Hương Bồ Mềm Như Tơ

Chương 2: Ta đã trở về (Hạ)




Giống như rất nhiều xí nghiệp nước ngoài, chi nhánh công ty ở Thượng Hải thuê một tầng trệt của khu công ty làm văn phòng. Ta tìm được phòng làm việc của Lăng Vi. Bí thư của nàng tao nhã lễ phép mời ta ngồi chờ, bởi vì nàng đang tiếp đãi một vị tổng tài ngân hàng, cũng bởi vì ta đến chậm hơn thời gian đã hẹn. Xe rất khó bắt, hơn nữa trên đường đi lại bị kẹt xe. Tốc độ phát triển thành thị so với trong tưởng tượng của ta còn nhanh hơn.

Ta ngồi xuống lật tạp chí xem, thoảng thoảng lại ngẩng đầu nhìn ba chữ “Phòng tổng tài” vàng óng ánh, cảm giác tựa như mộng ảo.

Cửa mở, Lăng Vi đi ra, cũng người nam nhân bên cạnh bắt tay tạm biệt, trong lúc nàng gật đầu mỉm cười, vài sợi tóc quăn rũ xuống trước ngực, phong tình vạn chủng. Ta nhìn nàng, như đang thưởng thức một bức họa.

“Vicky, giúp ta tiễn Vương chủ tịch ngân hàng.”

Đuổi xong khách nhân, ánh mắt của nàng rơi xuống trên người ta, đối với ta thản nhiên cười.

Ta đi tới ôm nàng: “Lăng Vi, đã lâu không gặp.”

Nàng vỗ vỗ ta: “Ta mang ngươi qua kia.”

“Được.”

Công việc của ta ở đây là giao tiếp, cũng không có bao nhiêu phức tạp. Không có vị tổng giám nghệ thuật nào lại trước sau không thay đổi tác phong. Công ty để bảo trì cảm giác mới mẻ, mỗi năm sẽ để cho chúng ta ra nước ngoài du lịch một lần.

“Lăng Vi, ngươi thế nào theo đuổi kinh doanh?” Ta ngồi trên ghế làm việc rộng lớn tra hỏi.

“Không tốt sao?” Nàng hỏi vặn lại.

“Được. Chỉ là có điểm không thể nghĩ ra.” Ta cười cười, “ban đầu vừa mới nghe tên của ngươi, ta còn tưởng rằng trùng họ trùng tên, sau lại thấy chữ ký của ngươi, mới tin tưởng thật sự là ngươi.”

Nàng cũng cười: “Thời điểm đó ngươi nghĩ cái gì? Ta nên là như thế nào?”

“Ừ... Lưng đeo kẹp vẽ đi đi về về trong biển người, trên người mặc áo sơ mi cùng quần jean bạc màu, trong túi có hơn mười đồng tiền, khi đói bụng ăn một gói bánh xốp...”

Không biết vì sao, ta thường xuyên mơ tới nàng như vậy, ở quảng trường nàng đưa lưng về phía ta. Tiếp đó ta gọi nàng, nàng ngạc nhiên xoay người, tóc dài xẹt qua tạo thành đường cong duyên dáng, không nhiếm bụi trần, mỉm cười với ta.

Nàng chọn mi: “Ta sống buồn chán như vậy sao?”

“Không quan hệ,” ta trịnh trọng, “Ta sẽ giúp đỡ ngươi.”

Nàng sửng sốt, không khách khí đâm cái trán ta: “Không biết lớn nhỏ, ta là Lăng Vi tỷ tỷ của ngươi, làm sao để ngươi bao dưỡng?”

Ta cười né tránh.

“Như đã nói qua,” nàng chợt tỉnh ngộ, “Ngươi trước đây đều gọi ta Lăng Vi tỷ tỷ, hiện tại sao không gọi? Hai chữ tỷ tỷ ngươi giấu đi đâu rồi?”

“Mối nguy tài chính, tất cả phải thay đổi.” Ta ăn vạ.

Nàng lại muốn gõ ta, bí thư đến tìm nàng.

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều còn có một buổi tiệc chào đón ngươi, ở đây chờ ta đến gọi ngươi.” Nàng vội vội vàng vàng dặn dò hai câu.

“Lăng Vi,” ta thò đầu ra gọi nàng, “Ký túc xá ta còn chưa thu dọn, buổi tối tới giúp ta quét tước vệ sinh đi.”

Nàng xoay người, làm ra tư thế muốn gõ đầu ta. Ta bật cười khanh khách.

Lăng Vi là bạn thời đại học của Đàm Tu Uyển, cũng chính là người bạn tốt nhất của chúng ta. Ta nhận thức nàng lúc nàng năm nhất đại học, ta lớp mười. Lăng Vi thường xuyên cùng Đàm Tu Uyển xuyên qua hơn nửa thành phố đến nhà chúng ta chơi. Nàng và Đàm Tu Uyển giống nhau đối với hội họa rất nhiệt tình. Ta bình thường ngồi bên cạnh các nàng, xem các nàng vẽ. Lăng Vi vẽ tranh cực nhanh, nàng thích hung hãn tàn bạo mà xóa sạch nét vẽ, mỗi bức tranh đều là khối màu sắc lớn. Sau khi nàng vẽ xong sẽ đi tới liếc nhìn Đàm Tu Uyển còn đang tinh tế mài dũa, tiếp đó đi làm cơm. Mà ta vẫn ngồi bên cạnh Đàm Tu Uyển, đợi nàng vẽ xong.

Thời điểm gần đây nàng, nàng hỏi ta: “Diệu Diệu, sao ngươi không vẽ?”

Ta nói: “Ta lười.”

Nàng cười vân vê tóc của ta.

Ta nói là thật, ta quả thực rất lười, ngoại trừ nhiệm vụ lão sư phân phó, phần lớn sẽ không chủ động cầm bút vẽ. Nhưng ta thích xem, ta có thể nhìn chi tiết đoán được tiếp theo các nàng dùng màu gì. Sau này ta bị một vị lão sư khai phá, hắn tự mình đề cử ta với công ty giám định, thưởng thức trào lưu nhận biết năng lực, thiên phú dị bẩm. Ta dựa vào tiến cử của hắn đi đến tổng bộ ở Pari giám định một bức tranh đang gây tranh cãi, sau đó một bước lên mây.

Ai có thể nghĩ đến, ba người năm đó, có một tác phẩm làm nên thành công bây giờ của ta.

Ta thấy buồn cười.

Rất nhanh đến giờ tan tầm, Đàm Tu Uyển tới.

“Tu Uyển, sản phẩm đưa ra thị trường thế nào rồi?”

“Còn đang kiểm tra đây.”

“Hai ngày nữa ta giới thiệu cho ngươi hai người bên công ty chứng khoán, ngươi có thể tìm bọn họ đề cử.”

“Thật tốt quá, ta đang rầu rỉ chính là chuyện này.”

“Kế hoạch mã hội lần này thế nào?”

“Cố gắng hoàn thành. Nhất là thời điểm nghiệm tư...”

Ta nhìn các nàng kỷ kỷ tra tra, cảm giác chính mình dư thừa: “Ho khan một cái ~~” ta hắng giọng, “Mời các ngươi nói ngôn ngữ địa cầu.”

Các nàng dừng lại liếc mắt nhìn ta, tiếp đó cùng nhau cười to, cười run rẩy hết cả người.

Sống hơn hai mươi năm, rốt cục đến tuổi này mới biết được thế nào gọi là không trong nghề không biết tình hình nghề đó. Ta phiền muộn.

“Ta đi thu thập hành lý.” Đàm Tu Uyển nói.

“Ta đi mua thức ăn.” Lăng Vi nói.

“Còn ta đây?” Ta hỏi.

“Một bên đợi.”

“Đây là địa bàn của ta.” Ta kháng nghị.

Các nàng nhìn ta, chỉ chốc lát an tĩnh. Tiếp đó Đàm Tu Uyển đến đặt mông ngồi xuống sa lon, bắt chéo hai chân: “Vậy ngươi tự mình đi thu thập đi.”

Lăng Vi chớp thời cơ đem túi tiền ném cho ta: “Thuận tiện mua đồ ăn.” Cũng qua đi ngồi xuống.

Thời điểm các nàng đối phó ta, luôn ăn ý như vậy.

“Tỷ ~~, Lăng Vi ~~,” ta đi từ từ qua, trên mặt tươi cười: “Tỷ tỷ mỹ nhân của ta, Lăng Vi tốt của ta, lao động là vinh quang.”

“Địa bàn người khác.” Đàm Tu Uyển thở dài. “Chúng ta quả thực không thể tùy tiện làm chủ.”

“Đúng vậy a.” Lăng Vi phụ họa, “Chúng ta vẫn là nên nghỉ ngơi đi.”

“Không muốn a”, ta đong đưa vai các nàng, “Các ngươi còn có thể nghe ta điều khiển nha... A, người tới cứu mạng!”

Lăng Vi tốc độ xuất thủ, tựa như sớm biết ta muốn nói gì.

“Ngươi muốn hét cứ hét,” nàng nhéo ta, ý cười gian tà, “Ngươi hét đến không hét nỗi, cũng không có ai đến cứu ngươi.”

“Ta hét, ta hét...” Ta không cam lòng yếu kém mà liên tục hét.

Đàm Tu Uyển hướng ta ngoắc:" "Nơi này có người."

“Tỷ,” ta lấy lòng nàng, “Hành lý của ta tất cả thuộc về ngươi trông nom, còn có sau này quét rác lau bàn, hết thẩy đều cho ngươi làm...”

Nàng đoạt lấy ta từ trong ngực Lăng Vi, ta trực tiếp làm đệm thịt cho nàng.

Sinh hoạt bắt đầu vào một vòng tuần hoàn mới.

Ban ngày ta nằm sấp như động vật, nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi ánh mặt trời càng ngày càng yếu. Thời gian chậm chạp trôi qua. Ta rất vui vẻ.

Thẳng đến—Lăng Vi liên tục hai tuần lễ không được ăn cơm trưa, không thể nhịn nữa tìm đến ký túc xá của ta.

“Diệu Diệu, ngươi rốt cuộc có đứng dậy hay không? Không đứng lên ta liền vén chăn!”

“Ân hừ ~~” hơi thở ta mỏng manh.

“Đứng lên, mau đứng lên.” Nàng túm lấy cánh tay của ta, lay động bả vai của ta.

“Ba” một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Ta trợn mắt: Dây áo không chịu nổi dày vò mà rơi xuống.

“Lăng Vi ~~” ta ôm lấy phần trước ngực, hai mắt rưng rưng, “Ngươi tên cầm thú này.”

“Ta cầm thú ngươi cái gì?” Nàng cư nhiên đem cầm thú làm thành động từ, “Trong vòng ba mươi phút, ngươi không thu thập tốt theo ta ra ngoài, ta liền đem ngươi lột sạch, ném ra cửa sổ.”

Ta sợ hãi mà đứng lên.

“Nói cho ngươi biết, ta hiện tại không khác gì cấp trên của ngươi, còn được Tu Uyển giao phó, để ý tới ngươi.” Giọng nói nàng từ phòng khách vọng vào.

“Phi,” ta phun một ngụm bọt kem đánh răng, “Ngươi cái này gọi là quản giáo? Ngươi đây là hành hạ!”

“Phải điều chỉnh cách sống của ngươi, không thể để cho ngươi sống hoang phí như vậy.”

“Ta thế nào hoang phí? Ngươi không có nghe thi nhân nói sao? Đêm tối cho ta màu đen mắt.”

“Còn có đại nhãn cùng mí mắt.”

Ta theo bản năng hướng về phía gương nhìn một cái, rất muốn quất chết nàng.