"Ở hiện trường giải cứu sao lại không có cảnh sát nhỉ?"
"Bóng người đó có phải là người đại diện Tư Minh Tu không?"
"Ảnh dáng người Tư Minh Tu.jpg, ảnh bóng người đàn ông mờ mờ mặc sơ mi đen.jpg, nhìn hai cái này rõ là không cùng một người."
"Có thể xuất hiện vào thời khắc an nguy đó, nếu nói người ấy chỉ có quan hệ bạn bè bình thường với Việt thì thật vô lý. Hơn nữa, căn cứ lời nói xấu nửa giả nửa thật của Tần Thư thì không chừng thật sự là cái người gọi là kim chủ nọ, khi xảy ra sự việc anh ta cũng đang ở ngay tại Bình Thành nên mới có thế chạy đến đúng lúc như thế."
"Dựa theo những gì phân tích được, người này cao từ 180 cm đến 185 cm, vai rộng, eo hẹp, bước đi thong thả, tư thế ổn định có tiến có thủ, nhìn qua là biết đã từng huấn luyện, áo sơ mi trông có vẻ đơn giản khiêm tốn, nhưng từ kiểu dáng, cảm giác về chất liệu vải cũng có thể đoán được là hàng đặt may do nhà thiết kế nổi tiếng làm riêng, hơn nữa có thể đi lại tùy ý ở hiện trường chứng tỏ bối cảnh người này tuyệt đối không thể khinh thường!"
Phán đoán này xuất hiện nhất thời làm cả đám người khiếp sợ:
"Quỳ đại thần, một đoạn cut mờ mờ ngắn ngủn mà cũng có thể phân tích toàn diện như vậy!"
"Thực tế không chênh lệch so với suy đoán của đại thần mấy, tư thế đi đường của chú tôi cũng y như vậy, có lần anh tôi định tập kích sau lưng chú ấy, bị chú ấy hất một cái qua vai ngã dập mặt ha ha ha ha"
"Nhớ lúc trước có một chị gái suy đoán ngược dòng dư luận, không ngờ lại đúng rồi nha!"
Lại có người phân tích sâu hơn:
"Hẳn không phải quan hệ kim chủ bao dưỡng đâu, bằng không sao Việt có thể gọi người ta lại đây một cách thẳng thừng, thoải mái như vậy được, đối phương còn ngoan ngoãn lại đây thật, theo tôi thấy thì giống quan hệ yêu đương hơn đấy~~"
"Đẹp trai, bối cảnh thâm hậu, còn chạy đến hiện trường ngay tức khắc, rõ ràng là tình yêu đích thực, chúc mừng hậu cung của Việt Việt lại có thêm một giai lệ ha ha ha ha!"
"Khê thiếu đang mải quay phim, đạo diễn Phương ra nước ngoài, Ansel thì hoàn toàn mang bộ dạng si tình ẩn nhẫn, Việt Việt lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt không thèm kiêng nể gì, hình tượng tra tổng công không đổ. (icon mặt dog)"
Trong khi cư dân mạng đang bừng bừng hứng thú với thân phận người đàn ông nọ, bàn tán ngất trời, thì người post lên đoạn video cut đột nhiên xóa Weibo không một tiếng động. Sau đó, giống như virus khiến người ta không kịp đề phòng, những tin tức có liên quan đến bóng dáng người đàn ông kia cũng bị xóa sạch sẽ, mỗi khi có ai nhắc đến từ nào mấu chốt đều sẽ lập tức bị thanh lý, người liên can nhìn trang tin trống rỗng mà mờ mịt.
"Sao thế, tin về bóng người kia dường như đã bị xóa hết rồi?"
Một giây sau tải lại trang đã không thấy câu nghi vấn vừa rồi đâu nữa.
"Video tôi tải lên bị Weibo xóa, dựa vào cái gì chứ?"
"Có người đang cố ý ngăn cản, không cho nhắc tới sự việc có liên quan đến bóng người đàn ông."
Một giây sau, post Weibo đó cũng hoàn toàn biến mất.
"Wow, đúng là không cho nhắc đến nha, từ khóa chính là bóng người đàn ông à, có thể khống chế truyền thông toàn bộ mạng xã hội như thế, tôi đã có nhận thức mới về bối cảnh thâm hậu của vị UKW phiên bản hiện thực."
"UKW là cái gì?"
"You - Know - Who, ý là người mà ai cũng biết là ai đấy, cái này chắc thím trên lấy theo Voldemort trong Harry Porter đó."
"Ha ha ha ha, cụm từ này được dùng rất chuẩn!"
Càng là điều cấm trên mạng, càng chứng tỏ có chỗ không bình thường, nên khi từ khóa bóng người đàn ông dần dần bị xóa hết, cái tên UKW lại lặng lẽ trở nên lưu hành. Bởi vì không thể nhắc tới, lòng hiếu kỳ và sự nhiệt tình của cư dân mạng mới càng bị kích phát lên.
....
"Bóng người đàn ông gì?"
Lô Khê nhíu mày, mở xem video trực tiếp, thấy trong đó có một bóng người cao lớn lướt qua, không phải Tư Minh Tu, cũng không phải Phương Trung Quy, thế nhưng bóng người đó lại mang đến cho cậu một cảm giác quen thuộc như từng quen biết.
Cậu nhắm mắt, vẫn không nghĩ ra người kia là ai, màn hình để lâu quá tự động tối đi, cậu vội mở lại, thấy video đã bị người xóa sạch, các tin tức liên quan cũng bị thanh lý không còn một mảnh trong mấy phút, chỉ còn lại một danh từ ám chỉ: UKW.
Lô Khê sờ sờ màn hình, sắc mặt lạnh dần, ngữ khí không tốt: "Rốt cục là ai..."
....
"Ai cho các cậu xóa."
Giọng Phó Bồi Uyên trầm thấp chứa đầy vẻ không vui, đặc trợ Đoạn nghe mà nhảy dựng trong lòng, vội giải thích: "Tam gia, đây là quy định ngài đã đặt ra từ vài năm trước, cấm chỉ bất kỳ tạp chí, trang tin nào đề cập đến tin tức về ngài, tránh những trường hợp bị minh tinh lợi dụng danh tiếng. Thế nên cứ mỗi lần xuất hiện những tin tức như thế, đội truyền thông đều lập tức xử lý luôn."
Anh theo Tam gia mấy chục năm, tất nhiên biết rõ mọi chuyện, nhớ lúc trước có một sao nữ hạng thấp ám chỉ quan hệ giữa mình và Tam gia trước mặt truyền thông, đến lúc tuôn ảnh chụp thì hóa ra là Nhị gia, khiến Phó gia lúc đó vô cùng xấu hổ.
Tam gia không để người làm rõ ngay, chỉ chặn đứng toàn bộ hoạt động của ngôi sao đó, đồng thời hạ mệnh lệnh kia, một lần chấp hành là kéo dài mấy chục năm, chưa bao giờ phạm sai lầm, không nghĩ sẽ gặp vấn đề ở chỗ Việt Từ.
Phó Bồi Uyên nhìn video trên máy tính, cảm xúc khó hiểu lóe qua trong mắt, nói thản nhiên: "Sau này phải loại trừ những việc có liên quan đến Việt Từ, bất luận quyết định gì cũng phải báo trước cho tôi biết."
"Vâng." Đặc trợ Đoạn nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, chần chờ hỏi: "Bây giờ tôi bảo đội truyền thông khôi phục lại tin tức có được không?"
"Không cần, thay đổi xoành xoạch thì lại không ổn." Phó Bồi Uyên khoát tay, mặc dù đây là cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng cũng không phải cơ hội duy nhất, hắn hơi trầm ngâm, nói: "Nhớ để mắt chú ý việc đính hôn của Phó Tấn, đừng để sơ suất."
....
Dạo gần đây, đạo diễn Dương có thể gọi là đắc ý dào dạt, tuy quá trình quay Thực Sắc Sinh Hương gặp nhiều khó khăn, nhưng chính nhờ khó khăn đó mới tạo nên sức nóng hiện tại. Không chỉ tập phát sóng mới nhất phá kỷ lục tỉ lệ người xem cao nhất toàn quốc, mà độ quan tâm cũng kéo dài không giảm, khiến chương trình này từ trạng thái hơi hơi nổi tiếng đã biến thành cực "hot" chỉ sau một đêm.
Nghi Nguyên Vệ Thị cực kỳ coi trọng chương trình này, Giám đốc đài vung bút chi một triệu làm tài chính, đặt chương trình ở ngôi vị hoàng kim của Nghi Nguyên, đứng đầu danh sách đề cử cho khán giả. Nước lên thì thuyền lên, trong lúc nhất thời, giá trị con người của đạo diễn Dương cũng tăng lên theo, tốc độ như nằm mơ.
Trong yến hội, đạo diễn Dương được khách khứa vây quanh, tiếng khen không dứt, không ít Giám đốc công ty lớn tung ra cành ô liu, nhóm minh tinh từng tỏ vẻ cao ngạo cũng dùng khẩu khí thân quen để vui đùa đề nghị được tham gia chương trình, ngay cả các bên quảng cáo cũng dán lại gần nhằm tạo quan hệ, chủ động đề xuất đầu tư show.
Cách đó không xa, Tổng Giám đốc công ty thời trang nam GT khu vực Đông Á là Cố Thành Huy nhấp một ngụm rượu, hỏi thư ký đứng cạnh: "Đằng kia là đạo diễn của Thực Sắc Sinh Hương à?"
Thư ký nhỏ giọng đáp: "Là đạo diễn Dương, từ sau khi phát sinh vụ án bắt cóc Việt Từ, danh tiếng của tổ chương trình liên tiếp tăng lên. Hiện tại ông ta chính là người nổi tiếng trong giới, ngài nghe mà xem, phía bên ấy còn hô cả Bá Nhạc* nữa kìa."
Việt Từ.
Trong đầu Cố Thành Huy hiện lên biểu hiện của Việt Từ trong Thực Sắc Sinh Hương, cùng với hình ảnh người thanh niên không hề lộ thất thố, rất bình tĩnh tỉnh táo trước tử vong, không khỏi cười cười, nói: "Hợp đồng hình tượng đại sứ mới của GT không phải được ký với cậu ấy sao, nhân dịp này đầu tư Thực Sắc rồi công bố đi."
"Việc này..." Thư ký chần chừ.
Cố Thành Huy nhìn anh ta, hỏi: "Sao vậy, có vấn đề?"
"Là thế này ạ." Thư ký trả lời: "Lúc đầu đúng là ngài coi trọng chọn Việt Từ làm hình tượng đại sứ, nhưng sau Lý Minh lại lấy lý do Việt Từ không phù hợp để loại cậu ấy trước khi ký hợp đồng, đồng thời chọn Khâu Ấn của Phong Hoa. Cậu ta cũng từng nhắc chuyện này với ngài, nhưng lúc ấy ngài mải bận chuyện khác nên chưa nghe rõ, cứ thế bỏ qua đi."
Sắc mặt Cố Thành Huy lạnh xuống: "Hình tượng Việt Từ không phù hợp? Ý gã là nghi ngờ mắt thẩm mỹ của tôi?"
Thư ký đáp: "Phong Hoa là công ty con dưới trướng tập đoàn Phó thị, chúng ta cũng vừa có hợp tác với Phó Thị, có lẽ Tổng Giám Lý Minh đã suy xét đến nguyên nhân này nên mới thay người khác."
Cố Thành Huy cất tiếng cười nhạo, nói nghe đường đường chính chính, thực tế còn không phải muốn ăn hoa hồng của Phó thị nhờ nguyên nhân này, thế nên mới dám công khai vi phạm mệnh lệnh của anh. Anh ít khi truy cứu loại chuyện kiểu này, nhưng đó là dưới tiền đề không tổn thất đến lợi ích công ty, bây giờ Lý Minh ký sai người dẫn đến công ty bị tổn thất lớn, anh tất nhiên sẽ không tha thứ một cách dễ dàng.
"Dạo này cậu ta nhàn hạ quá rồi, quên cả chủ công ty này là ai." Cố Thành Huy lạnh lùng nói: "Hủy bỏ chức vụ của cậu ta, để cậu ta tự về ăn cơm nhà mình đi, tổng bộ sẽ điều người khác đến, nhân viên sẽ do tôi tự chọn lựa."
Nghiêm trọng đến thế?
Thư ký kinh ngạc, vội gật đầu: "Vâng, không thành vấn đề ạ."
Cố Thành Huy uống cạn ly rượu đỏ, mùi thơm của rượu ngon lại khó có thể làm tâm tình anh suиɠ sướиɠ hơn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Việt Từ trên sân khấu, anh đã có dự cảm thanh niên này sẽ một bước lên trời, vốn định dùng hình tượng đại sứ để ký hợp đồng với người ta trước, xem hiệu quả thế nào, không nghĩ lại bị cái tên Lý Minh ngu xuẩn kia phá mất, bây giờ muốn mời lại đối phương chỉ sợ khó khăn.
Anh hơi suy nghĩ, nói với thư ký: "Cậu liên hệ với người đại diện của Việt Từ, nói rằng tôi muốn mời Việt Từ làm người phát ngôn cho nhãn hàng GT."
Cố Thành Huy ngừng một chút rồi bổ sung thêm: "Nói rõ với anh ta, là người phát ngôn của toàn bộ khu vực Đông Á."
Tốt lắm, đánh cược lớn hơn trước.
....
Từ sau vụ việc bị bắt cóc, Lạc Xu đã bị kinh hách nghiêm trọng, nằm trên giường mơ mơ màng màng, ngủ chừng ba ngày mới dần bình tĩnh.
Cô liếm môi khô khốc, nhìn trần nhà xa lạ, mùi khử trùng trong không khí thật khó chịu. Cô giật giật thân thể ngồi dậy, phát hiện mình vẫn còn đang truyền dịch: "Khụ khụ... Mình đang ở đâu đây?"
Mẹ Lạc thấy con gái tỉnh lại thì mừng phát khóc, vội đỡ người dậy, tựa lựng vào gối đầu, sau đó mang cốc nước ấm từ trên tủ đầu giường qua, nhìn miệng Lạc Xu uống từng ngụm nhỏ mới nhẹ thở phào: "Nhóc con, bây giờ con cảm thấy thế nào?"
Lạc Xu uống hết cốc nước, cổ họng khát khô có chút giảm bớt, cô nhỏ giọng đáp: "Đầu con hơi đau ạ."
"Ngủ lâu lắm rồi, từ từ sẽ tốt hơn." Mẹ Lạc vuốt ve đầu cô nhẹ nhàng.
"Mẹ, con bị làm sao vậy?" Lạc Xu hỏi.
Mẹ Lạc nhìn cô, trong mắt vừa có đau lòng vừa có trách cứ: "Con chạy tới Bình Thành làm gì, còn để bọn cướp bắt được, nếu không có cảnh sát cứu kịp, con bảo mẹ sau này sống như thế nào!"
Mẹ Lạc nói làm Lạc Xu sửng sốt, ký ức nhất thời ập về, cô hút một hơi, phản xạ kéo tay mẹ, gấp gáp hỏi: "Anh ấy... Anh ấy thế nào rồi, có làm sao không?"
"Anh ấy" là chỉ ai, đương nhiên mẹ Lạc biết, đó chính là người gọi là thần tượng mà con gái bà theo đuổi.
"Cậu ta thì ổn quá sức." Mẹ Lạc trừng mắt con gái, nhưng nghĩ đến cảnh đối phương bảo vệ con gái mình lúc ấy, thì không thể nào buông lời giận giữ được, chỉ nói: "Cậu ta không bị thương, cũng không sợ hãi quá độ như con, sợ tới mức không gượng dậy nổi, đã sớm về nhà rồi."
Lạc Xu nhẹ cả người, trên mặt bất giác xuất hiện nụ cười nhợt nhạt, rồi lại lập tức phản ứng kịp, khẽ biến sắc, tình địch không sao thì cô vui sướng cái nỗi gì chứ, thần kinh à!
Mẹ Lạc vẫn đang lải nhải với con: "Sau này không được phép như vậy nữa, con có biết khi cha mẹ xem chiếu trực tiếp đã hoảng đến mức nào không, Phó Tấn đã đề xuất định ngày đính hôn sớm, con đấy, đính hôn rồi thì sẽ là con dâu Phó gia, Phó Tấn sẽ thay cha mẹ trông nom con, như vậy cha mẹ cũng có thể yên tâm."
"... Đính hôn?" Lạc Xu ngây mặt.
"Đúng thế, địa điểm đính hôn đang được chuẩn bị rồi, theo phong cách Châu Âu hoa mỹ mà con thích nhất. Phó Tấn tự bắt tay vào làm, con phải khỏe nhanh lên để còn giúp vị hôn phu cùng nhau bố trí, sao lại ngây người ra thế, vui quá à?"
Lạc Xu chần chừ nhìn mẹ: "Tổ chức vào thời gian nào ạ?"
Mẹ Lạc trả lời: "Ngày một tháng sau."
Lạc Xu liếc qua di động, còn có một tuần... cô sẽ kết đôi với Phó Tấn ca ca mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ, nhưng... tại sao lại chẳng thấy vui vẻ gì?
Thậm chí, khi mẹ mình nhắc tới đính hôn, trong đầu còn thoáng hiện lên Việt Từ đầu tiên, vậy nên có chút kháng cự đối với lễ đính hôn này.
"Xu Xu, con lại làm sao thế?"
Tiếng nghi ngờ của mẹ vang lên bên tai, Lạc Xu đột nhiên nhổ cây kim truyền dịch ra khỏi tĩnh mạch, động tác mạnh khiến máu phun cả ra, thế nhưng người vốn luôn sợ đau nhất như cô lại dường như không cảm thấy gì, hoàn toàn không để ý mẹ mình ngăn cản, xoay người xuống giường, lấy tay ấn miệng vết thương, bỏ lại một câu: "Con có việc muốn làm, chốc nữa sẽ quay về." Nói xong vội vàng đi ra ngoài.
"Xu Xu! Lạc Xu con làm gì vậy hả!" Mẹ Lạc chạy theo sau nhưng không đuổi kịp bước chân con gái.
Suy nghĩ duy nhất của Lạc Xu lúc này chỉ có:
___Trước đính hôn, phải gặp Việt Từ.
....
Sáng sớm, Giải Trí Hoa Thanh nghênh đón một vị khách quý. Nữ nhân viên lễ tân nhìn cô gái trẻ măng xinh đẹp, mặc quần áo bệnh nhân trước mắt, nghênh tiếp với vẻ chần chừ, hỏi: "Xin chào tiểu thư, cô có hẹn trước không?"
Lạc Xu nhìn cô, cắn cắn môi, lạnh giọng nói: "Tôi tìm Việt Từ."
Nữ nhân viên lễ tân hỏi lại lần nữa: "Cô có he..."
Chưa nói hết đã bị cắt ngang, Lạc Xu nhìn ánh mắt cô, nói từng chữ: "Tôi là Lạc Xu, tôi tìm Việt Từ."
Nữ nhân viên lễ tân nhìn cô gái có vẻ khí chất hơn người, nhưng đầu óc lại hơi chút vấn đề, do dự không biết có nên gọi cho Tư Minh Tu hay không, hỏi xem nên giải quyết như thế nào.
Đúng lúc này, có tiếng nói mang theo ý cười truyền đến từ phía cửa: "Cô tìm Việt Từ có chuyện gì?"
Lạc Xu quay đầu, thấy chính Việt Từ đang đứng ở chỗ đó.
*Chú thích:
Hô Bá Nhạc: dựa theo câu thành ngữ "Bá Nhạc tướng ngựa", kể về Bá Nhạc là người biết xem ngựa tốt, ý chỉ một người giỏi có thể phát hiện tài năng của người khác, biết cách sử dụng nó, giúp họ phát huy, hoặc chỉ có thể trao cho người tài cơ hội thể hiện bản lĩnh. Ở đây ý người ta đang nịnh đạo diễn Phương có mắt nhìn nghệ sĩ, mong ông hãy mau tuyển tôi vào show đi.