Mấy ngày sau đó, vào thời gian quay, quả thật Tần Thư đã trở nên biết điều hơn trước, tuy vẫn duy trì tác phong thiếu nữ tuổi thanh xuân như cũ, nhưng ít nhất không đi quấy rầy Việt Từ, tiến bộ khá lớn.
Yêu cầu hôm nay là cả ba đội cùng thực hiện nhiệm vụ giống nhau, dựa vào manh mối trong tay và thẻ đạo cụ, tận dụng tất cả điều kiện sẵn có để đi tìm "Món ngon số 1 Bình Thành". Trong tay mỗi người đều có manh mối, nhưng các đối thủ cạnh tranh sẽ không có chuyện dễ dàng chung manh mối, thế nên mới sáng sớm, sáu người đã túm lại ngồi mặt đối mặt, thăm dò lẫn nhau.
"Tổ chương trình ra đề khó như vậy, cho dù có chung manh mối cũng chưa chắc giải mã được ngay, nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co thế này thì có khi trời tối đen vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ." Hướng Nam Phương nói chậm rì rì, Xa Dật và Đan Tử Hành sớm đã dính sát lại tính toán nói nhỏ, anh đành phải chọn Tần Thư có chỉ số thông minh thấp nhất để lừa trước đã: "Em nói xem Tần muội, em cũng không phải không biết anh Nam lỗi lạc bao nhiêu, có muốn liên minh hay không?"
Tần Thư nhất thời khó xử lật lật tờ giấy trong tay, quay đầu nhìn Việt Từ, bĩu môi: "Anh Việt nghĩ sao?"
Manh mối của đội bọn họ chỉ có bốn chữ đơn giản: "thuận tiện đóng gói", Việt Từ trầm ngâm một khắc, nâng mắt lên nhìn Hướng Nam Phương, hỏi: "Manh mối của các anh có mấy chữ?"
"Bốn chữ." Nguyên Đông mỉm cười: "Định đổi một chữ lấy một chữ à?"
Việt Từ không đáp, hỏi lại: "Có liên quan đến giá cả?"
Mắt Hướng Nam Phương hơi lóe, Nguyên Đông cũng sửng sốt, chưa trả lời ngay, cảnh giác nhìn anh: "Không bảo vệ manh mối cũng không tốt, muốn kết minh thì nhất định phải đổi tờ giấy cho nhau xem."
"Không cần, tôi đã biết rồi." Việt Từ định liệu rồi đứng lên, vẫy tay với Tần Thư: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa tìm đáp án.
Hướng Nam Phương và Nguyên Đông sửng sốt nhìn động tác của họ, sau đó đối mặt nhìn nhau: chết tiệt! Chúng ta bị cướp rồi à?
Tần Thư theo sau anh, tò mò hỏi: "Anh Việt, manh mối của họ là cái gì vậy?"
"Manh mối của chúng ta là thuận tiện đóng gói, manh mối của họ có liên quan đến giá cả, vậy cô cảm thấy sẽ là cái gì." Việt Từ gợi ý, dừng lại ở quán nhỏ ven đường: "Ông chủ, cho một phần mì Tứ Xuyên."
Tần Thư suy nghĩ, có phần không thể tin nó sẽ đơn giản thế: "Đồ ngon giá rẻ?"
"Tám, chín phần mười là vậy, số 1 nhất định là món có lượng tiêu thụ cao nhất, nổi tiếng nhất, hơn nữa còn dễ dàng đóng gói, ngon bổ rẻ, như thế là có thể xác định phạm vi."
"Phạm vi nào?"
"Ngay trong con phố ẩm thực này chắc chắn có." Việt Từ nói: "Cứ ăn từng nhà từng nhà một, nhất định có thể tìm được đáp án."
Thế là Tần Thư cứ mở trừng trừng mắt nhìn anh ăn hết từ đầu đường đến cuối phố, mì Tứ Xuyên, súp cay tổng hợp, nước miếng gà, cánh gà ngâm ớt... Mỗi lần gọi một loại đều phải ăn hết một phần nhỏ, mặc dù một phần nhỏ cũng không phải ít, nhưng trông bộ dạng không đổi sắc mặt của Việt Từ thì cứ như những đồ ăn đó đều đi vào động không đáy, thực sự làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Tần Thư ngốc lăng lăng lẽo đẽo theo sau, ăn mấy miếng để ứng phó một cách máy móc, ăn ăn mãi rồi nhịn không được hoài nghi đối phương phân tích những thứ đó thực ra là để gạt mình, mục đích chính là tìm lý do nhân cơ hội ăn sạch con phố này!
Nghĩ thế, lòng cô không chỉ nổi lên tuyệt vọng, đây rốt cục là cái người gì vậy!
....
Trong phòng khách sạn.
Phó Bồi Uyên ngồi ghế làm việc, màn hình laptop truyền phát tin phân tích lợi nhuận PPT các quý trước của từng công ty con, hắn xắn cổ tay áo sơ mi, bút trên giấy di chuyển soàn soạt, khuôn mặt đẹp nghiêm túc tập trung, cẩn thận tỉ mỉ.
"Tam gia."
Đặc trợ Đoạn đẩy cửa vào, trong tay mang túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn vặt lề đường, vị cay nóng hổi lan ra khắp phòng, tay anh ta giật giật, bỗng cảm thấy không khí quanh mình trở nên lạnh lẽo, vội thanh minh: "Đây là đồ ăn mà cậu Việt trong lúc quay chương trình đã nhờ người chuyển đến khách sạn cho ngài." Nói xong, bầu không khí lạnh lẽo mới bắt đầu ấm lên.
Phó Bồi Uyên dừng công việc trong tay, đưa ánh mắt qua túi đồ đóng gói, bảo: "Mở ra xem."
Đặc trợ Đoạn nhẹ nhàng thở ra, vội đặt túi lên bàn rồi mở, quả nhiên là đặc sản Bình Thành, từ cá nướng đến gà chiên, không có cái gì là không tỏa mùi cay nồng nặc, anh nheo mắt, lần trước ở quán lẩu ăn một ngụm còn chưa nói, thế mà Việt Từ lại còn tặng đồ đến phát nghiện rồi đấy, khẩu vị của cậu ta với Tam gia xung đột như vậy thì sau này sống chung bằng cách nào?
Nghĩ thế, lại thấy Tam gia đứng dậy đi về phía này, nhìn đống đồ ăn trên bàn hỏi: "Ở trong chương trình, cậu ấy ăn những thứ này à?"
Đặc trợ Đoạn đáp: "Vâng, hôm nay cậu Việt ăn hết cả một con phố."
"Mang đôi đũa ra đây."
"Dạ?"
Đặc trợ Đoạn ngây ra một lúc, đến khi Tam gia liếc mắt qua mới giật mình phản ứng, vội đem dụng cụ ăn riêng của Tam gia ra, bát đũa đều được đem từ nhà tới, đủ thấy chứng nghiện sạch nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng hiện tại, Tam gia mắc chứng nghiện sạch nghiêm trọng như vậy lại cầm lấy đũa gắp những món vốn được làm ra từ trên đường cái, hoàn toàn không đảm bảo có sạch sẽ hay không, cho vào miệng nhấm nuốt, cuối cùng kết luận: "Tìm một đầu bếp am hiểu món cay Tứ Xuyên, tốt nhất có xuất thân Bình Thành, bố trí ở nhà."
"Ở trụ sở Thành Lâm ạ, vâng tôi biết rồi." Đặc trợ Đoạn đáp, hơi khiếp sợ trong lòng, Tam gia thế mà lại coi chỗ đó là nhà rồi ư?
Phó Bồi Uyên nói: "Không chỉ thế, ở nhà chính cũng sắp xếp một người." Khi Việt Từ về ở, tất sẽ dùng đến.
Thế giới quan của Đặc trợ Đoạn nổ tung: "... Vâng, vâng."
Tam gia... không phải là có tiềm chất làm hôn quân, mà chỉ sợ đã thành hôn quân rồi!
....
"Đội Đỏ đi hướng nào thế?" Nguyên Đông hỏi Hướng Nam Phương vừa mới thăm dò đường trở về: "Họ có tìm được đáp án không?"
"Việt Từ ăn hết cả một con phố." Hướng Nam Phương hỗn độn trong gió, nói: "Cậu ta định đem con phố đó về báo cáo kết quả sao?"
"Tần Thư thì sao, cậu lừa lừa một chút mà hỏi Tần Thư ấy!"
"Hiện tại Tần Thư đang có thần tình ngây dại, bộ dạng "Tôi là ai, tôi đang ở nơi nào, đây là đâu" đi theo sau Việt Từ, mặc cậu ta sai đâu đánh đó." Hướng Nam Phương thở dài, vừa đúng vào thời gian nghỉ trưa không có nhân viên quay phim đi cùng, anh nói cũng không cần quá cố kỵ: " Có điều hôm nay cô nàng không còn lôi kéo Việt Từ làm bộ gắn bó, sao lại đột nhiên đổi tính thế nhỉ?"
"Chắc bị cảnh cáo rồi, bối cảnh sau lưng Việt Từ sâu mà, làm gì có chỗ cho cô nàng đắc tội." Nguyên Đông nhìn tương đối rõ, tuy nhiều năm rồi anh không lộ diện, lần này tham gia chương trình cũng là do nghe Hướng Nam Phương mời, nhưng quen biết rộng, nhìn xa, trên cơ bản đều rõ ràng sự tình trong giới."
"Cũng đúng." Hướng Nam Phương gật đầu: "Từ khi cậu ta bắt đầu trở mình ở chương trình Ta Là Diễn Viên, cứ như là được thần phù hộ vậy, độ "hot" tăng từ cái này đến cái khác, quảng cáo nổi tiếng khắp nơi, phim truyền hình lấy vào tay thì do Phương Trung Quy chế tác, còn có tin đồn cậu ta sắp đóng phim của Lạc Dương, đấy là còn chưa nói đến hợp tác với tạp chí Tây Duy, tốc độ này có khác gì ngồi hỏa tiễn đâu?"
Đang nói, chợt nghe có người cũng bàn tán cách đó không xa:
"Đây là tạp chí Tây Duy mới phát hành hả?"
"Tôi mua đấy, oa, trang bìa đổi thành phong cách phục cổ sao, nhìn qua gợi cảm giác thật đấy."
"Người mẫu là ai thế, trông quen mắt quá..."
"Nhiếp ảnh gia là Ansel? Khó trách chuẩn mực cao như vậy."
Hướng Nam Phương và Nguyên Đông liếc nhau, nhắc cái gì đến cái đó, anh đứng lên, mượn người bên kia một quyển tạp chí, tò mò xem, nhất thời không nói nên lời.
Trang bìa chọn màu sắc trầm tối áp lực hiếm thấy, thanh niên mặc áo bào màu bạc đứng ở ngoài cửa cung, thân cao như cây tùng bách, dáng hình lại tản ra cảm xúc cô độc, người này đưa lưng về phía bìa, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nghiêng, cái trán tròn trịa, đường cằm thon thả, dường như có thể nhìn thấy ánh sao trong cặp mắt hoa đào, đôi môi hơi nhếch lên, đẹp đến nỗi người ta không muốn dời tầm mắt.
Nguyên Đông châu đầu vào xem, vốn đã nhìn quá nhiều người đẹp trong giới, anh cũng không khỏi sợ hãi than: "Gương mặt này quá ăn ảnh, quả thực là được ông trời ban thưởng cơm ăn."
Cũng cùng ngày phát hành tạp chí, trang chủ Tây Duy đăng lên một bộ ảnh, không chỉ có tấm ảnh bìa này, mà còn có các bức ảnh theo ba loại phong cách với các bối cảnh khác nhau, người chụp đều là Ansel, người mẫu không ai khác ngoài Việt Từ.
Ngay khi bộ ảnh vừa được công bố, phía dưới Weibo lập tức trở thành thiên đường cho fans hâm mộ cuồng hoan.
"Mỹ nhan thịnh thế của Việt nhà các cô thật không thể chê, tạo hình nào cũng chơi được, quỳ!"
"360 độ không góc chết, đẹp đến mức này còn để cho người khác sống nữa hay không?"
"Quần áo do ai làm thế, thật đúng là cổ trang và thời thượng hòa thành một thể, đẹp trai chói mắt tôi."
"Đẹp trai +1, không chỉ nhan sắc đẹp, khí chất còn đẹp hơn... Đẹp quá tôi không thể tìm từ nào để hình dung được, dù sao chính là đẹp!
"Không cần cô tìm, nhiếp ảnh gia Ansel chính là người miêu tả tốt nhất rồi ha ha ha ha."
"Mẹ ôi, Việt Từ hợp tác với Ansel phát đường!"
Không chỉ thế, ngay giây phút đầu tiên công bố bộ ảnh, Phương Trung Quy đang ở nước ngoài cùng Lô Khê đang bị nhốt ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng đồng thời đăng Weibo, tốc độ nhanh cứ như muốn tranh giành vị trí thứ nhất, dù rằng cũng không biết có cái gì hay mà giành.
Lô Khê V: quay xong thì nhanh chóng về đây, lề mề làm gì vậy.
Về đâu? Tất nhiên là đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn, nhìn câu kia có vẻ như không kiên nhẫn, kỳ thật giống người đang lo lắng thúc giục, đã chờ ai đó lâu lắm đến sắp mòn con mắt.
Phương Trung Quy V: Nam chính của tôi, chờ tôi về mở cuộc họp báo.
Lời này cũng rất có ý vị sâu xa, ái muội, mang nghĩa ba phải hiểu thế nào cũng được. Có người coi "tôi" là chủ ngữ, tỷ như fans couple kêu đường ăn ngon, có người coi "nam chính" là chủ ngữ, tỷ như fans phim không quan tâm đến sinh hoạt ngoài lề, tóm lại ai cũng vui mừng.
....
Lạc gia.
Tiễn Phó Tấn, mẹ Lạc thân mật vuốt tóc con gái, không khỏi cảm khái: "Công chúa nhỏ nhà ta rốt cục trưởng thành rồi."
Lạc Xu ôm hông bà, miễn cưỡng làm nũng: "Con vẫn là bảo bối của mẹ mà, mẹ~"
"Không, tiểu Lạc, nửa tháng nữa con sẽ đính hôn, đến lúc đó sẽ là con dâu nhà họ Phó." Mẹ Lạc nắn bóp khuôn mặt nhỏ mềm của cô, trêu đùa: "Thích Phó Tấn ca ca của con lâu như thế, cuối cùng mộng đẹp cũng thành sự thật, có phải đến chờ cũng không chờ được?"
"Làm gì có chuyện đó!" Lạc Xu dậm chân: "Mẹ nói oan cho con!"
Nói rồi cắn cắn môi, cô nhìn nét mặt mẹ ôn nhu, đột nhiên rất muốn hỏi có thể không cần đính hôn hay không? Lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, nghĩ cái gì thế chứ, đây căn bản không phải chuyện giữa cô và Phó Tấn, mà là đám hỏi giữa hai nhà Phó Lạc, dù mẹ đồng ý thì cha cũng sẽ không đồng ý, căn bản không có chỗ cho cô phát tính trẻ con.
Mẹ Lạc chỉ cho là cô thẹn thùng, hoàn toàn không để ý, đúng lúc bắt gặp cô gái vừa đi vào cửa, liền đổi đề tài: "Nhìn kìa, bạn thân của con đến."
Ninh Á đi vào, mỉm cười chào: "Bác gái."
Nói xong liền đi qua kéo chặt tay Lạc Xu, nhỏ giọng cười: "Có một tin tốt muốn nói cho cậu, mau tới đây."
Suy nghĩ Lạc Xu bị cắt ngang, thấy bạn thân lộ vẻ hưng phấn thì thuận theo gật gật đầu: "Mẹ, bọn con về phòng đây."
"Đi đi, đi đi."
Lạc Xu và Ninh Á kéo tay nhau lên lầu, cô nghi hoặc nhìn bạn: "Có chuyện gì mà cậu kích động thế?"
"Đương nhiên là thần tượng của cậu phát đường rồi!" Ninh Á trừng cô, đồng thời lấy di động ra bật lên: "Đến cả ngày phát hành tạp chí thần tượng của mình mà cũng không nhớ, đúng là bây giờ trái tim đều đặt hết ở trên người Phó Tấn ca ca của cậu rồi, thoát kiếp FA thì giỏi lắm hở!"
"Cái gì?" Lạc Xu không kịp phản ứng, có chút không yên lòng liếc nhìn màn hình di động, khuôn mặt mỉm cười trong chớp mắt chợt biến đổi, theo bản năng ném di động ra ngoài.