Hương Dạ Thảo

Chương 24: Thiên ý không qua khỏi lòng người




Nắng mai nhẹ dịu, trời xanh không gợn mây, gió mát hiền hòa, nước yên không gợn sóng. Một bến thuyền trãi qua mấy trăm mùa nắng dãi mưa dầu tuyết sa sương phủ, chứng kiến bao cuộc ly ly hợp hợp của thế nhân, giờ phút này vắng vẻ thưa người, bỗng trở nên trầm mặc mang một chút tịch liêu u buồn.

Mạc Yên Đình hết đi ngược lại đi xuôi, hết nhìn dọc lại nhìn nghiêng, cố căng mắt kiếm tìm bóng hình thân thuộc. Anh đã hẹn sẽ cùng nàng ra đi trên chuyến thuyền đầu tiên, thế nhưng đã hai lượt thuyền rời bến mà bóng anh vẫn bặt tăm. Anh xưa nay chưa từng lỗi hẹn cùng nàng, lẽ nào giữa đường gặp phải sự cố?

– Tiểu thư… nàng có lên thuyền không?

Tiếng thúc giục có phần sốt ruột của thuyền phu khiến nàng giật mình. Một lần nữa ngoáy đầu nhìn những bóng dáng xa lạ đang hối hả chạy lên thuyền từ phía sau mình, Mạc Yên Đinh tiếc nuối lắc đầu:

– Ca ca của ta chưa tới, chúng ta đành đi chuyến sau vậy.

– Thuyền lớn được triều đình bảo hộ mỗi ngày chỉ có ba chuyến này, nếu nàng không đi sẽ chỉ còn thuyền nhỏ của tư nhân. Muốn đi xa, e là…

– Không sao!- Nàng ngắt lời ông ta- Chỉ cần ta đi cùng ca ca, nơi nào cũng tốt…

– Được rồi! Được rồi! Thuyền phu, ngươi còn đợi gì? Mau đi! Mau đi!

Tiếng thúc giục quen thuộc từ sau lưng vọng tới khiến nàng giật bắn mình, lập tức quay lại phía sau. Nam tử anh tuấn nọ còn đang phất phất tay với thuyền phu, tiếp nhận ánh mắt trách cứ của nàng hắn liền cười hòa ái, gật đầu chào.

Mạc Yên Đình nhíu mi, lạnh nhạt hỏi:

– Lưu bang chủ, ngươi tới nơi này làm gì?

Lưu Dự khẽ cười. Nàng hỏi hắn tới làm gì? Hai người kể ra cũng có giao tình, tuy không keo sơn khắng khít nhưng đâu đến nỗi nhạt phai như hoa tàn. Nàng muốn đi vì sao không nói hắn biết? Nếu không phải Trần Ngôn Thanh cho hay, có lẽ đợi đến lúc nàng và Lý Giang Thành phiêu dạt chân trời góc biển, vượt xa tầm với của hắn thì hắn mới biết.

– Tiểu thư, nàng và vương gia đều là bằng hữu của ta, lẽ nào không cho ta đến tiễn đưa?

Hỏi lại nàng một câu bâng quơ chiếu lệ rồi không đợi nàng hồi đáp, Lưu Dự đưa mắt ngó nghiêng xung quanh lại nói tiếp:

– Thành vương vẫn còn chưa tới sao?

– Ngại quá, đã khiến ngươi quan tâm…- Mạc Yên Đình nhếch môi cười mỉa mai- Huynh ấy đang trên đường tới đây.

– Thật sao?- Nhướng mày hỏi lại- Tiểu thư tin chắc à?

– Ngươi là có ý gì?- Nàng lùi lại, nghi hoặc- Lẽ nào… ngươi bắt tay cùng đám người hoàng hậu cản không cho huynh ấy đi?

Phải nha, đây không phải không có khả năng. Anh trai nàng vừa là huynh trưởng đáng tôn kính của Kỳ Nam Thất Kiệt, vừa là tâm phúc của hoàng đế, cũng là nghĩa huynh của hoàng hậu, bọn họ dễ dàng để anh rời đi mới lạ nha. Xem, bộ dáng lấm la lấm lét của Lưu Dự kia càng nhìn càng thấy khả nghi. Khẳng định hắn theo phân phó của đám người đó tới đây chia rẽ anh em nàng, hắn vốn là tay sai của hoàng đế, đã một lần lừa nàng ngại gì không có lần thứ hai?!

– Ta có bản lĩnh ấy sao?- Lưu Dự khẽ cười, chân hắn lại bước về phía nàng- Tiểu thư không cần lo, ta chỉ có ý tốt báo cho nàng biết một tiếng. Người mà nàng trông chờ hiện đang cùng người con gái khác du sơn ngoạn thủy, vui vẻ bên nhau. E là, y đã sớm quên tiểu thư rồi!

– Ngươi nói bậy!- Mạc Yên Đình lùi lại lùi, vẫn cố gắng giữ chút bình tĩnh, nhếch môi cười nhạt- Từ đầu tới cuối đều là ngươi nói, ngươi định gạt ai?

– Ha, tiểu thư quên rằng dưới gầm trời này không chuyện gì giấu được ta sao? Thuộc hạ của ta chính là thấy rõ Thành Vương cùng công chúa Lưu Ly quốc tình chàng ý thiếp, tay trong tay hết dạo Bích Thủy hồ lại du ngoạn Thục Sơn, hết tặng hoa lại truy bắt sâm cầm, hết đánh xe lại cõng trên lưng…

– Đủ! Đủ rồi!- Mạc Yên Đình đưa tay bịt chặt hai tai vừa lắc đầu nguầy nguậy- Ngươi gạt ta! Ta không nghe! Không muốn nghe!

– Tiểu thư!- Lưu Dự bước nhanh tới gỡ tay nàng ra, khẩn thiết nói- Đó là sự thật! Ta gạt người thiên hạ cũng sẽ không gạt nàng. Nàng nhất định phải tin ta! Lý Giang Thành kia không coi trọng nàng. Ta không muốn nàng đau lòng…

– Buông ra!

Mạc Yên Đình giật phăng tay mình ra khỏi tay hắn, tuyệt tình hét lên. Đoạn, nàng rút kiếm nhằm vào hắn đâm tới. Lưu Dự thoáng một giây sững sờ liền nghiêng người tránh thoát, đồng thời chân hắn dịch chuyển lộn một vòng áp sát nàng, chụp lấy cánh tay cầm kiếm của nàng, hắn nhíu mày:

– Tiểu thư… Sao nàng có thể…

– Ngươi đi đi! Nếu không chớ trách ta không nể tình!

– Không!- Tâm Lưu Dự chấn kinh, hắn vẫn cố cười- Tiểu thư là người nhân hậu! Nàng sẽ không nỡ ra tay…

– Ha!- Mày liễu nhướng lên, môi đào hé nở một đóa hàm tiếu, giọng nàng như rót mật- Lưu bang chủ ngươi thật tự tin!

Liền đó, tay còn lại nàng dồn tất cả sức mạnh xuất chưởng vào ngực hắn. Đáng tiếc, một chưởng đó chỉ khiến chân Lưu Dự thoái lui nửa bước, vẫn là lực đạo không đủ sức khiến hắn buông tay. Lưu Dự cả cười, vui vẻ nói:

– Đa tạ tiểu thư nương tay!

– Ngươi…

Mạc Yên Đình giận tái mặt. Nàng đường đường là người hiện đại, bị người cổ đại khinh thường thế này thật hổ thẹn với chị em ngày đêm ao ước được xuyên không. Không được, chỉ sợ anh trai đã bị họ cầm tù, nàng không thể nấn ná mãi được.

Bỗng nhiên, có tiếng sáo trong trẻo từ xa đưa lại ngân nga vang vọng khiến hai người không hẹn cùng nhìn về một phía.

Giữa dòng sông, một con thuyền trang nhã lững lờ trôi tới. Nam tử đứng ở mũi thuyền áo trắng phiêu dật, tay cầm sáo ngọc tao nhã, tay áo phất phơ trong gió che khuất nửa mặt, nắng mai lấp lánh mặt sông khiến toàn thân hắn như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng bạc, tuy nhân dạng nhìn không rõ nhưng phong thái ưu nhã đó, tư thế cao ngạo đó, cảnh nước mây hòa hợp đó, khẳng định hắn chính là một vị mỹ nam tuyệt thế. Khi thuyền còn cách bến một quãng, hắn hạ sáo, nghiêng người thì thầm vào tai thuyền phu rồi phất tay tiêu sái bước xuống khoang thuyền. Ngay lập tức, gã thuyền phu cắm sào rồi hướng về phía nàng, cung kính nói:

– Mạc tiểu thư, công tử nhà ta có lời mời nàng lên thuyền!

Công tử? Đôi mắt Mạc Yên Đình sáng rỡ, bày lắm trò theo kiểu hiệp khách lãng tử thế này khẳng định là anh trai nàng rồi.

– Không đúng! Lý Giang Thành không thể nào có mặt lúc này!- Lưu Dự vừa thấy hô hấp của nàng gấp gáp liền khẩn trương, hắn siết chặt tay nàng, nói nhanh- Chắc chắn có gian trá! Tiểu thư không được đi! Nhất định không thể đi!

– Ta nhắc lại- Mạc Yên Đình không giãy cũng không hét, chỉ siết chặt tay kiếm, nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh giọng- ngươi không buông thì chớ hối hận!

– Ta cũng nói rồi- Lưu Dự tràn đầy tự tin đáp lại- chân trời góc biển ta quyết đi theo nàng!

– Được!- Mạc Yên Đình nhướn mày- Có bản lĩnh cứ thử xem!

Nói xong, nàng liền cúi đầu dùng hết sức bình sinh…cắn vào tay hắn một cú đau thấu trời. Lưu Dự lập tức thét lên đau đớn và vung tay kia lên, nhưng chưa đến một giây, hắn nhanh chóng hạ tay xuống và buông nàng ra. Hắn làm sao có thể công kích nàng, làm sao có thể xuất chưởng vào nàng cơ chứ?! Lợi dụng cơ hội đó Mạc Yên Đình liền xoay người bỏ chạy.

Ngay tức khắc, Lưu Dự xuất trảo chụp lấy bả vai nàng níu lại.

– Không được, tiểu thư…

Xoẹt.

Trong chớp mắt, ngực phải của Lưu Dự hứng trọn luồng lãnh khí tựa hàn băng đâm tới. Ngay khi ý nghĩa kịp bắt nhịp với bản năng, hắn đã xuất chưởng đánh bật Mạc Yên Đình ra. Giật mình và sững sờ, hắn nhìn thanh kiếm đang cắm trên ngực rồi lại nhìn nàng bị đẩy ra xa, cánh tay nàng còn giữ nguyên tư thế cầm kiếm, ánh mắt nàng thất thần không chút khí sắc.

Tim… nhói buốt.

– Tiểu thư/ Yên Nhi!

Lưu Dự phó mặc vết thương lao tới đỡ nàng; cùng lúc đó, một bóng trắng khác cũng lao tới sượt qua mặt hắn, choàng tay qua eo nhẹ nhàng đỡ lấy lưng nàng. Kẻ nọ điểm nhẹ mũi chân lùi lại một quãng, khóe môi khẽ nhếch như đang giễu cợt hắn rồi cúi đầu dịu dàng hỏi nàng:

– Nàng không sao chứ?

– Ta… Ta không…- Mạc Yên Đình khoát tay, nàng hướng về phía Lưu Dự, mặt tái xanh, lắp bắp- Ngươi…vì sao ngươi không tránh? Ta đã cảnh báo trước…

– Đa tạ tiểu thư nương tay. Nàng không cần lo, ta không sao…- Nhận được ánh mắt lo lắng của nàng, Lưu Dự như được tiếp thêm sức mạnh, hắn nhếch khóe môi đáp trả lại nam tử kia- Phản tặc! Ngươi mau buông nàng ra! Chớ nghĩ được bệ hạ tha một lần mà ngông cuồng!

– Ha ha ha!- Người nọ cười run vai, hắn chỉ mũi sáo vào Lưu Dự, đáp- Kẻ nên buông là ngươi! Yên Nhi đã bảo ngươi cút mà còn không cút?

– Hàn Thừa Vận! Ngươi…

– Ta? Ta thì sao?- Hàn Thừa Vận cười lạnh, hắn kéo Mạc Yên Đình sát vào thân hắn hơn nữa, cao ngạo nói- Ta đến đón Yên Nhi của ta, không liên quan ngươi!

- Ai nói ta là của ngươi!- Mạc Yên Đình giãy giụau- Ngươi buông ta ra!

– Yên Nhi…- Hàn Thừa Vận nhẽ nhíu mi lộ vẻ không vui, giọng hờn dỗi- Bây giờ ta sẽ thực hiện lời hứa trả lại cho nàng một đời bình an. Nàng hãy đi cùng ta! Ta sẽ đưa nàng đi khắp đại giang nam bắc, tiếu ngạo giang hồ, vĩnh viễn sẽ không để nàng đau khổ nữa~

– Ai cần ngươi hứa chứ!- Nàng tiếp tục ầm ĩ- Thả ta ra! Thả ta ra! Ta phải đi với Thành ca…

– Được! Được!- Mỗ nam nào đó giả ngu, tươi cười nói- Đừng nháo! Đừng nháo a~ Ta hiểu mà! Ta sẽ đưa nàng đi! Nàng không cần dùng tên ngốc ấy khiêu khích ta~

– Ai thèm khích tướng ngươi!- Mạc Yên Đình đỏ mặt tía tai hét- Ngươi mới là đồ ngốc á!!!

Bên này, Lưu Dự tức muốn nổ đom đóm mắt. Hắn tuốt kiếm lao về phía Hàn Thừa Vận vừa rít lên:

– Khốn kiếp! Phản tặc, ngươi chết đi!

Đối mặt với kẻ địch sát khí tăng ngùn ngụt, Hàn Thừa Vận nhướng mày, khóe môi cong lên. Hắn vẫn giữ phong thái bình tĩnh ung dung, đợi khi đối phương áp sát cách mình trong gang tấc, liền phất nhẹ tay áo. Mùi long diên hương thoang thoảng tức thì dậy lên. Trong chớp mắt, Lưu Dự đứng sững như trời trồng, tay chân cứng đờ như khúc gỗ, mắt trợn trừng như muốn thiêu đốt hắn thành tro.

– Tên ngốc!- Hàn Thừa Vận vừa vỗ vỗ vai Lưu Dự vừa nghiêng người thì thầm vào tai hắn, ý cười dâng đầy trong mắt y- Ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi tên ngốc kia đến cứu đi! Ta cùng Yên Nhi đi trước!

Đoạn, y ôm lấy Mạc Yên Đình cẩn trọng như ôm bảo vật trân quý rồi nhún người, đạp nước phi thân lên thuyền. Sau khi phân phó thuyền phu rời bến, hắn tung rèm đi vào khoang. Và, dịu dàng đặt nàng ngồi dựa vào lòng mình rồi hôn nhẹ lên trán nàng, hắn ôn nhu nói:

– An tâm đi, Yên Nhi. Một khi thuyền rời khỏi kinh thành, ta liền giải Định Thân Tiêu Dao hương cho nàng…

Hắn nhìn ánh mắt long lanh của nàng nhìn mình, thấy rõ trong mắt nàng có bóng hình mình, cảm thấy nhân sinh lúc này thực mỹ mãn. Buông bỏ giang sơn nguyện nắm tay mỹ nhân, trước nay nhiều kẻ nói được nhưng rất ít kẻ làm được, mà nay, hắn thật vinh dự là kẻ nói được mà còn nói rất thống khoái nha!

Đáng tiếc, Hàn Thừa Vận đã không đọc được nội tâm của Mạc Yên Đình lúc này. Nàng đây là đang trừng mắt với hắn, trong lòng đang ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông nhà hắn! 

Hừ, hắn nghĩ hắn có thể toàn quyền định đoạt cho nàng sao? Hắn dám gọi anh trai nàng là đồ ngốc sao? Hừ, người hiện đại ta đây không dễ cho ngươi bắt nạt đâu! Đợi một khi hắn giải độc xong, nàng thề, đời này kiếp này sẽ khiến hắn ăn ngủ không yên, sẽ nháo cho hắn đau đầu nhức óc, hối hận tới chết mới thôi!!!

….

Trong khi Lưu Dự đang huyết quản sôi trào, đứng không yên ở bến thuyền, Lý Giang Thành và Đỗ Quân Như hãy còn bày mâm cỗ bên mỏm đá cao nhất, vai kề vai vừa tận hưởng điểm tâm ngọt ngào vừa ngắm mặt trời lên.

Nắng mai dịu dàng rớt trên vai, nhuộm một sắc vàng mơ lên triền núi, dát vàng lên mặt hồ khiến cho muôn vật trở nên nhu hòa, êm đềm như bị thời gian níu chân ở lại. Giữa non nước trời mây, giữa khoảng không tĩnh lặng ngước lên chạm mây cúi xuống không chạm đất, lòng người đơn côi dễ trở nên mềm yếu, bằng một chút hơi ấm của nhân tình cũng đủ để nhung nhớ ngàn đời.

Đỗ Quân Như khẽ đan năm ngón tay vào bàn tay đang chống trên đá của Lý Giang Thành khiến anh giật mình nghiêng đầu sang nhìn nàng. Đôi mi thanh tú của nàng phủ một làn sương mỏng, đôi mắt trong veo của nàng đang nhìn anh không chớp, má nàng nhuộm một sắc hồng hồng, môi đào mím chặt, dường như nàng đã nhìn anh như thế một lúc khá lâu rồi. Yết hầu anh khẽ động, nói hay không, sớm hay muộn cũng đến thế, vẫn là dứt khoát một lần miễn cho em gái khỏi nổi giận vì anh trễ hẹn đi.

– Không được nói…- Đỗ Quân Như dường như đoán được ý anh, hốt hoảng che miệng anh lại, nhíu mi lặp lại- Xin huynh đừng nói…

Đôi mắt lộ ra ý cười, anh dịu dàng nắm tay nàng kéo xuống:

– Tuy ta là võ phu lỗ mãng như tuyệt không thể thất tín, ta đã hứa với Mạc Yên Đình thì phải giữ lời. Muội hiểu mà? Cuộc hội ngộ nào cũng đến lúc phân ly, chúng ta quay về thôi…

– Ta mặc kệ! Bất kể huynh là Thành vương hay ai khác, huynh vẫn là Hào ca của ta, ta nhất định không cho phép huynh đi!

– Như Như…

Lý Giang Thành bất đắc dĩ thở dài lần thứ n. Anh đẩy nàng ra một cách dứt khoát và nhổm dậy, anh nói:

– Ta có hôn ước cùng Mạc tiểu thư, ta không thể làm lỡ duyên muội. Muội từ bỏ đi!

Ha! Nực cười, hôn ước ấy từng khiến anh sầu não nay lại thành lý do hay để từ chối nàng.

– Tại sao?- Đỗ Quân Như níu tay anh, đôi mắt nàng ươn ướt, giọng nàng nghèn nghẹn- Ta có chỗ nào không tốt? Ta dám chắc tình cảm của ta đối với huynh sâu hơn họ Mạc kia vạn lần, ta cũng từng nói chỉ cần huynh thích ta đều sẽ vì huynh mà thay đổi. Vì sao huynh vẫn không chút động tâm?

– Nhưng ta và Mạc tiểu thư có hôn ước…- Lý Giang Thành cố gắng vớt vát chút lý trí, lúc này thậm chí nhìn vào mặt nàng với anh là một việc quá khó.

Đỗ Quân Như phá lên cười lớn. Nàng rút từ túi vải đeo bên người ra một phong thư rồi chìa trước mặt anh, nàng cao giọng nói:

– Thứ này có đủ không? Là đích thân hoàng đế Kỳ Nam ngự bút phê chuẩn tác hợp ta và huynh thành thân, đồng thời hủy bỏ chiếu chỉ ban hôn giữa huynh cùng Mạc Yên Đình kia!

– Cái.. Cái gì? Muội nói thật?- Lý Giang Thành run run cầm phong thư, miệng không ngừng lẩm bẩm- Không thể nào… Không thể nào…

Thế nhưng, ấn ký đỏ chói cùng nét bút rồng bay phượng múa trong phong thư hoàn toàn không chút sai biệt với những gì đóng mác của hoàng đế đáng chết kia. Vẫn một câu quen thuộc “thời gian hôn lễ không đổi, chỉ đổi đối tượng ban hôn”, ngày trước hắn đổi từ hoàng đế Tử Lâm sang Thành vương, bây giờ hắn đổi từ Mạc Yên Đình sang công chúa Lưu Ly quốc! Hừ, hắn dám cho anh là hàng hóa, muốn bán liền bán muốn đổi liền đổi sao?! Nhân viên công vụ thì sao chứ, dù là lính quèn cũng có sĩ diện của lính quèn nha.

– Không được hủy nó!- Đột nhiên, Đỗ Quân Như nhổm dậy, nhào tới chụp tay anh, gấp gáp như phải bỏng hét lên- Ta vất vả lắm mới có được, không cho phép huynh hủy!

Lý Giang Thành nhíu mi lùi lại, dưới áp lực của ánh mắt ngập tràn ủy khuất của nàng, anh đành phải xòe tay ra. Ách… phong thư đã bị anh vô thức vò trong lòng tay bèo nhèo không ra dạng gì rồi.

– Hào ca…-Đỗ Quân Như mắt ướt long lanh rơm rớm nhìn anh, tiếp tục ủy khuất thổn thức- Huynh… huynh ghét phải cưới ta đến muốn hủy thư sao… Ta… hu hu.. ta đau lòng nha…

– Không! Không phải! Ta không có ý đó!- Lý Giang Thành huơ tay lia lịa vội vã thanh minh- Ta nào có ý chê bai muội! Đó chẳng qua là tai nạn. Muội chớ nghĩ oan cho ta…

Đôi mắt Đỗ Quân Như lóe lên một tia tinh ranh, nàng vẫn không từ bỏ, vừa níu áo vừa dựa vào người anh, cất giọng sến rện:

– Vậy tại sao không chịu cưới ta?

– Ách… Cái đó…

– SHIT! THẬT KHIẾN TA BỰC MÌNH!

Tiếng gầm vang lên cắt ngang đoạn đối thoại nhàm chán của hai nhân vật chính và kịp thời vực cư dân ẩn nấp trong bụi rậm nào đó thoát khỏi cơn buồn ngủ. Cùng lúc ấy, một bóng trắng từ trên tàn cây cao gần đó đạp cành lướt gió nhanh như chớp đáp xuống trước mặt hai người, và lợi dụng lúc cả đám người còn đang ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, hắn đã chụp lấy gáy của Lý Giang Thành…ấn mạnh xuống.

– Ở đó lý do với cả lý trấu, cứ gạo nấu thành cơm có phải nhanh gọn không! Hừ!!!- Hắn khoanh tay nhìn thành quả mình vừa tạo ra, hừ mũi nói.

Chỉ thấy, hai nhân vật chính bốn mắt cách trong gang tấc, nghìn sợi tơ huyền đan xen vào nhau, hai cánh mũi phớt chạm gò má nhau và… đôi môi hai người không hẹn cùng gắn kết, một chút kẽ hở phân cách cũng không có.

Này…

Đám Kỳ Nam Thất Kiệt đang nấp trong bụi đồng loạt trố mắt. Lý Giang Thành trợn mắt. Mắt Đỗ Quân Như còn to tròn hơn. Cả đám người không hẹn cùng hít thở mạnh. Ba giây sau, vẫn là Ngô Thiếu Kỳ không chịu nổi kích động nhảy ra khỏi bụi rậm, lao như bay về phía hai người, hét lên:

– Thành ca! Được lắm! Được lắm! Hôn đi! Hôn đi! Đệ ủng hộ huynh!

– Đúng a! Không có gì đáng ngại cả! Huynh mau ra tay đi!- Phan Nhật Minh cũng nhảy ra gào lên.

– Đúng vậy! Đúng vậy!- Lâm Kiệt nối gót theo sau- Đến nước này rồi, mau cưới nàng đi!

– Cưới nàng đi!- Cả đám cùng đồng thanh hò hét- Cưới nàng đi! Cưới nàng đi!

Trần Ngôn Thanh cười tít mắt, vòng tay ôm quyền hướng kẻ mới tới mà rằng:

– Lão huynh thật cao kiến! Có thế mà chúng ta phải hao tâm lao lực!

– Không có gì!- Kẻ nọ cười khẽ, vòng tay đáp lễ lại- Các hạ khách khí! Khách khí rồi!

Lúc này, Lý Giang Thành còn ngây ngốc đứng sững như trời trồng. Tay chân, cơ mặt hết thảy đều tê liệt. Anh nhất định là mơ. Nhất định là mơ…

Thật lâu sau, khi Đỗ Quân Như cảm thấy điều bất thường liền luyến tiếc rời khỏi vòng tay anh, vỗ vỗ nhẹ hai má anh, cười cười:

– Huynh xem! Huynh cũng đã phi lễ với ta, thế này chẳng khác tình huống với họ Mạc kia. Vậy… có phải hay không cũng nên chịu trách nhiệm?

Ầm.

Ầm.

Ầm.

Mỗ vương gia từ trong cơn mê sực tỉnh tức thì. Đây quả nhiên lặp lại án của ngày trước, đều là anh bị người ta vu tội cưỡng hôn. Hừ, thiên lý ở đâu, chả nhẽ lại để bánh xe lăn mãi vào vết cũ sao! Anh mặt mày tái mét, hỏa nộ phút chốc liền bốc cao ngút trời, chỉ tay vào mặt kẻ kia quát:

– NGƯƠI LÀ AI? VÌ SAO HẠI TA?

Người mới tới thân khoác trường bào màu lam nhạt, mái tóc đen dài phất phơ, địch ngọc giắt nơi thắt lưng lộ phong thái ưu nhã thần thánh, sống mũi cao thẳng, làn da trắng hồng hào, rõ là tiên phong đạo cốt, cứ như cao nhân tu lâu trên núi trong mấy phim cổ trang thường thấy. Hắn liếc mắt phượng về phía Đỗ Quân Như, đôi mày hơi nhướng lên, nhếch môi mỏng tựa tiếu phi tiếu. Đỗ Quân Như bèn gật đầu chào hắn một cách cung kính và bằng thái độ không cam lòng, nàng hướng Lý Giang Thành nói với thần sắc ảm đạm:

– Hào ca, người này chính là tiểu sư phụ của ta…

– CÁI GÌ?- Cả đám người đồng thanh.

– Tại hạ Phương Chính Nhân, kính chào chư vị! – Hắn hài lòng nở nụ cười hoa đào hướng đến đám người Mai Dạ Thảo đang chết đứng, chào thân ái- Thời gian qua phiền các vị nhọc lòng lo cho Như Như rồi! Đứa nhỏ này, chính là đi đến đâu phiền phức đến đấy!

– Sư phụ!- Đỗ Quân Như siết chặt nắm tay, lườm hắn- Người còn dám nói! Trong lúc đồ nhi bôn ba giang hồ cực khổ thì người trốn nơi nào? Người ôm ngân lượng của phụ hoàng ban cho đi những đâu? Chẳng phải sư tổ đã dặn người phải bảo hộ ta sao???

– Ha hả!- Phương Chính Nhân rút lam ngọc phiến ra phe phẩy quạt, vừa vỗ vỗ đầu nàng vừa cười sáng lạn- Nên trách tu vi ngươi quá thấp không nhận ra ta luôn ở cạnh ngươi!

– Ô?- Nghiến răng, tiếp tục lườm hắn- Chứ không phải vừa nghe tin được hạ sơn, sư phụ người mừng muốn chết sao? Cái gì độc chiếm võ lâm, cái gì tìm kiếm ái thê, cái gì kinh doanh buôn bán, người đừng tưởng ta không biết!!! Ta từng trốn đoàn hộ tống để đi tìm người mà có thấy người đâu!

– Đứa nhỏ này, – Phương Chính Nhân gấp quạt lại nhanh như chớp, gõ xuống trán nàng- ngươi dám xem lén kế hoạch của vi sư?!

– Ai nha!- Nàng ôm trán, nhanh chân chạy nấp sau lưng Lý Giang Thành rồi vừa len lén nhìn ra vừa lè lưỡi nói- Thượng bất chính hạ tắc loạn, sư phụ không có tư cách trách ta!

Phương Chính Nhân đưa mắt nhìn quanh, đám khán giả kẻ nào kẻ nấy đều đang mím môi nhịn cười đến run bả vai, hắn liền thẹn quá hóa giận, bất chấp đang ở trước mặt nhiều ngoại nhân, quyết định dạy dỗ đỗ nhi. Ngay tức khắc, một cánh tay đã ngang nhiên xuất chưởng đánh bật tay hắn ra, cùng lúc một thân người chắn trước mặt đồ nhi của hắn.

– Bất kể ngươi dùng thân phận gì, ra tay đánh nữ nhân là không đúng!- Lý Giang Thành thần thái uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh, ngữ khí không khoan nhượng nói- Không dừng tay, chớ trách ta không khách khí!

– Ngươi nha, -Phương Chính Nhân chỉ quạt thẳng vào mặt anh, phá lên cười- ngươi không chịu cưới Như Như nhà ta thì lấy tư cách gì xen vào chuyện của sư đồ ta!

– Ách… Chuyện này….

Lý Giang Thành nghẹn họng không đáp, Phương Chính Nhân cười gian liền tranh thủ xuất chiêu, lam phiến trong tay hắn xoay tròn hướng trực diện về phía Lý Giang Thành như một chiếc lưỡi cưa. Đáng tiếc, quạt còn chưa chạm vào một sợi tóc anh, hắn đã bị một đám người nhảy xổ vào nhất loạt công kích, nào tay đấm chân đá, nào kiếm nào đao, kèm theo những tiếng hét lớn đầy phẫn nộ:

– Dám tấn công huynh ấy trước mặt Ngô Thiếu Kỳ ta!

– Ngươi muốn chết!

– Huynh đệ muội, chúng ta lên!

– Ô ô! Đánh hắn! Đánh hắn!

Ba mươi giây sau, Phương Chính Nhân mồ hôi ướt đẫm trán, trái xoay phải nghiêng, vừa công vừa thủ, miệng không ngừng kêu gào:

– Các ngươi không nghĩa khí! Đồ chơi xấu! Ta phản đối! Phản đối đánh hội đồng! Có giỏi thì đánh tay đôi đi! Ai nha, Như Như a, con mau giúp vi sư a~~~

– Ta không nghe gì hết! Không thấy gì hết!- Nấp sau lưng Lý Giang Thành, Đỗ Quân Như hừ mũi- Dám ra tay với Hào ca, có là sư phụ ta cũng không nể tình!

– Oa, ngươi trọng sắc khinh sư!- Mỗ sư phụ ai oán thở than- Uổng cho vi sư hy sinh tài sắc cống hiến tuổi xuân dạy dỗ ngươi suốt mười năm… Oa, ta đau lòng nha~~~

– Người còn dám nói! Mỗi lần sư tổ đi khỏi là người bắt ta đứng tấn muốn gãy chân á!

Bên này sư đồ hai người kẻ than thở người mắt nhắm tai ngơ, bên kia một đám mỹ nam mỹ nữ hùng hổ ra chiêu không nể tình, Lý Giang Thành vẫn khoanh tay lạnh lùng quan sát.

Phương Chính Nhân quả không hổ danh là cao nhân, hắn cùng đám huynh đệ muội của anh so gần trăm chiêu vẫn không rơi vào thế hạ phong, lại có thể vừa đấu khẩu cùng đồ nhi vừa nghênh địch. Hắn anh khí bức người, sắc diện hồng hào, đẹp tựa thiên tiên, so về tuổi tác cùng anh không mấy cách biệt. Hắn là sư phụ của Quân Như, cũng tức là người truyền võ công cho nàng. Ngày trước anh từng cùng nàng so chiêu, nay nhìn võ công của hắn, đúng thật xuất ra cùng một sư môn, đều là võ công mang vài phần cổ quái nhưng có sự kết hợp của các thế võ hiện đại nhuần nhuyễn đến không kẽ hở. Hắn sẽ không…

– Phương Chính Nhân!- Anh hô to- Ngươi tập võ là Karatedo, Judo, Taekwondo và Vovinam sao?

– Cái gì?- Quả nhiên Phương Chính Nhân trợn mắt, hắn đan hai tay thành dấu nhân rồi gào lên- Tạm đình chiến! Tạm đình chiến!

– London, Paris, Washington, Tokyo, ngươi có biết là gì không?- Lý Giang Thành tiếp tục nói.

– Ngươi…ngươi…ngươi…- Phương Chính Nhân chỉ tay vào anh, run run đáp- Làm sao ngươi biết tên mấy môn võ đó? Làm sao ngươi biết tên các thủ đô đó?

– Bởi vì…- Rốt cuộc cũng sáng tỏ, Lý Giang Thành cười lớn đáp- ta và ngươi đều xuyên không!

Một phút sau, đám người Trần Ngôn Thanh và Đỗ Quân Như cùng tụ lại một góc, mắt tròn mắt dẹt không tin hổi hai kẻ mới vừa gặp nhau không lâu, vừa mới chuẩn bị xáp lá cà đã tay bắt mặt mừng, ôm nhau mừng mừng tủi tủi!

– Huynh đệ, ngươi ở nơi nào, tới năm nào?- Phương Chính Nhân hào hứng hỏi.

– Ta ở thành phố C, tới đây mười năm trước!- Lý Giang Thành vui vẻ đáp- Còn ngươi?

– Ta ở thành phố B, cũng tới đây mười năm a~- Phương Chính Nhân vỗ vỗ vai đồng chí, sầu não thở dài- Đồng phận cảnh sát mà ngươi tốt số hơn ta, rơi đúng vào xác vương gia. Nhìn ta này, ta phải ở trên núi làm đạo sĩ mười năm, suốt ngày bị lão sư phụ quản thúc y chang quản giáo trại giam á!

– Haizzz, ta chẳng tốt lành như ngươi tưởng đâu! Lính quèn đi đâu cũng là lính quèn! Ta chẳng những không có tự do mà ngay cả hôn nhân đại sự cũng bị ép uổng, khổ lắm! Khổ lắm!

Phương Chính Nhân chắc chắc lưỡi, gật gật đầu ra chiều thông cảm rồi hất đầu về phía Đỗ Quân Như, nói:

– Ngươi vì bị ép hôn mà gặp bóng ma tâm lý ám nặng thế sao? Thật tội cho đồ nhi của ta!

– Ai nói ta bị ám chứ!- Lý Giang Thành lườm hắn.

– Không phải?- Vỗ vỗ vai đồng chí, tiếp tục thủ thỉ- Chẳng lẽ ngươi phải lòng Mạc Yên Đình thật?

– Không có nha!- Xua xua tay lia lịa- Nàng ấy là em gái của ta, cũng xuyên không tới đây!

– Ổ? Vậy… Ngươi còn có nữ nhân khác nữa? Ngươi và Như Như có cừu hận diệt môn? Ồ, cái này cho qua đi! Ngươi nợ nần ngập đầu? Ngươi là gay? Hay ngươi mắc bệnh khó nói?

– Không phải! Không phải! Không phải! Đều không phải!

– Thế thì tại sao?

– Ta….

– PHẢI NHA, ĐỆ/MUỘI RẤT MUỐN BIẾT! TẠI SAO???

Dàn hợp xướng đồng thanh từ sau lưng vọng tới khiến Lý Giang Thành giật bắn mình. Này, đám huynh đệ muội cùng Đỗ Quân Như không biết từ lúc nào đã áp sát sau lưng hai người, đều chớp chớp mắt lộ ra ánh mắt tròn xoe lấp lánh chờ mong nhìn anh.

– Ta…- Lý Giang Thành cảm thấy mặt mình nóng đến hơn bốn mươi độ, không ngừng nuốt khan- Ta… Cái đó…

– Hào ca,- Đỗ Quân Như chụp lấy tay anh, khẩn thiết nói- ta có lỗi gì huynh hãy nói, ta nguyện sẽ sửa mà…

– Thành ca, huynh an phận đi!- Trần Ngôn Thanh vỗ vỗ vai anh cười tươi như hoa- Huynh vừa phi lễ với công chúa vừa nhận thánh chỉ của bệ hạ trên đầu, hôn sự này không thể không cưới!

– Phải nha!- Lâm Kiệt cười híp mắt- Chúng đệ có thể tố huynh làm xằng mà không chịu nhận với bệ hạ nha!

– Đủ rồi! Đủ rồi!- Lý Giang Thành đỏ mặt hét lên- Ta thân là cảnh sát không thể nào phạm tội được! Các ngươi đừng ép ta!

– Phạm tội?- Đôi mắt Phương Chính Nhân lóe ra ánh sáng trí tuệ, hắn vỗ tay cái bộp rồi ồ lên- Ngươi sẽ không… Cái đó…

– Phải! Chính là vậy!- Lý Giang Thành ngước đôi mắt thâm tình nhìn đồng chí, rơm rớm đáp- Đỗ Quân Như mới mười bảy tuổi, ta làm sao có thể thành thân với trẻ vị thành niên! Đồng chí, chỉ ngươi mới hiểu khổ của ta!

– Hiểu…

Khóe môi Phương Chính Nhân giật giật, gân xanh nhảy đầy trên trán hắn. Ba giây sau, hắn vung quạt tấn công Lý Giang Thành vừa rít gào lên:

– Hiểu cái rắm! Ngươi làm mất mặt người hiện đại quá đi! Chỉ vì lý do nhăng nhít mà dám làm đồ nhi nhà ta buồn! Ngươi chết đi! Đi chết đi!

– Á! Sư phụ, người mau ngừng tay!

– Con đứng yên đó, ta nhất định phải đánh hắn mới hả giận!

Bên này, ba người xôn xao xôn xao. Bên kia, bảy người liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý rồi đồng thanh:

– Một… Hai.. Ba….!!!

RẦM.

Lý Giang Thành còn đang né đòn tấn công không đợi đến tiếng đếm thứ tư đã ngã phịch xuống, nằm quay đơ.

– Á! Hào ca!- Đỗ Quân Như hét lên thảm thiết vừa quỳ sụp xuống ôm anh vừa chỉ vào đám người kia- Các ngươi… Là các ngươi….

– Ha hả!- Trần Ngôn Thanh rút kim châm trên vai Lý Giang Thành ra, rồi vừa phe phẩy quạt vừa liếc mắt nhìn đám huynh đệ bên cạnh cũng đang tà tà cười gian, đáp gọn- Công chúa an tâm! Chúng ta chỉ học theo sư phụ nàng, đối với Thành ca vẫn là gạo nấu thành cơm thì tốt nhất!

– Đúng a!- Mai Dạ Thảo híp mắt cười – May mà chúng ta còn giữ lại ngân châm của Vương thần y!

– Ha ha ha!- Lâm Kiệt đắc ý cười nham nhở- Phen này cho Mạc Yên Đình tức chết! Rốt cuộc kế hoạch hủy hôn của chúng ta đại thành công rồi!

– Đi!- Ngô Thiếu Kỳ giục- Mau khiêng Thành ca về động phòng, hỉ đường đã có Văn thị lang lo rồi! Chỉ cần bái đường xong, huynh ấy nhất định sẽ cưới nàng!

Khóe môi Đỗ Quân Như giật giật. Đây… đây là đám huynh đệ muội tốt của huynh ấy hả? Bọn họ đứng về phe nàng khi nào vậy? Này, có phải rất quá đáng không?

Mà thôi, đêm dài lắm mộng, miễn giữ được chân Hào ca, nàng cần quái gì lý do~~~