Vừa nãy trong quán bar rõ ràng bầu không khí giữa hai người bọn họ còn rất tốt, sao bây giờ lại thành thế này?
Hùng Hùng cảm thấy khổ sở vô cùng, nhưng vẫn như thể dụ hoặc mà theo Phạm Hiểu Dương vào khách sạn. Dù sao hắn cũng đáng ghét muốn chết, qua hôm nay chỉ sợ hai người đến bạn bè còn chẳng thể làm, chi bằng làm chút chuyện khắc thật sâu vào kí ức đi.
“Tôi có làm gì sai sao?” Hùng Hùng nhịn không được hỏi, “Nếu cậu không thích phương thức theo đuổi của tôi thì cứ nói, tôi sửa được mà. Cần gì phải tuyệt tình như vậy?”
“Đừng theo đuổi tôi nữa, có làm được không?” Phạm Hiểu Dương đút tay vào túi, “Vào đi, tắm rửa cho sạch sẽ vào. Còn có, tôi không nằm dưới đâu, còn không biết có cương được không đây.”
Hùng Hùng nói: “Cái đó, tôi cũng không thích nằm trên… Vả lại, đàn ông mà, dù tính hướng là cong hay thẳng, liếm vài cái sẽ cương ngay thôi.” (=)))))))))))))))))))))))
Phạm Hiểu Dương nghe vậy liền sửng sốt, vội ho một tiếng nói: “Anh bắn ra rồi thì xong xuôi mọi chuyện.”
“Tôi không hiểu, Hiểu Dương… Nếu đã không thích, sao cậu còn muốn làm như vậy. Cậu cứ xem như không biết chuyện gì đi. Chỉ cần một câu của cậu, chúng ta liền trở về làm bạn bè như trước đây.” Hùng Hùng vẫn còn ấp ủ vài tia hi vọng cỏn con.
“Tôi giả bộ không được.” Phạm Hiểu Dương mở vòi sen, sau đó đẩy hắn vào, trước khi đóng cửa còn nhỏ giọng nói: “Anh quá đặc biệt, chẳng mấy chốc đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi… Bằng không, tôi cũng không muốn chúng ta làm chuyện thế này.”
Hùng Hùng ngơ ngác đứng tại chỗ vài giây, sau đó cởi quần áo, bắt đầu tắm.
Hắn hiện tại có nên vui mừng? Hay là khóc lóc ôm chân Phạm Hiểu Dương nói hắn không muốn làm chuyện này, làm bạn bè bình thường như cũ là tốt rồi. Chỉ cần bên nhau được lâu một chút, bảo hắn làm gì cũng được hết.
Chờ hắn tắm xong bước ra ngoài, đập vào mắt chính là Phạm Hiểu Dương nằm trên giường cùng đống bao cao su và dầu bôi trơn rải rác khắp nơi, cổ họng không khỏi khô khan một trận.
“Tự mình dùng dầu bôi trơn mở rộng chỗ đó đi, tôi đi tắm.” Phạm Hiểu Dương đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.
Đã lâu lắm rồi Hùng Hùng không làm chuyện thế này, động tác không khỏi có chút lúng túng, tay vừa chạm vào hậu huyệt, lòng đã dấy lên một nỗi bi thương. Lần đầu làm chuyện này với người mình yêu lại phải tự tay mở rộng chỗ này. Kì thực dù có hơi hèn mọn, Hùng Hùng vẫn cho rằng không sao hết, cái làm hắn sợ chính là Phạm Hiểu Dương sẽ không có phản ứng. Nói gì thì nói, nếu có người chỉ cần đứng ở xa xa im lặng dõi theo người mình yêu đã cảm thấy hạnh phúc mĩ mãn thì căn bản chỉ là kẻ ngốc. Hắn vẫn cho rằng, bản thân nỗ lực như vậy, sẽ cò ngày tình cảm được đáp trả.
Tự mở rộng một hồi, Hùng Hùng đã bắt đầu có cảm giác, ‘cậu em nhỏ’ phía trước chậm rãi ngẩng đầu lên. Tưởng tượng đến cảnh Phạm Hiểu Dương khoả thân trong phòng tắm, động tác của hắn bắt đầu nhanh hơn, nhưng chỉ tay thôi thì không đủ. Cái hắn muốn nhất bây giờ, là Phạm Hiểu Dương lấp đầy cơ thể hắn.
Tiếng nước ngừng lại, Hùng Hùng càng lúc càng thấy khẩn trương, vội vàng rút tay ra khỏi hậu huyệt, nơi đó truyền tới từng đợt trống rỗng.
Phạm Hiểu Dương quấn khăn tắm quanh eo, chỗ nào đó có hơi phồng lên một chút, đấy là do lúc nãy trong phòng tắm hắn đã tự làm một lần rồi.
“Tôi tắt đèn đấy, nhìn anh thế này sớm muộn gì chỗ đó cũng xìu xuống thôi.” Phạm Hiểu Dương cau mày nhìn sang chỗ khác, không nhìn đến cái mông đang vểnh thật cao của Hùng Hùng.
“Xoạch” một tiếng, bốn phía rơi vào bóng tối.
Hùng Hùng cứ duy trì tư thế nằm úp sấp trên giường như thế, không dám động đậy. Mặc dù hắn muốn rất muốn được hôn Phạm Hiểu Dương một cái, nhưng nếu hắn thực sự làm vậy, chắc chắn sẽ bị đạp xuống giường ngay.
Hắn nghe tiếng Phạm Hiểu Dương xé mở bao cao su, “cậu em nhỏ” bắt đầu hưng phấn, khẩn trương dùng hai tay tách mông ra, đợi Phạm Hiểu Dương tiến vào.
Đỉnh đầu ‘cậu em nhỏ’ của Phạm Hiểu Dương đã đặt vào hậu huyệt Hùng Hùng, từng tấc từng tấc tiến vào, Hùng Hùng nhịn không được rên rỉ. Kì thực động tác của Phạm Hiểu Dương cũng được xem là ôn nhu, rất nhẹ nhàng chậm rãi mà vào, Hùng Hùng không nhịn được nói: “Cứ vào thẳng đi, không sao đâu.”
“Đừng lên tiếng.” Giọng nói Phạm Hiểu Dương có chút tức giận.
Sợ làm hắn mất hứng, Hùng Hùng vội vàng cắn chặt gối đầu. Được người mình yêu nhồi vào cảm giác rất tiêu hồn, Hùng Hùng khó mà kiềm chế được.
Động tác của Phạm Hiểu Dươn bắt đầu nhanh hơn, nhưng vài giây sau, Hùng Hùng lại nghe hắn nói: “Không được, tôi không làm được.”
“Vì sao chứ?” Hùng Hùng nóng nảy hỏi.
Phạm Hiểu Dương rút tính khí ra khỏi cơ thể Hùng Hùng, “Tôi thực sự không làm được… Xin lỗi, hay là bỏ đi.”
“Đừng.” Hùng Hùng lập tức đứng dậy kéo áo Phạm Hiểu Dương, “Vừa nãy không phải vẫn tốt sao? Thử lại lần nữa đi, nhất định sẽ làm cậy thoải mái.”
“Anh buông ra đi rồi nói.”
“Không được, nếu bây giờ mà buông, chắc chắn cậu sẽ chạy đi mất.” Khí lực của Hùng Hùng lớn hơn Phạm Hiểu Dương rất nhiều, dù sao thì hắn cũng là giáo viên thể dục luôn phải tập thể hình thường xuyên mà. Nếu trong trường hợp khẩn cấp, hắn thực sự không ngại dùng vũ lực để giữ người ở lại đâu.
“Câu căn bản chẳng thể nào biết được, rằng tôi yêu cậu nhiều thế nào đâu.”
Hai tay áp chế vai Phạm Hiểu Dương, Hùng Hùng dùng lực ấn hắn ngồi xuống.
“Tôi bảo anh buông ra!” Phạm Hiểu Dương giận dữ nói, trong lúc nhất thời không kiềm chế được, tay thu thành nắm đắm, dùng lực đấm thẳng vào mặt Hùng Hùng.
“A…” Mũi bị hung hăng đánh trúng, Hùng Hùng lập tức cảm giác được dịch thể ấm nóng từ mũi chảy dài xuống…
Hùng Hùng cảm thấy rất uỷ khuất, vì quá uỷ khuất nên không nhịn được mà bùng nổ, làm ra chuyện khiến hắn hối hận cả đời ── đánh trả!
Hùng Hùng ngày ngày tập thể lực, lực đạo rất lớn, không giống kiểu mèo quào của Phạm Hiểu Dương. Hùng Hùng vừa ra tay đã thấy hối hận, đáng tiếc là đã quá muộn rồi.
Phạm Hiểu Dương bị đấm rớt cả ra giường, cả người ngã mạnh xuống mặt đất, Hùng Hùng sợ tái mặt, vội vàng chạy đến xem. Chỉ thấy đối phương nhăn nhó bóp chặt mắt cá chân, chắc là lúc ngã đã đập trúng rồi.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu…” Hùng Hùng cứng họng, không biết nên nói sao cho phải, “Cậu… bị thương rồi? Tôi, tôi đáng chết, cậu đánh tôi đi…”
“Biến!” Phạm Hiểu Dương nhăn nhó đứng lên, kết quả chưa đi được hai bước đã ngã trở lại.
Hùng Hùng nhanh tay đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi chở cậu đi bệnh viện nhé?”
Phạm Hiểu Dương vừa giận vừa thẹn: “Sao anh lại không biết xấu hổ thế này chứ!”
“Cả một đời người khó có thể tìm được người có thể khiến mình vì họ mà toan tâm toàn ý, bỏ qua tự trọng của bản thân, có xấu hổ hay không cũng mặc.” Hùng Hùng vừa nói vừa giúp hắn thay đồ, “Tôi nguyện bỏ mặc tự trọng của bản thân vì cậu mà.”
Phạm Hiểu Dương không nói lại hắn.
Hùng Hùng chở Phạm Hiểu Dương đến bệnh viện. Kiểm tra mới thấy, đúng là xương có vấn đề, mắc cá chân sưng lên rồi. Bệnh viện bây giờ thủ tục vô cùng phức tạp, Hùng Hùng phải giúp Phạm Hiểu Dương từ A đến Z, hết chụp X-quang đến bó bột, còn phải xếp hàng chờ lấy thuốc. Còn chi phí, tất nhiên cũng là Hùng Hùng trả, Phạm Hiểu Dương không từ chối, dù sao cũng là hắn sai trước kia mà.