Việt Từ rời khỏi, tùy tiện chọn một căn phòng nhiều ánh sáng trên tầng hai, quản gia mang hành lý vào theo ngay sau đó, tri kỷ hỏi: "Thiếu gia, phòng bếp đã chuẩn bị cơm trưa xong rồi, ngài muốn xuống nhà ăn hay là bưng lên đây ạ?"
Việt Từ thoáng nhìn trời quang vạn dặm ngoài cửa sổ, anh bay chuyến buổi sáng, ngủ trên máy bay gần tám tiếng, lúc này ở nước Hoa hẳn là khoảng sáu giờ chiều, còn ở nước Y chính là mười hai giờ giữa trưa, đúng là đã đến giờ ăn cơm.
Anh sờ cái bụng đói liên tục tám tiếng, đối phương nhắc nhở mới cảm nhận được nó kêu vang, liền gật gật đầu, nói: "Chốc nữa tôi sẽ xuống nhà ăn."
"Vâng."
Quản gia đáp, xoay người rời phòng đồng thời đóng cửa lại.
Việt Từ lười biếng thả mình lên giường, lấy điện thoại di động ra nhắn tin báo bình an cho Phó Bồi Uyên, nick Wechat của đối phương vẫn là cái tên do anh chơi ác đặt: Viên Viên, phần avatar vẫn là hình cái đầu trống rỗng mặc định, điều này hoàn toàn là bởi trong điện thoại đối phương không có lấy một cái ảnh nào, hơn nữa bản thân hắn có vẻ cũng rất bài xích chụp ảnh, nên Việt Từ chỉ đành từ bỏ.
Anh click mở vòng bạn bè* của đối phương, bên trong cứ thỉnh thoảng lại có một dòng trạng thái, có điều viết rất ngắn gọn, trạng thái mới nhất chỉ ghi hai chữ đơn giản: "Mở họp." Trạng thái như vậy hiển nhiên là để cho anh xem, chẳng qua dưới dòng trạng thái này còn có một bình luận ngoài ý muốn.
Phó Cảnh Việt: "Trần Viên, không phải Việt Từ ra nước ngoài à, các cô mở họp gì vậy?"
Nhìn thấy bình luận này, Việt Từ hơi hơi sửng sốt, lập tức nghĩ ra nguyên do, hình như có lần anh bị Phó Cảnh Việt gọi lên chơi game, lúc chơi hứng lên nghĩ muốn lập một acc clone, thế là lấy luôn di động của Phó Bồi Uyên đăng nhập tài khoản, sau đó add Wechat đối phương để tiện mở nhóm giao tiếp trên trò chơi, như vậy xem ra Phó Cảnh Việt đã tưởng lầm "Viên Viên" này là "Trần Viên"?
Đúng là một hiểu nhầm thật khéo.
Mà không biết là Phó Bồi Uyên không thấy hay lười phản ứng thằng cháu ngốc nhà mình, mấy tiếng qua rồi mà vẫn chưa đáp lại đối phương.
Việt Từ cười nhẹ, bụng nổi ý xấu không nhắc nhở Phó Cảnh Việt, để xem đến lúc nào anh ta mới phát hiện ra "Viên Viên" đáng yêu này chính là chú ba mình vừa kính vừa sợ, phản ứng lúc ấy của anh ta chắc sẽ thú vị lắm đây.
Trở lại trang chủ, thương lượng một chút với Nguyên Tiếu về thời gian đối diễn, xử lý xong hết thảy, Việt Từ mới xoay người xuống giường, chỉnh qua quần áo rồi mở cửa xuống tầng.
"Thiếu gia."
Việt Từ theo quản gia vào nhà ăn, thấy trên mặt bàn ăn rõ dài bày đầy hai hàng món ăn, một nửa đồ ăn Trung Quốc một nửa cơm Tây.
"Ngài ấy nói sợ cậu không quen ăn cơm Tây nên cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị cả hai, không biết cậu thích khẩu vị nào nên đầu bếp làm được món gì đều dọn hết lên đây."
Việt Từ giật khóe miệng: "Không cần phiền toái như thế, sau này cứ làm theo thực đơn như trước khi tôi đến đi."
Anh ngồi xuống, tùy tiện cắt một miếng sườn dê nướng bỏ vào miệng, vị thịt chín nhừ ngoài giòn trong mềm, cảm giác ăn ngon vô cùng.
Quản gia ở bên nói: "Ngài ấy nói cậu ăn xong cơm trưa thì nghỉ ngơi cho đỡ lệch múi giờ, buổi tối có yến tiệc cần cậu tham gia với ngài ấy."
Việt Từ nuốt thức ăn xuống, hỏi: "Tiệc gì?"
Quản gia đáp: "Là tiệc chúc mừng gia tộc Balak đổi thủ lĩnh mới, gia tộc Balak là gia tộc dưới trướng Knox, lần tham dự này tượng trưng cho việc thông báo cậu trở về, cho nên ngài ấy cực kỳ coi trọng."
Nhắc tới Knox, Việt Từ nhìn thoáng qua bàn ăn dài ngoẵng mà chẳng còn ai ngoài anh, thuận miệng hỏi: "Vậy ông ấy đâu rồi, bây giờ vẫn đang ở phòng ngủ à?"
"Cơm trưa đã được bưng lên rồi ạ." Quản gia trả lời đương nhiên: "Lúc này, tất nhiên ngài ấy đang ăn cơm cùng phu nhân trong phòng ngủ."
Chẳng qua, một người ăn thịt, một người ăn dịch dinh dưỡng.
"Thiếu gia." Clare đi đến, nhìn lướt qua bàn cơm, nét mặt mềm đi, ân cần hỏi: "Cơm trưa có hợp khẩu vị không, nếu không thích tôi sẽ sắp xếp đổi đầu bếp."
Việt Từ buông dao ăn, xoa xoa môi: "Không cần đâu, tốt lắm."
Clare mỉm cười: "Cậu thích là tốt rồi, tối nay có yến tiệc cậu biết chưa?"
"Tôi biết, quản gia vừa nói."
Nghe vậy, Clare gật đầu, ý cười trên mặt càng hiện rõ ra, không còn vẻ âm ngoan ngày thường, đó là nụ cười tươi khó gặp, hắn nói: "Rốt cục tìm được cậu về rồi, đối với cả gia tộc Knox, đây là việc vui bằng trời, đợi đến tối cậu và giáo phụ cùng tới tham dự tiệc, tất cả mọi người đều sẽ biết gia tộc Knox chúng ta nghênh đón người thừa kế, tên của cậu sẽ lập tức được truyền tới từng ngóc ngách khắp châu Âu."
Việt Từ nhíu mày, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Chạy tới tiệc chúc mừng nhà người khác làm giọng khách át giọng chủ có phải không tốt lắm không, hơn nữa tuyên truyền tên tôi ra ngoài với thân phận đó cũng không phải việc gì hay, các anh vui sướng cái gì...
Clare kiên quyết phản bác: "Không có gì không tốt, đó là vinh hạnh của gia tộc Balak. Người thừa kế, thủ lĩnh tương lai gia tộc Knox trở về, lần đầu lộ diện chính là tại yến tiệc nhà hắn, loại chuyện tốt này có thể khiến vô số người ghen tị điên cuồng, là vốn liếng để hắn khoe khoang suốt nhiều năm, cũng đại biểu quan hệ giữa Balak và Knox gần thêm một bước, tất nhiên thủ lĩnh Balak sẽ cảm động đến rơi nước mắt."
Thủ lĩnh tương lai cái gì???
Việt Từ đỡ trán, thực đau đầu với việc hắn tự bổ não theo ý mình: "Tôi cũng không nói muốn... kế thừa gia nghiệp, Clare, anh nghĩ nhiều rồi."
Bốn chữ kế thừa gia nghiệp này, nói ra không khỏi thấy quái dị.
"Này còn cần cậu phải nói ra sao?" Clare kinh ngạc, rất là khó hiểu: "Đây không phải là chuyện đương nhiên ư, cậu là con trai duy nhất của giáo phụ, người thừa kế độc nhất vô nhị của gia tộc Knox. Khi giáo phụ rời khỏi vị trí thủ lĩnh, người cầm quyền gia tộc Knox nhất định sẽ là cậu, đến lúc đó, toàn bộ thế lực ngầm ở châu Âu này đều nằm trong khống chế của cậu."
Hắn dừng một chút, nói kích động bức thiết: "Không chỉ châu Âu, bây giờ giáo phụ khôi phục tinh thần rồi, cuối cùng cũng không còn thái độ âm trầm chết chóc như quá khứ, thế lực chúng ta tự nhiên cũng sẽ tiếp tục mở rộng dưới sự chỉ huy của ngài ấy, mở rộng đến lục địa khác, thậm chí toàn thế giới! Chẳng lẽ cậu muốn nói, cậu có thể kháng cự lại hấp dẫn đó, chứ không muốn quản lý toàn bộ thế giới ngầm sao?"
Việt Từ không đổi sắc mặt: "Không, tôi không có tí hứng thú nào với thế giới ngầm, dù có là toàn thế giới thì thứ tôi muốn cũng chỉ là giới giải trí toàn thế giới, không liên quan đến thế giới ngầm."
"Thiếu gia, giáo phụ sẽ không đồng ý." Clare nhìn anh với vẻ không tán đồng.
Quản gia cũng ôm thái độ đó, ông nói: "Thiếu gia, diễn viên thì có gì tốt đâu, dù cậu có trở thành giành giải Oscar, được toàn thế giới chú mục, vẫn chẳng thể sống tự do theo ý thích, minh tinh chỉ có danh tiếng lớn, chứ không có thực quyền gì đâu!"
Đây là bất đồng quan điểm.
Đừng thấy Clare hay thậm chí là quản gia mặt mũi hiền lành khi đối diện Việt từ, nhưng đã là người thuộc gia tộc Mafia, dù chỉ là người hầu cũng đủ mùi máu, huống chi là hai người họ. Bọn họ quen giải quyết vấn đề bằng bạo lực, tự nhiên cũng hiểu người thường không cách nào cản được sức hấp dẫn của quyền thế địa vị, càng không thể nào hiểu được tình yêu chấp nhất của Việt Từ đối với đóng phim.
Việt Từ nghĩ buồn cười lắc đầu, hỏi lại Clare: "Làm sao anh biết ông ấy sẽ không đồng ý, sao, ông ấy từng cùng anh thỏa thích tưởng tượng tương lai à?"
Thỏa thích tưởng tượng tương lai?
Clare nghe như bị sét đánh, hắn sợ run cả người, hoàn toàn không tưởng tượng nổi cảnh giáo phụ thần thái sáng láng, nước miếng văng tứ tung mà bàn tán với người khác về viễn cảnh tương lai, lập tức lắc đầu cật lực, hồi thần rồi vẫn còn có phần suy sụp.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Nhưng giáo phụ bảo tôi sắp xếp cho cậu hơn mười thiếu nữ có gia đình trong sạch, tướng mạo xuất chúng, đều có thể chất thích hợp mang thai, bảo đảm cậu sủng ái ai cũng có thể giúp gia tộc Knox lưu lại con nối dõi." Nói tới đây tạm dừng một chút, sắc mặt một lời khó nói hết, nói tiếp: "Đương nhiên, còn chuẩn bị cả rất nhiều nam sủng ngoan ngoãn hiểu chuyện, gia đình trong sạch, các loại tuổi tác tính cách đều có, ngoài ra... Nếu cậu thật sự thích dạng như Phó Tam gia, tôi nghĩ rất nhiều thủ lĩnh các gia tộc dưới trướng cũng thực tự nguyện dâng gối đầu."
Việt Từ: ... ... ... ... ...
Anh phát hiện mình trải qua mấy chục năm vẫn chưa gặp đủ sóng to gió lớn, thế nên lúc này mới bùng nổ du͙ƈ vọиɠ chửi bới, khóe miệng run rẩy tí nữa thì làm mình thất thố.
Tìm mười thiếu nữ gia đình trong sạch để sinh sản đời sau là cái quỷ gì, anh thật coi nhà Knox có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa à??? Còn mấy cái tự dâng gối đầu đằng sau là cái quỷ gì, vẻ mặt Việt Từ khó mà tả nổi, trầm mặc một hồi lâu sau mới thở một hơi dài, nói: "Các anh nghĩ nhiều lắm, những thật đáng tiếc, tôi là đồng tính luyến ái thuần, chẳng thích con gái."
"Không thích con gái, vậy Phương Tiếu bên cạnh con là gì?"
Giọng nói khàn khàn cất lên từ xa, mọi người ngẩng đầu, không ngờ thấy Dexter Knox đang tự di chuyển xe lăn về hướng này, Clare liền bước lên nhận việc ấy, đẩy xe vào nhà ăn.
Nhắc tới Phương Tiếu, Việt Từ không kích động chút nào, bình tĩnh nói: "Anh ta là một diễn viên, diễn viên nam, đóng vai giả nữ."
Đóng vai, giả nữ?
Clare nháy mắt ngây ra, ánh mắt nhìn Việt Từ càng thêm quái dị, giống như đang nói: sống lâu mới thấy thật biết chơi.
Dexter Knox cũng trầm mặc, hoàn toàn không ngờ sẽ là đáp án như thế này, nếu Phương Tiếu là nam, vậy Trác Vi Vi kia không cần phải nói cũng là nam, nếu lúc trước hắn còn có điều hoài nghi về sở thích của con trai nhà mình, thì hiện giờ dưới lực tác động mạnh của "đàn ông giả gái" đã không thể không thừa nhận, Bunny đích xác là một công tử trăng hoa cực biết chơi, nhất thời không khỏi thấy bớt vài phần bài xích Phó Bồi Uyên.
Nhưng tên "Bunny" này, hắn tưởng Felix đặt cho con trai đại khái là mong nó đáng yêu như Thỏ Thỏ, tuyệt không nghĩ đến sau khi con trai lớn lên, "đáng yêu" không thấy bóng dáng, ngược lại kế thừa đầy đủ tập tính loài thỏ... một năm động dục suốt bốn mùa.
Dexter Knox có chút ưu thương, tâm tình cực kỳ không tốt, hắn nhìn thoáng qua thuộc hạ hai bên trái phải nối đuôi rơi vào trầm mặc, lại nhìn nhìn con trai đang tỏ vẻ chả hề gì, càng thở dài u buồn, hỏi: "Con không muốn kế thừa gia nghiệp?"
Việt Từ đáp khẩn thiết: "Tôi chỉ muốn làm diễn viên."
"Có thể." Ngoài ý muốn, Dexter Knox đáp rất sảng khoái.
Clare kinh ngạc: "Giáo phụ?"
Hắn chưa nói xong, Dexter Knox liền đưa tay ra hiệu hắn không cần nhiều lời, mắt lam nhìn sâu vào Việt Từ, nói bình tĩnh: "Cứ buông tay làm chuyện con muốn làm, ta là cha con, ta bảo vệ được con."
Việt Từ nhìn gương mặt nham hiểm hung ác kia của Knox, hiếm thấy cảm nhận được một chút tình phụ tử, đối phương có thể quả quyết ủng hộ anh mà không phải cưỡng ép con kế nghiệp cha, anh không cảm động là không thể nào. Việt Từ nhếch môi, hạ giọng nói cảm ơn đối phương.
"Không có gì phải cảm ơn, ta là cha con, đó là điều hiển nhiên." Dexter Knox không quan tâm tiếng cảm ơn ấy, hắn nói: "Dù con không muốn kế thừa gia tộc Knox, yến tiệc tối nay vẫn phải tham gia, thân phận thiếu gia Knox là con, điều này không cho phép con từ chối."
Việt Từ cười: "Con biết. Tối nay con sẽ đi."
Còn định nói tiếp lại bị chuông điện thoại xen ngang, cúi đầu xem thì thấy một dãy số xa lạ, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn báo với Dexter một câu rồi cầm di động ra ngoài nghe.
Sau khi Việt Từ rời khỏi, Clare không cam lòng mở miệng: "Giáo phụ, thái độ thiếu gia rất kiên quyết, ngài định thả cậu ấy đi làm minh tinh thật sao?"
"Nó còn trẻ, có thể chơi thêm vài năm." Giọng Knox khàn khàn nghe không ra cảm xúc gì: "Ta còn có thể che chở nó, chờ nó chín chắn rồi sẽ biết đúng mực, khắc sẽ về kế thừa gia nghiệp."
Clare nhất thời hiểu rõ ý tứ hắn.
Knox còn nói: "Clare, bệnh tình của Felix đang chuyển biến tốt, hắn sắp tỉnh rồi."
"Thật tốt quá!" Clare nghe thế thì kích động cực kỳ, hắn hít sâu một hơi nói: "Phu nhân ngủ lâu như vậy, rốt cục sắp tỉnh, giáo phụ, chúc mừng ngài."
Hắn nghĩ, hôm nay thái độ giáo phụ có thể bình tĩnh như thế đối với việc của tiểu thiếu gia, chắc chắn phần lớn là nhờ tin tức này.
Knox hơi gật đầu, nói: "Đợi Felix tỉnh lại, trang viên Knox sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng, chúc mừng cả nhà ba người chúng ta rốt cục đoàn viên."
Tiệc sao...
Clare nghe hắn nói, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trang viên Knox đã hai ba năm không hề tổ chức tiệc, phải nói là bắt đầu từ ngày phu nhân ngủ say, tòa thành này cũng tiến vào trạng thái tĩnh mịch theo chủ nhân của nó, như cái xác không hồn.
Tiểu thiếu gia trở về khiến giáo phụ thấy được tia hy vọng, nhưng cũng chỉ là phấn khởi một chút, muốn giáo phụ chân chính sống dậy, vẫn phải xem phu nhân có tỉnh lại hay không.
....
Bên kia, Việt Từ bấm nghe điện thoại, đầu kia truyền đến tiếng nói lãnh đạm lại quen thuộc: "Việt Từ, cậu đến rồi nhỉ?"
Việt Từ nghe liền nhận ra, không ngờ là Tư Minh Tu.
"Tôi đến nước Y rồi." Việt Từ nói xong cúi đầu nhìn biểu hiện trên màn hình, kinh ngạc hỏi: "Anh cũng đến nước Y?"
Tư Minh Tu: "Vừa xuống máy bay, đang ra ngoài, có chút việc riêng cần đến đây một chuyến, trước đó không nói cho cậu biết, có phải rất bất ngờ không?"
"Hơi hơi." Việt Từ sờ sờ cái mũi, số máy lạ khiến anh có nhiều suy đoán, duy nhất không đoán được là Tư Minh Tu, cũng có thể gọi là một niềm vui bất ngờ, anh khẽ cười, hỏi lại: "Anh đã gọi điện đến chắc hẳn là có chính sự phải không, nói đi, chuyện gì?"
Nghe thế, đầu kia truyền tới tiếng cười nhẹ, người đàn ông nói: 'Cậu đúng là đủ hiểu tôi. Lần này tôi tới là để tham dự yến tiệc của bạn cũ mẹ tôi, trong yến tiệc hẳn sẽ có đạo diễn Holos, cậu đi không?"
Holos, đạo diễn nổi tiếng Hollywood, tiếng tăm vang vọng quốc tế, anh ta có một bộ phim điện ảnh được đề cử giải Oscar cho hạng mục bộ phim xuất sắc nhất, cách cúp vàng một bước xa, tuy thua nhưng vẫn vẻ vang.
Điều có thể kể đến cùng với vinh quang của anh ta , là bối cảnh thâm hậu, tính cách quái dị lại cao ngạo, gần như không cho ai mặt mũi, không biết bao nhiêu diễn viên định đi cửa sau bám lên vị này cũng phải trắng tay ra về.
Việt Từ nhướn mày: "Anh muốn dẫn tôi theo, có tự tin vậy à?"
"Người mà cậu đã cố tình muốn kết giao, cũng có không thành công ư?" Tư Minh Tu không hề cảm thấy quyết định này có gì không ổn, anh ta thản nhiên chỉ ra điểm đó, nói thêm: "Huống hồ thất bại cũng chẳng sao cả, chính là việc nhân tiện thì làm, không phải sao?"
Việt Từ hơi híp mắt, nhiều suy nghĩ lóe qua trong đầu, tính cách Holos quái đản khó có thể hiểu thấu, nhưng đồng thời tài năng của anh ta cũng là thứ không thể nghi ngờ, đạo diễn phim nghệ thuật nổi tiếng quốc tế, anh ta rất am hiểu việc đào sâu nhân tính, tác phẩm làm ra thường khiến người ta hồi vị vô cùng, bộ phim Thủy Quái trước đó tuy không giúp anh ta giật được giải Oscar, nhưng danh tiếng lại vượt qua tác phẩm thắng cuộc, đủ chứng tỏ bộ điện ảnh kia tuyệt diệu đến mức nào.
Mọi người thường hay nói, phim nghệ thuật khác phim thương mại, cái đầu tiên có tiêu chuẩn quá cao siêu ít người hiểu, cần thẩm mỹ cao mới thưởng thức được, nên phòng vé thường hay ảm đạm; mà cái thứ hai lại đón ý nói hùa theo sở thích công chúng, tác phẩm rất được hoan nghênh, tuy không có nội hàm nhưng doanh thu phòng vé lại cực cao.
Tuy nhiên vẫn còn một cách nói khác, phim nghệ thuật thành công nhất chính là điện ảnh thương mại, những lời này đặt ở trên tác phẩm của Holos là vô cùng thỏa đáng.
Tác phẩm do anh ta đạo diễn, có thể nói là phim nghệ thuật, cũng có thể nói là phim thương mại, không chỉ doanh thu phòng vé cao, mà tác phẩm cũng đồng thời là kinh điển và làm người phải suy nghĩ sâu xa, làm người ta xem xong rồi vẫn còn vô cùng nhớ vị.
Một đạo diễn tài giỏi đáng kinh ngạc như vậy, từ kiếp trước Việt Từ đã rất chú ý, trước khi phát bệnh cũng từng chờ mong có thể hợp tác với đối phương.
"Việt Từ?"
Việt Từ hồi ức đến thất thần, Tư Minh Tu không nhận được lời đáp thì không hiểu ra sao: "Cậu trầm mặc cái gì, đừng nói với tôi là cậu không có ý định tiến quân quốc tế nhé?"
Việt Từ phục hồi tinh thần, cười khẽ: "Tư Minh Tu, không phải anh mới nhất thời nghĩ ra, mà từ sớm đã nghĩ đến chuyện này phải không?"
"Đúng, cậu nói không sai." Tư Minh Tu thừa nhận dứt khoát: "Tôi chưa bao giờ cam tâm để sự nghiệp của mình chỉ dừng ở trong nước, nhưng nghệ sĩ dưới tay tôi người trước người sau đều chưa đủ tư chất, cùng lắm chỉ thành siêu sao trong nước là hết, tôi từng thử làm bọn họ hướng ra Hollywood, nhưng hiệu quả giống nhau, đều không đạp được ra bất cứ bọt nước nào.
Cho nên, sau khi nhìn thấy tiềm lực của cậu, tôi cảm thấy bản thân có hy vọng. Tuổi cậu trẻ, khuôn mặt trời cho, sinh ra vốn nên đi con đường này, diễn xuất tinh thâm có linh hồn, có không gian vô hạn để phát huy. Tuy lúc cậu tác oai tác quái khiến tôi rất đau đầu, nhưng khuyết điểm không lấp được ưu điểm, mấy thứ ấy tôi có thể nhịn, bởi tôi muốn xem cậu có thể đi được đến đâu."
Việt Từ không nói chuyện, Tư Minh Tư nói tiếp: "Kỳ thật bản thân cậu cũng có suy nghĩ này không phải sao? Cậu sẽ cam chịu cho giới hạn của mình chỉ ở địa bàn trong nước thôi à, không đâu, tôi nhìn ra được dã tâm cậu rất lớn."
Dần dần, tiếng anh ta ngày càng thấp, còn mang theo ý tứ muốn giật dây: "Huống hồ, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Phó Tam gia đối với cậu ngày càng mạnh, hắn đang ép sát từng bước, cứ tiếp tục như thế sớm hay muộn cậu cũng sẽ bị hắn nuốt hết vào bụng, lật xe là chuyện sớm muộn, tôi không tin cậu sẽ cam tâm chịu bị hắn quản chế, ra nước ngoài tiến đến Hollywood là lựa chọn tốt nhất, vô luận là nhìn từ phương diện sự nghiệp hay đời sống, đúng không?"
Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo
*Chú thích:
Vòng bạn bè: một tính năng của Wechat TQ, tính năng này cho phép mọi người chia sẻ bài viết qua vòng kết nối bạn bè, chỉ bạn bè có thể like và bình luận bài viết, người ngoài thì chỉ có thể thấy bình luận hoặc lượt thích của người cũng là bạn họ. Hiểu đơn giản thì Wechat là app nghe gọi nhắn tin nhưng vòng bạn bè sẽ giúp người dùng wechat đăng tải và chia sẻ bài viết gần giống như mạng xã hội weibo hay facebook.