"Các anh làm gì vậy... Bỏ ra!"
"Có người báo cậu hút thuốc phiện và buôn bán thuốc phiện, cậu Hà Ngọc, mời cậu đi với chúng tôi một chuyến."
"Ai hút thuốc phiện, các anh có chứng cứ gì, cảnh sát không có chứng cứ mà dám bắt người lung tung trước mắt công chúng à?" Hà Ngọc bị cảnh sát bao vây, nhìn đội cảnh sát tập kích mang hơi thở lạnh lẽo mà hốt hoảng trong lòng, cố gắng trấn tĩnh mạnh mồm mắng: "Buông, nếu không tôi sẽ bảo luật sư tố cáo các anh ngay bây giờ!"
Ánh đèn máy ảnh chớp liên tục, tất cả mọi người dừng chân xem cảnh tượng trước mắt, các loại ánh mắt nhìn qua từ bốn phương tám hướng, bên tai Hà Ngọc là tiếng người ồn ào, y biết y xong rồi, không chỉ trong mắt đám người kia, mà cả vô số khán giả đang ngồi xem trực tiếp trước TV, máy tính.
Nếu hôm nay y bị cảnh sát đưa đi thật, thuốc phiện trong cơ thể bị xét nghiệm ra sẽ bán y, vậy y sẽ không còn đường xoay người, Tần thiếu sẽ không quan tâm y, mà còn là người đầu tiên hạ tử thủ vì làm anh ta mất mặt, cho nên y không thể bị dẫn đi được!
Hà Ngọc định giãy dụa, thậm chí có phần hoảng quá mà nhìn lung tung khắp nơi, cao giọng hét to: "Bảo vệ, bảo vệ đâu, còn không đuổi đám người quấy rối trật tự hội trường này đi! Đuổi... đuổi đi!"
Y thở hổn hển, lại phát hiện mình giống thằng hề nhảy nhót, chẳng người nào để ý y hô hào.
Đội trưởng đội tập kích vốn nhìn y bằng thái độ lãnh đạm, nhưng thấy Hà Ngọc biểu hiện ngày càng điên cuồng, ánh mắt hắn bỗng nghiêm lại, bằng kinh nghiệm truy bắt tội phạm ma túy nhiều năm, hắn nhanh chóng đoán được loại hành vi biểu hiện khác thường này chính là hậu quả do hàng năm hút thuốc phiện gây ra. Hắn đến đây là vì nghe Giám đốc cảnh sát tỉnh hạ lệnh bắt người, vốn coi xác suất Hà Ngọc hút thuốc phiện thấp không đáng mấy, hiện tại đủ để phán định là trăm phần trăm.
"Tôi... tôi không hút." Hà Ngọc cũng biết hành vi của mình quá đà, y rất muốn trấn tĩnh lại, nhưng vừa nãy mới hút xong giờ não bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm hưng phấn không chi phối được, khiến người y lắc lư, trán đổ mồ hôi lạnh liên tiếp.
"Đội trưởng, chúng tôi lục soát được thuốc phiện trong ba lô của người đại diện của Hà Ngọc!"
Tiếng báo cáo vang dội truyền đến bốn phương tám hướng, Hà Ngọc cứng đờ người, mặt trắng bệch, y nhìn thẳng đến chỗ phát ra âm thanh, thấy mấy cảnh sát cầm bao bột trắng to đi về hướng này.
Xong, hoàn toàn xong rồi!
"Shhhhh..." Những người đứng xem hít một hơi khí lạnh, nhìn nhau với biểu cảm khó mà tin nổi, Hà Ngọc vậy mà lại hút thuốc phiện thật, hơn nữa còn có vẻ không chỉ một lần, mặc dù ở trong giới giải trí vàng son, hành vi này vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ, dù gì thì... đây cũng là ma túy!
"Biết rồi!" Đội trưởng cảnh sát không ngoài ý muốn, đồng thời chế trụ Hà Ngọc do hoảng quá mà đang định chạy ra ngoài, ra lệnh: "Dẫn người về thẩm vấn!"
"Vâng!"
Hà Ngọc không còn hung hăng như trước, khi bị cảnh sát còng tay đã mềm như bún, nếu không được người nâng khéo còn ngã lăn ra đất, sắc mặt y trắng bệch, hai mắt vô hồn, môi xám ngoét run rẩy không ngừng, lẩy bẩy nói: "Không phải, không phải, thả tôi... thả tôi... Cúp của tôi liên quan đến tương lai tôi... A a a..."
Y phát tiếng rêи ɾỉ thảm thiết từ cổ họng, bởi y biết rõ bản thân mình sẽ không còn gì hết, tiền đồ sáng lạn của y đều dễ dàng biến mất tại đây.
....
Lái xe dừng trước cửa vào hội trường, Tư Minh Tu nhìn thoáng qua bên trong, ngăn Việt Từ đang chuẩn bị xuống xe: "Cảnh sát vừa tới bắt Hà Ngọc, giờ cậu ta đang ở bên trong, cậu tạm tránh đầu sóng ngọn gió, chờ bình ổn rồi hẵng vào thảm đỏ."
Anh nghĩ chu đáo, đều nhằm để đảm bảo ổn thỏa.
Việt Từ lại không cảm nhận được sự dụng tâm lương khổ của anh, nghe vậy thì tùy ý khoát tay, chỉ nói: "Không việc gì đâu."
Anh chỉnh trang quần áo rồi đẩy cửa xuống xe, bỏ lại đằng sau Tư Minh Tu cau mày không tán đồng, cùng Giản Đơn tỏa sáng hai mắt ra vẻ anh hùng có chung ý kiến.
Trước khi Việt Từ đến, hai bên đường vào hội trường đã có không ít xe đỗ lại, những minh tinh đó đều nghĩ giống Tư Minh Tu, chờ sự việc bình ổn rồi mới vào, Việt Từ là chàng trai duy nhất bước ra đầu sóng ngọn gió đi về phía thảm đỏ, bóng dáng anh vừa xuất hiện liền thu hút số lớn ánh mắt, những ánh mắt ấy không chỉ kinh ngạc mà còn cảm thấy đầu anh có vấn đề.
Hiện tại chủ đề gây chú ý nhất ở đây đều tập trung trên người Hà Ngọc, cho dù Việt Từ cậu có là vật phát sáng biết đi thì chắc chắn cũng sẽ bị truyền thông và khán giả xem trực tiếp coi nhẹ. Kể cả người ta có chú ý đến cậu thì với quan hệ cạnh tranh giữa cậu với Hà Ngọc, đó cũng chả phải lời gì hay, nếu không bình phẩm hành vi của cậu là bỏ đá xuống giếng thì cũng suy luận thành cậu chủ mưu hết thảy nên giờ tới diễu võ giương oai, tóm lại tốt không thấy đâu, xấu thì chỗ nào cũng có.
Đáng tiếc, Việt Từ cũng không để ý cái nhìn của người ngoài, càng không thấy một Hà Ngọc có gì đáng để anh phải tránh đi, thanh niên thân hình cao ráo quần áo phẳng phiu, bộ đồ Tây màu đen trông đoan chính trưởng thành, trên vai và cổ tay áo được điểm xuyết tơ vàng khiến khí chất anh càng thêm sắc sảo và đầy sức sống. Anh nở nụ cười nhẹ, bước chân không nhanh không chậm, mỗi động tác cử chỉ đều bình tĩnh, không để trò khôi hài ở chỗ này vào trong mắt chút nào.
Mọi người ngẩn ra, không khỏi bị mê hoặc.
Khi thanh niên đi vào, cảnh sát đang áp giải Hà Ngọc ra ngoài, ở trên thảm đỏ, khoảng cách hai người ngày càng gần. Hà Ngọc nhận thấy bóng dáng anh, bộ não suy sụp đột nhiên có phản ứng, con ngươi y co rút lại, hai tay siết chặt phát ra tiếng ken két, mu bàn tay nổi lên gân xanh, trong mắt nổi hận thù mãnh liệt.
___Việt Từ, là cậu ta, nhất định là cậu ta, chính cậu ta đã dùng thủ đoạn độc địa này hãm hại y!
Lúc đi thoáng qua nhau, Việt Từ như cảm giác được quay đầu, sắc mặt anh không thay đổi, thần thái lạnh nhạt, thậm chí hơi gật đầu lễ phép với đối phương, hoàn toàn coi nhẹ ánh nhìn nọ.
Nháy mắt, con ngươi Hà Ngọc nổi tia máu như muốn nứt ra, thân thể y bị cảnh sát chế trụ không thoát được chỉ đành cố sức giãy dụa, nếu không phải thế y đã sớm nhào lên rút gân lột da ăn thịt uống máu tên con trai độc ác kia để hả giận!
Hiện giờ y chật vật khó coi, làm gì còn bóng dáng tao nhã tuấn lãng ngày trước, bộ mặt xấu xí tột độ như thế cùng với Việt Từ thong dong bình tĩnh đi ngang qua nhau đã trở thành sự đối lập rõ ràng, hình ảnh đó vô tình gây ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn, có phóng viên nhanh tay lập tức ấn máy chụp ảnh, bắt chuẩn khoảnh khắc kinh điển này.
.....
Trong phòng ở tầng trên hội trường.
Lãnh đạo ban tổ chức nơm nớp lo sợ gõ cửa vào phòng, cúc cung đứng một bên, cẩn thận gọi: "Tần thiếu."
Hà Ngọc bị cảnh sát bắt đi ngoài kia là tình nhân của Tần thiếu, hắn biết điều ấy, chính vì thế mới thấp thỏm bất an, sợ đối phương trút giận lên người mình, thân mình nhỏ bé của hắn không chịu nổi lửa giận của Tần thiếu đâu!
Người đàn ông được gọi là Tần thiếu đang quay lưng về phía cửa xem chuyện nhốn nháo dưới tầng, bóng lưng hắn cao như cây tùng, áo ngoài Tây trang màu xám được khoác lỏng lẻo trên người, ngón tay dài giữ điếu thuốc hút một hơi chậm chạp, từ đầu đến cuối đều chưa nói một lời, bầu không khí toàn phòng càng thêm nặng nề đáng sợ.
Người duy nhất không chịu ảnh hưởng đại khái là người đàn ông đang gọi điện thoại ở góc phòng, đáng tiếc hiện giờ người đó không rảnh phá vỡ bầu không khí khủng bố này, lúc lâu sau, cấp dưới đứng cạnh Tần thiếu chịu không nổi mới đứng ra hỏi nhẹ: "Tần thiếu, Phó Tam gia này thế mà lại chẳng để cho ngài chút mặt mũi nào chỉ vì một tên tình nhân nhỏ, biết rõ Hà Ngọc là người của ngài mà còn bày trò hề như thế trước mặt công chúng, lá gan của hắn không khỏi lớn quá rồi, ngài xem có muốn..."
"Muốn cái gì?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu ta nghiền ngẫm, nhếch mi hỏi lại: "Hắn cũng không phải Phó tiểu tam không quyền không thế mười năm trước, cậu có thể làm gì hắn? Niêm phong công ty hắn? Cho vào tù? Hay dùng súng bắn?"
Cấp dưới rụt cổ, ấp úng không nói được, cũng không dám cảm thấy tủi hờn, dưới đôi mắt lạnh lẽo vô tinh kia, kìm nén mãi cuối cùng phun một câu: "Vậy cũng không thể mặc hắn làm mất mặt ngài như thế chứ..."
Người đàn ông mỉm cười trầm ngâm, nhếch môi: "Ngu xuẩn, cậu biết cái gì, muốn động thủ thì phải một kích mất mạng, không cho hắn cơ hội xoay người, lần này... cũng chẳng còn con khổng tước động dục khắp nơi cứu hắn."
Cấp dưới không dám nói nữa, lại nghe thấy người đàn ông hỏi với vẻ không thèm để ý: "Con chó Hà Ngọc kia sao mà chọc vào hắn, nói nghe xem, nếu nghe được tôi còn có thể giữ lại mạng chó của cậu ta."
Nghe vậy, cấp dưới giải thích: "Hà Ngọc và tình nhân của Phó Tam gia cạnh tranh cúp thị đế Kim Ngọc Lan, Hà Ngọc thừa dịp cậu ta ra nước ngoài ra tay trước hãm hại, bóc phốt quan hệ giữa cậu ta và Phó Tam gia khắp trên mạng. Nghe nói tên tình nhân kia rất biết thủ đoạn, có thể bám lên cả hai cha con Phó gia cùng lúc. Hà Ngọc lợi dụng điều này để hất nước bẩn vào cậu ta, chỉ cần giải quyết đối thủ đó là y nắm chắc giải thị đế."
Cấp dưới nhìn thoáng qua phía dưới, vội nói: "Ngài xem, dưới kia chính là tên tiểu tình nhân biết thủ đoạn của Phó Tam gia, tên là Việt Từ."
Người đàn ông nghe thế, không để ý lắm mà chuyển mắt qua, giây tiếp theo chợt khựng lại.
Tướng mạo thanh niên diễm lệ hơn cả con gái, trên mặt sáng sủa sắc bén khiến người ta không dám khinh thị, bước chân cậu ta không nhanh không chậm, quanh người luôn có bầu không khí thong dong tao nhã. Cậu ta đi vào hội trường lướt ngang qua Hà Ngọc, ánh mắt đạm mạc như coi kẻ kia là một con kiến, chẳng hề để đối phương vào mắt.
Không còn ai chú ý tới Hà Ngọc đang chật vật ra ngoài nữa, tầm mắt mọi người đều không tự chủ được mà tập trung trên con người phát sáng tự nhiên kia, cậu ta còn chói mắt hơn ngọn đèn, là vương giả tại hội trường này, vương giả duy nhất.
Tần thiếu từ từ siết chặt tay cầm chén trà, con ngươi lạnh băng chứa cảm xúc không tầm thường, đột nhiên hỏi lại lần nữa: "Cậu ta là tình nhân của Phó Bồi Uyên?"
"Vâng ạ."
Tần Thuật nghe được đáp án khẳng định, híp con ngươi đen, kéo khóe môi: "Thú vị lắm."
"Cái gì thú vị?" Ninh Văn Tranh nói chuyện điện thoại xong đi tới, giọng điệu tùy tiện: "Tần Thuật, tên tiểu tình nhân hàng nhái của cậu bị bắt mà cậu còn cảm thấy thú vị à?
Người ban tổ chức và cậu cấp dưới cùng ăn ý gọi "Ninh thiếu", rồi lặng lẽ lùi hai bước, người có thể dùng ngữ điệu nói móc như thế kích Tần thiếu mà vẫn không việc gì, cũng chính là Ninh Văn Tranh đã lớn lên từ nhỏ với Tần thiếu.
Ninh Văn Tranh gật đầu qua loa, không nghe được Tần Thuật trả lời, tò mò ngó xuống tầng dưới, nói nhỏ: "Nhìn cái gì mà cười biếи ŧɦái thế.... Ơ đệt, đệt, sao tôi cảm giác như nhìn thấy lão Kỳ?"
Tần Thuật cười sâu xa: "Thế nên mới thú vị."
Ninh Văn Tranh bị nụ cười của gã làm nổi da gà, lại không nhịn được ngó xuống nhìn tiếp, càng nhìn càng khen: "Đúng là giống thật đấy, nói thế nào nhỉ, bản nhái kia của cậu gọi là gì... Ngọc gì nhỉ..."
Cấp dưới ở một bên nhắc nhở: "Hà Ngọc, người ngài đang nhìn gọi là Việt Từ."
"À đúng rồi, Hà Ngọc." Ninh Văn Tranh gật đầu, tiếp tục nói: "Cho Hà Ngọc đứng chung với Việt Từ thì có thể nói một người giống hắn ở bề ngoài, một người giống hắn ở thần thái. Người thứ nhất là bản nhái, nhưng người thứ hai với khí chất này hoàn toàn có thể lấy giả đánh tráo, giống... quá giống, tôi nhìn ánh mắt đầu tiên còn tưởng đã xuyên trở lại năm sáu năm trước, lúc tên kia đang phong nhã hào hoa."
Nghe vậy, cấp dưới nhân dịp hùa theo: "Tần thiếu, có muốn mời người đi lên không ạ?"
Tần Thuật nhìn cậu ta một cái nhẹ nhàng, lại khiến cậu ta không rét mà run, gã quay đầu, nói chuyện với Ninh Văn Tranh bằng tâm tình rất tốt: "Điệu bộ kiêu ngạo không ai bì nổi kia đúng là giống lắm, nếu chỉnh mặt cậu ta y hệt con khổng tước nọ thì thật sự có thể lấy giả đánh tráo."
Ninh Văn Tranh bị tiếng nói bâng quơ mà nghiêm túc khác thường của gã làm run da đầu, không nhịn được mắng: "Tần Thuật cậu còn có thể làm người không, chơi trò thế thân này mãi chưa chán à, dù cậu có chỉnh bọn họ giống y như đúc thì được lợi gì, lão Kỳ đã chết rồi, bọn họ có giống cũng không phải người kia.
Không phải người kia, sẽ không có ký ức và trải nghiệm của hắn, càng không có khả năng đi đối nghịch cậu đến chết, làm cậu tức đến điên người lại làm cậu phải nhớ thương, loại hàng giống con rối thế này có gì hay ho hả?"
Anh thở dài thật sâu: "Cậu tha cho mấy người vô tội này đi, cũng tha cho chính mình."
Tần Thuật nhìn anh lạnh lùng, phản bác từng chữ một: "Từ trước tới giờ tôi không hề nhớ thương hắn, càng không có chuyện thích hắn, Ninh Văn Tranh đừng có áp thứ lý luận yêu đương của cậu lên người tôi, nghe chói tai."
Nói xong, gã nhếch khóe môi nở nụ cười ác ý, nói giọng tàn nhẫn: "Tôi chỉ muốn làm ra loại thế thân này, hơn nữa phải càng làm càng giống, phải dùng hết thủ đoạn phá nát vẻ kiêu ngạo của bọn họ, sỉ nhục lòng tự tôn của bọn họ, khiến bọn họ phải khúm núm nịnh bợ trước mặt tôi, tôi muốn dùng phương thức này làm Kỳ Dịch Niên bị kinh tởm, làm hắn có chết cũng không thể thoải mái, phải nằm dưới ba tấc đất mà hận tôi thấu xương lại chẳng biết làm thế nào!"
Ninh Văn Tranh trầm mặc một lát rồi thở dài: "Bệnh điên của cậu ngày càng nghiêm trọng."
Đáng tiếc là nói nghe thối lắm, lại còn dùng loại hàng nhái này làm Kỳ Dịch Niên ghê tởm gì chứ, chỉ sợ người ta đã sớm đầu thai sang kiếp khác tiếp tục tự do khoái hoạt, chỉ mình cậu vẫn không buông xuống được, không chịu đựng nổi cái chết của hắn dù nhiều năm trôi qua, chỉ có thể không ngừng bày trò điên khùng quỷ quái để giảm bớt phần thống khổ.
Ôi đáng buồn thật đáng buồn, anh chơi với tên chó này từ nhỏ đến lớn, cũng chứng kiến tận mắt tên chó điên này vừa đấu với Kỳ Dịch Niên vừa lớn lên, ăn đau vô số kể, nhưng vẫn cứ ton tót ton tót chạy đến chọc người ta, chẳng nhớ đau nửa phần.
Người ta thật sự coi gã là kẻ tử thù, gã lại yêu phải đối phương mà không tự biết.
Ninh Văn Tranh thầm thương xót nghĩ: Thuật Thuật của chúng ta, đáng thương quá.