Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 124




"Ngài Phó đây là..."

Trợ lý đạo diễn được báo có Phó Tam gia đến thì rất kinh ngạc, trong phút chốc còn hồi tưởng xem Không Trung Sát Trận có Phó thị đầu tư hay không, nghĩ nửa ngày phát hiện không có, lại càng thấy kỳ quái.

Nhưng vô luận khó hiểu thế nào, vị tài phiệt uy danh lớn trong giới tài chính cũng không phải là người anh ta có thể xao nhãng, nên sau khi biết tin, anh liền vội vã ra đón đồng thời dò hỏi một câu.

Phó Bồi Uyên đi đằng trước, ánh mắt bình thản không rõ cảm xúc, cặp chân dài bước đi mang theo gió cuốn, nghe vậy nghiêng đầu liếc xuống người trợ lý thấp bé, con ngươi sâu đen khiến người kia sợ đến run lên, hắn thản nhiên bảo: "Tôi tới đón Việt Từ."

Đón... đón Việt Từ?

Trợ lý đạo diễn sửng sốt, nhìn bóng Phó Bồi Uyên xa dần mà nhất thời không nắm bắt được tiền căn hậu quả, nhân viên công tác bên cạnh hảo tâm nhắc nhở anh ta: "Anh Lý, Phó Tam gia với cậu Việt đang hẹn hò, anh không xem tin tức à?"

Trợ lý ngây ra: "Người hẹn hò với cậu Việt là Tam gia á?"

Nhân viên công tác: "... Anh không xem trực tiếp?"

"... Có xem, xem đến đoạn Việt Từ nói có người yêu đồng tính, thế là đạo diễn Liêu cảm thấy mình đã nhìn nhầm người nên bực tức đập TV... Sau đấy cậu ấy có nói người yêu là ai à?"

Nhân viên công tác vỗ vỗ vai anh ta: "... Phần phấn khích ở đoạn cuối cùng, anh đi xem đi."

Cô đột nhiên hiểu vì sao Phó Tam gia khó chịu, tạo trận thế lớn như vậy mà còn chưa đạt được mức chiêu cáo toàn dân, vẫn còn người không biết quan hệ giữa hai người, ngẫm thấy khó chịu thật đấy!

Cô nhân viên công tác nọ âm thầm nghĩ, lặng lẽ lấy di động đăng một tin tức vào nhóm chát fans hâm mộ:

"Các cô chắc chắn sẽ không biết tôi vừa nhìn thấy gì đâu, UKW đang đích thân đến đón Việt tan làm, đụng phải nhân viên không biết quan hệ giữa bọn họ, thế là anh chàng đáng thương kia đã bị Tam gia liếc một cái lạnh lùng sợ phát khiếp ha ha ha ha ha."

Sau khi đăng lên, nhìn trong nhóm chát đầy các bình luận "ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha" với "ngọt quá ngọt quá", cô cảm thấy mỹ mãn tắt điện thoại, chao ôi ngọt thế này không uổng công cô vất vả xin ứng tuyển vào làm trong đoàn phim Không Trung Sát Trận nha.

....

Đặc trợ Đoạn theo sau Tam gia, thở phào chưa hết sợ, nghĩ thầm tâm tư Tam gia bây giờ không phải là thứ mà từ "thâm sâu khó lường" có thể  hình dung được, bây giờ hắn vui giận thất thường, hoàn toàn khiến người ta suy xét không ra.

Đúng lúc này, Phó Bồi Uyên đột ngột dừng bước bên ngoài một trường quay, trợ lý đạo diễn ở đằng sau đuổi kịp vội nói: "Chính là ở đây, đạo diễn bảo buổi thử vai cần tiến hành trong studio yên tĩnh và chuyên nghiệp nên trong đó chỉ có anh ấy cùng hai diễn viên chính, chúng tôi không có tư cách vào."

Anh ta nói thế là để ngầm ám chỉ cho Phó Tam gia, sợ hắn cứ thế xông vào làm ảnh hưởng buổi thử vai bên trong, đến lúc đó đạo diễn Liêu giận lên thì kẻ xui xẻo lại là mình.

Tiếc rằng lời anh ta nói hoàn toàn là biến khéo thành vụng, vốn dĩ Phó Bồi Uyên với phong độ thân sĩ sẽ không lỗ mãng xông vào chen ngang công việc của người khác, nhưng anh ta lại nói hiện giờ bên trong chỉ có ba người, những lời đó khiến sắc mặt Phó Bồi Uyên tức thì đen đi, hắn híp híp mắt, giọng trầm cứng rắn: "Mở cửa."

Trợ lý đạo diễn phản xạ định theo lệnh hắn, đưa tay mở cửa, tiếng cửa mở vang lên anh ta mới kịp phản ứng bản thân vừa làm gì, nhưng đã muộn mất rồi.

Ngay khi anh ta tuyệt vọng cho rằng mình sẽ bị đạo diễn Liêu nổi điên đánh chết, thì thấy Phó Bồi Uyên vốn đang đứng yên trước cửa bỗng trầm mặt xuống, toàn thân tỏa ra bầu không khí áp bách khiến người ta sợ hãi, khác với vẻ cao quý đạm mạc lúc mới gặp, hắn lúc này giống một con sư tử bị người xâm chiếm lãnh thổ.

Anh ta rụt cổ nhìn theo tầm mắt đối phương, thấy nam nữ chính đang đứng cạnh nhau đối diễn, nữ chính Nguyên Tiếu xúc động khó tự kiềm chế, hôn Việt Từ trước mặt mọi người.

Nháy mắt, da đầu trợ lý run lên, con ngươi suýt rơi ra ngoài, vừa mở cửa đã chứng kiến cảnh tượng gây sốc như vậy, lại còn ngay trước mặt Phó Tam gia, tuy trong phim ảnh có cảnh hôn là chuyện bình thường, thế nhưng phần lớn toàn mượn kỹ xảo góc quay để thể hiện, huống chi Việt Từ còn là người đã có gia đình, lại còn là gia đình vị đại gia đang đứng ngay đây!

Nghĩ tới đó anh ta thở càng thêm khó khăn, Phó Tam gia sẽ không nổi cơn tam bành rồi khiến tất cả những người ở đây cùng bị liên lụy xui xẻo đấy chứ?

""Shhhh..." Đặc trợ Đoạn cũng hít một hơi khí lạnh, anh ta nhìn thật cẩn thận, hai người kia đúng là đang đóng phim, sức lan tỏa cảm xúc của Nguyên Tiếu rất mạnh, khiến người ta nhìn là biết đang ở trạng thái nhập vai, dường như vai nữ chính của anh ta đang trong cảnh tử biệt với nam chính, không chỉ rơi nước mắt, cảm xúc cũng trở nên kích động, khi đến cao trào thì bùng nổ triệt để, từ đó mà có nụ hôn kia.

Việt Từ phản xạ nghiêng đầu một chút, nhưng vẫn bị hôn vào khóe môi, anh có vẻ hơi kinh ngạc, cứng người trong nháy mắt rồi lại tiếp tục vai diễn của mình, mà ánh nhìn kinh ngạc của đạo diễn Liêu khi trông thấy cảnh tượng đó càng tỏ rõ hết thảy, cảnh hôn này hẳn không có sẵn trong kịch bản, là do Nguyên Tiếu đã tự động thêm vào trong lúc kích động, có lẽ việc đó không phải xuất phát từ ý muốn của anh ta, nhưng khi cảm xúc bùng nổ, anh ta đích thực đã không tự kiểm soát được mình, thuận theo nội tâm làm ra phản ứng đó.

Đặc trợ Đoạn nhìn về phía Tam gia theo bản năng, hơi thở dữ dội ban nãy đã sớm bị thu về, hắn cũng khôi phục lý trí, chậm rì rì cọ sát tay lên ngọc ban chỉ, đó là động tác khi hắn trầm tư. Đặc trợ Đoạn khẽ bước lên trước, gọi: "Tam gia."

Nhưng Phó Bồi Uyên lại đưa tay ngăn động tác anh ta, người đàn ông khẽ lắc đầu, ý bảo anh ta đừng phá ngang cảnh diễn này, đặc trợ Đoạn giật mình, không rõ là cảm giác may mắn chưa phạm lỗi hay cảm giác khiếp sợ.

Cứ theo tính tình Tam gia ngày trước, lúc này hẳn đã tiến lên cắt ngang buổi diễn, gϊếŧ luôn tên Nguyên Tiếu kia, nếu thế anh thực tình sẽ không kinh ngạc nửa phần. Thế nhưng Tam gia lại không, dưới cơn thịnh nộ hắn vẫn duy trì lý trí để suy ngẫm, phân tích, cuối cùng nhẫn nhịn không động tay, thậm chí dung túng Việt Từ diễn xong cảnh này, điều ấy khiến anh cảm thấy thật không thể tin được!

Người này đúng là Phó Tam gia sao?  Hay nên nói Việt Từ đã quan trọng đến mức có thể khiến hắn nhượng bộ từng bước, phá vỡ điểm mấu chốt của bản thân hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn nuông chiều đối phương?

Phó Tam gia luôn nghiện sạch đến nỗi đụng chạm người khác còn khó lại không bận tâm Việt Từ quen thói phong lưu, cẩn thận tính toán từng bước ôm người vào ngực không chịu buông tay. Hắn căm thù tất cả những kẻ tranh giành Việt Từ với hắn, nhưng chưa từng sinh ra một chút cảm xúc tiêu cực đối với chính bản thân Việt Từ. Đặc trợ Đoạn cho rằng Tam gia đã vì Việt Từ mà đạt tới cực hạn rồi, lại không ngờ một ngày kia Tam gia còn có thể bình tĩnh suy xét vào lúc lãnh thổ bị xâm phạm, đó không phải vì sự lý trí của hắn kiểm soát, mà do tình yêu của hắn với Việt Từ đã cản hắn làm ra hành vi không lý trí.

Bọn họ cứ thế đứng ngoài cửa hồi lâu, đến tận khi màn diễn kết thúc mới thôi.

Sau khi kết thúc, Việt Từ linh hoạt cởi nút thòng lọng trói hai tay, đứng lên hoạt động gân cốt, cảm giác phía sau gáy phá lệ nóng rực, anh nghi hoặc nhìn thoáng về phía cửa, thấy Phó Bồi Uyên đứng đó không biết từ bao giờ, dáng người hắn cao ngất, khuôn mặt vô cảm như tượng điêu khắc, Việt Từ phản xạ co lại con ngươi, hơi lộ vẻ kinh ngạc.

"Ô? Các cậu đến đây vào lúc nào?" Liêu Thành Sổ rốt cục phát hiện ở cửa có ba người xuất hiện, hơn nữa vị nào đó đứng đầu càng làm anh ta nghi ngờ khó hiểu, chần chừ mở miệng: "Ngài Phó đến đoàn phim có chuyện gì không?"

Trợ lý Lý rụt cổ, buồn thảm nghĩ có người còn thần kinh thô với lạc hậu hơn cả mình, chính là đạo diễn Liêu nhà mình.

Phó Bồi Uyên đi về phía bọn họ, bước chân trầm tĩnh thong thả, thân hình cao lớn mang tới loại cảm giác làm người ta căng thẳng bức bách. Dưới khí thế đó, đến thần kinh thô như Liêu Thành Sổ cũng nhận ra có gì đó sai sai, lại thấy người đàn ông đi tới đứng cạnh Việt Từ, thành thạo giúp anh chỉnh lý lại trang phục hỗn độn một cách thân mật, rồi mới thản nhiên đáp: "Tôi đến đón Bunny."

Bu... Bunny? Ý là chỉ Việt Từ á? Mọi người đồng loạt ngẩn ra, cái biệt danh này tựa hồ có chút...

Mặt Việt Từ tối sầm, mắt híp lại, nhìn Phó Bồi Uyên không khỏi thầm nghiến răng.

Liêu Thành Sổ há há mồm, định hỏi hai người có quan hệ gì, nhưng trợ lý của anh ta đã nhanh chóng giới thiệu trước một bước: "Đạo diễn Liêu, ngài Phó là người yêu cậu Việt, người yêu cùng giới."

Thật ra không thêm bốn chữ cuối cùng cũng không khác biệt, Liêu Thành Sổ không ngốc tới mức không hiểu tình huống, nhưng vì để đối phương cũng cảm nhận được cú sốc anh ta gặp phải ban nãy, anh ta vẫn ác ý thêm bốn chữ này, nghĩ thầm tất cả là do đạo diễn Liêu đập TV, bằng không hôm nay anh ta sẽ không hỏi ra vấn đề đó!

Liêu Thành Sổ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, nhìn hai lượt, cuối cùng rơi vào trầm mặc.

Nguyên Tiếu cũng đứng lên, anh đã thoát khỏi trạng thái nhân vật, cũng nhận ra vừa rồi mình rốt cục làm cái gì, anh đã hôn Việt Từ, mặc dù chỉ ở khóe môi, nhưng giây phút hơi thở quyện vào nhau cùng xúc cảm ở môi khiến anh giờ nhớ lại vẫn cảm thấy con tim run rẩy, không nói rõ là mùi vị gì.

Anh nghe tiếng trợ lý Lý giới thiệu, đứng khá gần chỗ bọn họ, cũng nhìn thấy động tác thân mật của hai người, anh biết tuy giờ khắc này anh không nói câu nào, cũng không có nửa chút cảm giác tồn tại, nhưng vẫn là đối tượng mà Phó Tam gia thù địch nhất trong số những người ở đây.

Hối hận ư?

Không, anh không e ngại Phó Tam gia trả thù, những hành động cư xử lúc ấy cũng chỉ là thuận theo bản tâm trong hoàn cảnh đó, chỉ hơi tiếc nuối nụ hôn kia quá mức sơ sài, một chút xúc cảm cũng chưa nhớ kỹ được, nghĩ tới nửa đời sau phải dựa vào nụ hôn này để hoài niệm, cứ cảm thấy thật không cam lòng.

Anh chỉ mới được hưởng thụ sự tốt đẹp của Việt Từ, phải buông tay như thế nào đây?

Nghĩ đến đó, mắt anh hơi lóe lên, đột ngột tiến lên cắt ngang hai người đang thân mật, anh nhìn Việt Từ, nhấp môi giải thích thành khẩn: "Xin lỗi... Vừa nãy khi diễn, cảm xúc tôi kích động quá, nên mới..."

Chữ kia thật quá khó để mở miệng, anh trầm mặc giây lát vẫn không nói ra nổi, vành tai cũng lặng lẽ đỏ lên.

Con mắt Phó Bồi Uyên lạnh lùng, hắn tất nhiên nhìn ra được, tên con trai kia trông có vẻ như đang giải thích, kỳ thật đang khiêu khích hắn. Không thể nghi ngờ đây là hành vi ngu xuẩn, hắn không bị điều này chọc giận, bởi lập tức sẽ có người giúp cậu ta tỉnh táo.

"Không sao cả, khi nhập vai cảm xúc dữ dội là chuyện bình thường." Việt Từ nghe Nguyên Tiếu giải thích thì liên tục trấn an, có phần hơi buồn cười với phản ứng ngây thơ của anh ta, nói: "Hôm nay chuyện xảy ra bất ngờ, tôi cũng chưa kịp phản ứng, sau này khi quay phim tôi sẽ chú ý phương diện này, một khi phát hiện anh không kiềm chế được cảm xúc thì sẽ chuẩn bị trước sẵn sàng. Nụ hôn hôm nay là ngoài ý muốn, hơn nữa chẳng phải cũng chưa hôn thật ư, lần sau sẽ không tái phạm nữa, anh yên tâm đi."

Nghe vậy, Nguyên Tiếu nắm chặt hai tay, miễn cưỡng cười trả lời: "Ừ, tôi biết rồi."

Phó Bồi Uyên nhếch khóe môi mang ý trào phúng như có như không, sau khi cơn thịnh nộ ban đầu qua đi, hắn đã nhanh chóng tỉnh táo, lại thấy kiểu trò này của Nguyên Tiếu thậm chí chẳng bằng Phó Thanh Khê, hoàn toàn không đáng cho hắn nổi giận, ngẫm một chút còn cảm thấy có thể để lợi dụng.

Việt Từ rất tri kỷ mà trấn an anh bạn trai thẳng Nguyên Tiếu đang suy sụp vì hôn phải đàn ông, do hiểu tâm tình anh ta nên càng cam đoan sau này nhất định sẽ không được cho phép sự tình này phát sinh , lại không biết cách thức này của anh còn đả kích Nguyên Tiếu hơn cả việc Phó Bồi Uyên xuống tay.

Do từ trước đã chủ trương coi Nguyên Tiếu là trai thẳng, không nghĩ nửa phần về hướng "hai người kia đang bí mật ganh đua", tự nhiên không phát hiện trong đó có sóng ngầm mãnh liệt.

Anh ho nhẹ một tiếng, trêu cợt: "Đạo diễn Liêu, anh cảm thấy còn chỗ nào có vấn đề nữa, về diễn tình thân hay diễn sự nghiệp, có gì buồn phiền cứ nói ra đi, chúng tôi giải quyết cho anh."

Nói xong, ánh mắt mang ý cổ vũ.

Liêu Thành Sổ bị vả sưng mặt: "..."

Phó Bồi Uyên khẽ cười một tiếng, cười như không cười nhìn anh ta: "Ra thế, đạo diễn Liêu có gì không hài lòng cứ việc nói."

Liêu Thành Sổ không sợ trời không sợ đất đụng ai cũng dám cương bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cười gượng hai tiếng: "... Không có gì nữa, Việt Từ chuẩn bị vào đoàn phim đi."

Phó Bồi Uyên đứng cạnh Việt Từ hơi gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu không có việc gì, vậy hôm khác gặp sau." Từ đầu đến cuối, đều chưa hề nhìn vào người gọi là tình địch, gần như lờ đi triệt để.

Sau khi hai người đưa nhau rời đi, lớp vỏ ngụy trang của Nguyên Tiếu cuối cùng bị dỡ xuống, anh lạnh mặt, nhếch môi nói: "Đạo diễn Liêu, không còn gì nữa thì tôi đi trước."

Liêu Thành Sổ trừng mắt nhìn nữ thần mới giây trước còn ngây thơ đỏ lỗ tai trước mặt Việt Từ, giờ đã biến trở về bộ mặt băng giá không đổi sắc, nhịn không được đứng mắng một câu: F**k, đãi ngộ giữa người với người thật khác nhau!

Bên kia, Việt Từ vừa lên xe đã bị con mãnh thú to xác theo sau giam cầm trong không gian nhỏ hẹp. Ở trong xe, vẻ mặt người đàn ông có vẻ đen tối không rõ, đôi mắt sâu thẳm theo dõi khóe môi anh hồi lâu, tựa hồ muốn đốt ra một lỗ ở đó, mãi sau mới gọi đặc trợ Đoạn, bảo: "Khăn tay!"

Đặc trợ Đoạn vội vàng đưa cả khăn tay với nước khoáng qua.

Việt Từ xem động tác của hắn, kệ cho hắn dùng khăn lau đi lau lại môi mình, nhìn qua thì hắn có vẻ hung hăng dữ dội, nhưng lực tay vẫn luôn kiềm giữ không làm đau anh một chút, đợi đến khi thùng rác trong xe đã chất đầy khăn giấy, chứng nghiện sạch của người đàn ông mới có vẻ được trấn an. Hắn không lấy khăn tiếp nữa, mà cọ ngón tay lên môi Việt Từ, sau đó là một nụ hôn sâu như muốn nuốt người ta vào bụng.

Link truyện: wattpad.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com