Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 8




Phòng hóa trang.

Việt Từ cài từng chiếc cúc áo có họa tiết ám văn, lễ phục màu trắng gạo mặc trên người anh cực kỳ vừa khít, càng tôn lên thân hình vững chắc, hai chân thon dài, trông anh khí độ bất phàm, cứ như quý tộc đi ra từ thế kỷ trước.

Lô Khê xem xét anh, hơi giãn lông mày, nhưng ngữ khí vẫn châm chọc như trước: "Anh đã lưu lạc tới mức phải làm trợ diễn sao?"

Rõ ràng là quan tâm anh, lại cứ phải dùng khẩu khí hùng hổ dọa người như vậy, Việt Từ nhìn mắt thiếu niên lóe ra ảo não rồi chợt tắt, ý cười trên môi tăng lên, trả lời thản nhiên: "Đúng vậy, tôi nghèo mà."

Nghèo?

Câu trả lời này tức khắc làm Lô Khê cạn lời, thiếu niên mân môi thành một đường thẳng tắp, trong mắt mèo hổ phách hiện lên một tia đen tối không dễ phát hiện.

Từng ở bên Phó Tấn còn dám kêu nghèo, Việt Từ đúng là độc nhất vô nhị.

Tên ngu ngốc này nhất định là yêu thảm gã kia, không những không nhận được đãi ngộ tương xứng, còn khiến bản thân trở nên thê thảm, cho nên mới rơi vào tình trạng hôm nay.

Phát hiện này làm Lô Khê đặc biệt khó chịu, cậu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Việt Từ, sau đó dưới cái nhìn khó hiểu của đối phương, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ném ra, khẽ nhếch cằm: "Cầm đi dùng tùy tiện, không có giới hạn. Về sau gặp loại chuyện này nhất định phải thương lượng với tôi trước, có biết hay không!"

Việt Từ phản xạ tiếp lấy, đến khi nhận ra đó là cái gì thì gương mặt bình tĩnh cũng bị cậu ra bài không theo kịch bản mà sửng sốt.

Sờ sờ thẻ trong tay, anh có loại ảo giác vị trí bị đảo điên, trong lòng nổi lên một cảm xúc vi diệu khó có thể miêu tả.

Kiếp trước là người chiến thắng đứng ở đỉnh cao nhân sinh, bên cạnh Việt Từ cũng không thiếu mỹ nhân, anh ra tay rộng rãi, chẳng ủy khuất tình nhân bao giờ, mấy cái thẻ như vậy không biết đã tặng đi bao nhiêu cái.

Không ngờ bây giờ lại có ngày được thể nghiệm cảm giác bị "dưỡng" một phen, mà hình như còn rất có ý tứ?

Nghĩ đến đây, Việt Từ nhất thời không nhịn được cười thành tiếng.

Tiếng anh cười rất nhỏ, nhưng Lô Khê lần đầu tiên tặng thẻ người khác thì thẹn quá thành giận, sắp sửa trở mặt.

Trước khi đối phương bùng phát, Việt Từ đột nhiên duỗi tay đặt lên vai đối phương, thân thể hơi nghiêng về phía trước, chân thành ôm thân thể cứng đờ của thiếu niên một lát.

Đôi mắt hoa đào nhìn cậu chuyên chú, ẩn chứa đa tình, giữa hô hấp nảy sinh ái muội, bên tai là tiếng nói câu nhân: "Cảm ơn Khê thiếu, tôi thật cảm động."

Da thịt dán nhau, nhiệt độ ấm áp hun sôi dòng máu, sắc đỏ ửng lần thứ hai không chịu khống chế lại lan tràn lên, Lô Khê chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích.

Cậu cố gắng giữ cho chính mình không mất bình tĩnh, ngữ khí bất thiện nói: "Tôi không có sở thích để bạn bè gọi mình là thiếu gia, anh có thể gọi tôi là... Thanh Khê."

"Thanh... Khê."

Việt Từ kéo dài giọng, tiếng nói khàn khàn mang theo chút uyển chuyển không rõ.

Mỗi một chữ anh gọi, trái tim Lô Khê lại không có tiền đồ mà nhảy theo một nhịp, cuối cùng không chịu nổi mà trừng mắt liếc nhìn tên phần tử ác liệt luôn không ngừng chọc ghẹo người này, chạy trối chết: "Còn cọ xát cái gì, không mau đi ghi hình!"

...

"Việt Từ không phải tiểu sinh đang nổi sao, tại sao lại chạy tới làm trợ diễn cho Lô Khê?"

"Đang nổi cái gì, cậu ta sớm đã ngã ngựa, cũng không biết dùng thủ đoạn gì bám vào Khê thiếu mới lấy được cơ hội này. Kỹ năng diễn xuất không ra sao, công phu ôm đùi lại không phải bình thường."

"Trên mạng không phải đang có tin cậu ta diễn rất tốt sao, không phân cao thấp với Lô Khê?"

"Loại lời đồn giả như thế cậu cũng tin? Chắc chắn là tổ chương trình cố tình tung ra để lăng xê."

Khi phim trường nhàn rỗi, vài người thấy nhàm chán tụ lại một chỗ nói khe khẽ, ý khinh thường nhìn mặt là hiểu.

Lô Khê vừa ra ngoài thì nghe thấy những lời đó, mặt đỏ tai hồng tức khắc biến thành lạnh lùng, hai tròng mắt sắc bén đảo qua bốn phía.

Đôi mắt cậu lạnh băng dọa người, hoàn toàn khác so với lúc vô thố trước mặt Việt Từ, ánh mắt đi đến đâu mọi người câm như hến đến đấy, trong khoảnh khắc phim trường yên tĩnh đáng sợ.

Khóe miệng Lô Khê gợi lên cười lạnh, ngữ khí châm chọc: "Nhân viên công tác của quý đoàn phim đều được đưa tới từ chợ bán thức ăn sao?"

Ngụ ý, những người ở đây cũng chỉ là mấy bà ba hoa nói phét.

Kiêu ngạo như thế, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho đoàn phim!

Thế nhưng cậu ấy là Lô Khê, không ai dám mở miệng phản bác, toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ chọc giận vị sát tinh này sẽ khiến mình ăn không tiêu.

Đó chính là Lô Khê, nhân vật chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể làm bọn họ không sống nổi! 

Việt Từ đi ra theo sau, duỗi tay xoa đầu cậu, ngữ khí ôn hòa: "Cậu so đo với bọn họ làm gì."

Thái độ anh bình đạm không thấy tức giận gì. Lô Khê nhận ra được, đây chính là cảm xúc thật của anh, hoàn toàn không ngụy trang được, cơn phẫn nộ lập tức như bị tưới nước lạnh, tắt hỏa trong khoảnh khắc.

Cậu đột nhiên hiểu, thái độ của anh chính là loại làm lơ hoàn toàn, không để loại nhân vật nhỏ này ở trong mắt chút nào, đó là vẻ cao cao tại thượng thuộc về một diễn viên thuần túy, cao không thể với.

Nghĩ như vậy, Lô Khê đột nhiên giương khóe môi, tâm tình chuyển biến tốt đẹp một cách khó hiểu, bình tĩnh nói: "Bắt đầu quay đi."

...

Sản phẩm đồng hồ mới của nhà sản xuất lấy chủ đề là "Quý tộc", từ đó triển khai cốt truyện quảng cáo. Làm trợ diễn, Việt Từ chỉ cần đóng vai người bạn của nhân vật chính, tặng quà rồi mở ra, để lộ chiếc đồng hồ lộng lẫy bắt mắt.

Một phân đoạn đơn giản, đưa vào quảng cáo chiếm nhiều nhất là mười giây, vốn chẳng cần đến hàm lượng kỹ năng, đạo diễn lọt mắt cũng chỉ là đề tài đang nóng giữa anh và Lô Khê thôi.

Đạo diễn Quý ôm suy nghĩ cứ thế đi không sao cả, không ngờ sau một khắc hô "Bắt đầu" lại lộ ra thần sắc không thể tin.

Từ lúc tiếng máy quay bắt đầu vang lên, khí chất cả người thanh niên đã thay đổi.

Anh đứng ở nơi bóng tối, thân hình thẳng tắp đẹp đẽ, ngón tay thon dài nâng hộp quà, miệng cười vừa khéo, giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ ưu nhã cao quý trời sinh.

Anh cất bước không nhanh không chậm, động tác lễ nghi không có gì bắt bẻ được, giống hệt quý tộc chân chính của thế kỷ trước, giọng nói mềm nhẵn như tơ lụa thượng đẳng, như làn điệu du dương chân thành: "Sinh nhật vui vẻ!"

Hộp quà màu đỏ, ngón tay trắng nõn tạo nên đối lập sắc nét.

Mọi người xung quanh không tự chủ được ngừng thở, ngay cả mấy nhân viên vừa nãy buôn chuyện cũng đều đang nhìn anh chăm chú, dời không nổi tầm mắt ra nơi khác.

Ansel nhìn thanh niên trong màn hình, gỡ xuống ý cười bất cần đời, nét mặt trở nên nghiêm túc hiếm có... 

Trái tim anh đang nhảy lên điên cuồng, động tác cầm máy ảnh càng thêm ổn định vững chắc, chụp dáng vẻ thanh niên từng bức từng bức một cách chuyên nghiệp, cố gắng đạt đến hiệu quả hoàn mỹ nhất để phô bày vẻ đẹp này ra.

Hộp quà được mở nhẹ nhàng, làm lộ đồng hồ màu bạc nhã nhặn hào phóng, phản xạ lại ánh sáng rực rỡ, khiến người lóa mắt.

Vẻ ngoài xuất chúng của Việt Từ không cướp mất hào quang của đồng hồ, đồng thời cũng không bị hình ảnh đồng hồ làm cho ảm đạm. Ngược lại, khí chất xuất sắc hơn người của anh đặt bên cạnh chiếc đồng hồ xa hoa này lại hết sức hài hòa trong màn ảnh, càng tăng thêm nổi bật cho nhau.

Ansel nhìn màn ảnh một cách cuồng nhiệt, ánh mắt si mê như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ tự nhiên, trái tim anh co rút lại, tâm tình hưng phấn như muốn phá cơ thể ra ngoài!

Anh rốt cục biết thứ mình vẫn luôn lang thang tìm kiếm nhiều năm là cái gì. Chính là Việt Từ!