Sau cơn mưa, không khí mát mẻ vô cùng. Hứa Tri Mẫn dậy sớm hơn ngày thường một giờ, cô ủi quần áo, chải giày, lau tủ bàn. Hộp trang sức màu trắng nằm lẳng lặng trong một góc ngăn kéo, đầu ngón tay cô vuốt qua nắp hộp, cô nín thở định mở ra thì Phương Tú Mai đẩy cửa phòng giục cô: “Hứa Tri Mẫn! Mau lên, trễ giờ rồi!”
Cô đành phải từ bỏ ý định, xách ba lô nhỏ màu đỏ lên chạy chậm đuổi theo Phương Tú Mai. Phương Tú Mai liếc thấy chân trái cô quấn băng vải, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu bị thương thế?” Hứa Tri Mẫn cười khẽ, “Bị bỏng nước sôi.” Lâm Ngọc Cầm bóc trần vết sẹo của cô à? Được thôi, từ nay về sau cô có thể nói vết sẹo này do bị bỏng, vẫn mang tất như thường, để xem còn ai dám có ý đồ với nó!
Vương Hiểu Tịnh nhìn thấy vết thương trên chân cô cũng lấy làm kinh sợ nhưng không hỏi thừa một câu, cách hành xử này rất phù hợp với tính cách cô ấy. Hứa Tri Mẫn thừa nhận mình ấp ủ lòng hiếu kỳ với cô giáo thần bí này. Đi theo Vương Hiểu Tịnh nhiều ngày qua, cô nhận thấy kiến thức y học uyên bác của cô ấy vượt xa hơn hẳn lĩnh vực y tá.
Giữa trưa, Vương Hiểu Tịnh nói với Hứa Tri Mẫn: “Buổi chiều chị có việc đi trước, có gì không hiểu em hỏi y tá Tiêu nhé.”
Hứa Tri Mẫn gật đầu đáp: “Dạ.” Rồi cô ngẩng lên, thản nhiên nhìn lướt qua Tiêu Hồng má đào mặt hạnh và Lâm Ngọc Cầm đi theo học hỏi Tiêu Hồng. Lâm Ngọc Cầm thấy băng vải buộc quanh mắt cá chân cô, sắc mặt có vẻ không tốt. Hứa Tri Mẫn vờ như không thấy, tỏ thái độ lượng thứ cho Lâm Ngọc Cầm, không hề nhắc một chữ nào về cô ta với bất cứ ai hỏi han vết thương của cô. Lâm Ngọc Cầm hơi ngây ra, nghi vấn về Hứa Tri Mẫn càng lúc càng nhiều. Hứa Tri Mẫn cũng không bận tâm, có lẽ sau khi trải qua đau khổ và nhất là cú sốc tinh thần hai nhà Kỷ – Mặc gây ra cho mình, cô cảm thấy giữa người với người nên khoan dung độ lượng.
Hơn năm giờ chiều, toàn bộ các ca phẫu thuật của phòng can thiệp kết thúc, Hứa Tri Mẫn cầm chìa khóa phụ trách công việc dọn dẹp sau cùng. Cô mở cửa hành lang, vừa hay gặp Mặc Thâm cũng đi tới. Tự nhiên thấy hoảng hốt, cô từ từ thu lại ngón tay nắm trên cánh cửa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Anh buồn bã nhìn cô, đang định bước tiếp thì có người gọi anh phía sau: “Bác sĩ Mặc, phòng điều trị gọi anh quay lại gấp!”
Lưng dán chặt lên cánh cửa sắt lạnh lẽo, cô nghe tiếng bước chân anh dừng lại rồi dần dần xa khuất, cánh mũi rịn mồ hôi. Đã nhận lời xin lỗi của anh họ thì cô trước hết là em gái Kỷ Nguyên Hiên, lúc này phải tạm thời giữ khoảng cách với Mặc Thâm.
Cô đè tay lên ngực, sau đó tiếp tục đi về phía trước đến phòng giải phẫu cuối cùng, cả khu can thiệp chỉ còn Tiêu Hồng và Lâm Ngọc Cầm ở lại. Tiêu Hồng nói với cô: “Y tá Vương giao em cho chị, dù thế nào chị cũng phải nhìn em về trước.”
Hứa Tri Mẫn ngẩng lên, xem ra xâu chìa khóa trên tay cô có không ít người nhòm ngó. Nhưng trên nguyên tắc cô không thể giao chìa khóa cho Tiêu Hồng, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Y tá Tiêu, chị muốn em đi với chị kiểm tra xung quanh một lần không?”
“Cũng được.” Tiêu Hồng đáp, rồi bảo Lâm Ngọc Cầm về trước. Hứa Tri Mẫn đi theo cô ta qua mấy chỗ, đến nhà kho Tiêu Hồng dừng lại hỏi: “Bên kia sửa sang xong chưa?” Hứa Tri Mẫn trả lời bằng từ ngữ đã chọn lọc kỹ càng: “Cô Vương đã sửa sang hoàn chỉnh tất cả, cô còn đặc biệt dặn em, trừ khi phòng cấp cứu, giải phẫu cần vật dụng này kia, tuyệt đối không được mở cửa.” Vì vậy, Tiêu Hồng cho dù không cam lòng cũng không thể làm gì hơn.
Hai người đang đi theo hành lang về lại phòng phẫu thuật thì thấy cửa chính mở rộng, một giường đẩy đang được đẩy gấp vào trong.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Hồng kéo Lâm Ngọc Cầm đang đón bệnh nhân lại hỏi.
“Bác sĩ Trương Tề Duyệt gọi điện nói bệnh nhân này phải tạo hình động mạch.” Lâm Ngọc Cầm đưa tay phụ đẩy giường. Bệnh nhân nằm trên giường nói: “Giáo sư Tân nói khi nào tôi muốn tạo hình động mạch cũng được.”
Tiêu Hồng gọi điện hỏi ý kiến Trương Tề Duyệt, anh ta cho biết bệnh nhân họ Vương này là bệnh nhân của giáo sư Tân. Bà Vương là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, không phải người địa phương. Vài ngày trước bà đến thành phố R hỏi thăm tin tức người thân thì cảm thấy lồng ngực đau bất thường. Hôm nay bà con thân thích giới thiệu bà đến phòng khám giáo sư Tân khám bệnh. Do chỗ bạn bè quen biết giới thiệu nên giáo sư Tân xem bà như trường hợp đặc biệt, ông xét nghiệm máu, làm điện tâm đồ và chụp X-quang màu cho tim bà. Sau khi xem xét kết quả kiểm nghiệm, giáo sư Tân đề nghị bà làm tạo hình động mạch. Bà Vương không muốn nằm viện và mắc công đi lại nhiều lần, giáo sư Tân khuyên bà bà cũng không nghe. Giáo sư cân nhắc rồi nói: “Vậy làm ngay bây giờ đi, dù sao cũng chỉ là ca tạo hình bình thường, sau khi làm thủ thuật chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi một đêm là có thể về nhà.”
Hứa Tri Mẫn biết giáo sư không lay chuyển được bệnh nhân, thêm vào đó bắt buộc phải đưa ra quyết định của bác sĩ. Cô không khỏi có chút lo âu vì trường hợp này không phải ca bệnh hay mổ khẩn cấp, mà là tạo hình động mạch. Ban ngày đông người, lúc này chỉ còn vài người các cô, lỡ như giữa ca mổ đột ngột xảy ra tình huống cần cấp cứu, e rằng không đủ người. Nhưng, là người mới đến khoa, cô không có quyền lên tiếng. Bệnh nhân là ca đặc biệt của giáo sư Tân nên Tiêu Hồng đồng ý cho bệnh nhân vào phòng mổ. Hứa Tri Mẫn bày tỏ băn khoăn trong lòng mình, Tiêu Hồng lập tức phản bác, Lâm Ngọc Cầm ở bên cạnh phụ họa, Trương Tề Duyệt cũng góp lời: “Cô lo lắng thái quá rồi, chỉ là tạo hình thôi mà.”
Hứa Tri Mẫn còn làm gì được nữa? Ai cũng là cấp trên của cô cả.
Đến khi giáo sư Tân vào phòng giải phẫu, tất cả đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Tiêu Hồng sợ Hứa Tri Mẫn ‘quấy rối’, bèn bảo cô ra chờ bên ngoài phòng giải phẫu.
Hứa Tri Mẫn yên lặng ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ đợi, tay cầm chặt chìa khóa, trong lòng hơi bất an. Quả nhiên một lát sau Lâm Ngọc Cầm chạy ra nói: “Đưa chìa khóa nhà kho cho tớ, bệnh nhân bị biến chứng bệnh ba mạch máu, phải làm giá rỗng* khẩn cấp.”
(*) Giá rỗng: Bare stent.
Hứa Tri Mẫn lập tức đứng lên đáp: “Cậu không biết cách mở khóa, để tớ giúp cậu, sẽ nhanh hơn.”
Lâm Ngọc Cầm đi theo phía sau cô càu nhàu: “Đến giờ này rồi mà cậu còn…”
Hứa Tri Mẫn mở cửa cho Lâm Ngọc Cầm, xem như vào tai này ra tai kia. Lâm Ngọc Cầm lấy một số thứ xong chạy nhanh ra ngoài. Hứa Tri Mẫn khóa cửa cẩn thận rồi đứng ngoài hành lang tần ngần, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo tường. Cô nhớ Vương Hiểu Tịnh từng kín đáo nhắn nhủ cô:Đừng sợ bị mắng, nếu cần thiết, không cần đợi bác sĩ chỉ đạo, cứ liên hệ với ngoại khoa trước.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hứa Tri Mẫn cắn môi, vào gian phòng nhỏ cạnh phòng giải phẫu bấm máy nội bộ: “Phòng bệnh ạ? Tôi ở phòng can thiệp, cho tôi hỏi tối nay bác sĩ ngoại khoa nào trực ban vậy ạ?” Đầu dây bên kia nói ra một cái tên, Hứa Tri Mẫn thầm than khổ, bác sĩ đó là người từ khoa khác sang làm việc luân chuyển, không phải bác sĩ khoa chính quy. Cô đang định hỏi tuyến Hai là ai thì bỗng có tiếng máy móc thiết bị kêu inh ỏi vọng ra từ phòng giải phẫu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tín hiệu cấp cứu. Hứa Tri Mẫn chạy vọt vào phòng giải phẫu, tình hình bên trong rối tinh rối mù.
Chính vì nơi này không ghi chép trường hợp thất bại nên lần đầu gặp chuyện bất trắc ai nấy cũng đều thất kinh hồn vía. Giáo sư và Trương Tề Duyệt chưa kịp rút dây dẫn* ra thì không hiểu sao bệnh nhân đột nhiên bị co giật mạch máu, kế đến là phản ứng kịch liệt của bản năng cơ thể. Giáo sư không dám thẳng tay rút dây dẫn, ngay sau đó bệnh nhân bị sốc do hạ huyết áp. Tiêu Hồng tránh đi không dám đứng bên bàn mổ, Lâm Ngọc Cầm đứng dưới bàn luống cuống tay chân.
(*) Dây dẫn guidewire
Hứa Tri Mẫn bước nhanh đến rút gối kê đầu bệnh nhân ra, một tay gia tăng lưu lượng dưỡng khí, tay kia giữ chặt Lâm Ngọc Cầm nói: “Cho hít vào thuốc cấp cứu dự phòng.” Sau khi chuẩn bị xong máy khử rung tim*, cô nhắc nhở giáo sư Tân, “Cần gọi ngoại khoa không ạ?”
(*) Máy khử rung tim (Defibrillator)
Giáo sư Tân đang vùi đầu xử lý dây dẫn, Trương Tề Duyệt phản ứng kịp thời, giục cô: “Gọi bác sĩ ngoại khoa mau lên!”
Giờ phút này Hứa Tri Mẫn không còn do dự nên gọi cho ai, cô bấm ngay số di động của Mặc Thâm.
Như cô dự liệu, lúc này Mặc Thâm vừa đến bãi đỗ xe tầng hầm bệnh viện, đi cùng anh là Dương Sâm. Anh lấy điện thoại trong túi ra, mở nắp, trên màn hình hiển thị dãy số bệnh viện. Anh đưa di động đến gần sát bên tai trả lời: “Tôi, Mặc Thâm đây.”
“Mặc Thâm à? Em là Hứa Tri Mẫn.”
Mặc Thâm ngẩn người.
“Phòng can thiệp bên em có ca giải phẫu xảy ra chuyện, cần bác sĩ ngoại khoa.”
Chỉ những lúc như vậy cô mới chủ động gọi cho anh sao? Mặc Thâm hít sâu một hơi, dằn xuống cảm giác đau lòng nói: “Theo trình tự, em phải gọi tuyến Một trước.”
“Tuyến Một không phải bác sĩ khoa chúng ta.”
“Vậy gọi tuyến Hai.”
“Tuyến Hai từ nhà quay lại bệnh viện mất bao lâu? Bệnh nhân đã bị sốc do huyết áp thấp. Em biết anh ở gần ngay bệnh viện. Người khác có thể không tin anh, nhưng em tuyệt đối tin tưởng anh, đó là lý do vì sao em gọi báo cho anh, anh sẽ quay lại!”
Tút tút. Cô nàng này lại còn ngang nhiên treo máy? Mặc Thâm trừng mắt nhìn màn hình di động.
“Có chuyện gì à?”
“Ừ, phòng can thiệp gặp chuyện, cần ngoại khoa làm bắc cầu.”
“Thế còn…”
“Bác sĩ tuyến Một không làm được, tình huống khẩn cấp, tớ phải lên đây.”
“Tớ đi với cậu.”
Hai người vội vàng chạy lên phòng can thiệp ở tầng ba. Trong phòng giải phẫu, tình trạng bệnh nhân đã rất nguy kịch. Mọi người ngay lập tức bảo người nhà bệnh nhân đang đợi ngoài cửa ký ‘Đơn đồng ý giải phẫu’.
Bệnh nhân được chuyển sang phòng giải phẫu ngoại khoa. Ai ngờ đêm nay phòng giải phẫu ngoại khoa cũng bận rộn trăm bề. Hai ca mổ viêm ruột thừa cấp tính của phòng cấp cứu đang tiến hành và một ca tiểu phẫu làm sạch vết thương của khoa chỉnh hình. Y tá ở lại trực rõ ràng không thể ứng phó, hơn nữa ai cũng không theo kịp tốc độ của Mặc Thâm, Hứa Tri Mẫn buộc lòng phải lên bàn mổ. Ca phẫu thuật qua hơn bốn tiếng đồng hồ thì bác sĩ tuyến Hai đến hỗ trợ. Trương Tề Duyệt bị kéo lên bàn mổ đảm nhiệm vị trí mổ phụ cũng đổ mồ hôi nhễ nhại, trong khi đó người mổ chính là Mặc Thâm lại vững vàng như Thái Sơn. Vì lý do an toàn, sau khi phẫu thuật, phải đợi bệnh nhân có ý thức và dấu hiệu sinh tồn ổn định mới chuyển sang CCU.
Sau ca mổ, việc đầu tiên giáo sư Tân làm là đến gặp nhóm Mặc Thâm tìm hiểu tình hình. Biết tính mạng bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, giáo sư nghiêm túc hỏi họ: “Các cậu định giải thích tình hình với người nhà bệnh nhân thế nào?”
Bác sĩ tuyến Hai vì không tham gia toàn bộ quá trình giải phẫu nên không tiện trả lời, tỏ ý để Mặc Thâm đại diện. Mặc Thâm đáp: “Làm theo nguyên tắc, thực tế thế nào thì nói thế ấy, huống chi giữa ca giải phẫu cũng không phát hiện ra điều gì.”
Giáo sư Tân rất không vui: “Thôi, để tự tôi và bác sĩ Trương nói chuyện với người nhà bệnh nhân.”
Mặc Thâm và hai bác sĩ ngoại khoa nhìn nhau, không hoàn toàn tán thành: “Về nguyên tắc, bác sĩ giải phẫu bên ngoại khoa bọn em sẽ cùng giải thích với người nhà bệnh nhân. Riêng những phần không thuộc phạm trù ngoại khoa, xin làm phiền giáo sư Tân và bác sĩ Trương.”
Môi giáo sư Tân run lên nhè nhẹ, nếu là bác sĩ cấp dưới khác, ông đã sớm nổi trận lôi đình. Nhưng Mặc Thâm không nằm trong số đó, cậu ta không chỉ có y thuật xuất sắc mà còn rất được lòng người trong khoa.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ khu điều trị ngoại khoa, Mặc Thâm giải thích lại sơ lược tình hình thực tế cho người nhà bệnh nhân nghe. Các bác sĩ tuyến Hai lần lượt về nhà nghỉ ngơi. Mặc Thâm và Dương Sâm quay lại phòng phẫu thuật viết biên bản ca mổ, cả hai người đều rất mệt mỏi.
Dương Sâm ngáp một cái, hỏi nhỏ Mặc Thâm: “Cậu nói chuyện với giáo sư Tân như thế có hơi cứng rắn quá không?”
Mặc Thâm kéo cổ áo cho thoáng khí: “Ông ta mềm nắn rắn buông. Tuyến Hai cũng đồng ý, bây giờ nếu tớ không cứng rắn, ông ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên ngoại khoa chúng ta, hại chúng ta phải phải thay ông ta chịu tiếng xấu.”
Dương Sâm gật đầu: “Cũng phải. Haiz, giờ tớ muốn về nhà tắm nước nóng rồi ngủ một giấc quá, về chung đi.”
Mặc Thâm thấy anh chàng hí hoáy bấm tin nhắn: “Tối nay cậu lại tìm cô hồng nhan tri kỷ kia à?”
Dương Sâm nhíu mày: “Thể xác và tinh thần mệt mỏi, bây giờ cần nhất là có người trấn an.” Anh chàng vừa nói xong, bên em gái kia cũng gửi tin nhắn hồi âm. Dương Sâm vỗ vỗ vai Mặc Thâm: “Tớ đi trước nhé.”
Mặc Thâm cất lại bệnh án cẩn thận, nhìn xung quanh văn phòng không một bóng người, cảm giác trống trải bỗng nhiên ập đến. Anh day day thái dương, mắt cay xè. Thời khắc này anh chỉ khao khát được gặp cô. Nhưng anh biết, Hứa Tri Mẫn nhất định sẽ không chủ động đến tìm anh.
Sau khi làm xong công việc dọn dẹp phòng giải phẫu, Hứa Tri Mẫn đến trạm y tá ký bảng trực ban rồi tan tầm. Trước khi về, thấy cửa văn phòng bác sĩ khép hờ, cô hồi hộp bước lại gần nhìn vào trong. Mặc Thâm đang ngồi một mình bên bàn làm việc, tay anh liên tục xoa chân mày, trên khuôn mặt khôi ngô hiện lên vẻ kiệt sức. Anh như vậy khiến lòng cô rất khó chịu, suy cho cùng là do chính cô gọi anh quay lại.
Anh buông hai tay, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau thở phào một hơi. Bỗng trong tầm nhìn mơ hồ của anh xuất hiện đôi mắt cô đen láy. Anh tưởng chừng mình đang nằm mơ. Nhưng khi gương mặt trắng nõn không tỳ vết ấy chậm rãi cúi xuống gương mặt anh, khi làn môi ấy dán sát lên môi anh, trên môi anh truyền đến sự rụt rè như bao ngày của cô. Anh nhắm mắt một cái rồi ngồi bật ngay dậy, tóm được cô đang muốn chạy trốn. Cô chưa kịp giãy ra thì môi anh đã mạnh mẽ áp lên môi cô. Trong nụ hôn cuồng nhiệt, cô nghe từng cơn gió thu hiu quạnh ào ạt thổi bên ngoài phòng, thế nhưng chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo, vì cô đang được anh ôm siết trong vòng tay.