Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 122




Sau đó.

Phó Bồi Uyên kéo Việt Từ vào lòng ôm chặt, hắn đưa tay vuốt ve lọn tóc mỏng trên trán thanh niên, nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của anh, nghe tiếng hít thở đều đều. Hắn cúi đầu nhìn, toàn bộ nửa người trên thanh niên đều là vết răng xanh tím, ở vòng eo mang dấu hôn đỏ tươi ái muội, đi xuống dưới nữa là tiến vào trong thảm mềm mại, che hết nửa dưới của anh.

Chỉ có hắn biết, bên dưới đó còn hỗn loạn hơn cả phía trên, đó là chiến tích do bọn họ lăn qua lộn lại mấy giờ liền, Phó Bồi Uyên ôm thanh niên trong ngực, con cáo nhỏ mà hắn đã mơ tưởng lâu lắm, khóe môi hắn cong lên thỏa mãn, giờ phút này, người này rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn, vĩnh viễn đừng vọng tưởng trốn thoát.

"Cốc cốc."

Cửa phòng nghỉ bị gõ nhè nhẹ, nét mềm mỏng trên mặt Phó Bồi Uyên rút hết đi, chỉ còn lạnh lẽo, giống như con mãnh thú lớn bị động vào sắp sửa cắn người, giọng hắn trầm thấp chứa theo chút gió rét: "Ai?"

Người ngoài cửa dừng vài giây, nói: "Chú nhỏ, cháu là Cảnh Việt, thím ở trong đó ạ?"

"Cậu ấy uống rượu." Phó Bồi Uyên thản nhiên nói, vẻ lạnh lẽo đã dịu đi không ít, hắn bảo: "Trời tối rồi, buổi tiệc có thể kết thúc, đêm nay chú sẽ cùng thím ngủ ở trong này, không cần phải đợi."

Phó Cảnh Việt ngẩn ra, trực giác cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng Phó Bồi Uyên không mở cửa, anh cũng không dám tự tiện xông vào, càng không nghĩ ra đến tột cùng là chỗ nào bất thường, trầm ngâm trong chớp mắt rồi bất đắc dĩ đáp: "Vâng, chú."

Phó Bồi Uyên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn thanh niên trong ngực, trong mắt chứa sự dịu dàng mà bản thân cũng không nhận thấy, hắn dùng thảm bao lấy thanh niên một cách nhẹ nhàng, bọc kỹ lưỡng, thấy đối phương phát ra tiếng hừ khó chịu thì hơi khựng lại, sau đó bế người đứng dậy, nhẹ giọng dỗ: "Ngoan, chúng ta về phòng ngủ."

Bộ dạng này của hắn cực kỳ giống con mãnh thú lớn rút hết móng vuốt sắc nhọn, đối xử với bảo bối của mình thật cẩn thận, sợ làm tổn thương một tí một chút.

....

Mấy ngày sau, tại Giải Trí Hoa Thanh.

Trần Viên mua đồ ăn mang về, cô cúi đầu nhìn suất ăn dành cho dân tập thể hình trong tay, tuy chay mặn cân đối dinh dưỡng thích hợp nhưng cực kỳ khó nuốt, thực khó tin nổi đây là suất ăn do chính miệng anh Việt nhà cô chủ động yêu cầu, Việt Từ luôn một lòng nồng nhiệt với mỹ thực lại ăn loại cơm này, không phải hình tượng bị biến chất rồi đấy chứ?

Cô kêu gào trong lòng, nhớ lại đủ loại hành vi khác thường của Việt Từ mấy hôm nay, càng cảm thấy trong chuyện này quả thực có điều quái lạ.

Đầu tiên là việc một chiến sĩ thi đua vốn luôn thức dậy đi làm sớm hơn cả gà gáy sáng, tan tầm thì về muộn hơn cả bác sĩ như Việt Từ, lại có ngày đến muộn, đã vậy còn biểu lộ hoảng hốt như thể chịu đả kích gì lớn lắm, khiến cô còn sợ xảy ra chuyện gì!

Thế nhưng hình như cũng chẳng xảy ra chuyện gì, bởi vì ngoại trừ việc Việt Từ hành xử khác thường thì thái độ những người khác vẫn y như cũ, mà Việt Từ hậm hực chừng hai ngày thì đột nhiên như nghĩ thông cái gì, tinh thần bắt đầu phấn chấn như được tiêm tiết gà, điên cuồng mua máy móc tập thể hình. Mà còn không phải mua một bộ, mua tận ba bộ, nghe nói anh ấy muốn để một bộ ở công ty, một bộ trong nhà, còn một bộ để ở đoàn phim, để lúc nào có thời gian rảnh rỗi là đều có thể tâp thể hình được ngay!

Đối với chuyện này, phản ứng đầu tiên của Trần Viên là nhìn về phía sô pha trong văn phòng, cô nhớ rõ trước kia mỗi lần không có việc gì là anh Việt lại lười nhác nằm ở trên đó, hai cái chân dài gác lên nhau nhằm tiết kiệm không gian, vậy là bây giờ cái sô pha này bị thất sủng à?

Nhưng, bất luận ai bị thất sủng, thì cũng không đến lượt món điểm tâm ngọt hàng ngày bị thất sủng rồi bị thay bằng phần cơm thể hình khó ăn này chứ!

Trong lúc nhất thời, Trần Viên vô cùng lo lắng, tâm trí anh Việt nhà cô biến hóa to, đừng nói là bị người nào xuyên tới chiếm xác nhé?

....

Đúng là Việt Từ đang chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơn nữa kíƈɦ ŧɦíƈɦ này còn thật quá lớn, anh sống hai đời người chưa từng bị kẻ nào làm, ngay cả việc chết đi sống lại còn chưa khiến anh bị kinh hách đến vậy, bây giờ nhớ lại đêm hôm đó vẫn còn làm anh dựng đứng lông tơ, không chỉ bởi bị đè, mà còn bởi cái loại kɦoáı ƈảʍ không thể kiểm soát làm anh mất đi lý trí ấy, đó mới là điều đáng sợ nhất.

Làm tra tổng công ba mươi năm, một sớm mai bị lật thuyền chịu đả kích, Việt Từ sa sút tinh thần chừng hai ngày. Ban đầu còn định đánh chết Phó Bồi Uyên luôn, nhưng tỉnh táo nghĩ lại thì đừng làm mình mất mặt vẫn tốt hơn, anh luôn mồm nói với đối phương cái gì mà "tự dựa bản lĩnh", nếu đã thế, thua cũng do kém người ta, anh còn chưa kém đến mức không nhận thua được, cho nên sau đó "bạn Từ giả bộ" chẳng những không đánh chết Phó Bồi Uyên, mà còn ra vẻ thoải mái không care trước mặt Phó Bồi Uyên, chỉ sau khi rời khỏi tầm mắt Phó Bồi Uyên mới bộc lộ tâm tình thật.

Việt Từ sa sút hai ngày, nhưng không phải chỉ ngồi xám xịt, trong hai ngày này anh tự xem xét phản ứng bản thân đúc rút kinh nghiệm, đem chuyện lật xe hôm đó đổ lỗi cho: khinh địch, sơ suất, say rượu hỏng việc ảnh hưởng tư duy, đánh mất năng lực phản ứng bình thường, cùng với thân thể quá yếu đánh không lại Phó Bồi Uyên!

Lý do cuối cùng khiến anh vô cùng phiền muộn và tưởng niệm thân hình một mét tám đi kèm sức chiến đấu mạnh mẽ của Kỳ Dịch Niên, nếu đổi là anh lúc ấy, kể cả có say rượu Phó Bồi Uyên cũng đừng nghĩ hớt được tay trên, kết quả chỉ có thể là hai người trừng mắt nhìn nhau, làm anh em giúp nhau giải quyết. (ý là thủ *** cho nhau)

Vì vậy, để rửa sạch sỉ nhục, anh bắt đầu tăng cường rèn luyện thể hình, tranh thủ sớm ngày khôi phục sức lực thời kỳ đỉnh cao, anh mưu tính về viễn cảnh tương lai, lật xe một lần không đáng sợ, đáng sợ là nếu anh vẫn cứ mang "tấm thân nhỏ" không chịu nổi một kích này mãi, e sẽ còn nhiều lần ngã đau, đó mới là tương lai anh không thể chịu đựng!

Phó Bồi Uyên cũng có thể hiểu được tâm tình suy sụp của Việt Từ sau trận lật xe, người đàn ông giảo hoạt này lựa chọn thủ đoạn lấy lùi làm tiến. Hắn không được voi đòi tiên tiến thêm bước nữa đi cưỡng ép Việt Từ, bởi với tính cứng rắn của Việt Từ, hành vi đó chắc chắn phản tác dụng hoàn toàn, hắn nhận thức rõ điểm này, cho nên sau lần đó không hề nhắc nửa câu tới chuyện đã xảy ra, cứ như thể chưa từng phát sinh việc gì.

Bởi câu "Tự dựa bản lĩnh" do chính mình to mồm nói ra, Việt Từ dù không cách nào chấp nhận nhưng cũng không vô cớ gây sự với Phó Bồi Uyên, ở sau lưng anh cắn răng ra sức rèn luyện hòng sớm ngày làm chết người đàn ông này, nhưng khi đối mặt đối phương vẫn cứ duy trì bầu không khí hòa bình, không khác mấy so với không khí trước khi bọn họ phát sinh chuyện kia.

Chỉ là cả hai đều hiểu rõ, tuy mặt ngoài biểu hiện như thế, nhưng luôn có một vách ngăn như có như không kẹp giữa hai người, dưới bầu không khí tựa hồ bình thản là sóng ngầm mãnh liệt, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, nghênh đón một sự chuyển biến long trời lở đất.

Phó Bồi Uyên đa mưu túc trí đang chờ cơ hội phá vỡ vách ngăn đó, mà cơ hội ấy xuất hiện rất nhanh, ai cũng không ngờ sẽ tới nhanh như vậy, càng không ngờ người ra tay lại là Liêu Thành Sổ.

Xế chiều hôm đó, sau khi tập thể hình xong và gặm hết suất cơm dinh dưỡng khó nuốt, Việt Từ ngồi trên ghế phân tích chiều sâu kịch bản Không Trung Sát Trận, anh quay quay bút máy, khuôn mặt làm việc nghiêm túc, còn có vài ngày nữa là Không Trung Sát Trận khởi quay, anh nhất định phải chuẩn bị tốt.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy vội ra, Tư Minh Tu cầm điện thoại vừa ngắt cuộc gọi đi vào, anh ta kéo kéo cà vạt, hơi chau mày, nói lạnh lẽo trước ánh mắt nghi hoặc của Việt Từ: "Liêu Thành Sổ đổi ý."

Việt Từ khẽ dừng động tác quay bút, nhíu mày, bất giác kinh hoàng nhưng cũng có chút buồn cười: "Anh ta bảo sao?"

Tư Minh Tu ngồi trước bàn, lấy ngón tay day nhẹ thái dương, cũng hơi bất đắc dĩ đối với chuyện này: "Anh ta nói: sau khi biết cậu come out, lo rằng cậu là gay sẽ không cách nào sinh ra phản ứng hóa học với nữ chính, mà trong Sở Minh Đế không có phần diễn yêu đương tương tự nên không cách nào phán đoán được năng lực của cậu trên phương diện diễn cảnh tình yêu, do vậy anh ta đề xuất thử vai lần nữa, còn tiện mồm chỉ trích tôi một phen rằng sao không báo trước xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của cậu."

Việt Từ tỏ vẻ quái lạ: "Nguyên Tiếu cũng là nam, tôi là gay không phải càng dễ sinh phản ứng hóa học với anh ta à, đầu Liêu Thành Sổ bị bò đá hay sao mà tìm lý do đó?"

"Mấy đạo diễn lớn tiếng tăm nổi bật thế này có tay nào không quái lạ." Tư Minh Tu bất đắc dĩ: "Ý nghĩ đó của Liêu Thành Sổ cũng không khó lý giải, anh ta rất coi trọng tác phẩm của mình, tự nhiên sẽ soi diễn viên bằng kính lúp, dù hôm nay anh ta không đề xuất yêu cầu, sau này trong quá trình quay nếu diễn viên xuất hiện trạng thái không hòa hợp với tác phẩm của anh ta, thì kể cả cậu có địa vị cao, sau lưng có người nào, hay đã ký hợp đồng rồi đi nữa, anh ta vẫn sẽ đuổi cậu khỏi đoàn không chút do dự."

Việt Từ như có điều suy nghĩ, hình như kiếp trước anh còn chưa từng trải qua chuyện mà Tư Minh Tu nói đâu, anh có thiên phú cao, diễn xuất tốt, gia thế lý lịch đứng trên người ngoài, ra mắt một cái là nhận được tài nguyên tốt nhất, sau khi thành danh, đạo diễn lớn đến mấy cũng đều chỉ có thể chờ anh làm bản remake, anh chưa từng hợp tác với Liêu Thành Sổ, nhưng nhóm đạo diễn có tiếng tăm địa vị không thua anh ta, tính tình nóng nảy như Lạc Dương cũng không biết phải làm thế nào với anh.

Đổi vai? Không bao giờ có.

Cho nên lần đầu gặp phải chuyện đã đỗ thử vai rồi mà khi chuẩn bị vào đoàn lại bị nghi ngờ, Việt Từ cảm thấy thật kỳ diệu, đại khái đây cũng là một trải nghiệm rất thần kỳ, nghĩ vậy sờ sờ cằm, không giận mà hỏi: "Anh ta muốn thử vai như thế nào?"

"Ở chỗ cũ, gồm ba người Liêu Thành Sổ, cậu, Nguyên Tiếu, anh ta muốn xem cậu với Nguyên Tiếu diễn cảnh tình cảm, xem có thể tạo ra hiệu quả anh ta muốn hay không."

Việt Từ vỗ tay một cái: "Chơi luôn."

Tư Minh Tu đau đầu không thôi: "Tôi biết chắc chắn cậu không thành vấn đề, nhưng cậu xác định Nguyên Tiếu có thể à? Anh ta không phải diễn viên chuyên nghiệp, dù đợt vừa rồi được trải qua khóa huấn luyện bất ngờ, nhưng vừa lên sàn đã nhận ngay phải cảnh diễn tình cảm yêu cầu cao, cậu không sợ lúc đối diễn bị cậu ta kéo ngã theo à?"

Việt Từ nhướn mày, rất là bất mãn việc anh ta coi thường Nguyên Tiếu, nói với ngữ điệu cực kỳ chắc chắn tự tin: "Anh nghĩ nhiều, đó là đệ tử của tôi."

Link truyện: truyenwiki1.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com