Hương Bạc Hà

Chương 36




Hay là con người Mặc Thâm không phải vô tình vô nghĩa? Viên Hòa Đông có những suy nghĩ mâu thuẫn về chuyện xảy ra chiều nay ở phòng tiểu phẫu. Anh không bao giờ đánh giá con người hay sự việc một cách phiến diện, vì phải sớm chịu đựng nỗi đau sinh ly tử biệt với người thân yêu nhất nên anh cho rằng mọi chuyện đều có nguyên do. Tình yêu dĩ nhiên có tính mù quáng của nó. Chẳng lẽ thật sự như lời Hứa Tri Mẫn nói, anh đã hiểu lầm Mặc Thâm?

Mặc Hàm chăm sóc Hứa Tri Mẫn, còn Viên Hòa Đông phải làm nốt công việc dang dở. Anh trở về khu điều trị chỉnh sửa bệnh án của các bệnh nhân nằm viện dài hạn, khi nhìn những tờ bệnh án vừa viết xong chạy liên tục ra khỏi máy in bên cạnh máy tính, nụ cười Hứa Tri Mẫn lại hiện lên trong đầu anh theo từng trang giấy.

Những trận mưa rào mang theo sấm chớp thường bất ngờ đổ xuống thành phố R khiến người ta khó bề phòng bị. Ngoài cửa sổ sấm bỗng giật vang rền, mọi người trong văn phòng đều giật mình. Tiếng sấm làm anh thấy phiền muộn, anh nhớ lần đầu tiên anh chủ động tiếp cận cô cũng vì cô không mang ô. Cô có vài thói quen rất khó thay đổi, chẳng hạn như thường xuyên không mang ô. Chẳng qua là… anh buồn bực xếp lại chồng bệnh án… có Mặc Hàm đi cùng cô sẽ không việc gì đáng ngại.

Hết giờ làm việc, Viên Hòa Đông thu dọn đồ đạc trên bàn, thay ra bộ đồng phục làm việc, cầm theo cây ô ca rô màu xanh. Trước cửa tòa nhà bệnh viện, mưa rào rạt xối xả, gió lạnh xuyên qua màn mưa thổi táp vào da cảm giác lạnh lẽo. Anh rùng mình, bung ô đi vào giữa dòng thác mưa và người.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tầm nhìn mọi người bị che khuất bởi những cánh ô màu sắc rực rỡ. Một chiếc xe tải nhỏ bốn bánh định quẹo sang con hẻm nhỏ nhưng không biết làm sao trước dòng người qua lại liên tục như con thoi. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi đám đông thưa bớt, lái xe vừa định chớp thời cơ nhấn chân ga chạy qua khoảng trống vào con hẻm thìkétttt - tiếng thắng chói tai vang lên – cách đầu xe chừng một thước, một cậu bé năm sáu tuổi ngã bệt giữa đường, kinh hoàng òa lên khóc.

Viên Hòa Đông thấy vậy vội vàng chạy chen qua đám đông. Nhưng anh chưa kịp đến bên cạnh cậu bé thì đã có người ôm lấy cậu bé rất nhanh. Hóa ra là cô! Anh cười yếu ớt vỡ lẽ, thấy Hứa Tri Mẫn lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu bé rồi dỗ dành: “Khóc nữa thành chú hề bây giờ. Coi kìa, xấu ơi là xấu.”

Lái xe hốt ha hốt hoảng chạy xuống: “Thằng nhỏ không sao chứ? Xe tôi chưa đụng vào nó nha!”

Hứa Tri Mẫn ngoảnh lại lạnh lùng đáp: “Đi mua cây kẹo que, nếu anh không muốn nó bị đưa đi cấp cứu…”

Lái xe gãi gãi đầu, vọt tới tiệm tạp hóa đối diện rồi cầm cây kẹo quay về, xé bỏ giấy gói kẹo, đút vào miệng cậu bé. Cậu bé mút mút kẹo đường, nước mắt lập tức ráo hoảnh.

Hứa Tri Mẫn ngồi xổm xuống sửa lại quần áo cho cậu bé, rồi dúi ô vào lòng bàn tay nhỏ bé của cậu: “Tốt rồi, đi tìm bố mẹ con đi.”

Cậu bé nói: “Con muốn đến nhà hàng xóm gọi bà nội về nhà ăn cơm.”

Bà nội? Trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt từ ái của bà dì, Hứa Tri Mẫn buồn bã nói: “Đừng chạy, đi từ từ thôi, đưa bà về nhà cẩn thận, biết không?”

“Dạ.” Cậu nhóc gật gật đầu rồi cầm ô nhỏ đi.

Hứa Tri Mẫn vừa đứng lên thì chợt nhận ra trên đỉnh đầu có một chiếc ô ca rô màu xanh: “Sư huynh…”

“Bây giờ em không mang theo ô mà cũng không mượn sao?” Viên Hòa Đông cau mày, áo khoác trên người cô ướt hơn phân nửa, nước mưa từ mái tóc cô nhỏ xuống từng giọt.

Hứa Tri Mẫn cúi đầu im lặng. Cô có chiếc ô Mặc Hàm đưa cho mình, nhưng đến cửa bệnh viện lại nhường ô cho một cụ già ốm yếu không có ô thì không thể về nhà.

Viên Hòa Đông biết tâm trạng cô không tốt, anh không trách cứ nhiều thêm mà chỉ nói: “Phòng trọ anh ở ngay trước tòa nhà này, em theo anh lên nhà lau khô tóc rồi thay quần áo trước đã, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”

Cô không thể từ chối. Trong những tình huống như thế này, Viên Hòa Đông luôn vô cùng độc đoán. Cô buộc lòng phải theo anh lên lầu. Nhà trọ có hai phòng ngủ một phòng khách, anh ở cùng Quách Diệp Nam. Cuộc sống về đêm của Quách Diệp Nam rất phong phú, chưa đến mười một mười hai giờ chưa về nhà. Buổi tối ngoài trực ban, Viên Hòa Đông chỉ đọc sách. Nơi dễ nhìn thấy nhất trong phòng anh là kệ sách chất đầy các loại sách thuốc. Căn phòng cực kỳ đơn giản, ngoại trừ kệ sách và tủ quần áo, còn có một cái giường, một bên giường kê bàn học và ghế xoay, không hề có đồ vật trang trí nào khác.

Anh cầm tấm khăn lông khô đưa cho cô. Cô ngồi trên ghế xoay cạnh bàn học của anh, cởi áo khoát ướt nhẹp ra rồi đón lấy khăn lau tóc. Anh choàng áo jacket của anh lên vai cô, đến bên giường ngồi xuống, kéo ngăn tủ lấy ra một vật sáng lấp lánh.

Hứa Tri Mẫn nhìn thấy cây kèn harmonica anh cầm trong tay, phút chốc ngẩn người.

“Mới mua chưa đến một tuần, chưa dùng lần nào.” Anh vuốt ngón tay qua lớp vỏ thủy tinh xanh lá mạ của cây kèn, nói.

Cô ngập ngừng: “Nó…”

“Muốn nghe gì?” Nói xong, bắt gặp sự bi thương ẩn chứa trong đáy mắt cô, anh đưa cây kèn lên bên môi. Chỉ chốc lát sau, khúc nhạc Tiễn biệt quen thuộc của cô vang lên chậm chầm như dòng nước chảy: Bên ngoài đình nghỉ chân, ven con đường cổ, cỏ thơm xanh ngát mấy ngày liền, dư âm tiếng gió đêm thổi qua, ánh tà dương ngoài ngọn núi, chân trời, góc biển, bạn tri âm chỉ còn thưa thớt… Bao ký ức trở về theo tiếng nhạc, bà dì nói tạm biệt với cô ở cổng nhà trẻ, cô đứng trước cửa khách sạn vẫy tay chào bà dì, bà dì đau lòng quay đầu nói: “Về đi, mau về đi cháu.”

Nước mắt nóng hổi bất tri bất giác rơi khỏi vành mi… một giọt… hai giọt… rồi ào ạt như suối trào, lớn hơn cả cơn mưa ngoài kia.

Tiếng kèn im bặt, anh vươn một tay nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Cô sụt sịt mũi, lấy mu bàn bay lau nước mắt, tiếp theo đó lại khóc tủi thân nức nở. Anh không nói chuyện, chỉ lặng yên nhìn cô khóc và lau nước mắt. Cảm giác này anh đã từng trải qua, chỉ khi ngập ngụa trong nước mắt đau thương con người mới có thể một lần nữa giành lại được sự mạnh mẽ cho sinh mệnh. Qua rất lâu sau, cô lau khô nước mắt, kiên định rời khỏi lòng anh: “Cám ơn anh, sư huynh. Em đã biết mình nên làm gì.”

Anh thở dài một hơi nói: “Nếu muốn nghe anh thổi kèn harmonica, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, bởi vì cây kèn này là em gợi ý anh mua.”

Cô nở nụ cười mang theo nước mắt: “Không thành vấn đề ạ, em nhất định sẽ là fan hâm mộ số một của sư huynh.”

“Ừ.” Anh ra sức gật đầu.

“Sư huynh, em phải đi rồi, em phải đến nhà anh họ em gấp.”

“Bên ngoài đang mưa…”

“Không sao.” Cô đứng dậy chìa tay ra, “Sư huynh, em lại mượn ô của sư huynh rồi.”

Thế là anh đã đặt ô vào tay cô. Đứng bên cửa sổ nhìn cô che chiếc ô ca rô màu xanh của anh ra khỏi cửa chống trộm dưới lầu, đi thẳng đến trạm xe buýt, anh lắc đầu cười nhẹ. Anh mong cô được hạnh phúc, mong tất cả những ai bên cạnh anh đều được hạnh phúc. Mưa vô tình, nhưng lòng người có tình.

Trải qua hai giờ ngồi xe tròng trành lắc lư, Hứa Tri Mẫn cuối cùng cũng bơ phờ mệt mỏi đứng trước cửa nhà anh Kỷ Nguyên Hiên. Lần này ghé nhà cô không gọi điện báo trước với anh họ, chị dâu, chỉ là… đến đột ngột thế này có thành công dã tràng không? Cô hít sâu một hơi, đưa ngón tay bấm chuông cửa.

Tiếng chuông vui tươi vang lên, người ra mở cửa là con gái của anh họ. Kỷ Thu Nhi vừa thấy cô là phấn khích quay vào nhà gọi lớn: “Mẹ ơi, cô đến.”

“Chị dâu, anh họ có nhà không ạ?”

Vu Thanh Hoàn đẩy đẩy gọng kính, phát hiện hai mắt Hứa Tri Mẫn sưng đỏ, chị hoảng hốt hỏi: “Gặp chuyện không vui trong công việc sao em? Em ngồi xuống đã, Thu Nhi, con rót cho cô ly nước đi.”

“Không có việc gì cả chị ạ.” Hứa Tri Mẫn kéo Vu Thanh Hoàn lại, “Em chỉ muốn nói với anh họ một câu thôi, rốt cuộc anh có nhà không chị?”

Vu Thanh Hoàn nhìn ống tay áo bị cô níu chặt nói: “Anh ấy vừa đi công tác về, đang ngủ trong phòng. Em chờ chút, chị đi gọi anh ấy.”

Hứa Tri Mẫn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Một lát sau, Kỷ Nguyên Hiên đi ra từ phòng ngủ với vẻ mặt mệt mỏi.

“Chuyện gì vậy?” Kỷ Nguyên Hiên uống ngụm nước, hỏi.

Hứa Tri Mẫn nghe ra sự mỏi mệt trong giọng nói anh họ, nhưng chuyện này phải hỏi rõ ràng mới không phụ lòng bà cụ quá cố. Cô đứng thẳng lưng, nói: “Anh, anh định giấu em chuyện bà dì đến khi nào?”

Bàn tay cầm cốc nước của Kỷ Nguyên Hiên run lên, con bé đã biết! Anh ngước mắt lên, bộ dạng tra khảo hỏi cung của em gái, không khỏi hơi tức giận: “Sao, em nghe hai anh em Mặc gia nói à?”

“Anh, vấn đề không phải là em nghe ai nói.” Giọng Hứa Tri Mẫn chợt lớn hơn.

Kỷ Nguyên Hiên đặt mạnh ly nước xuống bàn: “Sao không nói thẳng là bọn chúng xúi giục em đến đây đi!”

Hứa Tri Mẫn sửng sốt, không thể tin người anh họ luôn thấu tình đạt lý của mình lại đột ngột trở nên ngang ngược như vậy. Cô trân trân nhìn Kỷ Nguyên Hiên đập cửa đi vào phòng ngủ. Vu Thanh Hoàn nghe tiếng động, vội vàng chạy ra phòng khách an ủi cô: “Tri Mẫn này, đừng giận anh em.”

“Nhưng mà, chị dâu…”

“Em đừng nóng vội, nghe chị nói đã. Chuyện này không phải lỗi của anh họ em, đương nhiên giấu em là không đúng, nhưng nói chung cũng vì bất đắc dĩ thôi.”

¤¤¤

Câu chuyện qua lời kể sau đó của Vu Thanh Hoàn đã giúp Hứa Tri Mẫn hiểu rõ đầu đuôi chân tướng sự việc. Trước đó, Mặc Hàm nói rằng Mặc gia lo lắng không biết liệu Kỷ gia có ngược đãi bà cụ đang đau ốm làm bệnh tình bà chuyển biến xấu không? Thật ra không phải vậy. Bà cụ về quê nhà, làm sao hai cô con gái có thể không hiếu thuận? Nhất là Kỷ Sở Lệ, vì trước đây làm một số việc có lỗi với mẹ nên càng đối xử với mẹ tốt hơn. Nhưng bà cụ…

Chuyện bắt đầu từ bữa tiệc gia đình dịp Trung Thu. Đó là ngày đoàn viên hiếm hoi của cả nhà họ Kỷ từ trên xuống dưới. Nhưng trên bàn tiệc vốn hòa thuận vui vẻ, bà cụ lại cứ hay nói ra chữ Mặc, không phải Mặc Chấn mà là hai cậu con trai của Mặc Chấn. Bà cụ nào tự nhiên cố tình, chỉ vì bao nhiêu năm nay đã trở thành thói quen, huống hồ người già cả dễ quên, không lưu ý là lỡ miệng. Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý. Thành kiến của người nhà họ Kỷ với người nhà họ Mặc không chỉ một hai ngày. Kỷ Sở Lệ lại càng không quên được việc Mặc gia cho bà ta tiền làm bà ta nổi lòng tham, phạm phải sai lầm. Suy cho cùng, không thể oán mẹ, không thể oán chính mình, chỉ có thể oán… Mặc gia – loại thương nhân vì lợi ích riêng, đã dùng tiền dụ dỗ gia đình bà ta đưa mẹ đi làm vú nuôi cho con cái Mặc gia khiến Kỷ gia và bà cụ chia cách ngót hơn bốn mươi năm.

Kỷ Sở Lệ không nhịn được quăng đũa: “Mẹ, mẹ không nói tới hai thằng ấy không được à? Mẹ về nhà họ Kỷ rồi, ở đây không phải nhà họ Mặc!”

Môi bà cụ run cầm cập.

Kỷ Sở Yến – em gái Kỷ Sở Lệ – bực tức mấy năm nay, chủ yếu là vì: Toàn bộ số tiền Mặc gia đưa đều rơi vào túi bà chị ham giành giật, huống chi năm ấy mẹ cắt sữa nuôi bà ta để đi nuôi đứa con nhà họ Mặc. Người bị đối đãi không công bằng không phải là chị ta, mà đứa em gái này đây. Sẵn dịp, Kỷ Sở Yến nói toạc ra uất ức trong lòng.

Kỷ Sở Lệ nghe em gái tố khổ, lửa giận càng bùng lên ngùn ngụt, nói vậy chẳng khác nào chỉ trích người làm chị là bà ta? Ngay lập tức, hai chị em cãi nhau tay đôi trên bàn cơm, không thể dàn xếp, ai hòa giải cũng không được.

Thấy bữa tiệc Trung Thu sắp thành bữa cơm tan đàn xẻ nghé, bà cụ rớt nước mắt nói: “Hai đứa đừng cãi nữa, mẹ còn chút tiền tiết kiệm đây.”

Lúc đó, phụ nữ nhà họ Kỷ căn bản không nghĩ khoản tiền lớn này của bà cụ là phí điều trị Mặc Chấn cho bà. Bà cụ vốn cũng không định nói người trong nhà nghe chuyện mình bị bệnh. Mà vì ghét Mặc gia, Kỷ gia hết lần này đến lần khác không tiếp điện thoại Mặc gia nên Mặc Chấn không có cách nào báo cho Kỷ gia bệnh tình bà cụ. Nhà họ Mặc cũng không ngờ, ở đoạn cuối cuộc đời, bà cụ lại lựa chọn giấu diếm bệnh tình với hai con gái mình.

Bà cụ nói dối đây là tiền dể dành được nhờ nhịn ăn nhịn mặc nhiều năm qua. Kỷ Sở Lệ vì bài học quá khứ, sống chết không chịu nhận số tiền đó. Kỷ Sở Yến thì tin, bà ta nhận số tiền của mẹ và xem như khoản bồi thường kếch xù tất nhiên phải có cho cô con gái nhỏ. Đúng lúc đang nổi lên trào lưu ‘Hùn vốn cho vay lãi suất cao’, Kỷ Sở Yến và ông chồng mê cờ bạc của bà ta đổ hết tiền vào đó.

Không còn tiền, bà cụ không thể đi bệnh viện tiếp tục làm hóa trị, vả lại bà cũng không muốn làm hóa trị. Từ khi biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, bà cụ đã từ bỏ nguyện vọng sinh tồn. Giờ phút này, tâm nguyện lớn nhất của bà là lẳng lặng ngồi trong căn phòng cũ, vuốt tấm ảnh chụp người bạn già đã qua đời, chờ đợi bạn già đến đón bà đi.

Kỷ Sở Lệ cảm thấy không bình thường khi ngày qua ngày bà cụ dần dần gầy yếu hẳn. Một hôm, Kỷ Sở Lệ phát hiện thấy bà cụ ngã bất tỉnh nhân sự trong phòng, vội vàng đưa bà cụ đến bệnh viện. Bác sĩ nói: Ung thư gan thời kỳ cuối, thời gian không còn nhiều. Kỷ Sở Lệ cầm giấy thông báo bệnh tình nguy kịch mà thấy như trời đất sụp đổ. Bà ta lập tức gọi em gái đến, nói: “Tiền mẹ đưa đâu?” Kỷ Sở Yến hoảng hồn, cuống cuồng cùng chồng đi đòi tiền góp vốn. Hội trưởng góp vốn nói: “Tiền tung ra hết rồi, cho dù bà giết tôi tôi cũng không có tiền trả bà.”

Hai chị em đành phải vận động mọi người trong nhà, cái gì bán được thì bán, góp được thì góp, Kỷ Nguyên Hiên mang toàn bộ số tiền gửi ngân hàng nhiều năm của mình về nhà. Những khoản tiền này chỉ kéo dài sinh mệnh bà cụ được gần một tháng. Cuối cùng, bà cụ vẫn không qua khỏi. Trong cơn hôn mê trước phút lâm chung, bà cụ gọi tên vài người, ngoài người bạn già ra đi trước bà, thì chính là Mặc Chấn, Mặc Thâm và Mặc Hàm.

¤¤¤

Nghe Vu Thanh Hoàn nói xong, cả thân thể Hứa Tri Mẫn bủn rủn trên ghế sofa. Cô có thể mường tượng được ngày ấy trong lòng hai dì cô đau đớn đến mức nào, khi giây phút trước lúc rời xa nhân thế người bà cụ nhắc đến vẫn là con cái nhà người khác. Nhưng trách sao được? Dù gì bà cụ và hai người con trai nhà họ Mặc sớm chiều bên nhau, đó là mẫu tử tình thâm, chẳng thể nói rõ ai đúng ai sai.

“Dì cả em gần như phát điên, sau khi bà cụ qua đời dì em liên tiếp định tự sát, bà ta hận mình năm xưa đã cầm số tiền lớn của Mặc gia. Anh họ em không còn cách nào khác, đành ôm mẹ nói, ‘Mẹ, đây không phải là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi Mặc gia!’. Dì lớn em nghe vậy mới thở được, ‘Đúng, là lỗi Mặc gia. Nếu không sao mẹ có thể quên mình chứ? Mình mới là con gái mẹ!’.” Vu Thanh Hoàn nói đến đây, vẻ mặt càng thêm tức giận, “Dì hai em cũng không tốt lành gì, cả ngày gây gỗ với chồng đòi ly hôn, vì lúc đó chồng bà ta xúi bà ta góp vốn nên mới tiêu hết tiền mẹ cho. Rốt cuộc dì hai em căm hận nhất chính là số tiền kia và Mặc gia.”

“Cho nên họ mới cố ý giấu diếm Mặc gia, có phải định giấu suốt đời không?”

Vu Thanh Hoàn lắc đầu: “Hứa Tri Mẫn, anh họ em là người thế nào em còn không tin sao? Đây chỉ là tạm thời thôi. Chị và anh Hiên đã bàn với nhau, đợi hai dì em hết giận sẽ nói cho Mặc gia biết.”

“Vậy tại sao không nói với em? Em có phải người nhà họ Mặc đâu!”

Vương Hiểu Tịnh thở dài: “Chị vốn định nói với em rồi, nhưng em nhớ lần em đi cùng bạn học về nhà không? Trong lúc ăn trưa em ấy lỡ miệng nói ra nên bọn chị mới biết em tham dự tiệc trung thu nhà họ Mặc, đã vậy còn ngồi bên cạnh nữ chủ nhân Mặc gia nữa, đó là vị trí con dâu tương lai của họ. Trong lòng anh họ em rất thất vọng, nhưng không thể nói thẳng với em, khi ấy chị định lén kể em nghe, cứ tưởng em không biết mâu thuẫn gay gắt giữa hai nhà Kỷ – Mặc.”

Hứa Tri Mẫn nản lòng thoái chí, cuối cùng cô cũng không thoát khỏi vòng xoáy giữa hai gia đình. Nếu không trốn thoát được, cô chỉ còn cách đối mặt. Đây là quyết định sau khi nghe xong khúc Tiễn biệt của Viên Hòa Đông.

“Chị dâu, em muốn nói rõ ràng với anh họ.” Hứa Tri Mẫn nhìn về phía phòng Kỷ Nguyên Hiên, ánh mắt toát lên vẻ kiên quyết, “Đúng vậy, em phải tỏ rõ lập trường của em.”

Vu Thanh Hoàn ngẫm nghĩ rồi không ngăn cản cô. Hứa Tri Mẫn đi đến phòng anh gõ cửa. Sau hai tiếng cốc cốc, Kỷ Nguyên Hiên bực mình hỏi: “Ai đấy?”

“Anh, em có lời này muốn nói với anh. Anh nghe xong mắng em cũng được, anh không nghe cũng được, nhưng em phải nói… Anh, anh biết trong chuyện này người bị tổn thương lớn nhất là ai không? Không phải mọi người, không phải Mặc gia, mà là em!”

Cách cánh cửa, Hứa Tri Mẫn nghe tiếng bước chân Kỷ Nguyên Hiên chần chừ rồi dừng lại. Lúc này không tỏ rõ lập trường thì đợi đến khi nào? Cô hít sâu rồi hỏi: “Anh, anh hãy bình tĩnh suy xét, nếu anh còn xem em là em của anh, anh cam lòng để em mình chịu nỗi oan ức không rõ ràng như vậy sao?”

Nói đến chỗ xúc động, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, trong cửa vẫn im lìm. Hứa Tri Mẫn hít sâu một hơi, từ từ khôi phục tâm trạng: “Anh, anh là anh của Hứa Tri Mẫn, điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.” Nói hết lời, cô bình tĩnh xoay người chào tạm biệt Vu Thanh Hoàn.

“Hứa Tri Mẫn, trễ thế này rồi, em ở lại đây một đêm đi, mai hãy về.” Vu Thanh Hoàn giữ cô lại. Hứa Tri Mẫn lắc đầu, vội vã xuống cầu thang. Vu Thanh Hoàn sốt ruột gọi với theo: “Một mình em về không an toàn đâu… Hiên!”

Kỷ Nguyên Hiên bắt kịp cô ngoài hành lang: “Anh đưa em về!”

Cô không hé răng nói một câu, đứng bên đường đợi Kỷ Nguyên Hiên lái chiếc Fiat màu đỏ sản xuất trong nước đến. Hứa Tri Mẫn mở cửa trước sáng bóng ngồi vào, lúc cô thắt dây an toàn, hai tay Kỷ Nguyên Hiên nắm chặt bánh lái: “Tri Mẫn.”

Tiếng ‘Tri Mẫn’ này của anh họ, cô đã đợi bao lâu rồi nhỉ? Nụ cười vui sướng vắng bóng một thời gian dài lại xuất hiện trên đôi môi cong cong của cô, “Anh.”

“Anh chỉ muốn nói, em vĩnh viễn là em gái anh, cho nên, anh xin lỗi em.”

“Dạ.” Cô trả lời, cảm thấy không đủ, lại ‘Dạ’ thêm một tiếng thật to. Kỷ Nguyên Hiên dịu dàng vuốt tóc cô một lúc rồi mới rút tay về đạp chân ga.

Hứa Tri Mẫn nhìn nụ cười hài lòng của Kỷ Nguyên Hiên qua kính xe, một tảng đá trong lòng cô được dỡ bỏ. Sờ sờ cửa kính lạnh lẽo, nhìn bóng đêm bên ngoài, cô nhớ đến đôi mắt cố chấp của Mặc Thâm. Cô và anh, rốt cuộc nên làm sao bây giờ?