Việt Từ đi khỏi, cuối cùng Phó Bồi Uyên vẫn bỏ đi suy nghĩ dùng anh em họ Đường.
Lùi một vạn bước mà nói, mặc dù anh em họ Đường có thể vì công việc mà an phận thủ thường không vượt qua ranh giới, nhưng Việt Từ chính là một quả bom nổ chậm, biện pháp tốt nhất vẫn là không cho anh có cơ hội tiếp xúc ngay từ đầu.
Phương thức xử lý tốt nhất, là sắp xếp cho anh một người đại diện có dung mạo xấu đến khó coi mà vẫn tài hoa, thế nhưng vừa xấu vừa có trình độ ngang ngửa Tư Minh Tu thực sự khó tìm, hơn nữa dù có tìm thấy cũng không thể cam đoan thái độ khăng khăng của hắn sẽ không khiến Việt Từ phản kích lại.
Phó Bồi Uyên ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt hơi trầm xuống, ngón tay chậm rãi gõ gõ mặt bàn, đại não vận chuyển cấp tốc.
Chinh phục một Việt Từ, khó khăn không thua gì thu phục một hợp đồng lớn cần hắn tự ra tay, tính khiêu chiến rất mạnh, thế nhưng lại giống như gây nghiện, làm người ta không cách nào dứt bỏ, muốn ngừng mà không được.
"Cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng đặc trợ Đoạn vang lên: "Tam gia, cậu Tư đến."
Phó Bồi Uyên hồi thần, trầm giọng nói: "Mời cậu ta vào."
Được cho phép, cửa phòng Tổng Giám đốc được mở ra, Tư Minh Tu đi vào, ánh mắt đảo qua khắp nơi rồi dừng ở vị Sếp lớn không lộ vui giận sau bàn làm việc, ánh mắt anh lãnh đạm, đối mặt với ông chủ mới cũng vẫn là thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chào: "Tổng Giám đốc."
Phó Bồi Uyên cũng đang đánh giá anh, Việt Từ có thể nói ra miệng lời bảo vệ giữ gìn không chịu thỏa hiệp chuyện thay người đại diện đã đủ chứng tỏ tầm quan trọng của người này đối với anh. Hắn đã xem ảnh chụp và lý lịch người này trong hồ sơ, vô luận là trong công việc hay là trên tướng mạo, đều có thể gọi là hình mẫu tiêu chuẩn.
Bề ngoài nổi bật, khí chất lạnh lùng, sự tu dưỡng tốt đẹp cùng thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ, người như vậy sao Việt Từ lại chưa từng động tâm, nhưng anh đã ra mắt lâu như vậy, hai người vẫn chưa thấy bén lửa, chứng tỏ người này rất coi trọng công việc, để người như vậy ở trước mắt thực ra còn an toàn hơn thay bằng người ngoài.
Vô số suy nghĩ lóe qua trong đầu, Phó Bồi Uyên cất tiếng, lời ít ý nhiều: "Đoàn đội của Việt Từ cần được đổi mới, phương diện này Phó Cảnh Việt sẽ giúp đỡ cậu. Cậu ấy không đồng ý đổi người đại diện, vậy cậu phải làm tốt chức trách của mình, hoàn thành trách nhiệm người đại diện nên làm."
Quả nhiên đủ chú trọng.
Tư Minh Tu hạ mi mắt, giọng không đổi: "Tôi hiểu ý của ngài, việc nên làm tôi nhất định sẽ không tiếc sức mình, việc không nên quản tôi cũng sẽ không nhúng tay."
Phó Bồi Uyên gõ gõ mặt bàn, quả không hổ là người đại diện có thể dẫn dắt Việt Từ, chỉ riêng phần tố chất tâm lý này đã là không tầm thường, lời nói ra cũng rất cẩn thận, có thể sử dụng một chút, những thứ khác thì còn phải đợi quan sát thêm.
"Sau này chuyện có liên quan đến Việt Từ đều phải báo cáo trước, chuyện quan trọng không được tự làm chủ." Hắn nói xong, trầm ngâm một chút lại nói tiếp: "Lịch trình của cậu ấy đều phải đưa lên để tùy thời thay đổi. Ngoại trừ việc đóng phim, đừng sắp xếp cho cậu ấy các công việc phải ra ngoài lúc đêm khuya, ngoài ra nếu cần đi công tác thì nhất định phải báo trước một tuần."
Tư Minh Tu sửng sốt, nhìn hắn mà không còn lời gì để nói. Nếu không phải sợ chọc giận đối phương, anh bây giờ rất muốn nói rằng, điệu bộ này của ngài nghe như ông chồng canh me trông chừng vợ mới cưới ấy, hơn nữa còn là cái dạng hũ giấm cực to, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cực mạnh đó biết không.
Thế nhưng người nói ra lời đó lại là Phó Tam gia, bá đạo cố chấp thì sao nào, người ta có bản lĩnh để nói đúng lý hợp tình như thế, hắn còn chẳng tự ý thức được lời mình nói không ổn chỗ nào, người ngoài làm gì có tư cách hoài nghi?
Anh thầm thở dài thật sâu, lần thứ N muốn lôi tên Việt Từ lúc trước trêu chọc Tam gia ra hành hung một trận, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ thờ ơ : "Vâng, tôi sẽ chú ý chuyện đó."
Tuy việc Tam gia mua Hoa Thanh đối với công ty là một chuyện tốt mang đến tương lai sáng lạn, nhưng người đàn ông này lại có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh đến mức làm người ta kinh hãi, hắn đang đi từng bước cắn nuốt địa bàn Việt Từ, tiếp đó sẽ nắm chặt người trong tay quản chế, loại hành vi bảo hổ lột da to gan lớn mật như Việt Từ hoàn toàn là trò xiếc đi dây, không để ý một cái là sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Phó Tam gia không phải Phó Tấn, một khi ngươi đã ngã ở trong tay hắn, căn bản sẽ không có cơ hội đứng lên lần nữa.
Phó Bồi Uyên hơi vuốt cằm, tạm thời bỏ qua suy nghĩ thay đổi người đại diện, hắn thản nhiên nói: "Về làm việc đi."
Tư Minh Tu lên tiếng đáp lại, mở cửa ra thì gặp đặc trợ Đoạn, hai người gật đầu chào nhau, một ra một vào.
Đặc trợ Đoạn tiến vào, thấy Tam gia đang lấy tay chống trán, nét mặt trầm tư.
"Có chuyện gì?"
"Lần trước ngài bảo điều tra danh sách tiêu thụ đồng hồ, đã tra xong, nhưng trong đó không có người nào từng tiếp xúc với cậu Việt." Đặc trợ Đoạn nhẹ giọng báo cáo.
Đồng hồ.
Phó Bồi Uyên nhất thời nhớ tới chiếc đồng hồ bạch kim kia, hắn từng đề xuất tặng Việt Từ khi ở quán bar. Người đàn ông lần đầu tặng quà cho người con trai khác lại nhận về sự cự tuyệt không chút do dự, tia hoài niệm lóe qua trong chốc lát của Việt Từ lúc ấy cũng để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Trong đầu có cái gì đó rất quan trọng lướt qua, Phó Bồi Uyên không bắt kịp, khẽ nhúc nhích mày, đột nhiên hỏi: "Lúc tôi bảo cậu chọn lựa một cái đồng hồ, nguyên nhân gì mà cậu lại chọn trúng nó?"
Đặc trợ Đoạn sửng sốt giải thích: "Tôi đã từng thấy ngài Kỳ đeo chiếc đồng hồ ấy, nhiều năm rồi nhưng ký ức vẫn còn như mới, khi ngài bảo muốn chọn một chiếc đồng hồ kiểu dáng thanh lịch phóng khoáng, thứ đầu tiên tôi nghĩ đến chính là nó."
Lúc ấy anh tưởng Tam gia mua về cho bản thân đeo, không ngờ là dùng để làm quà, vậy nên mới lựa chọn chiếc ấy, nếu không nhất định đã chọn theo sở thích của cậu Việt.
Câu trả lời của anh làm mi mắt Phó Bồi Uyên chợt động, hơi thở bất giác dồn dập, hỏi: "Kỳ Dịch Niên?"
"... Vâng." Đặc trợ Đoạn đáp, giải thích: "Sáu năm trước tôi từng cùng Triệu tổng đến Kinh Niên Giải Trí ký một phần hợp đồng, tuy người đón tiếp không phải ngài Kỳ, nhưng lúc ra cửa lại có duyên gặp mặt một lần."
Kỳ Dịch Niên không đích thân tham gia vào việc hợp tác với Phó thị, anh chỉ là trong lúc ra cửa mới vô tình gặp đối phương. Lúc đó bệnh đối phương chưa nặng, tuy đã lui về hoạt động sau màn, nhưng bản tính phong lưu vẫn như cũ không đổi.
Người ấy ôm mỹ nhân trong ngực cười nói vui vẻ với phái đoàn bọn họ, mỹ nhân thật khêu gợi, những vẫn không bằng một nửa phong thái người ấy, mặt đẹp như ngọc, nước da trắng mịn, chiếc đồng hồ bạch kim với hoa văn đỏ thẫm đeo trên cổ tay càng thêm nổi bật rạng rỡ, chói đến khiến người ta không dời nổi tầm mắt.
Đến tận bây giờ, cảnh tượng đó vẫn còn mới nguyên trong ký ức.
"Kỳ Dịch Niên có một chiếc đồng hồ giống như thế này?"
Câu hỏi lạnh nhạt khiến đặc trợ Đoạn từ trong hồi tưởng tỉnh lại, anh ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tam gia nặng nề, con ngươi đen tối không rõ, giọng điệu có phần cấp bách, bảo: "Điều tra rõ xem có phải đúng kiểu đồng hồ này hay không, tra ngay bây giờ."
Đặc trợ Đoạn vội đáp lời: "Vâng, lập tức sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục."
Ba phút đồng hồ sau, lần thứ hai anh mở cửa vào, đã có đáp án: "Tam gia, đúng là cùng một kiểu đồng hồ, ngài Kỳ đã đeo chiếc đồng hồ đó gần mười năm, ban đầu đó là món quà do thiếu gia Lận Tình nhà Lận gia tặng, tôi đã tra được ghi chép mua hàng lúc ấy."
Phó Bồi Uyên đang trầm tư chợt mở mắt, đã tìm ra nguồn gốc cái cách gọi "Phó tiểu tam" ngả ngớn kia của Việt Từ, kết hợp với lời báo cáo của đặc trợ Đoạn, nghi hoặc kéo dài từ trước đến nay rốt cục có đáp án, tuy không chắc như đinh đóng cột, nhưng cũng tám, chín phần mười.
....
Bên kia.
Việt Từ đi từ tầng cao nhất xuống, không ngoài ý muốn nhận về vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thế nhưng không có người nào dám ra đầu sóng ngọn gió chạy tới bắt chuyện, anh cứ thế thuận lợi trở về văn phòng Tư Minh Tu, cũng coi chỗ này thành cái ổ của chính mình, bắt đầu nằm nghiêng lên sa lông chơi game
Trần Viên kích động theo vào, từ sau khi trở thành chị em với Dương Đào, tính cô cũng cởi mở hơn, bắt đầu biến thành không biết giữ giới hạn, có xu hướng muốn bị đánh đòn, thậm chí nhìn thấy Việt Từ còn cười xấu xa trêu chọc: "Anh Việt... không đúng, có phải em nên gọi là phu nhân Tổng Giám đốc hay không?"
Việt Từ rời khỏi giao diện "Gϊếŧ Chó Sói", liếc cô một cái, cũng không nổi giận, chỉ hỏi: "Viên Viên, hiện giờ lương tháng của em là bao nhiêu?"
Trần Viên nháy mắt mấy cái, thật thà trả lời: "Vừa đạt đến tiêu chuẩn phải nộp thuế*."
Việt Từ nhẹ nhàng hỏi: "Nộp thuế nhiều xót ruột lắm, cần anh giúp hạ lương xuống cho không?"
F**k! Uy hiếp!
Dưới sự uy hiếp về tiền tài, Trần Viên quyết đoán chọn khuất phục, ngọn lửa hào hứng vừa bùng lên đã bị dập tắt, cô nhào tới, đáng thương hề hề xin tha thứ: "Anh Việt, em sai rồi."
Việt Từ câu môi, lại hỏi: "Muốn nộp nhiều thuế không?"
Nộp nhiều thuế, đồng nghĩa với việc tiền lương tăng, Trần Viên gật đầu không do dự, tần suất y như con gà mổ thóc: "Muốn!"
Việt Từ vỗ vỗ đầu cô, bảo: "Về sau khi gặp Phó tiểu tam, ngoan ngoãn gọi chị Việt, hiểu không?"
Trần Viên: "..."
Trần Viên dời đầu khỏi tay anh, yên lặng lùi về sau, nói yếu ớt: "Thôi đi, hiện tại Phó Tam gia mới là ông chủ của em, em mà bắt chước anh cùng nhau trêu hắn, sẽ bị đuổi việc."
Việt Từ há miệng, còn chưa kịp nói, đã có tiếng chất vấn lạnh lẽo từ ngoài cửa bắn vào: "Gọi chị Việt? Sao, cậu định ở bên hắn thật lâu thật dài à?"
Hai người nhìn về hướng cửa, thấy Tư Minh Tu đã đứng đó từ bao giờ. Anh ta đứng thẳng tắp, áo sơ mi cài kín cổ, khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác đen, khuôn mặt lạnh lùng còn băng giá hơn cả ngày thường, gọng kính vàng phản xạ ánh sáng lóe lên, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Việt Từ, ánh mắt cứ như dao nhỏ, hận không thể chọc ra mười tám lỗ thủng trên người anh, nhất là chỗ bộ vị mấu chốt nào đó.
Mặt Việt Từ lại dày, chẳng chịu ảnh hưởng chút nào, còn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn anh ta, biết rõ còn hỏi: "Anh ăn phải thuốc súng à?"
Tư Minh Tu đi vào, tiện tay treo áo khoác lên, kéo ghế ngồi xuống, nói: "Vừa đi diện thánh*, đánh phủ đầu tôi một trận, để tôi nhận rõ thân phận mình, biết mình nên làm gì không nên làm gì.
Cậu luôn miệng nói sẽ không lật thuyền, bây giờ thì sao, hắn đang từng bước cắn nuốt lãnh thổ của cậu, chặt chẽ nắm cậu trong tay, tôi rất ngạc nhiên, cậu còn con bài gì chưa lật, đối mặt loại tình huống này mà vẫn còn chưa thấy hoang mang."
"Không phải là đã khiến anh không bị thay thế đấy sao?" Việt Từ không ngoài ý muốn chuyện đó: "Hắn là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ* thôi, thực tế sẽ không làm chuyện gây tổn hại lợi ích cho tôi."
Tư Minh Tu nghe thế ngoài cười nhưng trong không cười liếc Việt Từ, âm dương quái khí nói: "Không tổn hại? Từ giờ về sau, hằng ngày nhất định phải báo cáo lịch trình của cậu để tùy thời thay đổi, cộng thêm không được làm việc buổi tối ngoại trừ đóng phim, đi công tác phải xin chỉ thị trước. Chúc mừng cậu, sắp được trải qua sinh hoạt của tộc làm thuê đi chín về năm* rồi."
Trần Viên nghe thế khiếp sợ, ấp úng nói: "Làm sao mà nghe cứ quái quái? Không nói rõ được quái ở chỗ nào..."
Giống như là... thái độ này của Tam gia, cứ như là bà vợ quản chồng, nghiêm cấm chồng la cà sau giờ tan tầm, chạy ra ngoài đú đởn qua đêm. Nhưng đây chính là Tam gia... Có thể so sánh được ư?
Nhưng nghe cả tràng dài, Việt Từ lại chỉ ngáp một cái, "À" một tiếng như thể sao cũng được, nói: "Mấy thứ đấy thôi hử, có thể, anh xem rồi làm, đừng để lịch trình của tôi trống không là được."
Không thấy anh nổi khùng, Tư Minh Tu nhướn mày kinh ngạc: "Cậu còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề à?"
"Cũng không nghiêm trọng mấy." Việt Từ nói: "Tôi là diễn viên, chức nghiệp chủ yếu là đóng phim, yêu cầu của hắn vẫn chưa ảnh hưởng đến công tác của tôi. Mà những thứ khác như gameshow, thông cáo linh tinh vốn không quá quan trọng, đều là mấy thứ có cũng được mà không có cũng được, không nhận còn giúp tôi bớt chút sức lực ấy chứ, cớ sao không làm?"
Về phần Phó Bồi Uyên từng bước ép sát, đó cũng là chuyện trong dự liệu, anh không chỉ không tức giận mà còn thấy thích thú.
Nói cho cùng, quan hệ giữa bọn họ chính là do hoócmôn quấy phá dẫn đến tình cảm mãnh liệt, chủ yếu là hai người đàn ông nhìn vào mắt nhau rồi ôm lòng hiếu thắng muốn chinh phục đối phương. Phó Bồi Uyên muốn anh vui vẻ phục tùng, anh lại càng muốn khiến đối phương phải cúi đầu xưng thần, cho nên khi đối mặt với thái độ đối phương, anh không chỉ không cảm thấy bị mạo phạm mà còn thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ gấp bội.
Anh hưởng thụ quá trình chinh phục này, hơn nữa thân phận bây giờ khiến anh không thể phát huy hết toàn diện, chỗ nào cũng bị hạn chế, mức độ khó khăn khi chinh phục càng tăng cao, sự hứng thú càng nhảy vọt.
Nhưng những chuyện đó không đáng phải nói cho người ngoài, nên sau khi anh tỏ quan điểm với Tư Minh Tu thì dời đề tài:
"Nhắc tới hành trình, Hắc Vụ sắp quay xong rồi, nên chuẩn bị bộ phim tiếp theo."
Tư Minh Tu nói: "Việc này không vội, chờ Sở Minh Đế công chiếu xong cậu tất sẽ danh tiếng vang xa, hiện giờ cậu có đủ danh khí, nhưng không có tác phẩm tiêu biểu, vẫn còn có vẻ hư ảo, không có sức thuyết phục. Đợi nhân vật Sở Nguyên đi vào lòng người rồi, địa vị mới coi là vững chắc, đến lúc đó không cần chủ động đi tìm, các kịch bản tất sẽ nối đuôi nhau tìm tới cậu."
Việt Từ hơi vuốt cằm: "Nhất trí, suy nghĩ đó không có gì phải tranh luận, có kịch bản nào hay để đóng không?"
"Không có, ngoại trừ phim kháng chiến thì toàn là Mary Sue*, đa số là kịch bản nát, có thể lọt mắt gần như không có." Tư Minh Tu bình tĩnh nói, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Có điều ZF có ý định quay phim chính trị, tin truyền ra rồi nhưng còn chưa xác định."
Việt Từ cảm thấy hứng thú, bật dậy hỏi: "Nói nghe chút xem, là loại phim gì?"
Tư Minh Tu chậm rì rì phun một chữ: "Không."
Việt Từ hơi ngẩn ra, lập tức nhận ra bản thân thất thố trước con mắt nghi hoặc của Tư Minh Tu, anh chậm rãi giương môi mỉm cười, giọng âm trầm: "Tốt lắm, mang kịch bản ra đây cho tôi xem."
Tư Minh Tu nhướn mày: "Không có, không biết có bao nhiêu ngôi sao thậm chí là siêu sao nổi tiếng nhắm tới kịch bản này như hổ rình mồi, cậu thật cho rằng tôi là Doraemon sao, còn có thể lấy được kịch bản về cho cậu.
Vả lại dù tôi có lấy được kịch bản, đối thủ cạnh tranh cũng không phải cùng một cấp bậc, cậu cảm thấy cậu có thể à?"
Việt Từ "Chậc" một tiếng, không thèm để ý: "Có ngốc không hả, cho các anh một ông Tổng Giám đốc bàn tay vàng to như thế mà không biết dùng ư, Tập đoàn Phó Thị quan hệ rộng rãi phức tạp, đừng nói là lấy về một cái kịch bản, kể cả có nhảy dù đến thẳng nam chính cũng chẳng phải việc gì khó."
Tư Minh Tu: "..."
Trần Viên: "..." Nghe còn rất có lý.
Cửa phòng truyền đến một tiếng cười nhẹ, giọng người đàn ông trầm thấp giàu từ tính cất lên: "Thím trẻ nói đúng, không phải tôi còn đặc biệt tới đây làm trợ thủ cho ngài sao, có yêu cầu gì cứ việc nói.
Bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển nhiều rồi, dù ngài có muốn trăng sao trên trời, chúng ta cũng có thể ngồi phi thuyền bay lên."
*Chú thích:
Vừa đạt đến tiêu chuẩn nộp thuế: Thuế ở đây là thuế thu nhập cá nhân. Thuế này dựa theo mức thu nhập của người dân. Khi thu nhập đến mức vừa đủ để tính thuế thì sẽ phải nộp thuế. Nước mình cũng mới ban hành luật thu thuế này cách đây mấy năm. Ở Việt Nam thì thu nhập dưới 9 triệu chưa phải chịu thuế.
Diện thánh: diện kiến thánh thượng, ý là vừa phải đi diện kiến ông thánh thượng Tổng Giám đốc.
Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ: ý là đe dọa vậy thôi chứ không làm gì tổn hại lợi ích của Việt Từ đâu.
Tộc làm thuê đi chín về năm: ý là chỉ dân làm hành chính ngày nào cũng đi làm từ 9h sáng đến 5h chiều.
Marry Sue: tác phẩm có nhân vật chính quá hoàn hảo về mọi mặt, có thể làm được mọi thứ mà người khác không làm được, được số phận ưu đãi.