"U, Kỳ thiếu, cậu đăng ký nguyện vọng vào trường đại học nào thế?, hải quân hay không quân?"
Thiếu niên vừa bước vào câu lạc bộ đã bị tiếng hỏi han từ bốn phương tám hướng bao phủ, tất cả đều là đám bạn trong giới cùng lớn lên từ nhỏ, không còn gì quen thuộc hoàn cảnh nhau hơn, lúc này đã có người bừng bừng hứng thú phỏng đoán:
"Tôi nghĩ là hải quân, chắc là nối nghiệp cha rồi."
Có người phản bác: "Cũng chưa chắc, đừng quên bác gái Kỳ xuất thân từ không quân."
Đám kia tên nào tên nấy tướng mạo ngời ngời, khí chất lại càng xuất sắc, thần thái tươi sáng mang theo khí phách thiếu niên, nhìn là biết cậu ấm sinh ra trong gia đình tốt đẹp. Hiện tại bọn họ đang vây quanh một thiếu niên đứng giữa, không cần nghĩ cũng nhận ra đó mới là trung tâm của đoàn thể này.
Thiếu niên đứng giữa mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, đứng giữa câu lạc bộ ngợp trong vàng son này có vẻ không hợp lắm, thế nhưng không ai dám xét nét, thậm chí đã thành thói quen. Cậu ấy cùng lắm cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, thân cao như cây bách, chiếc quần màu xanh trắng đan xen phụ trợ cho đôi chân dài thẳng tắp. Mặt mày thâm thúy, đoan chính, mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp mỉm cười, mang theo sự tao nhã phong lưu không nói nên lời, cậu chỉ đứng đó đút tay vào túi, chẳng cần nói chuyện cũng có thể khiến người điên đảo tâm hồn.
Cậu nghe cả đám mồm năm miệng mười phân tích, thỉnh thoảng gật gật đầu đồng ý, đợi đám bạn nói mệt, ngước mắt nhìn chòng chọc mình với vẻ nghi ngờ khó hiểu cộng thêm vài phần buồn bực, mới hắng giọng một cái, nhẹ nhàng tuyên bố đáp án:
"Tôi đăng ký vào trường điện ảnh thủ đô."
Trong giọng nói chứa ba phần tùy tiện, bảy phần vui cười.
Những người có mặt bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, Điện ảnh Bắc Kinh à, trường đại học điện ảnh tốt nhất toàn bộ nước Hoa, cũng coi như không làm nhục nhân tài nổi trội như Kỳ thiếu, hơn nữa ở thủ đô thì đúng là ngay cửa nhà rồi, sau này mọi người lúc nào không có việc gì vẫn có thể tụ họp cùng nhau, so với không quân, hải quân, lục quân thì đều tốt hơn nhiều.
Từ từ...
Tự nhiên cả đám chợt nhận ra có chỗ nào đó sai sai, toàn căn phòng nháy mắt nổ tung trời:
"Từ từ! Điện ảnh? Cậu muốn đi đóng phim? Kỳ Dịch Niên cậu điên rồi hay là chúng tôi điên rồi?"
"Cậu đã về nhà chưa? Chắc chắn là chưa, bằng không cha cậu đã sớm đánh chết cậu!"
"Mẹ ôi, Kỳ thiếu không hổ là Kỳ thiếu, quả nhiên là hình tượng mẫu mực cho tôi học tập suốt đời, vào tay cái là chơi lớn luôn, đánh cho người khác trở tay không kịp, không phục không được!"
"Tôi nhớ không lầm Kỳ gia là gia tộc quân nhân mà nhỉ... Dịch Niên là đời thứ ba, nhà cậu chỉ có cậu là độc đinh, cậu không tòng quân cha cậu cũng đồng ý à?"
Lời này không sai, ông nội, bà nội, chú thím, thậm chí cha mẹ Kỳ Dịch Niên cùng với ông bà cậu mợ bên đằng ngoại đều là quân nhân, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy một mảnh màu xanh quân đội, nếu Kỳ Dịch Niên không tòng quân, chẳng phải truyền thừa Kỳ gia đã bị chặt đứt?
Kỳ Dịch Niên bắt chéo chân ngồi tựa ghế sa lông, đối mặt hàng loạt câu hỏi tới tấp, cũng chỉ cười nhạt như không có việc gì, cậu nói: "Các cậu cũng nói Kỳ gia chỉ có tôi là tên độc đinh đấy thôi, vậy thế nào cũng phải lưu lại đời sau chứ phải không nào?"
Mọi người á khẩu không trả lời được, hai mặt nhìn nhau, lại cảm thấy hơi hơi có lý.
Quý Trạch Hàn có quan hệ thân nhất với cậu nghe thế cười nhạo, không lưu tình vạch trần: "Đừng nghe cậu ta nói. Kỳ Dịch Niên cậu là cái loại người tham sống sợ chết sao, lại còn lưu lại đời sau cho Kỳ gia nữa chứ, một tên gay như cậu dù có sống lâu trăm tuổi thì Kỳ gia cuối cùng cũng sẽ đi đến kết cục tuyệt chủng, lưu đời sau cái quỷ ấy!
Rõ ràng chỉ là cậu muốn đi học điện ảnh, từ lâu tôi đã thấy cậu có hứng thú với nghề diễn viên, nhưng không nghĩ tới cậu dám mạo hiểm việc có thể bị cha đánh chết mà đăng ký trường điện ảnh, Dịch Niên, thật can đảm đấy."
Nói xong còn giơ ngón cái lên ra vẻ chuyện lạ lắm.
Bên cạnh có thiếu niên xinh đẹp nghe vậy nhíu mày, nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn không nhịn được nói thầm ra tiếng: "Đó không phải dạng con hát ư..."
Tiếng nói rất nhỏ, nhưng ở đây không có người nào là không tai tinh mắt thính, không khí nháy mắt cứng lại rồi, thiếu niên nói xong mới ý thức được vấn đề, bản năng quay nhìn người bên cạnh, đang định giải thích thì thấy đối phương một tay chống cằm, đôi mắt sáng nhìn mình đầy tình ý, cười nhẹ nói: "Đúng vậy, cho nên tới lúc ấy, Lận thiếu có đến cổ vũ tôi không?"
Lận Tình bất ngờ không kịp phòng va phải cặp mắt sâu tựa biển kia, ngây người tại chỗ, dường như sắp chết chìm trong sự ôn nhu của đối phương, đến tận khi bị bạn tốt đẩy một cái mới tỉnh lại, phản ứng kịp thì mặt biến thành hồng, ngón tay nắm chặt sô pha, bất an cất tiếng ấp úng: "Cậu đã nói, tôi chắc chắn sẽ đi..."
Mọi người cười vang cả phòng.
"Tôi biết ngay mà, dạng nhóc con như Lận Tình tuyệt đối không ngăn được mị lực của Kỳ thiếu, xem đi, lại thêm một tên ngây ngốc rơi vào lưới tình!"
"Lận Tình cậu tỉnh táo chút đi, ngàn vạn lần đừng yêu phải tên xấu xa này, đến lúc bị cậu ta ăn đến không còn miếng thịt nào rồi ném sang bên, cũng chỉ có thể khóc chít chít!"
Quý Trạch Hàn can: "Được rồi, các cậu đừng trêu Lận Tình nữa, tên nhóc này do tôi đưa đến, mới bước vào giới này không lâu, không có sức chống cự với Dịch Niên cũng là bình thường, bình thường!"
Lận Tình bị trêu ghẹo đến hốt hoảng thất thố, không nhịn được ngắm trộm Kỳ Dịch Niên, thấy đối phương đã yên lặng dựa vào sô pha, khuôn mặt tuấn dật mang ý cười lười nhác, không hề có phản ứng gì trước sự trêu ghẹo xung quanh, không biện giải cũng không phủ nhận, cứ như đã thành thói quen, tâm cậu lập tức rơi vào đáy cốc.
Không lâu sau, có người đẩy cửa tiến vào, cánh cửa mở ra khiến tiếng ồn ào bên ngoài tức khắc tràn vào trong.
Kỳ Dịch Niên hơi nhấc mi mắt, hỏi cho có: "Ngoài đó sao loạn thế, sống mái với nhau à?"
Thiếu niên tiến vào không kiên nhẫn chép miệng, giải thích: "Cái tên chó điên Tần Thuật kia lại đến, còn mang theo một đám cảnh sát đứng dưới đó chờ người."
"Tần Thuật?"
"U, ai thế, ai chọc đến con chó điên đó?"
Kỳ Dịch Niên vốn đang thấy chán chán nghe đến tên này cũng nhất thời tỉnh táo, cậu mở mắt, ngồi dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Thằng oắt con kia lại gây ra việc gì, nói mau nói mau!"
Quý Trạch Hàn nghe thế nheo mắt, kéo cậu một phen, nói: "Được rồi được rồi, đừng có vừa nghe đến tên Tần Thuật là lại như phát điên vậy, hai người các cậu đánh nhau từ nhỏ tới lớn, sao vẫn chưa dừng được vậy!"
Người mới tiến vào thấy cậu tỏ ra hứng thú liền hí hửng chạy lại ngồi, không hề keo kiệt chia sẻ tin tức, đầu tiên nhả tí mồi, hỏi: "Biết Phó gia chứ?"
Kỳ Dịch Niên hỏi: "Phó bên Đông hay Phó bên Tây?"
"Đều không phải, không thuộc giới chúng mình, là Phó gia bên giới tài phiệt, tập đoàn Phó thị ấy." Người nọ giải thích, thấy cậu gật đầu, tiếp tục: "Không phải gia chủ Phó gia có ý nghỉ hưu dưỡng lão, giao toàn quyền cho con lớn sao, nhưng cậu cả Phó gia đó lại thật chẳng phải người lương thiện, đợt trước lộ ra việc có giao thiệp với xã hội đen, mà hình như tội danh còn không nhỏ, làm liên lụy khiến toàn bộ tập đoàn Phó Thị đều bị niêm phong."
Nghe được tin bát quái, người xung quanh đều kêu lên sôi nổi: "F**k, lại còn có chuyện đó nữa à, nói tiếp đi!"
"Nói mau, nói mau, sau đó thì sao?"
"Cậu cả họ Phó chạy mất, hình như tranh quyền lợi gia tộc thất bại dưới tay em trai hắn, sau lại trốn ra nước ngoài trước khi cảnh sát tìm tới cửa, cuối cùng cậu nhóc thứ ba lên ngôi, thành gia chủ Phó gia mới nhậm chức, phải thu dọn cục diện rối rắm đó."
Kỳ Dịch Niên không hứng thú lắm với loại chuyện này, nhíu mày hỏi: "Thế thì có liên quan gì đến Tần Thuật?"
"Cậu cứ nghe tôi kể tiếp đã... Các cậu có biết Phó tiểu tam* này bao nhiêu tuổi không, bằng tuổi với Dịch Niên đấy, thế mà người ta đã một mình chống lên được tập đoàn Phó thị đang bên bờ phá sản, không chỉ rửa sạch hiềm nghi về quan hệ với xã hội đen, còn chỉnh đốn và cải cách công ty hẳn hoi dứt khoát, bây giờ Phó thị lại bắt đầu có xuân về rồi!"
Thấy Kỳ Dịch Niên lộ ra vẻ mặt tò mò, cậu ta tiếp tục nói: "Con sói con Tần Thuật kia đúng là không phải khe hẹp thì không chui, thấy Phó Thị có tiềm năng phát triển nên muốn cắn một miếng thịt, nào ngờ Phó tiểu tam căn bản không quan tâm gã, gã đề nghị hợp tác, người ta không thèm hứng thú, không kiêu ngạo không siểm nịnh mời gã ra ngoài. Cậu bảo Tần Thuật mất mặt lớn đến thế, sao có thể không tìm cách gỡ lại!
Hôm nay hình như Phó tiểu tam đến câu lạc bộ này bàn chuyện làm ăn, Tần Thuật biết tin nên gọi người của cậu gã đến bắt, nói rằng việc Phó thị liên quan đến xã hội đen còn chưa làm rõ, cần hắn đến cục cảnh sát hỏi chuyện.
Cậu nói xem, chiêu hại người này cũng quá độc, gã là muốn dẫm lên mặt Phó gia rồi nghiền nát dưới lòng bàn chân đây mà!"
Đám người lắc đầu theo, không nhịn được cảm khái: "Độc, độc thật, nhìn chung, khắp cái giới này chỉ có tên chó điên Tần Thuật là độc nhất!"
"Thế bắt được người chưa, sao ngoài đó còn nhốn nháo như vậy?"
"Đang giằng co, nhưng tôi thấy không giằng được bao lâu nữa đâu, dù gì dân đấu không lại quan..."
"Tần Thuật này đúng là u ác tính trong giới mình, lần này Phó tiểu tam toi rồi..."
Kỳ Dịch Niên cất tiếng cười nhạo: "Toi cái rắm"
Cả đám quay đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo ý hóng hớt chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Cậu cũng chẳng thèm để ý, nâng cằm ý bảo đàn em: "Cậu đi đi, bảo tên chó điên đó cút đi, nói cho gã biết, Phó tiểu tam là người mà Kỳ ba ba của gã che chở, sau này gã sẽ phải gọi cậu ta bằng mẹ, sao có thể không lễ phép như thế!"
"U..." Có người kêu: "Kỳ thiếu thế này là coi trọng Phó tiểu tam rồi."
"Còn chưa biết mặt mũi người ta thế nào đã nghĩ đến chơi người ta, Kỳ thiếu sao cậu lại tùy tiện như vậy chứ?"
"Cũng không thể nói thế, Phó tiểu tam này nhìn là biết chẳng phải vật trong ao*, Kỳ thiếu của chúng ta động tâm cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Người kể cho Kỳ Dịch Niên nghe cả nửa ngày trời, nhận mệnh lệnh cũng không ngoài ý muốn, thậm chí còn gãi đúng chỗ ngứa, cậu ta đứng dậy, cưng chiều nói: "Được, nguyện vì Dịch Niên làm trâu làm ngựa."
Kỳ Dịch Niên nhướn mày: "Bớt làm ra vẻ, hôm nay cậu vào đây là đã tính mượn đao của tôi để đánh chó điên rồi, cho là Kỳ ba ba ngốc, không đoán ra à?"
Nhìn ra ý đấy, nhưng Phó tiểu tam này quả thật hợp khẩu vị, tên Tần Thuật kia cậu cũng nhìn không vừa mắt, nên thuận tay đẩy thuyền thôi.
Bối cảnh Tần Thuật thâm hậu, người bình thường không dám nhạ vào, nhưng bối cảnh Kỳ gia còn sâu hơn, kéo cờ của Kỳ Dịch Niên, thế là không phí công phu gì đã đuổi được tên kia đi khỏi, toàn bộ câu lạc bộ yên tĩnh trở lại.
Đàn em trở về, tựa cửa nói: "Dịch Niên, Phó tiểu tam muốn trực tiếp gặp mặt cậu để nói lời cảm tạ."
Kỳ Dịch Niên nhíu mày, ngáp một cái, chậm rãi trả lời: "Cậu bảo hắn cứ đi trước đi, không phải đang bàn chuyện làm ăn sao, công việc quan trọng, việc gặp mặt không vội."
Lại là một loạt tiếng kêu.
"Kỳ thiếu có thể săn sóc như vậy ư?"
"Chẳng nhẽ chưa gặp mặt đã thấy chán rồi, đây là lần thứ hai Kỳ thiếu phá kỷ lục tần suất có mới nới cũ!"
Quý Trạch Hàn cười nhạo: "Các cậu có quỷ mới hiểu, cậu ta đang lạt mềm buộc chặt đấy."
Kỳ Dịch Niên cười mà không nói.
Lận Tình nhìn nụ cười ấy của anh, nhấp nhấp môi, gục đầu xuống không nói được lời nào, đột nhiên hiểu ra mấy câu lúc trước mấy người này trêu chọc mình.
Kỳ Dịch Niên đúng là có tính toán như vậy, mỹ nhân đương nhiên không thể ăn vội vã, hơn nữa phòng này đầy một đám đầu trâu mặt ngựa, làm người ta sợ thì sao, cho nên cậu sẽ chọn cách tìm một thời cơ thỏa đáng để tạo ra cuộc gặp mặt tự nhiên trôi chảy.
Nhưng không ngờ thời cơ chưa đến, đã bắt gặp tin tức về nợ đào hoa của đối phương, tin hoa đào cũng chẳng có gì, mấu chốt là bức ảnh chụp trong bài báo.
Nhìn khuôn mặt tang thương như đàn ông đã ba mươi tuổi, còn để hai viền râu, người ngợm lôi thôi, trong ngực còn ôm một người mẫu trẻ không nổi tiếng, phía dưới là hàng chữ to đánh vào mắt cậu đau đớn vô cùng:
Lộ danh tính người tình mới của Chủ tịch tập đoàn Phó thị, cả hai thân mật cùng vào khách sạn.
Kỳ Dịch Niên trầm mặc một cách khả nghi, suy nghĩ đầu tiên là may mắn hôm đó không cho cậu ta vào gặp, bằng không cứ theo tính tình hay xỉa xói lẫn nhau của đám bạn mình, chẳng phải là sẽ trở thành một trò cười, phô ra cho mọi người đều biết?
Tốt xấu gì Kỳ Dịch Niên cậu cũng là nhân vật số một, số hai trong giới này, có xấu hổ không chứ?
Cũng vì chuyện này, cậu tức giận cả với tên đàn em, kéo luôn tên đó vào sổ đen không thèm phản ứng nửa năm trời, từ đó về sau mọi đề tài về Phó tiểu tam đều bị cấm chỉ, nhắc cũng không được nhắc. Đến nỗi về sau anh lui về sau sân khấu mở công ty, Phó gia ghi nhớ ân tình năm xưa, chủ động sáng lập Phong Hoa Giải Trí để kết nối mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Kinh Niên Giải Trí, nhưng chuyện đó lại càng khiến anh thấy nóng ruột, chưa bao giờ chấp nhận đích thân đàm phán với Phó thị.
Đương nhiên, những việc ấy đều xảy ra ở sau này.
Mà Kỳ Dịch Niên ở thời điểm kia, sau khi cuộc chơi đùa kết thúc thì điều phải đối mặt chính là ông bố đang giận tím mặt vì nhìn thấy nguyện vọng đăng ký đại học của anh, cùng với người mẹ luôn kiên định ủng hộ anh.
Cha anh bên ngoài là trưởng quân đoàn, là người đứng đầu, ở nhà lại thật sự chẳng có tí địa vị nào, hơn nữa sau khi mẹ anh nói: "Ông Kỳ, dù ông không muốn lưu đời sau cho nhà ông thì cũng phải để nhà tôi lưu đời sau chứ, tôi chỉ mong con tôi có thể an an bình bình sống đến già, sống an khang hạnh phúc.", cha anh càng thêm á khẩu không trả lời được.
Cứ thế, Kỳ Dịch Niên thuận thuận lợi lợi vào học trường điện ảnh, vào giới giải trí, nhanh chóng tạo nên tiếng tăm vang dội.
Lại sau đó nữa, cha mẹ Kỳ gia gặp tai nạn trên không, Kỳ gia thật sự chỉ còn lại mình anh. Kỳ Dịch Niên táng cha mẹ ở mộ tổ tiên Kỳ gia, sau đó vâng theo nguyện vọng của mẹ mình, tiếp tục sống trên đời vô tư tới vô tâm, trái ôm phải ấp tận tình hưởng lạc, mới vài năm đã đứng ở đỉnh cao giới giải trí, thành ảnh đế Tam Kim* được mọi người ngưỡng vọng, là siêu sao Thiên vương có tiềm lực, có hy vọng tấn công quốc tế nhất trong miệng truyền thông.
Lại sau đó nữa, bệnh ung thư đến đột kích.
Anh vì bệnh mà lui về sau màn, liên tục chiến đấu ở các chiến trường phía sau sân khấu, sáng lập Kinh Niên Giải Trí, biến thành ông chủ đầu tư. Tiếc là bệnh tình khó khống chế, sau mấy lần nguy kịch rốt cục nằm liệt giường không động đậy được. Việc hưởng lạc trở thành chịu tội, tiếc nuối lớn nhất trước khi chết chính là chưa sống đủ.
Lần thứ hai mở mắt, đã đi đến thời gian ba năm sau, trở thành minh tinh tép riu Việt Từ bị người người hô đánh.
*Chú thích:
Phó tiểu tam: chính là gọi Tam gia lúc còn trẻ tuổi, bằng tuổi Kỳ Dịch Niên lúc mới thi đại học thì khoảng 18 tuổi. Vì bạn bè Kỳ Dịch Niên gọi tiểu tam còn có ý trêu đùa, vừa kể vừa cười nhạo chuyện thiên hạ, gọi cậu ba Phó gia là cậu nhóc còn nhỏ tuổi, nên tớ nguyên cụm ba chữ này cho ngắn gọn mà đủ ý.
Ảnh đế Tam Kim: người đã đoạt được ảnh đế ở cả ba giải Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê, ba giải thưởng điện ảnh lớn nhất ở Trung Quốc đại lục, Đài Loan và Hồng Kong.