[HunHan] Chỉ Cần Anh Chờ! Là Em Sẽ Tới

Chương 32: Đi rôi ... xa lắm




Trong đêm tối tĩnh mịch, một tin nhắn bất ngờ được gửi tới. Luhan tuy đã ngủ nhưng thính giác của cậu lại rất nhạy, cậu nhanh chóng đọc tin nhắn rồi nhanh chóng rời khỏi nhà,rời khỏi đất nước này. Luhan đến một nơi, một nơi có người cần cậu.

Sáng sớm tỉnh giấc, người đã biến mất rồi. Ít ra Luhan có gửi lời nhắn “Anh có việc bận đi mấy hôm. Mọi người đừng lo lắng“. Đừng lo lắng, Sehun có thể không lo lắng sao??. Trước đây cho dù Luhan không cho anh công khai quan hệ đi chăng nữa, cả hai đi đâu cũng có nhau. Bây giờ không biết cậu ở đâu, rời xa vài phút cũng đã thấy lo lắng rồi

Chanyeol lại rất điềm tĩnh tỏ ra không lo lắng gì cả. Vì có thể cậu đang biết cậu ở đâu

Một ngày trôi qua rất nhẹ nhàng, nhưng những cuộc gọi điện vẫn không hề có hồi âm

Từng ngày rồi lại từng ngày, chẳng mấy chốc đã qua 1 tuần

Sehun khó khăn lắm mới kiềm chế bản thân không được điên lên. Nhưng mà nhìn thái độ thờ ơ của Chanyeol đúng là chọc tức mà

Ai ngờ được trong buổi chiều hôm đó, sau khi nghe xong một cú điện thoại từ quốc tế, Chanyeol lại nhanh chóng lôi Sehun và Baekhyun rời khỏi đây, kèm theo một lời nói gấp rút “Không xong rồi, Luhan anh ấy ngã bệnh rồi”

Chanyeol bắt một chiếc taxi

Trong lòng Sehun nóng như lửa đốt, anh chỉ mong chàng trai anh yêu được bình an. Nhưng mà hình như có chút kì lạ, Luhan đang bệnh thì đáng lý ra phải đến bệnh viện.Ai ngờ vừa mở cửa xe ra thì lại thấy sân bay trước mặt. Trong lòng Baekhyun còn thắc mắc huống gì Sehun

Nhưng não Sehun nhanh nhạy hơn Baekhyun nhiều. Anh có chút suy đoán nhỏ, có lẽ là chính xác

Chanyeolđi mua 3 vé máy bay sớm nhất để đi đến Bắc Kinh-Trung Quốc. Sau khi máy bay đã khởi hành yên ổn, Sehun cất lên câu hỏi

_Luhan đã đến Bắc Kinh sao - Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh

_Ừ- Chanyeol đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ

_Mong anh ấy không sao -Baekhyun khe khẽ nói rồi tựa vào vai Chanyeol để ngủ

Sehun cũng muốn ngủ nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng đến không ngủ được. Chàng trai mà anh yêu mong là không sao. Nếu không... anh đau lòng chết mất

Mà tụi này nghiêm trọng hóa vấn đề thật. Mẹ Yeong Soo điện về cho Chanyeol bảo Luhan bị bệnh. Thật ra chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, tâm bệnh quá nặng nên mới khiến bệnh cảm nặng hơn một tí. Không hiểu sao chui qua não Sehun lại giống như nan y sắp chết vậy

Có những điều thật sự rất trùng hợp. Luhan và Yeong Soo đều đến Bắc Kinh vào đầu tháng 5 - là lúc những bông hoa anh đào ở vùng đất này dần hé mở

Chuyến bay thuận lợi, cuối cùng cũng nhanh chóng đến nơi

Cho dù nóng ruột cũng không thể nào vừa tới nhà là xông thẳng vào kiếm cậu được. Chanyeol thì chạy lại ôm lấy mẹ mình, Sehun và Baekhyun gật đầu chào hỏi

_Luhan ở trên tầng 2, con dẫn bạn lên đó đi Chanyeol - Mẹ (Yeong Soo) ân cần chỉ dẫnmọi người

Từng bậc từng bậc thang cuối cùng cũng đã đi qua. Cánh cửa cũng đã đối diện trước mặt, chỉ cách mấy bước nữa là có thể nhìn thấy mặt cậu rồi

Cánh cửa gỗ nhanh chóng hé mở ra, người ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy được một chàng trai nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc giường trắng, nhưng cậu ấy đang xoay lưng về phía họ. Là Luhan ngồi đấy, thơ thơ thẩn thẩn

Cánh cửa được mở ra, tuy rất nhẹ nhưng Luhan có thể tinh tế nhận ra được. Cậu xoay sang nhìn, vừa nhìn thấy Chanyeol tâm tình lại có chút biến động. Luhan đột ngột chạy tới ôm chầm lấy cậu. Cậu không khóc nhưng trong lòng có muôn ngàn thương tổn. Trái tim nhỏ bé yếu ớt sắp không trụ vững được nữa rồi

Chanyeol chỉ dám thầm thở dài trong lòng, bàn tay nhẹ xoa đầu cậu

_Cậu ấy sao rồi

Không gian yên tĩnh bao trùm 30s rồi Luhan mới lên tiếng trả lời

_Đi rồi, xa lắm...