Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 127




"Hắc Vụ Phong Sơn được chuẩn bị trong suốt bốn năm, cuối cùng cũng công chiếu."

"Nếu không phải thỉnh thoảng vẫn truyền ra tin tức về tiến độ đoàn phim thì tôi hẳn phải cho rằng bộ phim này đã thất bại giữa chừng rồi."

"Làm sao thất bại được, Kinh Niên Giải Trí bỏ mấy chục triệu vào trong đó, chưa kể về sau Hoa Thanh cũng rót số lớn đầu tư vào, phim khoa học viễn tưởng đúng là thứ đốt tiền..."

Vài người cánh truyền thông xích lại gần nói chuyện phiếm, không lâu sau, lễ ra mắt chính thức bắt đầu, đạo diễn Lạc Dương trông điệu bộ người không ra người cẩu không ra cẩu đi lên sân khấu nói mấy câu mở màn, vừa nghe đã biết là cái dạng được nhân sĩ chuyên nghiệp chấp bút cho. Sau khi nói xong, anh ta hắng hắng giọng, vào thẳng chủ đề: "Vậy, bây giờ xin mời mọi người cùng tôi tiến vào phòng công chiếu, thưởng thức bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng được tạo ra trong bốn năm đi!"

Hay lắm, rốt cuộc câu cuối cùng vẫn bộc lộ bản tính Lạc Dương, chỉ là tự khoe khoang phóng đại mà lại trơn tru tự nhiên như thế, chẳng nhận thức được hai chữ khiêm tốn viết như thế nào, thế nhưng người ta là đạo diễn lớn quốc tế, có lý do để mang sự tự tin đó, đoàn người đi sau cũng không ý kiến gì, bước vào theo chỉ dẫn của anh ta.

Có điều không nghĩ tới, trước khi chiếu phim vẫn xuất hiện một tình huống nhỏ, lễ ra mắt nghênh đón một vị khách quý. Ban đầu, Lạc Dương nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền vội vã ra ngoài đón, vừa đến cửa thì gặp vị khách bước vào, anh ta tập trung nhìn, nồng nhiệt gọi: "Lận tổng, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm!"

Lận tổng?

Cánh truyền thông tò mò nhìn sang, thấy một nam một nữ đi vào, người nam cao ráo nhưng gầy lạ thường như chỉ còn khung xương chống đỡ, bộ Tây trang màu xanh lục càng làm nổi nước da tái nhợt của anh ta, đôi môi đẹp không thấy huyết sắc, quanh thân tỏa ra nét cao ngạo từ bên trong, giống như vị thiếu gia quý tộc của thế kỷ nào đó. Nhân vật như rồng như phượng như thế, người ta liếc mắt một cái là đã khó thể quên được, vài người phóng viên từng may mắn gặp mặt lập tức nhao nhao lên.

Là Lận Tình, tổng Giám đốc đương nhiệm của Kinh Niên Giải Trí - Lận Tình.

Tên anh ta có chứa một chữ tình, nhưng bản thân con người lại cao ngạo xa cách tương phản hoàn toàn với cái chữ ngả ngớn ấy, đã vậy còn hay ẩn mình trong nhà hiếm khi ra gặp người khác, bây giờ anh ta xuất hiện không thể nghi ngờ đã gây nên một hồi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc xong rồi thì cũng không khó hiểu lắm, Hắc Vụ Phong Sơn là tác phẩm mà Kinh Niên đã bỏ mấy tỷ đầu tư, dự án lớn như thế thì Tổng Giám đốc Kinh Niên sao có thể không đến xem một tý chứ?

Có phóng viên tinh mắt và nhiều chuyện hơn thì chằm chằm nhìn thẳng vào cô gái bên cạnh Lận Tình. Cô gái này tuy không tay nắm tay với Lận Tình đi vào nhưng có thể đứng bên cạnh anh ta thì cũng không phải người bình thường, hơn nữa người này trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất xuất chúng, chẳng nhẽ là Lận phu nhân tương lai?

Vô số ánh mắt nóng bỏng hướng về phía này, nhưng đương sự lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh. Lận Tình hơi gật đầu với Lạc Dương rồi nói: "Đạo diễn Lạc, lâu rồi không gặp, khi Hắc Vụ Phong Sơn đóng máy, tôi đang ở nước ngoài nên không kịp về, lễ ra mắt đầu tiên đương nhiên phải tự mình đến đây ăn mừng."

Lạc Dương không để ý lắm mấy câu chúc mừng xã giao đó, tùy tiện nói: "Không cần phiền hà vậy, lần sau cậu cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi, giữa chúng ta không cần lắm chuyện như thế."

Anh và Lận Tình quen biết với nhau đều nhờ công lao Kỳ Dịch Niên. Năm đó con khổng tước lăng nhăng kia rút về mở công ty, Lận Tình làm bạn có thể gọi là tình nghĩa như núi, bỏ luôn ra đến bảy con số mua cổ phiếu đầu tư, lúc sau thân thể con khổng tước không được như trước, Lận Tình thế mà lại từ bỏ con đường làm quan đến Kinh Niên giúp hắn, những khoản đầu tư tài trợ cho anh trong mấy năm qua cũng đều do một tay vị Lận tổng này cấp xuống.

Đối mặt ông bố đầu tư, ai mà không thích cho được?

Lận Tình nghe thế trong mắt hiện lên vài phần ấm áp, anh nói: "Hắc Vụ không chỉ là tâm huyết của anh, còn là tâm huyết của anh ấy, được toàn thể Kinh Niên theo dõi mà đi đến hôm nay, kể cả khi là vì anh ấy, tôi cũng phải tự mình đến xem thành phẩm mới được."

Anh ấy, tất nhiên là chỉ Kỳ Dịch Niên.

Nghe Lận Tình nhắc tới khổng tước, sắc mặt Lạc Dương nháy mắt trở nên kỳ quặc rồi sau đó lập tức lại trở về bình thường, anh ho khụ một tiếng, đứng đắn đáp: "Hẳn rồi, mời Lận tổng vào, lễ ra mắt bắt đầu ngay đây."

Hai người hàn huyên vài câu đơn giản rồi đi vào phía trong, nhưng bọn họ tán gẫu xong, cánh truyền thông lại mới như ruồi bọ thấy thịt, vừa nghe tiếng gió lập tức hành động ngay, cả đàn nhào đến:

"Lận tổng, có phải ngài thấy tiềm lực bộ phim này vô cùng tốt nên mới đích thân tới đây tham dự lễ ra mắt?"

"Lận tổng, vị tiểu thư bên cạnh là bạn gái ngài phải không?"

"Hắc Vụ Phong Sơn được đầu tư vài tỷ, ngay trên trường quốc tế cũng cực hiếm thấy dự án chế tác lớn như thế, nghe nói năm đó dự án này là do Kỳ Dịch Niên phê duyệt khi còn sống, ngài cảm thấy bộ phim này có thể thu hồi phí tổn không, hay tự tin sẽ lợi nhuận gấp bội chứ?"

Mấy vấn đề này đúng là đủ thể loại, mục tiêu chú ý của giới truyền thông cái sau xảo quyệt hơn cái trước, duy độc vấn đề cuối cùng sau khi được hỏi ra là khiến tất cả im ắng đi vài phần. Vấn đề đó có ý gì, ai cũng biết sau khi Kỳ Dịch Niên qua đời, Lận Tình mới tiếp nhận chức vị, nắm giữ quyền quản lý Kinh Niên, những lời kia đều ám ám chỉ chỉ rằng Hắc Vụ chính là quyết định đầu tư của Kỳ Dịch Niên, người nọ nói thế rõ ràng là muốn đào hố bẫy Lận Tình.

Một khi Lận Tình đáp không tốt, giới truyền thông lập tức có thể xuyên tạc ý tứ, cho ra một cái tin sốt dẻo, chỉ thẳng rằng Tổng Giám đốc Kinh Niên đương nhiệm Lận Tình rất bất mãn với quyết định lúc trước của Tổng Giám đốc tiền nhiệm Kỳ Dịch Niên, từ đó gây tranh cãi, tranh thủ độ hot.

Nghe thấy vấn đề này, mắt Lận Tình lóe lên tia sắc lạnh, anh dừng chân đứng lại, đảo mắt khắp nơi, ngưng ở đúng người đang nói chuyện nọ, ánh nhìn lạnh tới mức người nọ không nhịn được lùi bước, anh lại tiến lên cầm lấy micro, đáp: "Hắc Vụ Phong Sơn không chỉ có kịch bản tuyệt vời, mà đội ngũ đoàn phim còn là lính tinh nhuệ do đạo diễn Lạc suất lĩnh, có thể nói năm đó Kỳ tổng đã cực kỳ tinh mắt khi quyết định đầu tư bộ phim này, nhìn xa trông rộng, làm tôi vô cùng khâm phục và tôn sùng.

Tôi tin đạo diễn Lạc sẽ không để chúng ta thất vọng, Hắc Vụ Phong Sơn sẽ còn tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng, lễ ra mắt sắp bắt đầu rồi, mời mọi người trở về chỗ ngồi chờ xem phim."

Tiếng nói anh bình tĩnh, lại mang theo khí thế ra lệnh, khiến người ta không dám tiếp tục nghi vấn những điều vô vị, người phóng viên nêu ra vấn đề kia ngượng ngùng nhận lại micro lùi về phía sau, càng không dám lỗ mãng.

Trật tự được khôi phục, các khán giả lục tục ngồi xuống trong thính phòng, nhân viên công tác vốn muốn mời Lận Tình đến vị trí đệ nhất đã sắp xếp, nhưng anh lại khoát tay chọn một chỗ trong góc phòng, lặng im không tiếng động.

Bạn gái đi cùng Du Sở Lâm theo ngồi bên cạnh anh, cô gái này từ đầu đã giữ thân phận làm bình hoa chưa từng nói lời nào, lúc này không chịu nổi tịch mịch, đi đến trước mặt anh bảo nhỏ: "Vừa nãy anh thật đúng là đầy khí thế, em còn sợ đến nỗi tưởng như nhìn thấy chú Lận đấy."

Lận Tình không để ý tới cô, Sở Du Lâm là đối tượng mà cha mẹ sắp xếp cho anh, tuy anh đã luôn luôn từ chối nhưng đối phương vẫn chẳng từ bỏ ý định quấn lấy, hôm nay mẹ anh lại ở ngay trước mặt mọi người bảo anh dẫn cô theo cùng tham dự lễ ra mắt, anh không muốn làm mẹ mất mặt mũi, hơn nữa cô gái này cũng thức thời không tiếp xúc chân tay với anh, nên anh cũng nhịn xuống.

Anh tựa vào ghế, hơi có chút bồn chồn, do nghe nhắc tới tên người kia, thành ra rốt cuộc khó có thể làm lòng mình yên ổn. Lận Tình hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc, chuyển lực chú ý về phía màn ảnh lớn, nhưng khóe mắt lại bất ngờ bắt được một bóng dáng quen thuộc, quen đến nỗi thân thể anh cứng đờ.

"Anh... anh Lận, anh làm sao thế?"

Lận Tình không bận tâm việc cô kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, quá quen thuộc, điều luôn xuất hiện trong giấc mộng của anh mỗi đêm chính là bóng dáng này, nhưng trong mộng người ấy rất ít khi quay lại nhìn anh, cứ mỗi khi anh tiến đến gần, đối phương đều sẽ biến mất tăm tích.

Yết hầu Lận Tình động động không rõ, là ảo giác do anh nhìn lầm ư... Hay là hồn phách anh ấy đang ngồi ở đó, tới đây cùng anh chứng kiến tâm huyết của bản thân mình.

Đúng lúc này, bóng dáng kia như cảm giác được tầm mắt nóng rực của anh, hơi giật thân thể rồi từ từ quay đầu lại, người ấy nhìn về phía Lận Tình nghi hoặc, sau đó nháy mắt mấy cái, mỉm cười gật đầu rồi lại chuyển trở về.

Trong khoảnh khắc, Lận Tình như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, cả người tức khắc tỉnh táo lại.

Không phải anh ấy, là thanh niên thần bí tên Việt Từ nọ.

Lận Tình thất vọng buồn bã nhắm mắt lại, lần đầu tiên anh nhìn thấy tên này là ở trong lịch trình xã giao của Dương Đào, sau đó là trên danh sách diễn viên phim Hắc Vụ Phong Sơn, sau nữa là lần người nọ đối chọi gay gắt không nể nang với chó điên Tần, cùng những lời cậu ta nói ra lúc ấy, cộng thêm bóng dáng hôm nay, lần nào cũng có điều liên hệ với Kỳ Dịch Niên. Anh muốn biết bọn họ có quan hệ gì, là con trai bác Kỳ lưu lạc bên ngoài sao, hay là... một âm mưu được thiết kế tỉ mỉ?

Trong lúc Lận Tình đang nổi lên nghi ngờ mạnh mẽ, Tần Thuật và Ninh Văn Tranh cũng chạy tới nơi này. Khi bọn họ tới, cổng đã đóng, nếu không phải người có phận sự thì bảo vệ gác ngoài không cho vào.

Sắc mặt Ninh Văn Tranh đen sì, cứ nghĩ tới Sở Du Lâm đang anh anh em em ngọt ngào với Lận Tình là lại tức vô cùng. Anh với Sở Du Lâm là quan hệ bạn bè nam nữ, nói đúng ra là người yêu cũ, do cô nàng chết tiệt kia coi trọng Lận Tình nên đá anh. Ninh Văn Tranh tâm cao khí ngạo làm sao chịu được nhục nhã như thế, cũng chẳng rõ là không cam lòng nhiều hơn hay thích Sở Du Lâm nhiều hơn, chỉ tức tới nỗi vừa biết tin đã lập tức chạy đến đây.

Thấy bảo vệ ngăn lại, anh nóng nảy đẩy đối phương ra định phá cửa vào, nhưng chưa kịp động thủ đã bị Tần Thuật cản. Tất cả phần tử ác liệt trong người chó điên Tần đều xổ ra, gã giữ chặt bạn thân, hạ giọng nói: "Đừng gây to chuyện như vậy, bây giờ cậu đánh vào sẽ là hành động mù quáng nhất đấy, chúng ta phải lặng lẽ mà vào, đánh cho bọn họ không kịp trở tay."

Tên Lận Tình này ở bên cạnh công khổng tước chính là con chó săn đầu đàn vâng vâng dạ dạ, gã đã sớm nhìn không vừa mắt, muốn đánh cậu ta lâu rồi, đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nghĩ cái gì đến cái đó.

Ninh Văn Trinh hồ nghi nhìn gã: "Cậu định làm như thế nào?"

Tần Thuật cười sâu xa, lấy trong ví da ra một tấm phù hiệu cảnh sát lắc lắc trước mặt bảo vệ, lãnh đạm bảo: "Cảnh sát điều tra, nhường đường."

Bảo vệ bị gã làm hoảng sợ, vốn dĩ không tin, nhưng cầm thẻ cảnh sát lên xem thì thấy ảnh chụp trên đó rõ ràng là gương mặt đẹp trai tuấn lãng trước mắt, có dòng chữ ghi Tần Thuật của đại đội cảnh sát hình sự. Anh ta đang chần chừ, đúng lúc đội trưởng tuần tra trở về, liền đưa luôn thẻ cảnh sát ra và kể lại sự việc.

Người đội trưởng nghi ngờ nhận tấm thẻ, nhìn số hiệu ghi trên mặt, trong lòng nhất thời lộp bộp, kiến thức của hắn có thể so bằng vài cậu bảo vệ cộng lại, tất nhiên phân biệt được thật giả cùng tầm quan trọng, lập tức trả lại thẻ cảnh sát, ý bảo cấp dưới buông tay.

Tần Thuật dùng đầu ngón tay lấy lại thẻ cảnh sát bỏ vào ví, cứ thế, hai người nghênh ngang đi vào, không hề gây kinh động chút nào đến người bên trong. Ninh Văn Tranh thấy gã xuất chiêu như vậy, nhịn không được hỏi thầm: "Cậu lấy thẻ cảnh sát từ đâu ra vậy hả?"

Tần Thuật tỏ vẻ khinh thường: "Thế này đã là gì, giấy tờ gì nên có tôi đều mang cả, lo trước khỏi họa."

Hai người tiến vào thông thuận, nhưng loại hành vi này lại vô tình đào hố chôn ban tổ chức, không bao lâu nữa hẳn sẽ có lời đồn đãi rằng lễ ra mắt của Hắc Vụ xảy ra chuyện, cảnh sát đến tận cửa, nhưng tên Tần Thuật có thể không từ thủ đoạn xấu xa để đạt mục đích này thì không thèm để ý, ai quan tâm kẻ khác sẽ xui xẻo thế nào, gã sảng khoái là được.

Lúc hai người bước vào, bộ phim đã chiếu màn mở đầu, ngọn đèn trong rạp mờ tối không thấy rõ người, Ninh Văn Tranh khởi động hai tay một chút chuẩn bị động thủ, nhưng khi quay đầu lại phát hiện thằng bạn mình đang đứng đờ tại chỗ.

Tần Thuật đứng ở cửa, thân thể cứng ngắc như cây cổ thụ, ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, hận không thể dính mắt tại đó, giờ khắc này gã đã sớm quên mình đang ở chỗ nào, toàn bộ tinh thần đều bị người quen thuộc trên màn ảnh kia cướp đi.

"Tần Thuật?"

Ninh Văn Tranh nhỏ giọng hô một câu, không được đáp lại, anh ta nhìn theo tầm mắt Tần Thuật, trên màn ảnh đang chiếu cảnh tranh chấp giữa bang xã hội đen. Thủ lĩnh Mafia ngồi trên xe lăn có một cái tên thật trẻ con - Hạ Đồng Đồng, được gọi là Hạ gia, nhưng trái ngược với tên là hơi thở nhã nhặn mà tàn nhẫn từ từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn. Anh khẽ ngẩng đầu nhìn lướt qua, góc sườn mặt trắng như sứ ánh vào mắt Ninh Văn Tranh, trái tim anh nhảy dựng, trong chớp mắt có ảo giác như vừa nhìn thấy Kỳ Dịch Niên.

Anh chăm chú nhìn lại lần nữa, mới phát hiện không phải người nọ, mà là người có thần thái cực giống hắn, Việt Từ.

Ngày thường hai người có khí chất tương tự nhau, diện mạo lại hoàn toàn tương phản, nhưng hình ảnh Việt Từ qua hoá trang trên màn ảnh lớn đã hoà tan nét diễm lệ của cậu ta, làm tăng thêm hơi thở ốm yếu, cử động kia khiến cậu ta trông cực giống với Kỳ Dịch Niên sau khi bị bệnh, chỉ cần không lưu ý một chút là sẽ không phân biệt được hai người ai là ai.

Ninh Văn Tranh lộp bộp trong lòng, vươn tay vỗ Tần Thuật, nhỏ giọng gọi: "Người anh em, cậu không sao chứ?"

Tần Thuật phục hồi tinh thần, gã nhắm mắt áp chế cảm xúc khác thường, lặng lẽ buông lỏng hai tay nắm chặt, ánh mắt gã sáng rực lên tựa như có ngọn lửa đang cháy, khoé môi lại nổi một nụ cười vặn vẹo, nói nhè nhẹ: "Văn Tranh, tôi muốn cậu giúp tôi làm một việc."

Ninh Văn Tranh bị điệu cười của gã làm lông tơ dựng đứng, nhịn không được lùi liên tục về sau, cảnh giác nhìn gã: "Cậu lại muốn làm gì!"

Xin chào mọi người!!!!!!! :D :D :D

Hôm nay 30 rồi, thật sự xin lỗi vì có vẻ tớ đã có một "kỳ nghỉ trước Tết" hơi bị lâu Mong các cậu không quá nóng ruột khó chịu nè, thôi thì nhân dịp Tết, ta... xí xoá cho tớ nha^^^, tớ phải nhân cơ hội Tết để mọi người vui vẻ hông quạu , nói vui xíu thui, tớ xin chúc mọi người ăn Tết thật là vui thật là sảng khoái bên gia đình và người thân nhé, hihihi!