Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 25: Vô Đề




Sáng hôm sau Orihime theo thói quen vươn vai, nhưng vươn mãi không được nàng mới chậm rãi liếc mắt nhìn trên người. Phát hiện bị một cánh tay tránh kiện giữ lấy. Mà nàng chỉ cần quay đầu lại thôi, là có thể trực tiếp môi đối môi với Feitan.

"....Này."

Bởi vì không thể cựa quậy được, cũng không thể quay đầu. Orihime duy trì tư thế cứng ngắc đó, người hơi động, âm thanh cũng cao hơn, ý đồ đánh thức Feitan.

Tên này hôm nay tự nhiên không dậy sớm..

Lẽ nào mọi khi nàng cũng bị hắn ôm thành bánh chưng như vậy, nhưng vì nàng ngủ quá say cho nên vẫn không phát hiện ra?!

Ách...Nghe qua...có vẻ..không được bình thường lắm.

Feitan vai rung một cái.

Thật ra hắn đã tỉnh lại từ lâu, phát hiện nàng sắp tỉnh lại lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Thấy nàng phản ứng như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy thú vị, muốn đùa thêm lúc nữa.

Vì thế cánh tay càng thêm siết chặt, nghe thấy tiếng kêu trong vô thức của nàng, bả vai hơi run.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Orihime người run lên một cái. Lỗ tai đỏ lên, nàng âm thầm nghiến răng.

"Fei..Feitan...ngươi nhanh chóng tỉnh lại aaaaa"

Rốt cuộc nhịn không được hét lên một tiếng thất thanh, vừa hét xong Feitan còn chưa động Kuroro đã thất thố phá cửa mà vào.

"A...Feitan."

Liếc mắt liền nhận ra Feitan giả bộ Kuroro âm thầm nhíu mày.

Chết tiệt...

"Kuroro a.." Orihime rưng rưng nhìn hắn." Tối nay ta ngủ phòng ngươi."

Nghe thế đang giả bộ Feitan cứng đờ, thầm nghĩ.

Chẳng lẽ hắn đùa quá?

Mắt vàng mở ra Feitan thong thả ngồi dậy, sợi tóc màu lam có chút hỗn độn. Theo thói quen hừ một tiếng.

"Đội trưởng."

Mang tính chất chào hỏi một tiếng, Kuroro cũng gật đầu xem như đáp lại. Itama từ phía sau hắn bước lên.

"Công chúa, ra ngoài không?"

"Ra ngoài?" Orihime ngẩn ra, "Cũng được."

Mới nói xong dường như nghĩ đến cái gì nàng cười nói:

"Đừng gọi ta là công chúa nữa. Nơi này dù sao cũng không có Uchiha...ta có chút không thói quen.."

"Được rồi...Hime."

Hime cùng công chúa kì thật có chút nào khác nhau sao? Bất đắc dĩ trong tên có chữ này nàng đành kệ.

Cười một tiếng nhảy phốc lên lưng Itama, giống như khi còn bé.

"Itama, đi thôi."

Ngược lại ở đây không có đồ vệ sinh cá nhân. Cho nên...các ngươi hiểu được.

Đằng sau Feitan cùng Kuroro nhìn bóng lưng hai người rời đi, Kuroro không tỏ vẻ gì, mà Feitan lại hừ một tiếng.

Trong mắt là ý tứ hàm xúc không rõ.