Hung Trạch Bút Kí

Chương 3: 3: Sáu Ngón






Từ vị trí của chúng tôi vẫn chưa thấy rõ mặt nước, nghe Bạch Khai nói vậy, tôi không khỏi giật mình.

Tôi nhỏ giọng hỏi y, dưới nước có cái gì vậy? Bạch Khai không tiện trả lời tôi, y nhìn ngó xung quanh một chút rồi lại làm như không có chuyện gì tiếp tục đi theo người dẫn đường.

Anh ta dẫn chúng tôi đến cạnh chiếc du thuyền rồi lại rời đi ngay.

Tôi không vội vã đi lên mà ngồi xổm xuống bên bờ nhìn kĩ mặt nước.

Quả đúng như lời Bạch Khai, trên mặt nước đang nổi lơ lửng rất nhiều thuyền giấy.

Thuyền lớn hơn rất nhiều so với những loại chúng ta thường thấy, phải đến cả mét, hình như là dùng loại giấy đặc biệt rắn chắc để chế tác.

Một đống thuyền giấy trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn làm sao cũng thấy không vừa mắt.

Tôi giật mình kêu, thế này là thế nào đây? Định cho mấy tiểu quỷ ngồi à? Có khi nào là để cho đồng nam đồng nữ chôn cùng sử dụng không?
Bạch Khai nheo mắt, nói, đúng như tôi nghĩ, nơi này quả nhiên có gì đó không bình thường.

Anh không phải muốn gặp đò sao? Lát nữa đi lên thì nhìn cho kĩ chút.

Nói rồi, Bạch Khai liền dẫn đầu tiến lên trước, trong lòng tôi lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Chiếc du thuyền này thế mà lại là một cái đò?! Chúng tôi lên rồi mẹ nó có trở về được không đấy?
Sau khi lên tàu lại có người ra tiếp đãi chúng tôi, ăn mặc chẳng khác gì hai người trước, không nói lời nào đưa tay làm động tác mời.

Tôi đánh giá xung quanh một chút, nhận ra thuyền này cũng không phải đồ mới gì, xem ra ông lão này cũng chẳng nhiều tiền như tôi tưởng.

Nhưng dù sao trong khoang cũng rất rộng, chắc là tự dỡ bỏ một số đồ trang trí không cần thiết đi nơi khác.

Trong khoang không bật đèn, chỉ đốt dãy Trường Minh Đăng, ánh sáng tỏa ra lập lòe quỷ dị, sâu một chút thì không thể thấy gì nữa.

Theo ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, tôi nhìn thấy có thứ gì đó, nếu đoán không sai hẳn là quan tài của ông lão kia.


Nghĩ đến việc mình đang đứng cùng một phòng với người chết, tuy tôi không sợ hãi nhưng cũng cảm thấy không quen.

Tôi lấy điếu thuốc định hút thì bị Bạch Khai ngăn lại, nói với tôi, bây giờ tốt nhất đừng tạo ra ánh sáng, chỗ này không đốt đèn hẳn là vì huyền cơ gì đó.

Ngay cả thuốc cũng không thể hút, tôi bèn đứng cạnh cửa ngắm trăng, cảm thấy cũng không đến nỗi.

Đã bảy tám phút trôi qua, chúng tôi đợi mãi vẫn chẳng thấy ai đến.

Tôi bắt đầu sốt ruột, nghĩ, cái đám tang này mời mỗi mình tôi đấy à? Mẹ nó lão già này muốn chết để mình tôi xem cho vui chắc?
Đang nghĩ ngợi lung tung, từ bên ngoài bất ngờ có người tiến vào.

Bọn họ đi rất khẽ, hoàn toàn không có tiếng động phát ra.

Tôi đếm đếm, hình như có khoảng bảy tám người gì đấy.

Đáng tiếc nơi này quá tối, tôi không nhìn rõ liệu có Tần Nhất Hằng trong đám người bên ấy không, chỗ Bạch Khai cũng không có phát hiện gì.

Bọn họ đứng bên kia khoang thuyền, đối diện với chúng tôi, mãi cũng chẳng thấy ai nhúc nhích.

Bạch Khai tiến sát lại tôi, nói, Tiểu Khuyết, anh chịu đựng một chút, lát nữa còn phải trông vào đáp án của anh đấy, đừng để tôi thất vọng.

Tôi không hiểu rõ ý y lắm, đang định mở miệng hỏi lại, Bạch Khai nhanh tay nhét vào miệng tôi một vật, thấp giọng nói, ngậm lấy, lúc nào có cơ hội thì nhét vào miệng lão già kia cho tôi.

Tôi nháy mắt kinh hãi.

Mẹ nó đây là vật còn sống! Là quắc quắc của Bạch Khai!
Quắc quắc theo bản năng đạp loạn xạ trong miệng tôi, gai cào vào lưỡi đau muốn chết.

Trong lòng tôi không khỏi hoảng hốt, mẹ nó, lát nữa lỡ nó cắn tôi thì phải làm sao bây giờ? Với cả quắc quắc sống chắc cũng chẳng có mùi vị gì tốt lành, tôi nào có phải là gà đâu?
Bạch Khai nhéo tay tôi một cái, đau điếng, lại dặn dò một câu, yên tâm, nó chẳng ăn anh đâu mà lo.

Nói xong y lặng lẽ chui ra khỏi khoang thuyền, chuồn mất.


Cái cảm giác của tôi lúc này thực sự khó có thể hình dung, nước miếng không cách nào ngăn chảy ra, nuốt không được mà nhổ cũng không xong.

Cũng may cho tôi, quắc quắc lăn lộn nãy giờ cũng đã chịu nằm im, tôi cũng cố gắng quên nó đi, thôi thì coi như mình đang ngậm cái bật lửa vậy.

Cứ như vậy chừng bốn, năm phút, trong khoang thuyền đèn bỗng nhiên sáng lên.

Tôi cũng chẳng hơi đâu để tâm đến bạn nhỏ mình đang ngậm nữa, lập tức đưa mắt tìm bóng dáng Tần Nhất Hằng trong đám người kia.

Thật đáng tiếc, trong bọn họ chẳng có ai là hắn cả.

Đám người đó đều trưng ra bản mặt vô biểu tình, cứ như đang thực sự ai điếu ông lão vậy.

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi lại cảm thấy mỗi người này trong lòng có quỷ.

Đèn trong khoang đều đã sáng, chiếu rõ bày trí xung quanh.

Quả nhiên tôi đoán không sai, ở đầu bên kia khoang thuyền cẩn thận đặt một chiếc quan tài đang mở, chỗ tôi đứng không nhìn thấy được thi thể bên trong.

Cân nhắc một chút, trong tình cảnh này mà đi đem quắc quắc nhét vào miệng người chết cũng chẳng phải việc gì ngon ăn.

Phía sau quan tài là một cái linh đường rất giản đơn, không có vòng hoa, cũng chẳng thấy trái cây cúng như bình thường mà chỉ bày một cái bàn vuông nhỏ cao hơn quan tài một chút, phía sau treo một tấm vải màu đen làm tường, trông cứ như cái màn sân khấu vậy, có khi còn chẳng đẹp bằng treo một cái áo vải nữa kìa.

Ở trên bàn bày hai cây nến chưa đốt, giữa đặt một tấm ảnh thờ.

Ảnh này hẳn là chụp lúc ông lão còn trẻ, vừa nhìn đã thấy sức sống ngời ngời.

Nhưng đợi tôi chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát như bị một gáo nước lạnh xối ướt từ đầu đến chân.

Bởi vì cái người trên ảnh thờ kia tôi biết rất rõ, mẹ nó thế mà lại là Viên Trận!!! Chính là cái người ngày trước vẫn còn cùng chúng tôi hợp tác đến vui vẻ, tuổi còn trẻ mà quan hệ lại rất dọa người - Viên Trận!
Ông lão này chẳng lẽ lại là Viên Trận??? Thi thể trong quan tài kia cũng là gã sao!!? Viên Trận mẹ nó chẳng phải đã sớm chết ngắc ở từ đường rồi à?
Thi thể của gã tôi với Tần Nhất Hằng còn chính mắt gặp qua nữa kia kìa!?

Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, theo bản năng liền vọt đến bên quan tài, xem xem rốt cuộc nằm bên trong là ai!
Tập trung nhìn kĩ, nằm trong quan tài cũng may vẫn là ông lão nọ, trên đầu vẫn đội mũ, trừ đôi mắt là đang nhắm nghiền ra thì trông cũng chẳng khác gì người sống.

Tôi lui về mấy bước, cảm giác chân mình đã sắp mềm nhũn ra cả rồi.

Chẳng lẽ ông lão này mới là Viên Trận thật à? Vậy thì người chết trong từ đường kia là ai?
Cho dù lúc ấy chúng tôi có nhìn nhầm đi chăng nữa thì Viên Trận cũng chẳng thể trở thành cái hình dạng này được, mẹ nó có kém gì ông nội Viên Trận đâu.

Làm gì có người nào mới già một chút đã thành hình dáng này chứ?
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã hơi thất thố, vậy mà những người kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Liếc mắt nhìn thử, vẫn là một đám tử khí lượn lờ âm u kinh dị.

Tôi gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi quá kích động, cũng không biết quắc quắc có bị tôi không cẩn thận cắn chết hay không.

Ngay lúc này, tôi bỗng cảm thấy thuyền đột ngột chuyển động, có vẻ định rời khỏi bến cảng.

Tôi thầm kêu một tiếng, hỏng rồi, mẹ nó Bạch Khai ra ngoài có khi nào đã rời thuyền luôn rồi hay không? Hôm nay lão già này mà muốn hải táng, chạy đến chỗ biển sâu sẵn tiện đem thuyền chìm cùng luôn một thể, nếu vậy thật thì tôi nhất định phải chôn cùng!
Tôi lo lắng đến toát cả mồ hôi, nếu chìm thật thì tôi có thể bơi, nhưng nếu như lỡ xa bờ quá thì làm thế quái nào có hi vọng chứ.

Mà trên thuyền này không có chỗ nào để thuyền cứu sinh cả thì cũng thôi đi, mẹ nó đến cái áo phao cũng chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Ngay lúc này, từ cửa truyền đến một thanh âm: Đã để các vị đợi lâu rồi.

Tôi quay đầu nhìn lại, lại chẳng ngờ được người kia lại là Sáu ngón.

Tôi không tin vào mắt mình, cố gắng xác nhận lại nhiều lần nhưng vẫn như cũ, chính là gã.

Đem tôi cùng Tần Nhất Hằng dẫn vào ngôi nhà có trận cửu tử trấn chân long, sau đó lại hoàn toàn biến mất - Sáu ngón.

Tôi thật sự đã chẳng thể bình tĩnh được nữa.

Nhìn gã có vẻ là người chủ trì tang lễ này, mà mục đích thật của gã tôi một chút cũng không biết, nhưng có một điều tôi rất rõ ràng: Tưởng rằng có thể bình yên vô sự từ nơi này trở lại bờ, bây giờ chỉ sợ không có khả năng.

.

Xin ủng hộ chúng tôi tại { T RUMTRUYEN.


n e t }
Gã nhìn lướt qua đoàn người trên thuyền, lại làm như chẳng quen biết tôi mà bước đến phía sau quan tài.

Tôi nhìn chằm chằm gã, chỉ sợ gã thình lình làm ra chuyện quỷ gì.

Chỉ thấu Sáu ngón giơ tay, đem miếng vải treo sau bàn kéo xuống.

Tôi lúc này mới phát hiện khoang thuyền thật ra còn rộng hơn nhiều so với lúc đầu tôi nhìn thấy.

Phía sau tấm mành là một không gian rất lớn, đặt mấy cái thùng giấy cao bằng người.

Tôi khẩn trương đến mức hít thở không thông, bởi vì tiếp theo, khi gã lấy dao mở từng chiếc thùng, đồ vật bên trong lộ ra, hết sức quen mắt.

Thế mà đều là những cái tủ quần áo quỷ dị kia.

Tôi đếm được có bốn cái tủ, mỗi một cái đều không khác lắm với những cái tôi đã thấy trước kia.

Sáu ngón nhếch miệng cười vô cùng quái dị, gã lùi về gần quan tài, nói, tôi sẽ không tự giới thiệu nữa, chắc chắn ở đây mọi người đối với tôi đều không có hứng thú tìm hiểu.

Tôi lúc này thật muốn cao giọng hò hét, con mẹ nó ông đây lại rất có hứng thú với nhà ngươi đấy! Mau nhanh kí cho cái tên đi! Đáng tiếc miệng lại mở không ra.

Gã tiếp tục nói, chắc hẳn hôm nay chúng ta sẽ có thể vạch trần bí mật này.

Tôi cũng giống như các người, đều rất kích động.

Nói rồi gã đốt hai cây nến trên bàn lên.

Đèn trong khoang liền tắt, ánh sáng từ ngọn nến tỏa ra lập lòe, lắc lư kéo dài những cái bóng.

Editor có lời muốn nói:
"Theo như IPM thì bé pet của Bạch Bạch là dế, dùng googole translate thì là con châu chấu, nhưng mà tui thấy gọi theo âm Hán Việt là quắc quắc nó cứ cưng sao ấy.

Thôi thì gọi là quắc quắc nha.

Cơ mà, hình như ngốc lăng thụ nhà chúng ta rất thích câu:"Mẹ nó!"?!!
P/S: Có vị đồng đạo hảo tâm nào đã đọc hết bản QT xin cho hỏi là phần chữ in nghiêng (hiện tại, lúc Giang Thước đang nói chuyện với tay cảnh sát) tiếp theo ở chương mấy không? Cảm tạ ~"
Hết quyển 3 chương 1: Sáu ngón.