– A a a a! Tại sao huynh nỡ cắt tiền công của ta? Ta không phục! Ta phản đối!!!-Lưu Dự, bang chủ cái bang đương nhiệm, vừa nhận phong bì do Lý Giang Thành đưa đã gào thét thảm thiết như thế.
Giang Thành dằn mạnh chung trà xuống bàn, bắn ánh mắt sát địch không dao về phía hắn, đáp:
– Ngươi là thiếu trang chủ tiền trang lớn nhất vương quốc, tiền của đầy nhà thì so đo làm chi ba cái lẻ tẻ! Ta nói ngươi nha, ngươi đọc sách cho lắm vào mà viết bức thư nào cũng khiến ta buồn nôn, vừa dài vừa dai vừa dở! Hừm, ta còn chưa cắt hết thù lao là nhân từ với ngươi lắm rồi!
– Này, này- Lưu Dự bày ra bộ mặt ủy khuất tràn trề, hắn vẽ vẽ vòng tròn trên bàn lẩm bẩm- Ta tự thấy mình làm việc rất có trách nhiệm nha. Nếu chỉ viết vài ba chữ mà nhận bạc của huynh thì thật thất đức nên ta phải trau chuốt câu chữ cho xứng tầm. Huynh không khen thì chớ, nỡ nào lại còn trách ta…
– Ta van ngươi!- Lý Giang Thành cúi đầu chắp tay vái hắn- Ngươi cứ thất đức đi cho ta nhờ! Ta đang gấp gáp không kịp thở mà sao cứ dây dưa với mấy người giống như ngươi hoài thế nhỉ?!
Nói xong, anh thở dài một cái thườn thượt như ông cụ non. Lưu Dự tròn mắt ngạc nhiên. Hắn vừa lau mồ hôi vừa run rẩy hỏi:
– Cái mặt này của huynh… không phải bệ hạ lại ra chiếu chỉ kinh khủng gì nữa chứ? Ặc, không phải ép huynh nạp thiếp chứ?
Lý Giang Thành nhớ tới mà đau lòng, lại thở dài tập hai. Anh tiếp tục vái hắn, giọng tràn ngập ai oán:
– Ngươi làm ơn đừng xát muối vào vết thương lòng của ta nữa. Ta đau lòng là vì bị mất sáu ngàn hai trăm năm mươi bảy lượng oan ức đây!
– Tên… tên to gan nào dám cướp của huynh thế? Hắn đúng là vô lương tâm, không biết sống chết là gì!
– Haiz, thời buổi khó khăn muốn làm chút việc nghĩa hiệp cũng bị cạnh tranh. Đúng là trời muốn diệt ta mà!!!
Nghe anh lắc đầu cảm khái, Lưu Dự lại một phen toát mồ hôi hột. Hắn lập tức truy vấn, quyết chí tìm hiểu xem tên to gan lớn mật khiến Thành vương sầu não là ai. Này không hỏi thì thôi, hỏi rồi lại một phen… chết cười!
Chuyện trước không nhắc, khúc hay nằm ở phần sau. Chính là lúc Lý Giang Thành đinh ninh anh cầm chắc trong tay một vạn lượng thì tên Liễu Chính Khôi giả nhảy xổ vào muốn cướp người của anh.
– Ngươi có nhầm không?- Anh lườm hắn- Tên này rõ ràng là con mồi của ta!
– Ta mặc kệ!- Liễu Chính Khôi giả lè lưỡi, ngang ngược đáp- Hắn chưa nằm trong tay ngươi thì là của chung! Ta cũng có quyền bắt hắn!
– Ngươi…- Anh tức sôi gan- Hắn là do ta vất vả tìm ra, có lý nào lại nhường cho một kẻ trên trời rớt xuống như ngươi!
– Không nói nhiều làm gì! Kẻ nào ra tay trước thì thắng!
Sau câu tuyên bố mang tính bá đạo đó, bạch y thiếu niên vung quạt tung cước về phía đại ma đầu. Dĩ nhiên, Lý Giang Thành đâu dễ chịu thua, anh lập tức xuất đao cản quạt của hắn. Hai người lại bắt đầu một màn đấu nảy lửa.
Ôi thôi, Vạn Hoa lâu khó tránh số kiếp đại tu bổ triệt để! Bao nhiêu chén bát, bàn ghế đều nằm ngổn ngang, tan nát, rải rác khắp nơi còn thảm hơn là bị bão cấp mười hai quét qua. Đám kỹ nữ thì một phen phấn khích, xuýt xoa, nuốt nước bọt nhìn hai mỹ nam giao đấu như mãnh long tranh châu, gào thét ủng hộ hai chàng đến khan cả cổ.
Thừa dịp không ai chú ý, Liễu Chính Khôi thật phi thân chuồn đi. Hắn mà nấn ná ở lại thì sẽ còn thảm hơn bàn ghế nhiều nha! Đáng tiếc, hắn lầm to! Mắt thấy con mồi sắp chạy, Lý Giang Thành lập tức xuất một đao mang theo kình lực đuổi theo. Đao khí kinh người, sắc bén vô song xé gió lao đi phá nát cánh cửa gỗ nặng nề đồng thời cắt ngang khuỷu gối của gã. Liễu Chính Khôi hét thảm, ngã vật xuống lăn lộn đau đớn.
Nhìn biểu hiện của hắn, Lý Giang Thành nhói tim. Anh rõ ràng chỉ muốn ngăn hắn đứng lại… Anh lập tức phóng tới xem tình hình của gã, bạch y thiếu niên cũng vọt theo. Hắn nhanh chóng rút một thanh trủy thủ ra phóng vèo về phía Liễu Chính Khôi vừa hét lên:
– Hắn là của ta! Chỉ có ta mới được giết hắn!
Đôi mắt anh vằn tơ máu, vội vung đao đánh văng trủy thủ của hắn sang một bên. Anh nhanh chóng xé vạt áo cột chặt vết thương cho tên đại ma đầu vừa cất giọng hối lỗi:
– Ta không cố ý! Xin lỗi ngươi…
Bạch y thiếu niên nghiến răng. Hắn nhào tới túm lấy cổ áo anh, gào to:
– Ngươi điên à? Tránh ra cho ta giết hắn!
– Ta không cho phép!- Anh gầm lên- Muốn giết hắn thì ngươi hãy bước qua xác ta!!!
Trước khí thế bức người của anh, Liễu Chính Khôi giả buông tay ra và lùi lại. Hắn tròn mắt nhìn anh, thật không thể tin một thợ săn tội phạm lại đang cứu một tên tội phạm, mà tên tội phạm này một khi rơi tay quan phủ chắc chắn sẽ chết nữa chứ! Hắn nhìn những giọt mồ hôi túa ra ướt đẫm trán anh, bàn tay anh không ngừng lau máu và điều chỉnh lại miếng vải băng vết thương, đôi môi anh mím lại đến xanh mét. Không hiểu sao nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, hắn lại thấy… tim mình đập loạn.
– Ngươi… tại sao muốn cứu hắn?- Liễu Chính Khôi giả nhìn chăm chăm vào đôi mắt anh, anh vẫn chưa chịu dời ánh mắt khỏi tên đại ma đầu, thật đáng ghét.
Anh ngẩng mặt lên nhìn hắn và uể oải rút đao trở về. Anh xốc tên đại ma đầu đứng lên và lạnh lùng nói với hắn:
– Tên này mất máu quá nhiều rồi, cần phải được y sư cứu chữa gấp! Ngươi mau tránh ra!
– Ngươi…- Bạch y thiếu niên tái mặt, hắn xòe quạt chắn trước mặt anh, gằn giọng- Ta không tránh! Ngươi định một mình ôm hết tiền thưởng à? Ta đâu phải kẻ ngốc!
– Tránh ra!- Anh hét lên- Mạng người rất quan trọng!
– Ngươi điên rồi!- Bạch y thiếu niên càng nói càng bực tức- Hắn là tội phạm giết người, quan phủ treo giải cao gấp 80 mươi lần nếu ngươi giết được hắn. Điều này có ý gì người không hiểu sao? Quan phủ cho phép chúng ta giết hắn! Hắn chết còn đáng giá hơn sống đó!
– Ta không quan tâm!- Đôi mắt lạnh của anh như tóe lửa- Chừng nào luật pháp chưa định tội hắn thì hắn vẫn là một công dân. Ta không phải là đao phủ!!!
Đối diện với ánh mắt cương quyết của Lý Giang Thành, bạch y thiếu niên chợt thấy lạnh run. Những lý lẽ này hết sức kì quặc, một thợ săn tội phạm làm việc gần như bán mạng mà nói những lời này, chẳng phải rất nực cười sao? Nhưng… không hiểu sao hắn lại tin rằng những gì anh nói là sự thật.
– Thôi được rồi!- Anh không muốn dây dưa lâu nữa, bèn đưa ra thõa hiệp cuối cùng- Ta sẽ chia một nửa tiền thưởng cho ngươi, được chứ?
– Cái gì?- Hắn nghi hoặc nhìn anh- Ngươi nói thật?
– Phải! Trời sắp sáng rồi, ta không nhiều có thời gian đôi co với ngươi nữa. Vả lại, ta cần phải mang Liễu Chính Khôi đến y quán gấp!
Đây là sự thật nha. Anh còn phải vào triều dự buổi chầu sáng. Tên Thừa Triết đáng chết đã có lệnh kẻ nào vắng họp không xin phép trước ba ngày sẽ bị trừ lương. Anh không muốn chút tiền còm đó cũng bị chặt chém đâu!
– Không được!- Bạch y thiếu niên lắc đầu, vất vả lắm hắn mới tìm thấy con mồi béo bở, tội gì hắn phải bỏ qua. Hắn bĩu môi nói- Năm ngàn lượng so với tám trăm ngàn lượng chẳng khác nào hạt mè so với trứng gà. Ta không đồng ý!
– Ngươi…- Anh nghiến răng- Trừ phi ta chết nếu không ngươi đừng hòng đụng tới hắn!
– Cũng không được!- Hắn lại lắc đầu- Ta thích ngươi. Ta sẽ không giết ngươi!
Lý Giang Thành siết chặt nắm tay, cố dằn lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng. Nếu hắn không giết anh thì chắc anh sẽ giết hắn! Anh nhắm mắt hít thở sâu rồi mở đôi mắt lạnh nhìn hắn, vất vả nói ra từng chữ:
– Ngươi- muốn- thế- nào?
– Ê hê,- Hắn xòe quạt che nửa mặt, để lộ đôi mắt nheo lại rất chi là gian tà, đáp- ngoài năm ngàn lượng ra, ngươi phải đưa ta đi dạo kinh thành ba ngày xem như bù lỗ!!!
– Hừ!- Anh nhếch môi, cười khinh bỉ- Được thôi!
– Hả?- Hắn chớp chớp mắt, ngoáy ngoáy tai, không phải hắn nghe lầm chứ- Sao… ngươi lại đồng ý?
– Tại sao ta lại không thể đồng ý?- Anh vặn lại, nụ cười trên khóe môi càng nồng đậm- Thế đã được rồi chứ? Làm phiền ngươi tránh đường cho ta!
Đoạn, anh xốc Liễu Chính Khôi lên vai và quay lưng rời đi. Bạch y thiếu niên phồng má nhìn lưng anh trông chẳng khác gì một đứa trẻ bị mất trò chơi thú vị vậy. Ba giây sau, hắn sực tỉnh ra. Vội vàng chạy theo anh, hắn túm lấy tay áo anh, kêu lên:
– Khoan đã, ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi à? Ngươi đi rồi ta biết tìm ngươi ở đâu?
Anh bắn cho hắn ánh mắt sắc lạnh rồi giúi Dạ Thần Đao vào tay hắn, lạnh lùng nói:
– Giờ Thìn ngày mai đến quán mì của lão Hoa ở thành Đông gặp ta, nhớ mang đao trả lại cho ta đấy!
Cầm thanh đao nặng trĩu vào tay, hắn lại một lần nữa mở to mắt ngạc nhiên. Hắn run run hỏi:
– Ngươi… ngươi đành lòng giao đao cho ta sao?
– Lòng tin của ta chỉ có một lần, ngươi đừng làm ta thất vọng!
Nói xong, anh kéo Liễu Chính Khôi hiên ngang rời khỏi Vạn Hoa lâu.
Lưu Dự nghe anh kể mà lạnh cả sống lưng. Thành vương này cũng gan quá đi! Ngài dám đem bảo vật liên thành làm tín vật thế chấp năm ngàn lượng, ngài không sợ Liễu Chính Khôi giả ôm đao chuồn mất sao? Vừa lau lau mồ hôi trán, hắn lại hỏi:
– Nhưng… như thế huynh cũng mất có năm ngàn lượng…
Chẳng lẽ Thành vương ngài còn gặp chuyện xui xẻo đáng sợ gì nữa ư?
– Cái đó…- Mặt Lý Giang Thành xám xịt, âm u như đêm ba mươi, gân xanh nổi đầy trán- ta mới đi chưa được ba bước thì Mễ ma ma và đám kỹ nữ đồng loạt níu áo đòi ta phải đền bù hư tổn bàn ghế, chén bát… Hừ hừ, đúng là giết người không dao mà! Bọn họ đòi đến ba ngàn lượng, còn nói nếu ta chịu ở lại làm khách thì sẽ miễn phí nữa chứ! Hừ, miễn phí kiểu ấy ta ứ thèm! Thế là sau một hồi vất vả trả giá mới giảm còn một ngàn hai trăm năm mươi bảy lượng! Thật đúng số con rệp!
Lần này, Lưu Dự không biết nói gì ngoài ôm bụng cười nghiêng ngã. Hắn vỗ vỗ vai anh, vừa quẹt nước mắt vừa nói:
– Ha ha ha! Thật tội nghiệp! Thật ta chưa thấy ai vào hoa lâu không “làm ăn” gì mà còn tốn tiền lớn như huynh! Huynh đúng thật sinh vật quý hiếm, cổ kim khó gặp! Ha ha ha!!!
Lý Giang Thành không đáp. Anh từ tốn cầm chung trà lên và… bóp nát. Anh vừa thả từng đám, từng đám bột trắng trước mặt hắn vừa cươi tươi như hoa, nói:
– Có muốn ta coi ngươi giống cái chung này không?
– Ực…- Lưu Dự vội vàng rụt tay về. Hắn nhéo lên đùi mình một cái rõ đau rồi bày ra bộ mặt đau khổ, ủy ủy khuất khuất nói- Huynh nhìn lầm rồi. Ta đang đau lòng thay cho huynh này. Oa, thật đáng thương!!!
– Ngươi…
Nhiệt độ xung quanh Lý Giang Thành bỗng chốc tuột dốc không phanh. Nhưng anh chưa kịp hành động gì thì Lưu Dự đã run bắn lên. Hắn chỉ chỉ về phía sau lưng anh, lắp bắp:
– Lý… Lý huynh! Dạ… Dạ Thần Đao đến tìm huynh kìa!
Mang theo chút hoài nghi, anh vội quay đầu lại. Bạch y thiếu niên đang đi về phía anh, trên lưng hắn là thanh bảo đao của anh. Hắn nhìn anh cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền trên má hõm sâu, thập phần đáng yêu.
Sặc, đáng yêu? Lý Giang Thành thầm rủa mình suy nghĩ bậy bạ. Tất cả cũng tại lũ yêu quái ở doanh trại, sống gần họ riết nên suy nghĩ anh mới lệch lạc như thế!
Nhưng mà… anh phải công nhận hắn rất đẹp. Nếu hắn không mở miệng, nào ai biết hắn là người ngang tàng, thô lỗ, háo sắc đâu. Làn da hắn trắng mịn, mắt phượng mày liễu, sống mũi thanh tú, môi đào chúm chím như cưởi như không, thân vận bạch y, tay phe phẩy ngọc phiến chẳng khác chi thiên tiên giáng thế. Lấy Hàn Thừa Triết làm ví dụ, nếu anh không biết trên đời có đàn ông đẹp như tranh giống hắn thì anh đã cho tên Liễu Chính Khôi giả này nữ cải nam trang rồi. Này, nhắc tới mới thấy, hắn và Hàn Thừa Triết đúng là đồng loại, từ dáng vẻ đến miệng lưỡi đều thuộc hàng yêu nghiệt.
Trong lòng anh đột nhiên nảy ra một câu hỏi đáng sợ: Liễu Chính Khôi giả này không phải con rơi của tiên đế chứ???
Bên kia, Lưu Dự ngây ngốc nhìn người mới tới. Tại sao một thiếu niên tầm cỡ như thế xuất hiện mà hắn lại không biết nhỉ? Mỹ mạo này, trình độ võ công đó, thiếu niên này phải sớm nổi danh lâu rồi mới đúng. Thế này chỉ có một giải thích duy nhất chính là hắn vốn không phải người giang hồ, hắn là… danh môn thế gia!?
Bạch y thiếu niên ngồi phịch xuống ghế, cười tít mắt nói:
– Cũng may ngươi nổi bật nên đứng từ xa là ta đã thấy. Ta quả thật không biết tiệm mì lão Hoa ở chỗ nào!
Giọng hắn thanh thoát, liến thoắng như chim hoàng oanh lại một lần nữa khiến Lưu Dự ngẩn ngơ. Hắn vội rót một chung trà đẩy về phía bạch y thiếu niên và gật đầu chào:
-Ngươi cũng mệt rồi! Uống trà đi!
– Ngươi là…- Liễu Chính Khôi giả giật bắn mình, lúc này hắn mới để ý thấy sự xuất hiện của người thứ ba này. Hắn quay phắt sang nhìn Lý Giang Thành, cất giọng dỗi hờn- Ta tưởng hôm nay chỉ có ngươi hẹn ta? Thế này… ngươi muốn hủy giao ước à?
Lưu Dự tiếp tục trưng ra bộ mặt ủy khuất. Dù gì ta cũng là mỹ nam nổi danh giang hồ nha, tại sao khi ở gần Thành vương ta luôn mờ nhạt thế này???
Khóe môi Lý Giang Thành cong lên, chậm rãi nở ra một nụ cười đầy mị hoặc. Gương mặt bạch y thiếu niên tức thì ửng đỏ, hắn cắn cắn môi cúi cúi đầu ngượng ngùng. Anh không chút để ý biểu hiện của hắn mà chỉ vào bang chủ cái bang, nói:
– Hắn là bằng hữu của ta. Bọn ta tình cờ gặp nhau thôi. Hắn vừa nói là hắn có chuyện sắp phải đi rồi, đúng không Lưu huynh?
Lưu Dự khóc không ra nước mắt. Thành vương ngài đúng là có lê quên lựu có trăng quên đèn nha! Hôm nay còn không phải cuộc hẹn định kỳ của chúng ta sao?
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, dù rất không cam lòng hắn vẫn đứng dậy, cười tươi và gật gật đầu:
– Không… không sai! Hai người cứ tự nhiên. Tại hạ mạn phép đi trước!
Lý Giang Thành lại nhếch môi cười lần nữa. Anh đứng dậy rút vội mấy tờ cáo thị truy nã tội phạm để trong ống tre trên bàn giúi vào tay Lưu Dự, lén nháy mắt với hắn và nói:
– Ngươi để quên đồ này!
Khóe môi Lưu Dự giật giật, trán nhăn lại một đoàn. Còn không phải do ngài quên đưa ta sao? Ngài nháy mắt với ta là ý gì? Hôm nay ta mới biết Thành vương ngài thật lắm trò, không đơn giản như lời đồn nha! Á, khoan đã… Một tia sáng lóe lên trong đầu hắn. Hắn lập tức rời đi.
Đến một góc khuất, Lưu Dự mở mấy tờ giấy ra xem. Quả nhiên, lẫn trong mấy tờ cáo thị có một phong thư. Nội dung của nó như sau:
“Ngươi nhìn rõ rồi chứ? Lập tức điều tra hắn là ai cho ta!!!”