Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 66




Phương Trung Quy vươn tay, giúp Việt Từ sửa sang lại quần áo bị Lô Khê làm loạn. Anh nhìn ý cười lười nhác trên môi thanh niên, mắt phượng khẽ nhúc nhích, dùng thanh âm mát lạnh hỏi: "Thích Tam gia thật ư?"

Thích ư?

Việt Từ nghĩ nghĩ, gật đầu: "Rất thú vị, tạm thời rất thích." Về phần thích bao lâu thì không thể nói chắc.

Phó Tấn bị câu trả lời tùy tiện này chấn đến cứng họng, con m* nó cậu còn thật dám nói?!

Gã nhìn về phía Phương Trung Quy, hòng tìm ra một tia thất vọng hoặc phẫn nộ từ trên mặt đối phương, nhưng không, cái gì cũng không có. Người bạn tốt cao ngạo đạm mạc của gã, cậu công tử luôn tỏ vẻ cấm dục, xa cách nhà họ Phương, cứ bình đạm nghe cậu ta nói chuyện như thế, không hề cảm thấy người mình luôn bảo vệ bằng mọi cách lại hoa tâm phong lưu, còn tra rất thẳng thắn vô tư, đối với mình sẽ là sự nhục nhã như thế nào.

Phương Trung Quy nhìn Việt Từ thật sâu, ngón tay dài mảnh khảnh vuốt lên các nếp uốn trên quần áo thanh niên, anh rũ mắt, nói bình thản: "Được, vậy cứ chơi thoải mái đi, hết thảy đã có tôi rồi."

"Phương Trung Quy, cậu có biết mình đang nói gì không!" Phó Tấn lộ vẻ không thể tin, lần đầu tiên hô tên đầy đủ: "Cậu điên rồi à, cậu ta trêu vào Tam gia cậu còn che chở, cậu bảo... cậu bảo vệ được à. Đừng nói là cậu, kể cả toàn bộ Phương gia cũng không phải đối thủ của Tam gia, cậu dựa vào cái gì!"

Đầu óc gã nổi lên từng cơn mê muội, nhưng hai người đối diện lại đều có thái độ rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi gã hoài nghi rốt cục là bạn nối khố của gã điên rồi hay là gã điên rồi. Người trước mắt này thật sự là bạn nối khố của gã sao, thật sự là Phương Trung Quy thoạt trông có vẻ ôn hòa nhưng thực ra kiêu ngạo làm người ta khiếp sợ?

Phương Trung Quy cứ như bị trúng độc vậy, vì Việt Từ mà điên đảo tâm thần, quên hết tất cả.

Việt Từ nhìn lướt qua Phó Tấn đã bị kinh hách nghiêm trọng, quay đầu nhìn lại Phương Trung Quy, anh khẽ cười, cố ý trêu đối phương: "Hết thảy đều đã có anh là có ý gì?"

Phương Trung Quy nhìn anh chuyên chú mà thành kính, đôi mắt sáng kinh người: "Tôi là kỵ sĩ trung thành nhất của ngài, mãi mãi đứng phía sau nghe ngài ra lệnh, bảo hộ an toàn của ngài, là thanh lợi kiếm giúp ngài chặt đứt mọi nanh vuốt tội ác duỗi về phía ngài, là lá chắn cuối cùng giúp ngài chắn mọi nguy cơ đánh đến. Khi tôi ngã xuống, không, trước khi tôi tử vong, tôi sẽ không để cho ngài chịu bất cứ thương tổn gì."

Không hổ là học chuyên ngành nghệ thuật, đến tỏ tình cũng nói văn vẻ như vậy.

Việt Từ nhỏ giọng bật cười, từ lúc quay phim Sở Minh Đế, anh đã cảm thấy đối phương không áp chế được ngọn lửa khi đối mặt với mình, lần này nghe cũng không quá kinh ngạc, anh lướt ngón tay qua hai má đối phương, nhìn khuôn mặt trắng như ngọc dần lặng lẽ đỏ ửng, cất giọng mềm nhẹ ái muội: "Ngoan vậy, không ghen sao?"

Lần đầu tiên tiếp xúc thân thể ở khoảng cách gần như vậy, tim Phương Trung Quy không tự giác đập gia tốc, anh khẽ run lên, mặc kệ thể xác không nghe lời, giọng nói không biết đã khàn khàn từ lúc nào, trả lời thản nhiên: "Có, nhưng chỉ cần là việc ngài thích làm, tôi sẽ không ngăn cản, ngài thích, việc gì cũng có thể."

"Ngoan lắm." Việt Từ cười ngày càng ôn nhu, anh câu khóe môi, vuốt vành tai Phương Trung Quy, cảm xúc mềm mịn khiến anh thích không buông tay: "Đáng yêu thế này, muốn được thưởng gì nào?"

Độ ấm nóng rực khiến Phương Trung Quy có cảm giác thân thể đang bị thiêu đốt, anh nhắm mắt, vừa suиɠ sướиɠ lại vừa dày vò, khi Việt Từ hỏi vấn đề này thì mở to mắt nắm lấy cổ tay đối phương, nghiêm túc chuyên chú nhìn khuôn mặt khiến mình nhớ thương kia, nói: "Muốn được ngài nhìn đến, muốn trong mắt ngài có tôi, luôn luôn có tôi."

Phó Tấn kinh ngạc nhìn hai người tán tỉnh nhau quang minh chính đại, hoàn toàn coi như gã không tồn tại, không... hoặc nên nói Việt Từ rõ ràng đã coi gã trở thành một công cụ để tán tỉnh, không chỉ không tránh đi, ngược lại còn ác liệt đi trêu đùa người trong lòng gã.

Thanh niên này đã sớm không còn là người kia trong ký ức gã, cậu ta phong lưu đa tình làm cho bản thân mình cũng thấy mặc cảm, lại tra một cách thẳng thắn vô tư không thèm che giấu, thế nhưng những người đó đã biết rõ cậu ta hoa tâm rồi mà vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa, cam tâm tình nguyện trầm luân. Người này quá đỗi đáng sợ, đến cả cha nuôi gã, người cầm quyền Phó thị, con cáo già thâm trầm mưu mẹo Phó Tam gia cũng phải rơi vào mê muội.

Hết thảy trước mắt khiến gã cảm thấy vừa hoang đường vừa bực bội, thế nhưng cứ... mỗi khi nhìn thấy cảnh thanh niên trêu chọc tán tỉnh người khác một cách điêu luyện, gã lại hoàn toàn không dời nổi tầm mắt, thậm chí lúc ánh mắt đối phương vô tình dừng ở trên người mình thì cảm thấy toàn thân khô nóng, giống như cậu thiếu niên gặp mối tình đầu, trái tim không có tiền đồ mà nhảy lên, thân thể không chịu nghe lời để bị hấp dẫn.

Tự nhiên sinh ra sợ hãi, Phó Tấn lùi về sau hai bước, phải chống tay lên bồn rửa mặt mới không ngã xuống, Việt Từ... thanh niên này... thật đáng sợ, rốt cục trước đây gã nghĩ cái gì mà lại trêu vào người như vậy chứ?

"Tấn ca ca, anh đang làm gì ở đây thế, nghi thức đính hôn sắp bắt đầu rồi!"

Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, kéo Phó Tấn từ cõi mộng trở về, gã ngẩng đầu thì thấy vị hôn thê Lạc Xu của mình đứng sừng sững cách đó không xa, nhất thời tỉnh táo lại, chưa kịp suy nghĩ gì đã vọt dậy thẳng tắp, che giấu sự thất thố vừa rồi.

Lạc Xu tiến lên kéo cánh tay gã, cô thay một bộ lễ phục dài màu rượu đỏ, trông chín chắn hơn nhiều so với bộ váy trắng thuần lúc trước, tóc dài được búi lên lộ cái cổ cao cao, dung nhan tinh mỹ sớm đã không còn thấy dấu vết khóc lóc thê thảm, cả người như hoàn toàn biến đổi, đến cả khí chất cũng có nét không giống với trước.

Ghé sát người vào Phó Tấn, cô nở nụ cười tươi khéo léo động lòng người: "Tấn ca ca, để vợ mới cưới ở lại một mình trên đài không phải là tác phong của thân sĩ đâu."

Phó Tấn cứng đờ người, nhưng không đẩy cô ra, ách giọng nói: "Được, chúng ta quay lại thôi."

Lạc Xu vừa lòng gật đầu, làm như không hề nhận ra việc gã thất thố, chào hỏi Phương Trung Quy: "Anh Phương cũng ở đây à?"

Nói xong, chuyển ánh mắt sang thanh niên bên cạnh, mắt hạnh khẽ nhúc nhích, tiếng nói tao nhã mềm mại: "Anh Việt, cảm ơn anh đã đến tham gia lễ đính hôn của em."

Việt Từ cười: "Không phải chú Việt à?"

Tay Lạc Xu khẽ run lên, lập tức khôi phục bình thường, cô mỉm cười trêu ghẹo: "Vậy phải đợi anh gả cho Tam gia rồi hẵng nói, đến lúc đó em nhất định sẽ gọi là chú Việt."

Phó Tấn nghe thế tức thì xanh mét mặt, Lạc Xu "vô ý" nói trúng cái chân đau của gã, đành cắt ngang bằng ngữ khí không tốt: "Được rồi, đi thôi."

"Vâng, vâng vâng, nghe lời anh." Lạc Xu ỷ lại dựa vào người hôn phu, giọng nói phá lệ ngọt ngào, cô hơi cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo rồi lập tức ẩn mất.

Hai người dắt tay nhau rời đi, Lạc Xu quay đầu thoáng nhìn Việt Từ, thấy đối phương vẫn luôn giữ điệu cười lười nhác lạnh nhạt, trong lòng khẽ động, cắn cắn môi theo kiểu trẻ con như lúc trước, nhưng không nói gì, quay trở lại cùng hôn phu đi xa dần.

Cô sẽ để mắt Phó Tấn, không cho gã có cơ hội quấy rầy Việt Từ nữa, từ nay về sau đổi thành cô bảo vệ anh, Việt Từ người đã từng bảo vệ cô khi sống chết ngay trước mắt, thần tượng tốt nhất trên toàn thế giới.

....

Việt Từ ra khỏi toilet thì nhìn thấy Phó Bồi Uyên cầm ly rượu đứng trong góc, Lô Khê cúi đầu đứng cạnh hắn không nói nổi lời nào, tay bị thương được băng bó thành cái bánh chưng rũ bên hông, nhưng vẫn quật cường đứng thẳng tắp. Trong phạm vi năm thước xung quanh vị Phó Tam gia này có thể gọi là miếu không người ở, cho nên những người muốn tiến lên bắt chuyện đều e dè uy áp mà không dám tới gần.

Việt Từ đến, Phó Bồi Uyên thản nhiên nhìn anh, cười như không cười nói: "Chơi đủ rồi?"

Hắn không hề nhìn thấy tận mắt, nhưng đối với những việc đã phát sinh lại rõ như lòng bàn tay.

Việt Từ câu môi, không kinh hoảng khi bị bắt gian, còn nói ngược lại: "Trông tôi giống người không kiên nhẫn thế sao, chuyện vui như này, nào có chuyện chơi đủ nhanh như vậy."

Lô Khê giật giật lỗ tai, trừng mắt liếc Việt Từ, anh còn dám nói ra miệng!

Phó Bồi Uyên không giận chút nào, cười nhạt nói: "Ham chơi đến thế, xem ra để tránh bị đội nón xanh, tôi phải quản cậu cho thật tốt."

"Nếu nói lời ấy, tôi còn chưa gả cho anh đâu, dù có bị cắm sừng thì cũng chưa đến phiên Tam gia nhé." Việt Từ cười nhẹ, chuyển mắt sang một chỗ có cái nhìn nóng rực ý bảo: "Xem ánh mắt con của anh như đang hận không thể xuyên một lỗ thủng trên người tôi kìa, so ra thì bộ dạng bi phẫn muốn chết của cậu ấy mới càng giống bị tôi cắm cho cái sừng hơn."

Phó Bồi Uyên thản nhiên nhìn lướt qua Phó Tấn, đối phương tức khắc như rơi vào hầm băng, bối rối dời tầm mắt. Hắn nhìn con cáo con đang đắc ý cười giảo hoạt, đôi mắt thâm trầm, ngữ điệu bình thản: "Nếu cậu muốn gả, tùy thời đều có thể đi đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ."

Việt Từ cười sằng sặc, trêu ghẹo: "Thật tình tôi còn không biết nước Hoa cho phép đồng tính kết hôn từ lúc nào đấy, đó là luật pháp do Tam gia mới định ra à?"

"Không cần đổi luật pháp." Phó Bồi Uyên vẫn nói rất bình thản: "Việc sửa lại giấy căn cước cho cậu thành giới tính nữ không phải việc gì khó."

Việt Từ cười ngã trái ngã phải: "Anh học ai cái chiêu tự hại đó, hơn nữa tính hết mọi sự như vậy chỉ vì được đội cái nón xanh trên đầu hay sao, hóa ra anh còn có sở thích đó à? Hửm?"

Hai người ngươi tới ta đi, lời lẽ đối chọi gay gắt, xem ngữ khí, biểu cảm nhẹ như gió thổi mây bay, kì thực không ai nhường ai, nếu người ngoài đứng đây chứng kiến cảnh tượng này tất sẽ phải run sợ, nhưng Lô Khê nhìn thì chỉ cảm thấy hai người đang tán tỉnh, tán tỉnh, tán tỉnh!

Bàn từ nón xanh bàn đến đăng ký kết hôn, còn có thể gợi ra vấn đề này nhiệt liệt hơn nữa không?  Nếu nói thêm tí nữa thì có phải là sẽ dắt tay nhau đến Cục dân chính?

Nghĩ thế, cậu không khỏi thầm cắn răng, tâm tình khó chịu không tưởng nổi, nếu người cướp bạn trai cậu không phải chú nhỏ, dựa theo tính cách ương ngạnh sẵn có, cậu đã sớm đập bát rượu xuống, đương nhiên, dù là chú nhỏ, cậu cũng sẽ không cam tâm tình nguyện buông bỏ, chắp tay nhường người!

Lô Khê nghĩ, cố ý dùng cái tay bị bó thành bánh chưng để lấy ly rượu trong tay phục vụ, bàn tay bị thương hơi gấp khúc, cảm giác đau nhói đến tận tim tức khắc truyền tới, cậu kêu rên một tiếng, thuận theo lòng mình thả ly rượu ra, ngay khi ly rượu loạng choạng sắp rơi thì chợt có một bàn tay thon dài tiếp lấy vững vàng.

Việt Từ bắt ly rượu, nhìn Lô Khê đau đến đổ mồ hôi lạnh, cưng chiều mà lắc lắc đầu, dịu dàng nói: "Muốn lấy ly rượu sao không gọi anh, tay cậu bị thương, đừng cố thể hiện làm gì."

Nói xong, đặt ly rượu lên tay trái của cậu, động tác cẩn thận ôn nhu như đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật được gọt đẽo tinh xảo dễ vỡ.

Lô Khê tủi hờn nhìn anh, tính tình động chút là nổi cáu lúc thường giờ lại dịu ngoan ngoài sức tưởng tượng, cậu rũ mắt xuống, chịu thua nói: "Biết rồi."

Bộ dạng đó khiến thiếu niên trông vừa đáng thương vừa bất lực, Việt Từ xem mà mềm lòng, con mèo sữa có lúc nào là ngoan ngoãn như vậy chứ, ngoan đến nỗi anh không nhịn được muốn bắt nạt, anh khẽ cười, hỏi: "Ai biết?"

Lô Khê trừng anh một cái, nhưng không hề có lực uy hiếp, trong miệng thì phối hợp trả lời: "Thanh Khê biết lỗi rồi, anh Việt có hài lòng không?" Nói xong, vành tai phiếm hồng.

Rất... rất đáng yêu!

Việt Từ cười nhẹ: "Gọi một tiếng anh Việt nữa xem nào, để anh nghe một chút."

Phó Bồi Diệp đứng cách đó không xa chứng kiến đến đen cả mặt, hai người anh một lời tôi một lời, mặc dù không nghe rõ nội dung nhưng cũng có thể nhận ra sự thân mật trong đó, còn là sự thân mật không coi Tam gia ra gì!

Việt Từ thì hắn không xen vào, nhưng Phó Thanh Khê thằng nhóc này mọc đâu ra lá gan to thế, điên rồi điên thật rồi, chỉ vì tranh sủng mà dám nhạ vào cả chú trẻ, lá gan đột nhiên lớn đến tận trời rồi! Nó lấy ở đâu ra cái suy nghĩ sẽ không bị đánh chết hả?

Hắn đương nhiên không biết, không phải Lô Khê không sợ, mà là cố gắng ra vẻ trấn định. Rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như hàn băng của chú nhỏ, quả tim sợ đến nỗi đập thình thịch, thế nhưng để giành được sự chú ý của Việt Từ, cậu vẫn cường ngạnh chống đỡ, không chỉ không nhận thua mà còn giương miệng cười gọi "Anh Việt."

Nếu Việt Từ thích một Lô Khê như vậy thì cậu sẽ cứ tiếp tục diễn như thế là được rồi, Việt Từ vui vẻ thì cậu cũng sẽ vui vẻ, về phần chú nhỏ có vui hay không thì không cần phải quan tâm.

Phó Bồi Uyên nhìn hành vi tìm chết của cậu, nói thản nhiên: "Nếu bị thương thế thì sau khi kết thúc lễ đính hôn, đặc trợ Đoạn sẽ tự mình đưa con về đoàn phim."

Mặt Lô Khê lập tức trắng bệch ra, thốt lên: "Con không về!"

Nói xong bỗng cảm thấy thất thố, khi Việt Từ cau mày khó hiểu nhìn sang, cậu nhanh chóng giải thích: "Không cần trở về, đạo diễn Lạc nói sẽ tới bên này quay ngoại cảnh, theo đuổi hiệu quả chân thực, cũng vừa đúng dịp anh Việt sắp tham gia đoàn phim phải không, em muốn ở bên cạnh anh. Nếu..."

Cậu gục đầu, giọng nhỏ xuống: "Nếu anh Việt ghét bỏ em tàn phế, thì thôi, em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh."

Một hơi gọi anh Việt anh Việt, còn chớp mắt nhìn Việt Từ với vẻ bất lực, quả thực chính là cái meme mèo con "nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.jpg" đang lưu hành trên mạng phiên bản người thật. Biết rõ cậu đang giả vờ những vẫn bị biểu cảm dễ thương đó làm cho mềm nhũn.

Việt Từ đường đường một tên cẩu háo sắc, tất nhiên sẽ không cự tuyệt lời cầu xin giúp đỡ của mỹ nhân, anh nhếch môi một cái, nói: "Được."