Hung Thần

Quyển 2 - Chương 58: Khắc phục hậu quả – Kỳ 2




Khi Trác Diệu quay về phòng bệnh là lúc Lý Huỳnh Lam đang uống thuốc, vừa thấy cậu mình vào liền bất chấp ly trà nóng đang cầm trên tay, vội vội vàng vàng muốn đứng dậy, lại bị Lý Tiểu Quân ngăn cản không cho động.

Lý Huỳnh Lam sốt ruột: “Cậu, sao rồi? Cao Khôn khi nào mới được ra, sao anh ấy vẫn chưa ra vậy?”

Lý Tiểu Quân nói: “Huỳnh Lam, cảnh sát có quy trình xử án của họ, nếu cậu ta vô tội ắt sẽ được trả tự do thôi.”

“Đúng là anh ấy vô tội mà!” Lý Huỳnh Lam không hiểu nổi, “Tại sao không được thả? Chẳng lẽ mẹ thấy anh ấy có tội sao?”

Thấy Lý Huỳnh Lam lại kích động, Lý Tiểu Quân vội nói: “Ý mẹ không phải vậy, mẹ chỉ muốn con quan tâm mình một chút, dưỡng sức khỏe cho tốt thôi.”

“Con rất khỏe, con uống thuốc đúng giờ, ngủ đúng giấc, bác sĩ cũng nói con khỏe lắm rồi,” Lý Huỳnh Lam trừng mắt nhìn Lý Tiểu Quân, lại nhìn sang Trác Diệu, nhấn mạnh lần nữa, “Con khỏe lắm rồi, khỏe lắm rồi…”

Quả thực gần đây cậu rất phối hợp điều trị, làm các đợt kiểm tra gì hay ăn cái gì uống cái gì đều rất ngoan ngoãn, thân thể đang trong trạng thái dần hồi phục. Trác Diệu thấy biểu tình của Lý Huỳnh Lam như vậy, suy tính rồi nói: “Được, trước khi mở phiên tòa, bọn cháu có thể gặp nhau một lần.”

Lý Tiểu Quân nhướn mày.

Lý Huỳnh Lam cũng rất kinh ngạc: “Mở phiên toà? Tại sao phải mở phiên toà?”

Trong khi Trác Diệu trầm mặc thì sắc mặt Lý Huỳnh Lam đã dần trắng bệch.

“Tại sao có thể như vậy… Tên khốn đó mới phải là bị cáo… Sao lại biến thành Cao Khôn… Cao Khôn không có tội, anh ấy vì cứu cháu… Là vì cứu cháu mà…”

Lý Huỳnh Lam ấp úng hai câu này xong, phảng phất như bị trúng một cú sốc kinh hoàng.

Cả Trác Diệu và Lý Tiểu Quân đều biết hiện tại Lý Huỳnh Lam không chịu thêm nổi kích thích nào, mới định nói gì đó để trấn an, đã thấy Lý Huỳnh Lam  hít sâu một hơi, dần lấy lại bình tĩnh.

Cậu nhìn Trác Diệu chằm chằm, nghiêm túc nói: “Cháu muốn ra tòa, cháu đã trải qua tất cả mọi chuyện, nên cháu có thể trả lại sự trong sạch cho Cao Khôn.”

Từ khi vụ án bắt đầu được điều tra, tuy Lý Huỳnh Lam cũng là một trong số những người bị hại nhưng đến nay vẫn chưa hề có một cơ quan chức năng nào đến tiến hành thẩm tra. Cậu đã bao nhiêu lần muốn chứng minh Cao Khôn vô tội, mà lần nào cũng bị chính nhóm người Lý Tiểu Quân ngăn cản, khiến Lý Huỳnh Lam không cần tiếp tục, không cần nhớ lại. Nhà họ Lý muốn lôi cậu ra khỏi vụ án này, bất kể là vì gia tộc, hay vì chính cậu đi nữa, bản thân Huỳnh Lam cũng hiểu bọn họ nghĩ thế nào. Thế nhưng, cậu đã nghe nói tình hình của cô em họ Cao Khôn, bởi gặp phải sự việc thương tổn tinh thần quá sức chịu đựng, mà cô có phần bị ảnh hưởng tới khả năng tương tác với xã hội. Đối với một người con gái mà nói, điều cô nên làm nhất chính là tránh xa nơi này, nhưng nếu thế còn ai có thể nói ra chân tướng, còn ai có thể chứng minh Cao Khôn vô tội nữa đây.

“Cháu nhất định phải đi, cháu nhất định phải đi!” Trước khi Trác Diệu mở miệng, Lý Huỳnh Lam đã cắt ngang y. Tuy giọng nói cậu không kịch liệt, thần sắc trên mặt cũng tương đối bình tĩnh, nhưng chính sự kiên định tuyệt không thể lay động trong ánh mắt đó lại khiến cả Trác Diệu và Lý Tiểu Quân chỉ cần thoáng nhìn thôi đã thông suốt.

Bọn họ biết, nếu không cho Lý Huỳnh Lam đi, chắc chắn một điều rằng tâm người này sẽ không bao giờ được an ổn.



Một tháng sau, Lý Huỳnh Lam đã có thể tự mình làm ít việc vặt, theo yêu cầu của bản thân, cậu ngồi máy bay về thành phố U để tham dự một kì thi quan trọng, thi chuyển cấp.

Bước vào sân trường xa cách hơn một tháng nay, trong khoảnh khắc bắt đầu đặt bút làm bài thi, Lý Huỳnh Lam gần như phải gượng hết sức mình mới kiềm lại được nước mắt, cậu tự nhủ với lòng: Mày phải thi cho tốt, rồi mày sẽ được lên trung học, mà Cao Khôn cũng sẽ lên đại học, đời này của mày và anh ấy sẽ không vì vậy mà thay đổi. Đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi mà, chờ mày ổn rồi, tất cả đều là quá khứ hết, thế nên mày phải thi tốt, mày nhất định phải thi tốt, như vậy Cao Khôn cũng sẽ không gặp chuyện gì…

Lý Huỳnh Lam cứ một lần rồi lại một lần tự nói với mình, rõ là ngồi ngay dưới vị trí có quạt, mà mồ hôi lạnh trên trán cứ tuôn ra như tắm.

Thầy giáo biết thân thể cậu không được khỏe, vì thế thỉnh thoảng sẽ đi qua hỏi thăm xem thế nào, lại đều bị Lý Huỳnh Lam từ chối. Lý Huỳnh Lam hiểu vết thương trên người mình gần như lành rồi, cậu chỉ muốn chiến thắng chính mình mà thôi. Cậu đã làm xong bài thi từ sớm, nhưng vẫn đợi tiếng chuông vang lên mới đứng dậy nộp bài thi, ra khỏi phòng thi, trong phút chốc, trước mắt Lý Huỳnh Lam chợt tối sầm, nhưng cậu chỉ thở gấp hai hơi, cố gắng đứng vững, rồi mới thẳng lưng chậm rãi bước ra ngoài.

Vừa kết thúc đợt thi cuối cùng, bất chấp lời khuyên bảo của Lý Tiểu Quân, Lý Huỳnh Lam lại tức tốc bay về tỉnh Y. Trác Diệu đã chờ cậu ở sân bay, dẫn cậu đi gặp Cao Khôn.



Cách một bàn gỗ nhỏ, vẫn là chỗ Trác Diệu với Cao Khôn gặp mặt lần trước, Lý Huỳnh Lam được nhìn thấy đối phương, chẳng qua chỉ mới hai tháng, mà khi hai người gặp lại nhau đã như qua một thập kỷ. Trong lòng mỗi người đều chỉ có một suy nghĩ: người ấy gầy đi nhiều.

Lý Huỳnh Lam thực sự gầy kinh khủng, trải qua một trận bệnh nặng đã khiến đôi má vốn lúng liếng căng mịn khi xưa biến đâu mất, làn da trắng hồng giờ đây chỉ thấy trắng chứ chẳng thấy hồng, tưởng như chỉ cần một cơn gió to thổi qua là người sẽ bị quật ngã ngay tắp lự.

Thế nên so ra Cao Khôn vẫn tốt hơn nhiều, hơn nữa trông tinh thần anh cũng không tệ mấy, đôi mắt kia vẫn hữu thần như xưa. Chỉ có điều trong giây phút nhìn thấy Lý Huỳnh Lam anh lại nhíu mày, rồi mới lẳng lặng cong khóe môi.

“Thân thể khỏe chưa?” Cao Khôn ôn tồn hỏi.

Lý Huỳnh Lam vành mắt đỏ hoe, cố giữ cho giọng mình tự nhiên đáp: “Không có gì đáng lo, bị chó đớp hai phát, thịt vẫn mọc lại được mà.”

Cao Khôn cười, tựa như muốn xoa đầu Lý Huỳnh Lam, nhưng vừa mới vươn tay ra đã chợt cứng đờ, anh nhìn còng số 8 trên cổ tay mình, lại chầm chậm thu về.

Lý Huỳnh Lam cũng thấy được, đoạn Cao Khôn muốn thả tay xuống gầm bàn, cậu đã túm lại trước một bước, nắm chặt lấy.

“A Khôn, em cam đoan với anh, em sẽ cứu anh ra, em nhất định sẽ cứu anh…” Lý Huỳnh Lam thảng thốt từng chữ.

Cao Khôn lặng im không nói.

“Anh sẽ không có chuyện gì đâu, anh không cần phải ngồi tù, anh không cần phải ngồi tù…” Lý Huỳnh Lam lại nói, “Anh chỉ vì cứu em thôi mà.”

“Huỳnh Lam,” Cao Khôn bị tia sáng lấp lánh trong ánh mắt ấy đâm vào lòng, anh vội nói, “Em hãy nghe anh nói…”

“Anh nghe em nói hết đã,” Lý Huỳnh Lam trách móc, nhưng lời nói ra vẫn chỉ lặp lại hai câu kia, còn không ngừng nhấn mạnh.

Cao Khôn muốn trở tay nắm lấy cậu, Lý Huỳnh Lam lại nắm quá chặt, móng tay còn đâm sâu vào lòng bàn tay Cao Khôn, vậy mà cậu không hề phát giác.

“A Khôn, em hứa với anh, em hứa rồi thì nhất định sẽ làm được, anh phải tin em, tin em…”

Trác Diệu với Lý Tiểu Quân đang ngồi phía sau cậu, bấy giờ mới ngợ ra tình hình bất thường nên mau chóng đi lên kéo Lý Huỳnh Lam lại.

“Huỳnh Lam, cháu buông ra trước đi.”

“Huỳnh Lam, cháu không cần kích động, có gì từ từ nói…”

Lý Huỳnh Lam vẫn chưa hề bừng tỉnh, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập bất ổn, mãi đến khi Cao Khôn dùng chút lực, thoát khỏi nắm tay của Lý Huỳnh Lam, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu, trấn an: “Huỳnh Lam, em nhìn anh này, hiện tại anh không sao, cho nên em cũng sẽ không sao hết, anh chỉ mong em khỏe thôi.”

Chỉ một câu “Chỉ mong em khỏe thôi” đã vỗ về được cảm xúc của Lý Huỳnh Lam thoáng dịu đi, cậu ngơ ngác nhìn Cao Khôn. Thần thái kia như ẩn một loại quật cường cố chống đỡ, lại khiến Cao Khôn thấy lòng mình xoắn chặt biết mấy.

Lý Tiểu Quân đưa mắt ra hiệu với viên quản giáo bên kia, quản giáo nhìn sang Trác Diệu, sắc mặt Trác Diệu nghiêm lãnh, gật đầu với bọn họ.

Vì thế quản giáo bước tới kéo Cao Khôn quay về, Lý Huỳnh Lam vẫn không buông tay.

“A Khôn, anh chờ em, em sẽ cứu anh…”

“Huỳnh Lam, cháu đã hứa với cậu thế nào?” Trác Diệu lạnh lùng nói.

Thừa dịp Trác Diệu tiến lên, Cao Khôn nghiến răng tránh khỏi tay Lý Huỳnh Lam, theo quản ngục dẫn mình rời khỏi đây. Trước khi đi, anh còn nghe thấy Lý Huỳnh Lam ngoảnh lại lớn tiếng nói với Trác Diệu.

“Hiện tại cháu rất khỏe, cháu rất khỏe… Cao Khôn không thể ngồi tù! Anh ấy muốn lên đại học! Anh ấy không thể ngồi tù…”

Cao Khôn qua một cửa khác, tiếng Lý Huỳnh Lam cũng theo đó mà im bặt, anh tưởng nguyên do là bởi cửa sắt đóng lại. Nhưng lại không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc anh không nhìn thấy, Lý Huỳnh Lam đã ngất lịm.

Trác Diệu với Lý Tiểu Quân vội vàng đưa người đến bệnh viện, bác sĩ nói do tâm lý Lý Huỳnh Lam quá kích động, vẫn là câu nói kia, bệnh nhân không thể chịu thêm kích thích nào nữa.

Trác Diệu đang muốn hỏi thêm, lại nhận được điện thoại của Phạm Doanh.

Phạm Doanh nói: “A Diệu, tôi mới tìm thấy một thứ, tôi nghĩ chú cần phải đến xem rồi.”



Huyện Y là một trong những huyện thuộc cấp nghèo trên toàn quốc, thị xã G lại là xã nghèo nằm trong huyện nghèo, dĩ nhiên có rất nhiều phương diện khó theo kịp. Chỉ một số cơ quan chức năng có thẩm quyền, cụ thể là điều tra các vụ án hình sự. Tuy nhiên, ai cũng hiểu rằng nếu sự việc không ầm ĩ, thì chẳng những đừng kiến nghị, mà cả các kiểm nghiệm chi tiết và thẩm tra sẽ tự động bị bỏ qua hết. Hung thủ, động cơ, hung khí, người bị hại cơ bản đã có đầy đủ, không cần thiết thì không tiến hành đào sâu mở rộng gì thêm. Ngược lại còn hao người tốn của, cả Phạm Doanh hay Cao Khôn đều không ngoại lệ.

Chẳng qua Phạm Doanh từng là một kim bài hô mưa gọi gió trong giới luật sư, hiếm khi mới xuống nông thôn trải nghiệm như lần này. Những việc không nên biết liên quan tới vụ án, hắn cũng phải biết, có điều biết rồi mà có nói được hay không thôi, mặc kệ nơi đây chỉ là sơn thôn nhỏ, luật sư Phạm vẫn có biện pháp của riêng mình.

Hắn đưa cho Trác Diệu xem hai bản tư liệu.

“Cái này, tôi có, bên cảnh sát cũng có.” Phạm Doanh chỉ chỉ bản đầu tiên.

Trác Diệu đánh giá, trên đó là bối cảnh chi tiết của Cao Khôn.

Cao Khôn sinh ra ở thôn Mạc Lan, cha mẹ đều là nông dân. Người cha Cao Bá Sơn là một con nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất, bất kể là dân làng hay vợ con hễ nom thấy gã là như thấy diêm vương. Do vậy mà đứa con trai nhỏ Cao Khôn cũng noi theo một thân thói hư tật xấu của cha mình, thường xuyên đánh nhau với đám người trong thôn. Năm Cao Khôn mười hai tuổi, Cao Bá Sơn uống rượu quá độ, nửa đêm ngã lăn xuống phía sau núi mà chết. Sang năm sau, người mẹ cũng bệnh nặng qua đời, Cao Khôn dường như trưởng thành ngay trong đêm đó, không còn gây rối thêm, đoạn theo chú ruột mình là Cao Trọng Thủy lên thành phố U học sơ trung, sau này đã trở thành một cậu học sinh ưu tú vừa đa tài, thẳng đến khi gặp chuyện không may lần này.

Trác Diệu lại lấy một bản khác ra.

Phạm Doanh nói: “Cái này, tôi có, bên cảnh sát không có.”

Bản này chỉ gồm hai tờ giấy, một là giấy vay nợ, hai là một tấm ảnh.

Hôm nay vay của Trần Hải Vân số tiền mười ngàn tệ, ngày 1 tháng 1 năm 19xx, người vay: Phương Hà Xảo.

Đây là nội dung một khoản vay, chữ viết thô cứng, dễ nhận thấy ngay không phải nét bút của phụ nữ, thế nhưng bên cạnh lại có thêm chữ ký và in một dấu vân tay đỏ thẫm.

Tấm ảnh còn lại không phải chụp người, cũng chẳng phải cảnh đẹp nào, chỉ trơ trọi một mảng thân cây, bề mặt bị khắc rất nhiều vết dao, còn viết một vài chữ, bởi trông có phần nhiều tuổi, vỏ cây khô cằn, nên chữ không được rõ lắm, tuy nhiên vẫn mơ hồ nhìn ra chữ “Vân” mờ mờ khắc trên cùng, mà những vết dao này cứ chằng chịt lên nhau, chỗ sâu nhất gần như bằng một nửa thân cây nhỏ, có thể thấy dùng lực rất lớn.

Thấy sắc mặt Trác Diệu đăm chiêu, Phạm Doanh lại nói: “Hai trăm ba mươi sáu cây, hai mươi bảy cây có đánh dấu, đây là một trong số đó.”

Trác Diệu đẩy tư liệu đi, lấy một điếu thuốc cho lên miệng hút, nét mặt như bao phủ bởi làn sương mù dày đặc, lát sau y hỏi: “Ông nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”

“Chín phần… Chín, có điều…” Phạm Doanh nhún vai: “Tất cả đều ở chú, hoặc ở Huỳnh Lam?”

Trác Diệu nghĩ đến tình trạng của Lý Huỳnh Lam hiện giờ, rít mạnh một hơi, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.