"Ngài Tư, ngài Việt, đạo diễn Phương đang tiếp khách trong thư phòng, phiền hai vị chờ một lát."
Sau khi đưa người đến phòng khách, Tiểu Dương giải thích với vẻ mặt xin lỗi, tuổi cậu không lớn, nhưng cử chỉ, cách nói khéo léo lễ phép, tiếp người đãi vật thỏa đáng, bộ dạng như là đã từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp.
Việt Từ rất hứng thú nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu, có cảm giác như nhìn thấy bí thư Dương phiên bản ngây ngô.
Bí thư Dương tên đầy đủ là Dương Đào, là trợ thủ đắc lực của Kỳ Dịch Niên, làm việc chu toàn, khéo đưa đẩy mà không mất chuẩn mực, tri kỷ như con giun trong bụng sếp, đồng thời cũng là một người cực cuồng công việc, rất hợp phách với anh lúc đó.
Trợ lý Tiểu Dương của Phương Trung Quy vẫn còn xa mới đạt được trình độ ấy, nhưng cũng đã thấp thoáng thấy bóng dáng này.
Không lâu sau, một cánh tay thon dài sạch sẽ đẩy cửa đi vào, thanh âm mát lạnh như nước suối chạm vào tảng đá: "Xin lỗi, để hai người đợi lâu."
Người con trai có khuôn mặt tuấn nhã, khóe môi mỉm cười, bộ quần áo ở nhà màu trắng càng tôn lên thân hình thon dài, khí chất hơn người, văn nhã lễ phép, mỗi động tác nâng tay nhấc chân đều tràn ngập sự ưu nhã quý khí từ trong xương.
Duy chỉ có một đôi mắt phượng, nhìn thì có vẻ ôn nhuận nhưng thật ra lại xa cách lãnh đạm.
Tư Minh Tu đứng dậy, mỉm cười: "Đạo diễn Phương, đã lâu không gặp."
"Ngài Tư." Phương Trung Quy hơi gật đầu, nhận ra đối phương là ai.
Trước kia hai người từng hợp tác, hơn nữa, Tư Minh Tu có dung mạo chẳng hề thua các siêu sao nổi tiếng, để lại ấn tượng khắc sâu.
Hai người đứng cạnh nhau, tướng mạo đều xuất sắc, khí chất lại khác biệt.
Tư Minh Tu vẻ cấm dục lạnh lẽo, ánh mắt hùng hổ, nhìn ai hay cái gì đều dùng ánh mắt xét nét, chia thế giới thành hai loại gồm vô dụng và hữu dụng.
Phương Trung Quy lại trông có vẻ ôn tồn, nội liễm kín đáo, thực ra chưa bao giờ để ai vào mắt, tự giam mình trong phạm vi mà người khác không chạm tới được, ngăn cách với người đời, một dạng ý nghĩa khác của "cao cao tại thượng".
Sau một lát hàn huyên, vấn đề được đặt ra một cách nhanh chóng dứt khoát.
Phương Trung Quy không hỏi "Cậu cảm thấy thế nào về Sở Minh Đế?" hay "Cậu diễn giải nhân vật Sở Minh Đế này như thế nào?" mà chỉ khẳng định ngắn gọn, đánh thẳng vào điểm mấu chốt:
"Bộ phim quay liền mạch từ khi Minh Đế Sở Nguyên còn là hoàng tử mười sáu tuổi, bị phụ hoàng lưu đày vì kẻ địch mưu hại, đến khi Sở Nguyên bảy mươi tuổi băng hà thì kết thúc. Toàn bộ quá trình tôi chỉ cần một diễn viên duy nhất."
Ngụ ý, cả thiếu niên Sở Nguyên và Minh Đế về già đều chỉ do một người diễn, hơn nữa bất kể tình huống nào xảy ra cũng sẽ không có thế thân.
Không thể nghi ngờ đây là một điều kiện vô cùng hà khắc, trạng thái tuổi già của Minh Đế có thể sử dụng hóa trang để bù lại, nhưng một thanh niên hai mươi ba tuổi đóng vai một thiếu niên mười sáu tuổi thì rất khó giả vờ, không cẩn thận có thể khiến khán giả cảm thấy giả tạo vì chênh lệch quá lớn.
Việt Từ có thể nhận ra ánh mắt xem xét, bắt bẻ được giấu giếm đằng sau thái độ nhìn như ôn hòa của Phương Trung Quy
Nhưng thái độ đó cũng không làm người phản cảm, ngược lại còn gợi lên hứng thú của Việt Từ.
Đạo diễn càng chuyên nghiệp, càng theo đuổi nghệ thuật, thường càng hà khắc với diễn viên. Nếu anh ta có thái độ được chăng hay chớ thì mới làm Việt Từ thất vọng.
Anh sẽ không hợp tác với người chỉ có tài trí bình thường, Phương Trung Quy tất nhiên cũng giống thế.
Việt Từ đón lấy ánh nhìn từ cặp mắt đen kia, không chờ người đại diện nói chuyện đã đáp lại chắc chắn: "Có thể. Tôi không thành vấn đề."
Thấy thái độ anh tự nhiên như thế, trong mắt Phương Trung Quy xẹt qua tia cảm xúc là lạ, cong khóe môi: "Vậy để tôi nhìn xem, cậu làm như thế nào."
Nói xong, hơi nâng cằm chỉ vào kịch bản: "Cậu chắc đã xem kịch bản rồi, tự chọn một đoạn rồi diễn cho tôi xem."
Không chỉ định rõ diễn đoạn nào, trông có vẻ tự do, thực ra lại gây khó khăn nhất, vì không cách nào đoán được thiên hướng sở thích của Phương Trung Quy.
Tư Minh Tu nhìn anh ta ngâm ngâm cười, lại nhìn về phía Việt Từ không thấy lộ thanh sắc, đáy mắt hơi tối: lần thử vai này khó khăn rất cao, xem chừng Việt Từ phải nếm mùi đau khổ.
Có điều đây cũng là cơ hội tốt, bản thân anh cũng muốn nhìn thử, thanh niên này có tiềm lực lớn đến bao nhiêu, có xứng đáng để anh bỏ công sức bồi dưỡng hay không.
Việt Từ hiểu rõ, nhìn lướt qua kịch bản trên bàn nhưng không cầm lấy, vô số ý niệm lóe qua trong đầu, thân thể không do dự đứng lên.
Chẳng cần chọn lựa, lấy ngay cảnh đầu tiên trong kịch bản là được rồi, bởi vì cái anh muốn bày ra là kỹ năng diễn chứ không phải cốt truyện.
Cảnh đầu tiên rất đơn giản, thiếu niên Sở Nguyên lớn lên trong sự sủng ái của phụ hoàng mẫu phi, sinh ra tính cách bá đạo, tùy hứng, mũi nhọn sắc bén khiến cho mấy huynh đệ phải né tránh, đồng thời cũng trở thành chướng ngại vật thứ nhất trong tranh đoạt quyền lợi.
Vào lúc Sở Nguyên đang tận tình vui chơi, thái giám trong cung mẫu phi vội vàng tới báo: hoàng cung xuất hiện phản tặc, ám sát bệ hạ không thành rồi trốn vào hậu cung, cấm quân không có ý chỉ của hoàng thượng nhưng lại định tra xét tẩm cung Quý phi.
Sở Nguyên giận dữ, chạy trước đến cung Quý phi, không ngờ trúng kế kẻ địch, khiến cho mẫu hậu bị biếm lãnh cung, còn bản thân mình thì bị phụ hoàng ghét bỏ.
Không cần đến quá một giây, khóe môi thanh niên khơi dậy trong chớp mắt, toát ra hơi thở tùy hứng làm bậy, lập tức cả khuôn măt trở nên đường hoàng đầy sức sống. Anh đã nhập vai.
Không còn là thanh niên trầm ổn ôn nhuận, lông mày anh nhếch lên, hai tròng mắt giảo hoạt linh động, khí chất chợt biến đổi, một thiếu niên có tinh thần phấn chấn, bồng bột hiện ra.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào liếc xéo Phương Trung Quy đang ngồi trên ghế, bảy phần khinh thường, ba phần sắc bén, "hừ" một tiếng cụt lủn từ trong cổ họng, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Một câu, một động tác, trọn vẹn cảm giác ra người thiếu niên.
Không đợi Phương Trung Quy đáp lại, anh lại tỏ ra như nghe thấy cái gì, gắt gao nhíu mày, nét mặt không kiên nhẫn đồng thời ẩn chứa lệ khí, bàn tay to bỗng nhiên vung lên, theo đó là tiếng đèn bàn văng xuống đất.
"Choang!"
Đèn vỡ, nhưng không có ai nói gì, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Việt Từ không chớp mắt.
"Hắn dám!" Vẻ chần chờ trên mặt Việt Từ còn chưa rút đi đã hóa thành phẫn nộ lạnh băng: "Ta thật muốn xem, là ai cho hắn lá gan lục soát tẩm cung một vị Quý phi.
Phương Trung Quy bỏ đi vẻ lãnh đạm, trong lòng kích động, nhiều năm ẩn nhẫn giúp anh khắc chế được cảm xúc của bản thân, không đến mức lộ ra thất thố.
Giống, lại không giống.
Nhưng chưa kịp thất vọng, kỹ năng diễn hồn nhiên của Việt Từ đã hoàn toàn câu lấy tầm mắt anh, kinh diễm đến nỗi không dời đi được.
Mắt thiếu niên bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện thì bỗng biến thành kinh ngạc.
Thân thể hắn thẳng tắp, cứng đờ, thậm chí không động đậy được, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm không khí làm người ta không khỏi tưởng tượng đến điều mà hắn nhìn thấy.
Mẫu phi ngã trên mặt đất, quần áo hỗn loạn; sắc mặt phụ hoàng xanh mét, giận dữ cực độ.
Xung quanh, cung nữ thái giám nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh, mấy phi tần quần áo sạch sẽ chỉnh tề thì vui sướng khi người gặp họa, bên cạnh đó là ánh mắt ác độc của các huynh đệ.
Hắn nghe thấy phụ hoàng nói: "Kéo ra ngoài, giam vào lãnh cung, từ giờ đến chết không được đặt chân xuống đất."
Thiếu niên hơi giật mình nhìn khuôn mặt lạnh lẽo tàn nhẫn của phụ hoàng, khiếp sợ đến nỗi nói không nên lời.
Hai tròng mắt Việt Từ trợn tròn, thần sắc kinh sợ đến dại ra cực kỳ có lực tác động, không cần có lời dẫn truyện, không cần xem kịch bản, tất cả mọi người đều vô thức ngừng thở, đợi cao trào kế tiếp.
....
"Tam gia."
Phó Tam gia xua xua tay, ý bảo quản gia đừng lên tiếng.
Hắn ngồi bắt chéo trên sô pha, con ngươi bình tĩnh theo dõi màn hình. Với thiết bị âm thanh cao cấp, mọi tình huống trong phòng khách bao gồm nhất cử nhất động của Việt Từ, từng chi tiết đều lọt vào mắt hắn.
Hắn nhìn Việt Từ biến đổi thần sắc từ dại ra chuyển sang tỉnh táo, mắt nổi tơ máu như khóc lóc tuyệt vọng, môi tái nhợt la lên tiếng kêu bén nhọn, từ máy thu âm truyền đến bên tai rõ ràng:
"Không!!!"
"Phụ hoàng minh giám, mẫu phi trung trinh với người trước sau như một, đây là hãm hại!... hãm hại!"
Hắn quỳ trên mặt đất, bóng lưng đơn bạc hơi run rẩy, dù không thể nhìn thấy mặt trước cũng có thể đoán được thần thái rợi lệ tuyệt vọng ấy.
Không lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đã bị đen tối xâm nhiễm, thù hận khắc vào xương cốt, ánh mắt đảo qua bốn phía nhìn một lượt, tựa hồ phải nhớ kỹ từng bộ dạng kẻ thù đang đắc ý dào dạt lúc này.
Phó Tam gia híp mắt, cười khẽ: "Có chút ý tứ." Đúng lúc này, Việt Từ vốn đang chào hạ màn, lại đột ngột ngẩng đầu, không lộ dấu vết nhìn thoáng qua hắn.
Một cái liếc mắt này, dường như xuyên qua màn hình theo dõi, đối diện trực tiếp với hắn.
Trong mắt hoa đào tràn đầy khiêu khích và trêu đùa, gợi khóe môi, khẩu hình miệng rõ ràng đang nói: xem đủ chưa, bảo bối.
Quản gia sửng sốt, tiến lên chỉ vào màn hình, nói không ra lời: "Này..."
Phó Tam gia khẽ nhúc nhích trong lòng, bàn tay vân vê nhẫn ban chỉ ngừng lại, hắn cười, giọng nói trầm trầm để lộ sự suиɠ sướиɠ chân thật hiếm có.
"Cậu ấy nhận ra ta đang xem cậu ấy, tiểu gia hỏa cực kỳ nhạy bén."