một trong số ít người Hoa trong gia tộc, nên mới có cơ hội cùng thủ lĩnh đến nước Hoa, làm khuyển mã đi theo tùy tùng.
Ngài Knox ngồi xe lăn, nhận kính viễn vọng cấp dưới đưa lên, cảnh tượng bừng bừng khí thế của đoàn phim cách đó không xa đập vào mi mắt. Giữa hình ảnh người qua người lại tất bật, dáng Việt Từ nổi bật hẳn lên, hệt như ngôi sao trong đêm tối, như mặt trời giữa ban ngày, chẳng cần tìm kiếm chung quanh, ngay ánh mắt đầu tiên đã bị anh thu hút.
Thân hình anh gầy nhưng cũng không phải khẳng khiu, da trắng như ngà, khí chất sáng sủa tùy ý làm trung hòa dung mạo quá mức diễm lệ, khiến anh đẹp đến chói mắt mà vẫn không hề gợi cảm giác nữ tính. Ngài Knox đánh giá thanh niên một cách đầy hứng thú, tuy không nghe được âm thanh, nhưng từ hoàn cảnh xung quanh cùng động tác của anh cũng có thể phán định anh đang đóng cảnh quay đánh võ.
Còn xuất sắc hơn so với hắn tưởng tượng, thanh niên có căn cơ võ thuật rất vững chắc. Anh ngồi trên ghế không động nửa người dưới, đôi tay lại gặp chiêu né chiêu cực linh hoạt, thân thể tránh né sự tập kích đột ngột một cách nhạy bén. Tuy cảnh phim võ thuật luôn có phần kỹ xảo làm quá, nhưng màn này trước mắt lại có vẻ chân thực ngoài sức tưởng tượng, chân thực đến khiến hắn hoài nghi bọn họ đang đánh thật.
Nhìn đến đây, trong mắt ngài Knox đã hiện lên vài phần tán thưởng, con hắn sinh ra không giống hắn, nhưng lại cực kỳ giống phu nhân hắn, không chỉ tướng mạo, nhất là khí chất sáng sủa tự tin kia thực sự giống Felix như đúc.
Trong thoáng chốc, hắn chợt nhớ tới cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, thiếu niên tuấn tú có sự thông tuệ hoàn toàn tương phản với số tuổi non nớt, rõ ràng họ đều là vật thí nghiệm bị giam cầm, thiếu niên lại lợi dụng được lỗ hổng trong tư duy đám người áo dài trắng để lần lượt trêu chọc cho bọn chúng mất đi lý trí, bản thân thì thoát thân thành công, thậm chí còn nhân lúc đám người kia có quan điểm khác nhau để gây xích mích, rồi nắm chuẩn cơ hội đó dẫn theo hắn và Lohra chạy khỏi phòng thí nghiệm một cách hoàn hảo ngay trước khi tiếng nổ mạnh phát ra.
Khóe môi ngài Knox toát ra nụ cười dịu dàng, sau đó lại lập tức ẩn mất.
Clare thấy tâm tình hắn vui vẻ, chủ động hỏi: "Giáo phụ, ngài có muốn gặp tiểu thiếu gia không?"
"Không vội." Knox run rẩy ngón út, khuôn mặt bình tĩnh giấu giếm cảm xúc, chậm rãi cất giọng trầm khàn: "Cứ xem trước đã, chờ điều tra rõ ràng mọi thứ lại nói tiếp."
....
Sau tiếng đạo diễn hô "Qua." cảnh quay đánh võ này rốt cục chấm dứt.
Việt Từ buông đạo cụ trong tay xuống, nhìn lướt khắp nơi như có điều suy nghĩ, nhưng lại không tìm được đáp án mình muốn, tầm mắt nóng rực kia vẫn đang cố chấp theo dõi anh, vô luận anh đứng chỗ nào cũng không thể tránh né.
Anh đóng phim lâu năm như vậy, rất có sức nhạy bén đối với ánh mắt người ngoài, hiện giờ anh cực kỳ chắc chắn đây không phải ảo giác, mà thực sự đang có người đứng ở chỗ góc chết không ai phát hiện âm thầm theo dõi mình. Cụ thể là ai cũng không khó đoán, tám, chín phần mười là thành viên trong gia đình nguyên thân, đối phương bắt Việt Tân Thư đi rồi sẽ biết sự thật rất nhanh, bọn họ không đến tìm anh gặp mặt mà đứng trong bóng tối quan sát, theo lôgic cũng có thể hiểu được.
Có điều sau này gặp mặt rồi sẽ phải nói thế nào, đối mặt loại người ác độc làm xằng làm bậy như Việt Tân Thư còn dễ xử lý, nhưng đối mặt với đôi cha mẹ mất con ruột hơn hai mươi năm thì không dễ dàng ứng phó, anh nên giải thích với đối phương như thế nào, cũng không thể nói con trai của ngài sớm đã bị hại chết rồi đầu thai sang kiếp khác rồi chứ?
Nếu đã kế thừa thân phận của nguyên thân, tự nhiên cũng phải có nghĩa vụ chiếu cố cha mẹ ruột của nguyên thân. Lúc này anh lại hy vọng đối phương có thể đối xử lãnh đạm với mình một chút thì mới dễ, nhỡ may lại đúng là thái độ cực kỳ "nhiệt tình", còn phải đi diễn vai cha hiền con thảo, mẹ hiền con thảo vui vẻ chan hòa, một ngày hai ngày còn đỡ, thời gian dài thì thật sự không dễ giải quyết.
Phải biết rằng, anh cùng chính cha ruột mình cứ một lời không hợp là lập tức chuyển sang tranh cãi, chứ đừng nói tới cặp cha mẹ tự dưng xuất hiện giữa đường này.
"Làm sao thế, vừa nãy bị thương à?" Lô Khê thấy anh tỏ ra dị thường, quan tâm hỏi.
Việt Từ hồi phục tinh thần, bình tĩnh lắc đầu: "Không có gì, trưa rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong, thấy Lô Khê cau mày nhìn về phía cổng, Việt Từ nhìn theo cậu, bắt gặp một chiếc xe thể thao màu hồng dừng ở cửa. Hai người đàn ông xuống xe, Phó Cảnh Việt đẹp trai sành điệu với bộ quần áo thường nhật màu vàng nhạt, Tư Minh Tu với bộ mặt lạnh vô cảm như thể người khác nợ anh ta tám trăm vạn cùng bộ đồ Tây đậm màu năm nào cũng như năm nào, hai người một trước một sau đi về hướng này.
Phó Cảnh Việt giơ lên quyển vở trong tay, ý cười đầy mặt, giọng điệu vừa như là muốn hiến vật quý vừa như thể tranh công: "Thím trẻ, con đã lấy về cho thím kịch bản thím muốn rồi đây." Nói năng ngọt xớt, còn chọn cách lờ đi cảnh cáo hôm qua, lại bắt đầu gọi thím trẻ.
Nói xong quay nhìn Lô Khê, nhướn mày: "Tiểu Khê cũng ở đây à."
"Anh hai." Thái độ Lô Khê bình tĩnh ngoài ý muốn, không hề có ý nổi giận, cũng không hỏi anh sao lại xuất hiện ở chỗ này, giống như đã đoán trước mọi thứ, ánh mắt bắt đầu chuyển sang quyển vở Phó Cảnh Việt cầm, hỏi: "Là kịch bản phim tiếp theo à, đúng là phải bắt đầu xem xét rồi, không lâu nữa Hắc Vụ sẽ đóng máy."
Việt Từ nhận kịch bản, đập vào mắt là bốn chữ ngoài mặt bìa: Không Trung Sát Trận.
Anh quay sang Lô Khê ý bảo, mời: "Cùng xem không?"
"Được." Lô Khê mỉm cười, triệt để không thèm nhìn hai người còn lại, cả hai tùy tiện tìm một cái ghế, ngồi chung xem.
Phó Cảnh Việt: "..."
Anh quay đầu, thấy Tư Minh Tu hoàn toàn là điệu bộ thấy mà không thể trách tự tìm ghế ngồi xuống, bên tai là tiếng lật giấy "sàn sạt", thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hai người thảo luận qua lại, phân tích tính phát huy của kịch bản, đôi khi nêu ý kiến ở chỗ trọng điểm.
Phó Cảnh Việt sờ sờ mũi, thức thời không quấy rầy hai vị diễn viên chuyên nghiệp, chọn cái ghế dài ngồi xuống.
Không lâu sau, Việt Từ ngẩng đầu lên, hỏi: "Kịch bản cũng được đấy, phía Liêu Thành Sổ nói thế nào?"
Tinh thần Phó Cảnh Việt run lên, tựa như thần tử bị bỏ rơi rốt cục được bệ hạ chú ý, vội nói: "Kịch bản này đã là thành phẩm rồi, nhưng Liêu Thành Sổ mãi vẫn không chịu nhả ra, nghe ý có vẻ như trong lòng đã chọn được diễn viên rồi. Có điều không cần phải quan tâm chuyện đó, thím nhỏ xem có thích hay không, nếu thích, chuyện còn lại con sẽ xử lý."
Nói xong, cảm giác như tâm tình mình có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không nói ra được sai sai ở chỗ nào.
Lạc Dương không biết đã bu lại từ lúc nào, liếc một cái qua tên kịch bản rồi nói: "Liêu Thành Sổ đã có một nữ chính hợp ý, bây giờ còn đang đàm phán, có điều một chốc một lát chưa chắc đã bàn xong. Ý của anh ta là chọn ra nữ chính, sau đó căn cứ vào thái độ của nữ chính để chọn nam chính. Nói cách khác, nam chính là ai còn phải xem nữ chính thích người nào."
Đạo diễn ở cấp bậc như bọn họ đều quen biết lẫn nhau, hơn nữa anh và Liêu Thành Sổ cũng có chút quen biết, việc này căn bản không phải bí mật gì.
Tư Minh Tu kinh ngạc: "Anh ta chọn ra ai? Sao lớn đến mức nào mà khó mời thế, kịch bản thế này rồi mà còn chưa bàn xong?"
Lạc Dương nhún vai, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Nguyên Tiếu."
Lô Khê gần như đã cho rằng mình nghe nhầm: "... Nguyên Tiếu?"
Phó Cảnh Việt cười nói: "Nguyên Tiếu? Cùng tên với Thiên vương cơ à, Nguyên nào, Tiếu nào? Cái tên đặc biệt thế này mà cũng trùng được, có duyên thật đấy."
Lạc Dương nói ra sự thật một cách vô tình: "Không phải trùng tên, mà chính là cái người Nguyên Tiếu Thiên vương âm nhạc đó, đàn ông, Nguyên Tiếu."
Việt Từ sửng sốt, suýt thì cười lăn ra: "Không phải chứ, Liêu Thành Sổ điên rồi à? Không nói Nguyên Tiếu vốn là ca sĩ, chỉ nói Nguyên Tiếu đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi không còn trẻ, người lớn tồng ngồng rồi làm sao có chuyện đồng ý đóng vai giả gái, thảo nào bàn mãi vẫn chưa xong, Nguyên Tiếu không đánh chết anh ta cũng đã là rất có giáo dưỡng."