Vòi nước được vặn mở, những ngón tay thon dài xuyên qua dòng nước trong vắt.
Việt Từ lau khô tay, quay đầu lại, phía sau không biết đã có thêm một người từ lúc nào.
Lô Khê khoanh tay đứng dựa tường, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, tái nhợt, quanh thân là hơi thở tối tăm, hai mắt mèo nhìn chằm chặp Việt Từ, thấy Việt Từ xoay người, cậu mở miệng: "Tôi nên gọi anh là gì? Thím trẻ?"
Tiếng nói khàn khàn, lạnh lẽo, hai chữ cuối câu được kéo cao giọng, đầy vẻ trào phúng, còn có cả chút ấm ức khó thể nghe rõ.
Trong mắt Việt Từ, bộ dạng đó trông như con mèo sữa bị vứt lại lẻ loi, anh cười: "Gọi anh Việt không phải tốt hơn sao, tôi còn chưa nghe cậu gọi thế bao giờ đâu, gọi nghe thử xem nào."
Bộ dạng không đứng đắn như thế triệt để chọc giận Lô Khê, cậu trừng mắt liếc Việt Từ, hung hăng áp người vào vách tường, gọi tên anh, từng chữ từng chữ nghiến răng nghiến lợi: "Việt Từ, anh điên rồi à, tại sao lại hẹn hò với chú nhỏ, ai cho anh ăn gan hùm gan báo hả!
Nếu anh muốn trả thù Phó Tấn, tìm tôi không phải tốt hơn ư, tôi đã nói không sớm thì muộn cũng sẽ cho tên khốn đó một trận, sao anh còn tự cưỡi lên đầu ngọn gió. Chú ba là người anh có thể trêu vào sao, anh đang đi trên lưỡi dao đấy, tùy thời đều có thể bị lửa thiêu!"
Việt Từ bất đắc dĩ nhìn cậu tỏ ra nóng nảy, vươn tay xoa nhẹ đầu Lô Khê: "Hôm nay tôi mới biết hắn là chú của cậu, có điều cũng không có gì không tốt, cậu rất để ý đến nó sao? Ừm... cháu Thanh Khê? Không thích gọi anh vậy thì gọi chú cho tôi nghe một chút?"
Câu nói cuối cùng, mười phần là ý trêu đùa.
"Không cho gọi như thế!" "Tiếng "cháu" khiến lòng Lô Khê run lên, cậu nóng nảy cắt ngang, chôn đầu trên vai Việt Từ, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại, khàn khàn nói: "Em gọi bằng anh, anh chia tay với chú có được không?"
Việt Từ vuốt ve lọn tóc mềm của cậu, để kệ cho cậu tựa vào vai mình không nhúc nhích, khẽ cười: "Cậu đang làm nũng anh à, Lô Khê?"
Lô Khê đáp lại bằng cách cắn mạnh vào vai anh, cắn cho xả giận nhưng lại không nỡ cắn quá mức. Hai cái răng nanh ma sát ở bên trên mang lại cảm giác hơi đau đớn, Việt Từ nắm cằm cậu quay lại, thở dài bất đắc dĩ: "Tức giận đến nỗi thế?"
Lô Khê nắm cổ tay anh, làm cho vết thương chưa được xử lý lúc nãy chảy máu xuống dưới, lòng bàn tay đau nhói nhưng vẫn không chịu thả lỏng ra. Cậu cố chấp đối diện với Việt Từ, môi nhếch lên không nói, trong mắt mèo tràn ngập tủi thân.
Việt Từ bị mảnh thủy tinh hơi đâm vào, phát hiện vết thương trên tay cậu. Anh khẽ động thân thể, lật tay tránh thoát kiềm cặp của đối phương, sau đó gỡ từng ngón tay đối phương, mí mắt không khỏi nhảy dựng, giọng nghiêm khắc: "Sao lại bị như thế này? Đứng lên, tôi đưa cậu đi bôi thuốc."
Lòng bàn tay Lô Khê đã sớm bị cứa nát, máu trộn với rượu đỏ nhìn không rõ cái gì với cái gì, mảnh thủy tinh lẫn trong miệng vết thương nhiều không đếm hết, chẳng cần nghĩ cũng biết khi khép tay lại sẽ đau như thế nào.
Nhưng có đau hơn nữa cũng không đau bằng khi nhìn thấy Việt Từ đứng cạnh chú nhỏ, ngực đau đến hít thở không thông.
"Anh đừng hẹn hò với chú ấy." Lô Khê không chịu động, cũng không chịu để cho Việt Từ động, cứ chôn đầu trên vai anh, hô hấp ấm áp dồn dập, cố chấp lặp lại: "Anh đừng hẹn hò với chú ấy, em không phải là trẻ con, anh Việt, thế có được không, em có thể bảo vệ anh, mãi mãi canh giữ bên cạnh anh, bảo vệ anh."
"Thanh Khê, hai người đang làm cái gì!"
Phó Nhị gia vừa tới thì thấy cảnh tượng này, thằng con trai ngoan của hắn đang áp tình nhân của em trai hắn lên vách tường một cách bá đạo, tư thế hai người ái muội, Phó Thanh Khê không ngừng lặp lại lời tỏ tình. Con ngươi của hắn co rút, không nhịn được chửi thầm, Phó Thanh Khê thằng nhóc này dám đào cả góc tường nhà chú ba, năng lực tìm đường chết thật đúng là tăng m* nó rồi!
Lại nhìn người thanh niên đang bị đè nặng, Việt Từ vẫn hoàn toàn bình tĩnh không suy suyển, vô luận là được tỏ tình, hay là bị hắn bất ngờ xen ngang, vẫn cứ bình tĩnh, không hề tỏ ra lo sợ khi bị bắt gian; lại nhớ đến cảnh cậu ta nói không lựa lời trên lễ đính hôn, Phó Nhị gia càng cảm thấy thủ đoạn thanh niên này thật cao, người này có chỗ nào là người, rõ ràng là hồ ly thành tinh, thằng con ngu ngốc của hắn có chỗ nào xứng làm đối thủ người này, cũng chỉ có chú ba mới đánh bại được!
Hắn hít sâu một hơi, tiến lên kéo người lại bị đẩy ra, nhất thời nổi gân xanh trên trán: "Phó Thanh Khê, thằng nhóc thối chết tiệt, không cần tay nữa hay sao, mau lại đây cho tao!"
"Không cần ông quan tâm!" Lô Khê quay đầu gầm nhẹ, tròng mắt phiếm hồng, vẻ hung ác như dã thú bảo vệ thức ăn: "Biến đi!!!"
Đôi cha con họ Phó này luôn luôn không hợp, chuyện mắng nhau như thế gần như lần nào gặp mặt cũng phát sinh, nhưng phản ứng kịch liệt như hôm nay thì vẫn là lần đầu.
Phó Nhị gia nghiến răng, biết mình không thu phục được thằng ranh này, chỉ có thể phát ra đại sát khí: "Không cần tao quản, cũng không cần mẹ mày quản à, mẹ mày nghe nói mày bóp nát cái chén, tay chảy đầy máu còn chạy lung tung, sợ đến nỗi tái phát bệnh tim, mày còn không ra xem là muốn chờ bà ấy chết hả?"
Mặt Lô Khê cứng đờ.
"Đi băng bó đi, ngoan một chút." Việt Từ đẩy người ra, hơi động ngón tay qua vết thương, trong mắt hiện lên thương tiếc, giọng anh vừa dịu dàng vừa mang lại cảm giác chân thật, đáng tin: "Tiểu Khê, có nghe thấy không?"
Dưới ánh mắt cứng rắn đó, Lô Khê nhếch nhếch môi, nhưng không cãi lại. Phó Nhị gia thấy cậu thả lỏng liền bước tới lôi người đi. Lô Khê bị hắn kéo lảo đảo nhưng hiếm thấy không giãy giụa, chỉ không ngừng quay đầu nhìn Việt Từ, trong mắt là không cam lòng cùng với sự tủi thân.
Ra đến ngoài, không ngờ lại gặp phải Phó Tấn đang đứng ngây ngốc, Lô Khê thấy gã thì lập tức lạnh mặt xuống, cong môi trào phúng, nhìn gã bằng ánh mắt xem thường rồi lướt qua.
Phó Tấn đứng ngoài chứng kiến hết toàn bộ quá trình, đã sớm cứng đờ người, mãi đến khi Lô Khê liếc mắt coi khinh mới làm gã phục hồi tinh thần, lảo đảo hai bước rồi vọt vào, nhìn bộ dáng ung dung bình thản của Việt Từ, cười lạnh: "Cậu còn dám trốn sau lưng Tam gia câu tam đáp tứ, Việt Từ, tôi đúng là coi thường cậu, cậu còn phóng đãng hơn trước kia nhiều, hơn nữa, năng lực không biết liêm sỉ này thật khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa."
Lời nói thô bỉ chứa đầy hưng phấn, giống như muốn phát tiết hết ra những nhục nhã ê chề trước mặt quan khách lúc nãy.
Việt Từ nhìn bộ dạng đắc ý tự cho là đã bắt được nhược điểm người khác của gã, hơi nhướn mày, lười biếng nói như kiểu mèo đùa chuột: "Đúng thế, tôi chính là câu tam đáp tứ với em trai anh sau lưng cha anh, anh không phục sao, con trai được hưởng sái?" Năm chữ cuối cùng được kéo cao giọng, chứa đầy ý trêu tức.
"... Cậu!" Phó Tấn bị điệu bộ chẳng biết xấu hổ của anh làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời, năm chữ con trai được hưởng sái càng khiến gã tức đến tối mắt lại. Gã hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi: "Cậu thật sự không sợ bị vạch trần? Cậu cho rằng Tam gia chiều chuộng cậu, nhưng đó chỉ là khi cậu chưa chạm đến điểm mấu chốt của hắn thôi. Hắn là người nghiện sạch đến mức kia, nếu biết Phó Thanh Khê để lại dấu trên người cậu, cậu nghĩ cậu còn có thể sống sao!
Việt Từ, cậu sống quá ngây thơ rồi, cậu cho là gia chủ Phó gia, Phó Tam gia cũng giống như những người mà cậu đã từng trêu chọc sao, cũng giống Phó Thanh Khê chỉ cần cho chút ngon ngọt là lừa gạt được?"
Đang nói, chợt nghe thấy có tiếng bước chân, gã quay đầu, thấy Phương Trung Quy đứng cách đó không xa. Phó Tấn nhất thời tỉnh táo, cười lạnh: "Trung Quy, cậu xem đi, đây là người cậu luôn bảo vệ giữ gìn, cậu ta thừa dịp cậu không có ở đây để bám lên Tam gia, lại còn ở trong này dây dưa không rõ với Phó Thanh Khê, kẻ dễ dàng thay đổi như dòng nước như thế có chỗ nào đáng cho cậu quý trọng!"
Phương Trung Quy đứng gần đó, thân hình mặc Tây trang cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng tao nhã, nghe Phó Tấn nói nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, anh tiến lên đẩy Phó Tấn đang hùng hùng hổ hổ ra, động tác mau lẹ quyết liệt. Phó Tấn lảo đảo suýt ngã, mặt dại ra nhìn anh.
Phương Trung Quy nhìn lại gã, ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một vật chết: "Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng động vào cậu ấy."
Phó Tấn tức giận đến muốn nứt hai mắt: "Đã là lúc này rồi mà cậu con m* nó còn che chở cậu ta!"
Phương Trung Quy vươn tay, sửa sang lại quần áo Việt Từ bị Lô Khê làm nhăn. Anh nhìn ý cười trên môi thanh niên, mắt phượng khẽ nhúc nhích, dùng thanh âm mát lạnh hỏi: "Thích Tam gia thật ư?"