Mười hai giờ đêm tại nước Y.
Một chiếc xe thể thao chạy vào trang viên Knox, người đàn ông bước xuống xe, vẻ ngoài cao ráo đẹp đẽ, toàn thân mặc áo bành tô trông phong độ nhẹ nhàng, nhưng bước chân lại có vẻ rất vội vã cấp bách. Rốt cục hắn cũng tra được tin tức có liên quan đến bọn buôn người, sắp tìm được tiểu thiếu gia về rồi, hắn muốn đích thân báo tin này cho ngài Knox!
Thấy hắn tới chơi, quản gia trang viên chào đón, ngữ khí cung kính tao nhã: "Hoan nghênh ngài, ngài Đường Cổ."
Đường Cổ gật đầu, hỏi vội: "Ngài Knox có nhà chứ?"
Quản gia thong dong làm một động tác "Xin mời", nói chậm rãi: "Ngài ấy đang ở thư phòng, mời ngài đi theo tôi."
Thấy ông ta đủng đỉnh như thế, Đường Cố gấp đến trợn mắt lên, hận không thể tiến lên đá ông ta một phát đến thẳng thư phòng. Hắn làm việc cho gia tộc Knox rất nhiều năm mà vẫn không quen được tính tình chậm chạp của người quản gia này.
Vất vả mãi mới theo được đến thư phòng, Đường Cố rốt cục không chịu nổi lấy tay đẩy người sang bên, nhấc chân bước luôn vào, hơi thở lạnh như băng lập tức đập vào mặt, lạnh thấu xương cốt, khiến lửa giận nóng nảy hấp tấp của hắn nhất thời bị dập tắt không còn một mảnh.
Hai con mắt xanh lục hung ác nham hiểm quay lại nhìn hắn, người đàn ông đứng cạnh đó lạnh giọng quát lớn: "Đường Cổ, lễ nghi của anh đâu rồi!"
Đường Cổ nhất thời nghẹn lại, hắn gấp đến muốn giơ chân, hận không thể bẩm báo ngay với ngài Knox, sớm đã quên mất chuyện lễ nghi phiền phức này.
"Được rồi." Từ sau bàn làm việc truyền đến giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, một người đàn ông ngồi trên xe lăn, khuôn mặt khuất trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm, bộ đồ Tây màu đen trên người lặng yên trang trọng, hai bàn tay gầy dài đan chéo vào nhau, ở ngón tay trỏ có đeo một cái nhẫn trổ hình ngư phu hình tứ giác bằng vàng, chiếc nhẫn rất to, nhưng vẫn không thể làm bớt đi khí thế của người đàn ông, ngược lại còn tôn lên vẻ đẹp cho nhau.
Hắn vừa cất tiếng, những người khác lập tức ngậm miệng, lực chấp hành cực cao, khiến thư phòng tức khắc lặng ngắt như tờ.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Đường Cổ, đứng sang bên đi, chuyện của cậu đợi sau xử lý. Bây giờ, Clare, nói xem cậu phát hiện được gì."
Đó là người đàn ông mắt xanh lục đã quát Đường Cổ, tên là Clare, nghe ông chủ ra lệnh, hắn hơi khom người đáp: "Vâng, giáo phụ*."
"Cách đây không lâu có một phạm nhân từ nước Hoa trốn đến tìm tôi nương tựa, gã tên là Phương Lâm, tướng mạo có phần tương tự với phu nhân. Sau khi tôi thăm dò cẩn thận, đồng thời làm giám định DNA sợi tóc của phu nhân lúc gần hấp hối, đã xác định được bọn họ quả thật có quan hệ họ hàng gần."
Hắn còn chưa dứt lời, ngài Knox đã ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt gầy gầy tái nhợt mà vẫn cứ đẹp đẽ đến làm người hít thở không thông. Hắn có đôi mắt xanh như nước biển, lại tản ra ánh sáng âm lãnh khiếp người, tập trung nhìn chằm chằm vào Clare, khàn giọng hỏi: "Gần đến mức nào?"
Clare trả lời: "Họ hàng cùng một chi trong vòng ba đời."
Ngài Knox cười nhẹ, nhưng lại không hề có ý cười, ngược lại còn mang theo sự trào phúng lạnh lẽo vô tận, nghe mà những người có mặt đều thầm rùng mình, sau đó hắn nói: "Điều tra xem gia tộc của tên Phương Lâm này còn có những ai, có quan hệ gì với phu nhân, mụ đàn bà kia... có phải cũng nằm ở trong đó."
Mụ đàn bà kia... Bốn chữ chứa thù hận thấu xương, có thể làm cho ngài Knox, thủ lĩnh Mafia lớn nhất nước Y oán hận đến thế, đủ thấy việc mụ ta gây ra đáng kinh hãi tới mức nào.
Đường Cổ nhìn bóng Clare đi ra, há miệng, nhưng sợ lực uy hiếp của ngài Knox, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Clare đi rồi, Knox chuyển ánh mắt sang tên cấp dưới lỗ mãng xông vào này, hắn nói không chút để ý: "Đường Cổ, nói xem cậu đem đến cho tôi tin tức gì mà nhảy nhót đến nỗi quên cả việc tuân thủ lễ nghi."
Những người khác nghe thế sôi nổi chuyển cho Đường Cổ một nụ cười đầy ác ý, trước giờ ngài Knox luôn không thích những kẻ lỗ mãng không lễ phép, nếu lần này Đường Cổ không có lý do chính đáng, vậy sự trừng phạt tiếp đó sẽ là bữa ăn khuya mỹ vị của bọn hắn.
Đường Cổ bị loại ác ý được thực thể hóa này làm kinh sợ, không nhịn được rùng mình một cái, thầm nghĩ mình đúng là vênh váo đắc ý, lập tức vội giải thích: "Ngài Knox, tôi tra được nơi bọn buôn người ẩn náu!"
Ý cười trên khóe môi Knox chợt ngưng, con mắt xanh của hắn híp lại, nhìn nét mặt lo lắng của Đường Cổ, giọng khàn khàn có phần không chắc chắn: "Bọn buôn người, cậu chỉ ai?"
Đường Cổ hắng giọng, trả lời khí phách: "Kẻ đã bắt cóc thiếu gia ngay khi phu nhân sinh xong, mụ đàn bà ti bỉ kia, tôi đã tìm được chỗ mụ ta trú ẩn!"
Ngài Knox cao cao tại thượng, khi nghe những lời này, sự âm trầm lạnh lùng hoàn toàn đọng lại trên mặt.
....
Việt Tân Thư phát điên, cụ thể là điên thật hay điên giả thì cần có chuyên gia phán đoán, ít nhất thì bà ta biểu hiện ra ngoài là bộ dạng điên điên khùng khùng, không còn tìm mọi cơ hội tự sát, mà coi mỗi người mình nhìn thấy là kẻ thù, hận không thể nhào lên cắn xé thịt đối phương, miệng còn hô: "Trả tao đây, mày trả lại hắn cho tao, hắn là của tao..."
Duy chỉ khi nhìn thấy Việt Từ, lời thoại của bà ta mới đổi thành: "Biếи ŧɦái, kỹ nữ, thằng con hoang, tại sao mày còn sống, lẽ ra tao phải bóp chết mày, rút hết một nửa dòng máu dơ bẩn trong người mày, gϊếŧ mày! Gϊếŧ chết mày!"
Đồng chí cảnh sát nhìn hình ảnh mẫu tử tương tàn, trong khoảnh khắc không biết nói gì: "Đây..."
Việt Từ lại rất bình tĩnh, nhìn bà ta được tiêm thuốc an thần rồi đi ngủ, thậm chí còn có tâm tình cười với đồng chí cảnh sát, nói: "Không sao cả. Trước kia bà ấy làm bậy quá nhiều không có cách nào tha thứ bản thân, tinh thần tɦác ɭoạи, các anh cứ theo luật mà làm, trại cai nghiện hay trại tâm thần đều được, tôi sẽ bỏ chi phí, cam đoan bà ấy có thể ở trong đó cả đời."
Loại thái độ này, nhìn là biết đã gặp nhiều nên quen rồi.
Cảnh sát choáng váng nghĩ, gật đầu nói: "Được, đến lúc đó chúng tôi sẽ báo lại cho cậu biết."
Phó Bồi Uyên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thản nhiên nói: "Bảy giờ mười lăm phút, vẫn chưa muộn lắm, đi thôi, tôi đưa cậu về đoàn phim."
Cô hộ sĩ vừa mới mất sức lực của chín trâu hai hổ mới áp được Việt Tân Thư xuống để chích một mũi, đi ra thấy hai vị người nhà bệnh nhân sau khi chứng kiến người bệnh tự sát rồi được cứu rồi làm loạn mà vẫn còn tinh thần chuẩn bị đi làm, không khỏi cả kinh há to miệng: "Phong độ này, không phục không được."
....
Sự việc của Việt Tân Thư quả thật chưa ảnh hưởng gì mấy đến tâm lý Việt Từ, trước đó anh đã có ít suy đoán về thân thế mình, giờ chẳng qua cũng chỉ là tiến thêm một bước nghiệm chứng. Về phần Việt Tân Thư điên, đó là tự làm tự chịu hoàn toàn không đáng được cảm thông, thậm chí có thể nói là quả báo tới muộn. Có điều, khiến người ta kinh ngạc là, tiến trình công tác của đoàn phim hôm nay ngoài ý muốn không được thông thuận, nguyên nhân không ở anh, mà ở Phương Trung Quy và Lô Khê, cả hai đều không có tinh thần.
Lúc nhàn rỗi, Việt Từ đưa nước khoáng cho Phương Trung Quy bên cạnh, khuôn mặt người con trai vẫn ôn hòa xa cách, nhưng lại mang cảm giác nôn nóng không rõ, anh quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Trung Quy nhìn anh, sự xa cách trong mắt biến mất không còn bóng dáng, biểu cảm trên mặt cũng trở nên chân thật hơn, anh nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi còn phải ra nước ngoài một chuyến nữa, phải xử lý việc của cha tôi."
Anh rất muốn luôn luôn canh giữ bên cạnh vì sao, hận không thể một khắc không rời, thế nhưng ông trời cố tình trêu ngươi, càng khát vọng ở bên người lại càng gặp phải mọi việc hỗn loạn không thể không ra nước ngoài lần nữa, dù có không tình nguyện thì vẫn phải rời bên anh ấy.
Anh nhìn Việt Từ, sự dịu dàng trong mắt biến thành kiên định: "Tôi sẽ giải quyết nhanh chóng rồi sớm trở về, kịp thời gian trước khi Sở Minh Đế phát sóng, nhất định không trễ hẹn."
Đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác, lần đầu tiên của anh, bất kể thế nào anh cũng phải chứng kiến thời khắc Sở Minh Đế phát sóng cùng với anh ấy.
Việt Từ vỗ vỗ vai anh, không mang bất cứ ý ái muội gì, chỉ đơn thuần là ủng hộ động viên, dịu dàng an ủi: "Không cần phải về gấp gáp, người nhà quan trọng, cứ giải quyết xong đi. Vả lại Sở Minh Đế được làm tốt như vậy, chúng ta hợp tác ăn ý như thế, dù anh không có ở trong nước cũng không vấn đề, không việc gì phải gấp."
Nói rồi anh câu môi cười, chứa sự tự tin mạnh mẽ: "Có Việt Từ tôi ở đây, anh còn sợ bộ phim sẽ công chiếu không thành công ư?"
Người khác nói câu này sẽ bị coi là tự cao tự đại, nhưng Việt Từ nói lại chứa tự tin khiến người ta tin phục.
Phương Trung Quy nhìn anh kinh ngạc, trái tim không kiềm được nhảy lên tăng tốc. Anh đã từng mơ về ngày đó vô số lần, ngày có thể cùng anh ấy hợp tác làm phim, lưu lại dấu ấn của chính mình trong chiến tích huy hoàng của anh ấy. Sau khi đạt thành ước nguyện rồi thì cứ cảm giác như nằm mơ không có thật, đến tận bây giờ anh mới chính thức nhận ra, hết thảy đều là hiện thực.
Anh hạ giọng mỉm cười, nhẹ nhàng như kẹo đường: "Phải, có anh."
....
Phương Trung Quy khi đến không yên lòng, khi đi lại mang theo lòng phấn chấn nhất định phải làm được. Có điều không lâu sau khi anh rời khỏi, bên cạnh Việt Từ lại xuất hiện người thứ hai, Lô Khê.
Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà câu đầu tiên khi Lô Khê mở miệng cũng là: "Em sắp ra nước ngoài."
Cậu đã khôi phục bình tĩnh, thoạt trông không khác thường ngày, thái độ càng tỏ ra bình thản hiếm có, thậm chí còn kiên nhẫn giải thích dưới ánh mắt nghi hoặc của Việt Từ: "Quay xong Hắc Vụ, em sẽ ra nước ngoài phát triển."
Cậu chưa nói sẽ đi tiếp nhận sản nghiệp cha mình, chỉ làm cho đối phương hiểu nhầm thành mình muốn tiến công ra quốc tế.
Cậu không nói, Việt Từ đã nhạy cảm nhận ra vấn đề, sắc bén hỏi: "Đó là cậu muốn, hay là bị bức bách?"
Nụ cười trên mặt Lô Khê vẫn không thay đổi, chậm chạp nhẹ nhàng hỏi lại : "Có gì khác nhau sao?"
Việt Từ chậc một tiếng, trả lời đương nhiên: "Tất nhiên có khác. Nếu chú nhỏ cậu cố tình ép buộc, vậy cậu không phải lo gì cả, anh còn không đến mức không bảo vệ được con mèo con của chính mình, làm cậu phải lưu lạc đến nỗi bị sung quân ra nước ngoài."
Ngữ khí tràn đầy tự tin, cũng không biết lấy đâu ra tự tin dám gọi nhịp với Phó Tam gia đòi bảo vệ người khác, thế nhưng lại khiến người ta bất giác tin phục, tin rằng anh có năng lực như thế.
*Chú thích:
Giáo phụ: cha đỡ đầu. Ở đây là cha đỡ đầu của bang Mafia lớn nhất nước Ý, người trong bang hầu như ai cũng gọi ông Knox bằng giáo phụ.
Minh họa hình ảnh cái nhẫn hình ngư phu bằng vàng của ngài Knox: