Rạng sáng, trong văn phòng Tổng Giám đốc Phong Hoa.
Màn hình máy tính hiện ra một cửa sổ tin tức:
"Lô Khê và Việt Từ chụp ảnh thân mật với nhau, couple Khê Từ nổi lên hot search."
Tay người đàn ông đang gõ bàn phím chợt dừng, di chuột đến tiêu đề click mở ra, ánh vào mắt là bức hình hai người chói lóa, làm mày gã phải nhăn lại.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, tiếng gã nói lãnh đạm đột ngột vang lên trong văn phòng: "Quý Đường."
Bí thư vội vàng tiến lên: "Tổng Giám đốc Phó."
Gã ngửa thân thể ra sau, một bàn tay đặt lên tay vịn, cổ áo sơ mi bị kéo ra tùy ý, ngũ quan thâm thúy mang theo chút lười biếng cùng không kiềm chế được, lại là Thái tử gia của nhà họ Phó, Tổng Giám đốc Công ty giải trí Phong Hoa, Phó Tấn.
Ánh mắt gã nhìn về phía ảnh chụp, toát ra vài phần chán ghét: "Việc tôi giao cho anh sao không có tiến triển, tại sao cậu ta vẫn còn nhảy nhót thế kia?"
Bí thư Quý lộ vẻ mặt cười khổ nhỏ giọng giải thích: "Không biết nguyên nhân gì mà Việt Từ bỗng nhiên bùng nổ diễn xuất ở trên sân khấu, hoàn toàn phá rối kế hoạch của tổ chương trình."
"Bùng nổ diễn xuất?" Khóe môi Phó Tấn toát ra vẻ trào phúng, "Tiếp tục."
"Sau đó không ngờ còn khiến Khê thiếu nhìn bằng con mắt khác, chủ động mở miệng bảo vệ cậu ta, thậm chí cam nguyện nhận thua để nâng vị thế cậu ta lên, thế cho nên bây giờ kế hoạch hoàn toàn không tiến hành tiếp được."
Nhắc tới Lô Khê, đôi mắt Phó Tấn nặng nề sương đen, gã đè nặng thái dương nói: "Tránh cậu ta ra, cứ tiếp tục kế hoạch."
Nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Đường, ánh mắt lạnh băng, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi không muốn cái tên Việt Từ này xuất hiện trước mặt Trung Quy, hiểu không?"
Quý Đường bị giọng nói tàn nhẫn của gã làm cho rùng mình, trong lòng biết Việt Từ chạm vào điểm mấu chốt của gã, vội vàng bảo đảm: "Tôi sẽ nhanh chóng làm cậu ta biến mất khỏi giới giải trí, không còn cơ hội xuất hiện!"
...
Studio chụp ảnh Vân Thành.
Không khí trong studio đang vô cùng vi diệu, nhân viên công tác thức thời rời đi, còn chưa kịp đóng cửa đã nghe một giọng nói lười biếng cất lên:
"Tôi chỉ chụp phong cảnh, tĩnh vật, không chụp người, đây là nguyên tắc."
Có thể nói đúng lý hợp tình như vậy, cũng chỉ có Ansel - nhiếp ảnh gia quốc tế mà đạo diễn đã phải bỏ ra nhân tình không nhỏ mới có thể mời tới. Rất nhiều tạp chí lớn đều muốn nâng niu cầu cạnh người này bởi anh ta hoàn toàn có thể biến thứ hủ bại thành thần kỳ.
Nhưng những người có khả năng tạo ra kinh diễm thì thường cố chấp, điểm cố chấp của Ansel nằm ở chỗ: anh chụp người chỉ chụp người đẹp, người đẹp tuyệt sắc.
"Ansel." Mặt đạo diễn Quý đầy bất đắc dĩ: "Giá trị nhan sắc của Lô Khê thuộc tiêu chuẩn cấp cao trong giới giải trí, anh rốt cục còn không hài lòng cái gì?"
Ansel nhướng mày, ngũ quan anh tuấn mỹ dị thường, một động tác bình thường cũng có vẻ vô cùng tà khí, nói không chút để ý: "Người đẹp ở cốt không ở da, Lô Khê tuy có tướng mạo không tầm thường nhưng vẫn chỉ là một cậu trai chưa nẩy nở hết, còn kém xa yêu cầu của tôi."
Anh ngừng một chút, thấy sắc mặt đạo diễn ngày càng đen, không thèm trấn an còn nói thêm: "Các anh có thể tìm nhiếp ảnh gia khác chụp mặt cậu ta, tự nhiên tôi sẽ chụp sản phẩm đồng hồ của các anh thật xa hoa lộng lẫy, như vậy không phải đủ rồi sao?"
Một câu cực kỳ đơn giản, lại lộ ra sự tự tin cực kỳ mạnh mẽ, đây chính là sự tự tin của một nhiếp ảnh gia đỉnh cao.
Lô Khê vừa bước ra khỏi phòng hóa trang thì nghe thấy thế, thiếu niên cao ngạo đảo đôi mắt mèo hổ phách qua, cười lạnh nhạt nhẽo, miệt thị mười phần: "Khẩu khí không nhỏ, nếu không có thực lực tương xứng thì anh liệu mà cuốn gói về quê đi."
Híp lại mắt đen hẹp dài, Ansel dần chuyển thái độ, dáng vẻ lãnh ngạnh, thanh âm bình đạm không cho phép hoài nghi: "Cậu có thể rửa mắt mà chờ."
Không khí đình trệ, đạo diễn Quý mặt mũi cười khổ, đã vậy hai tôn đại Phật đều không thể dễ dàng đắc tội, chỉ đành cố tìm cách hòa giải.
Đúng lúc này, cửa studio được mở ra, giọng nói tràn đầy ý cười như gió xuân quất vào mặt, đánh vỡ không khí cứng đờ: "Làm sao mà như nghe thấy tiếng Khê thiếu đang nổi giận đùng đùng, lần này lại là ai chọc cho cậu không vui?"
Tiếng nói nhu hòa mang theo đu đưa khéo léo, không hề đột ngột mà còn gây cảm giác thân mật.
Tất cả không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua, thanh niên hình dáng rõ ràng, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt đào hoa sáng quắc, mỗi cử động đều lộ vẻ ưu nhã trời sinh.
Ansel bị diễm sắc ấy chấn đến đứng im như trời trồng, sửng sốt sửng sốt, kinh diễm trong mắt không chút nào che giấu nổi, lẩm bẩm nói: "Đây mới là người đẹp tôi muốn, không chỉ có bề ngoài xuất sắc, còn có phong độ ưu nhã lắng đọng từ trong xương cốt, một ánh mắt một nụ cười cũng đủ khiến người ta điên đảo tâm thần."
Anh nghiêng đầu nhìn đạo diễn Quý, trong mắt nở rộ ánh sáng lộng lẫy, hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Đạo diễn Quý còn đang sững sờ, hoàn toàn không ngờ Việt Từ sẽ đến thật.
Việt Từ tiến lên một bước, thong dong tự giới thiệu: "Tôi là Việt Từ, khách mời do đạo diễn Quý mời làm trợ diễn."
Trợ diễn?!
Vài người thần sắc khác nhau.
Lô Khê khi nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt, nghe thấy câu trả lời này mới bắt đầu phản ứng lại, tức khắc không có thiện ý nhìn về phía đạo diễn Quý, hai con mắt cứ như mang theo dao nhỏ, hận không thể trực tiếp băm người.
Đạo diễn Quý lộ vẻ mặt xấu hổ, trong lòng biết việc mình làm không có đạo nghĩa, nhưng ông vốn là ôm thái độ thử xem gửi đi lời mời, không ngờ Việt Từ sẽ thật sự đồng ý. So với các tâm tình phức tạp khác, Ansel lại tỏ vẻ hưng phấn trắng ra.
Hắn không thèm để ý thái độ tương phản với đạo diễn lúc trước, cả người nhu hòa xuống, hai mắt ôn nhu đến mức sắp làm người chết chìm, ôn tồn lễ phép giới thiệu: "Xin chào, tôi là Ansel, một nhiếp ảnh gia theo đuổi cái đẹp cực hạn. Nếu cậu không ngại, sau này tôi chính là nhiếp ảnh gia ngự dụng của cậu."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lô Khê đã hoàn toàn đen rồi, lạnh giọng cắt ngang: "Mau tránh ra, anh ấy không cần loại nhiếp ảnh gia gà mờ như anh."
Ansel không đem lời Lô Khê để vào mắt, mỉa mai đáp trả: "Cậu ấy càng không cần cậu tự cho là đúng quyết định thay."
Thấy không khí lại sắp đình trệ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co không dứt, Việt Từ khẽ cười một tiếng, bình tĩnh chớp chớp mắt với Lô Khê, trấn an nói: "Được rồi, tôi còn chưa đáp ứng anh ta, cậu tức giận cái gì."
Lô Khê được dỗ hơi hoãn sắc mặt, "hừ" một tiếng với Ansel rồi xoay người rời đi, thái độ đắc ý lộ hết ra ngoài.
Ansel tức giận trừng cậu ta, nghiến răng khó chịu, trong lòng tính toán nếu muốn tiếp cận Việt Từ thì trước hết phải giải quyết cái tên vướng bận này.
Nghĩ vậy, anh giương mắt lên, không ngờ lại đột ngột đối diện với đôi mắt đào hoa đang mỉm cười. Việt Từ đè thấp giọng, thanh tuyến giàu từ tính tựa như tình nhân nỉ non: "Chuyện này, về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian bàn luận, có phải không?"
Không biết là tiếng nói quá câu nhân hay là đôi mắt quá đa tình, cảm giác tê dại thoải mái cứ thế cứ thế luồn từ đầu ngón tay đến trái tim, làm anh có loại ảo giác như đang yêu đương.
Nhiếp ảnh gia kiệt ngạo khó thuần Ansel đỏ ửng gương mặt, ngoan ngoãn lên tiếng như bị thuần phục: "Được."
Đạo diễn Quý thấy anh mỗi tay dỗ một tên, hai tôn đại Phật được xử lý dễ bảo chỉ trong khoảnh khắc, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.