*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa đóng hoàn toàn không bị hư hỏng gì sau khi cạy mở, Cao Khôn vươn tay mở công tắc đèn bên tường, hai người cùng nhau đi vào, một căn hộ hai gian nhỏ xuất hiện trước mắt. Phòng bếp, phòng tắm được trang bị đầy đủ, đồ dùng trên cơ bản là đều có, chỉ là bên trong bên ngoài toàn bộ rộng không quá sáu mươi thước vuông, tường và sàn nhà đều đã hơi ố vàng, quả thật có thể nhìn ra là đã khá cũ.
Lý Huỳnh Lam vuốt chiếc bàn ăn bên cạnh đánh giá xung quanh, vừa lòng hỏi Cao Khôn “Có phải rất được không?”
Cao Khôn không hiểu nhìn cậu, một lúc lâu mới hỏi “Ai ở đây?”
Lý Huỳnh Lam buồn cười “Anh không biết ai ở đây, đã phá khóa nhà người ta?”
Cao Khôn sửng sốt “Tôi tưởng cậu…”
“Tôi bảo anh làm gì thì anh làm à” Lý Huỳnh Lam vô tội nói “Vậy nếu tôi muốn bán anh, có phải anh sẽ tắm rửa sạch sẽ, rồi tự ngồi lên bàn cân đong đếm hay không?” Nói vậy nhưng không biết cậu lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng tươi cười trêu chọc cũng nhạt dần, biểu tình hơi cứng đờ.
Cao Khôn thấy bộ dạng của cậu, vội nói “Không ai muốn mua tôi đâu.”
Lý Huỳnh Lam vừa bực mình vừa buồn cười “Đúng rồi, người ngốc như anh bây giờ chẳng có mấy, ăn nhiều cũng chẳng biết có ngoan không.”
Đối mặt với chuyện Lý Huỳnh Lam quở trách, Cao Khôn cũng chẳng để ý mà cười cười, chỉ là anh càng muốn biết rốt cuộc căn phòng này là của ai.
Lý Huỳnh Lam không thừa nước đục thả câu nữa, lấy tư thế chủ nhân ngồi xuống ghế, còn thản nhiên mà gác chân lên.
Cao Khôn thấy vậy mới biết rõ mình nãy giờ thật là khờ, anh nhíu mày lại, hiển nhiên có chút không thể đồng ý nổi, nếu phòng này cho loại người thô lỗ như anh ở thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu là của Lý Huỳnh Lam, lại không thoát khỏi vẻ bần tiện rách nát, từ biệt thự lớn tới nhà trọ bé tẹo, không có người giúp việc, tài xế, chênh lệch không nhỏ chút nào.
Căn phòng này đương nhiên không thể có khả năng là Vạn Hà đưa được, ngược lại, theo yêu cầu của Lý Huỳnh Lam, Vạn Hà khi đó còn cho rằng mấy căn hộ anh chọn quá nhỏ, nhưng mọi thứ từ đường xá, ánh sáng, bảo vệ, sinh hoạt này nọ đều suy tính hết, kết quả Lý Huỳnh Lam nhìn từ đầu đến cuối, chẳng nhìn trúng căn hộ nào, sau cùng, là cậu tự mình tìm tới nơi này, Vạn Hà sau đó biết thì chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Lý Huỳnh Lam đã quyết, hắn vẫn thay cậu hoàn thành thủ tục.
Liếc thấy biểu tình của Cao Khôn, Lý Huỳnh Lam không cho là đúng “Sao vậy? Ở đây cái gì cũng có, gần công ty, đến trường cũng chẳng xa lắm, xung quanh thanh tịnh, rất tốt.”
Cao Khôn nhìn ổ khóa bị chính mình phá rụng, nói nhỏ “Không an toàn, hơn nữa ở đây rất nhỏ…”
“Nhỏ bằng cái chỗ kia của anh sao?” Lý Huỳnh Lam chen vào, nụ cười trên mặt lạnh dần “Có gì không an toàn, tôi là đàn ông, chẳng lẽ lại bị người ta giật tiền cướp sắc à?”
Cậu mạnh mồm như vậy anh cũng chẳng thể nói thêm được gì nữa, Cao Khôn yên lặng ngậm miệng lại.
Lý Huỳnh Lam trừng mắt nhìn anh, bỏ lại một câu “Tôi tự mình dọn ra, một người ở càng ổn, chẳng phải liên quan tới ai, không cần anh quan tâm” Sau đi tự mình đi vào bếp.
Lý Huỳnh Lam đứng trước cửa sổ chẳng nói lời nào, bóng lưng cậu thẳng tắp đến quật cường, Cao Khôn nhìn cậu, chậm rãi lại gần nói “Có đói không? Ăn cơm đi.” Giọng nói của anh vốn rất trầm, hiện tại lại cố gắng khiến nó mềm mại hơn, nghe ra lại hơi khàn khàn, lập tức đã chạm tới tâm tình vốn còn đang bất an của Lý Huỳnh Lam.
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Lý Huỳnh Lam quay đẩu hỏi “Anh chưa ăn sao?”
Cao Khôn hỏi ngược lại “Cậu đã ăn chưa?”
Lý Huỳnh Lam dừng lại, lắc đầu, nhờ phúc mẹ cậu, từ chiều tối tới giờ vẫn để bụng đói.
Cao Khôn nói “Tôi cũng chưa ăn đâu.”
Nói gì thế, anh cho rằng ai cũng ngốc giống anh nghe không hiểu ra vấn đề sao?
Lý Huỳnh Lam quét mắt nhìn quanh “Đi ra ngoài ăn đi, chỗ này không có thức ăn.” Đừng nói là không có thức ăn, ngay cả đồ dùng sinh hoạt cơ bản cậu còn chẳng mang theo đã vào ở rồi.
Bởi vì không có chìa khóa, hai người đành móc tạm khóa vào cửa, dù sao thì bên trong cũng chẳng gì để đám trộm ngó ngàng cả, sau đó cùng nhau xuống lầu tìm nơi để ăn.
Từ đây tới khu phố mua sắm khoảng nửa giờ đi bộ, hai người cũng chẳng tính đi xa, tìm kiếm tạm bợ một quán ăn rồi đi vào.
Quán cơm không lớn cũng chẳng nhỏ, hai người chọn đại một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Cao Khôn đưa menu đồ ăn đưa cho Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam nhanh chóng xm qua, rồi chọn bốn món mặn một món canh.
Cao Khôn lại nói “Đừng chọn đậu hũ ma bà*, cay lắm!”
Lý Huỳnh Lam trực tiếp đưa thực đơn cho người bán hàng “Tôi không ăn là được rồi!”
Cao Khôn nói “Không phải, không cay tôi cũng ăn được mà”
Lý Huỳnh Lam hừ hừ “Nhiều lời, vậy thì tôi ăn ba món, anh ăn một, chưa đủ công bằng sao?”
Cao Khôn chẳng mấy khi lắm lời “Cậu không ăn cay được, lần nào về cũng sẽ…”
“Hồi đó tôi không ăn cay vì sẽ nổi mụn, bây giờ cả từng này tuổi rồi nổi làm sao nữa!” Lý Huỳnh Lam bất mãn bác bỏ, nói xong thì hai người lại cùng ngẩn ngơ.
Đúng vậy, lúc đó là lúc đó, lúc này là lúc này, thời gian thay đổi liên tục, từng ngày trôi qua, bọn họ đã sớm không còn là chính mình của năm xưa.
Đồ ăn sau đó được mang lên, hai người đều ăn rất yên lặng. Cao Khôn thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Lý Huỳnh Lam. Lý Huỳnh Lam vừa ăn vừa bới cơm, tư thế vô cùng tao nhã, nhưng biểu tình trên mặt lại có chút hoảng hốt.
Cậu giữ lời chẳng động đũa tới món đậu hũ ma bà, cuối cùng cả tô đều vào bụng Cao khôn, ăn xong người nào đó lại chảy đầy mồ hôi.
Lý Huỳnh Lam chẳng nói gì, tìm khăn tay đưa cho đối phương lau “Ăn không hết chẳng lẽ sẽ có ai tới bắt anh à?” Chưa từng thấy người nào như vậy, rõ ràng chẳng đối bụng mà còn cứ cố.
“Đừng để phí…”
Cao Khôn vừa nói vừa nhận khăng tay, lại phát hiện đây là cái khăn mà cái hôm mưa gió trước kia anh đưa cho Lý Huỳnh Lam lau mặt, khó trách trở về không tìm thấy, đương nhiên hiện giờ nó đã được giặt sạch. Cao Khôn lau mồ hôi vương trên mặt, sau muốn cất đi, lại thấy Lý Huỳnh Lam đoạt lại, vẻ mặt y như đang nói “Sao anh dám lấy đồ của người ta”.
Trong lòng bàn tay của Cao Khôn trống không, chỉ đành yên lặng đút lại vào túi áo.
Lý Huỳnh Lam cất kỹ chiếc khăn tay, rồi nói “Tôi còn muốn mua thêm ít đồ…” Xong lại nhớ tới cái gì, đành ngậm miệng.
Cao Khôn đột nhiên thông minh hẳn lên, anh bảo “Đằng kia có siêu thị”, lại bỏ thêm một câu “Tôi mang tiền”.
Không đợi đối phương lên tiếng trả lời, Cao Khôn đã trực tiếp kéo Lý Huỳnh Lam đi.
Đã rất nhiều năm rồi, Lý Huỳnh Lam chưa đi siêu thị, bởi không cần gì mà cũng chẳng có tâm tình. Còn Cao Khôn bên cạnh có lẽ cũng chẳng có mấy kinh nghiệm trong phương diện này, vì thế cả hai người bắt đầu cả một quá trình gian nan chọn lựa mua sắm.
Từ đồ làm bếp, tới chăn ga gối đệm, rồi đến đồ gia dụng, hai người tới tới lui lui, đi lên đi xuống, rồi chẳng biết bao nhiêu lần chắn đường của người khác, khiến bà thím lẫn mấy nhân viên bán hàng đánh giá mấy lần, rốt cuộc cũng miễn cưỡng cảm thấy đã mua đủ đồ về nhà.
Quốc Khánh là giai đoạn siêu thị bận rộn nhất, hơn nữa còn phải gấp gáp buôn bán cho dịp Trung Thu*, lúc thanh toán phải đứng đợi sau một hàng dài, Lý huỳnh Lam và Cao Khôn đứng giữa một hàng người già, phụ nữ, và trẻ em, bắt mắt quả thực chẳng khác gì hai cái bóng đèn. Không nói đến Cao Khôn cao một mét chín khiến người bên cạnh ai cũng phải ngoái nhìn, mà bộ dáng Lý Huỳnh Lam bên cạnh lại càng giống người mẫu đi ra từ những tấm áp phích dán đầy xung quanh, hơn nữa, gần đây cậu còn đóng vài đoạn quảng cáo rất nổi tiếng, tuy không thể gọi tên cậu, nhưng những người xung quanh hoàn toàn có thể nhận ra.
Cho bạn nào chưa hiểu, bên Trung Quốc Khánh rơi vào ngày 1/10, tầm tháng 10 cũng có dịp Trung Thu nhé
Cũng may, hai người đều có thói quen miễn dịch với ánh mắt xung quanh, vả lại họ còn mải tập trung nghiên cứu mấy dụng cụ điện mới mua nên không hề phát giác, mặc cho ánh măt xung quanh cứ bay múa, hai người vẫn lù lù bất động.
Rốt cuộc cũng tới lượt bọn họ, máy tính tiền tích tích mã vạch liên tục, sau đó hiển thị số tiền đã lên cả ngàn đồng.
Tầm mắt nhân viên thu ngân đảo qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam nhìn tờ hóa đơn thật dài kia, có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ, định đem trả lại tấm drap giường, lại bị Cao Khôn chặn lại.
Cao Khôn nói “Tôi có, cô chờ một chút!”
Sau đó anh bắt đầu lục từ túi áo trong tới túi áo ngoài,rồi bỏ vài đồng tiền ra, tiền của anh tựa hồ không có giá trị lớn, sờ soạng một lúc mới lôi ra được năm sáu tờ màu đỏ (aka tờ 100 NDT), rồi lại lục túi quần, năm mươi, hai mươi, mười, năm đồng tiền giấy chất thành một đống, những đồng tờ tiền đó vừa nhăn, lại vừa cũ, có vài đồng còn rách chút xíu, nhân viên thu ngân kia cầm trong tay một nắm đếm đi đếm lại, thầm nghĩ có thể không nhận được không, gương mặt còn mang theo chút bất ngờ, tựa hồ không rõ một người lớn lên như thế, tốn chút tiền mà tại sao keo kiệt tới vậy.
Cuối cùng chỉ thiếu hai đồng, Cao Khôn lục từ trên xuống dưới cũng không tìm thấy, trông anh có chút xấu hổ, vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam vẫn luôn cúi đầu nhìn xấp tiền kia, biểu tình mờ mịt không rõ, lúc Cao Khôn định mở miệng, cậu bỗng chỉ vào tờ bướm bên cạnh hỏi “Không phải nói tiết Trung Thu mua một ngàn thì giảm một trăm sao, tiểu thư cô không tính cho chúng tôi à?”
Cô gái thu ngân kia sửng sốt, lúng túng nói “Tôi đợi các anh đưa tiền mà, đợi tôi đếm lại”
Lý Huỳnh Lam vươn tay rút chín mươi tám đồng tiền nhăn nhúm ra, lạnh lùng bảo cô gái kia “Tôi giúp cô, không cần thối lại”
Nói xong, cũng chẳng quản cô thu ngân kia phản ứng, kéo Cao Khôn rời khỏi siêu thị.
Lý Huỳnh Lam đẩy xe rất nhanh, Cao Khôn ở phía sau vội nhắc nhở “Chậm một chút, vấp bây giờ”
Quả nhiên, giầy Lý Huỳnh Lam đá trúng phải bánh xe đẩy, đầu xe lệch đi, sau đó đôi giày màu trắng bị bôi đen một đường, Lý Huỳnh Lam dừng bước, kinh nhạc nhìn vết bẩn kia.
Cao Khôn vội níu chiếc xe đẩy lại, lo lắng hỏi “Có bị kẹp chân không?”
Lý Huỳnh Lam chẳng nói lời nào.
Cao Khôn thở dài khe khẽ “Tôi có tiền, chỉ là không mang đi hết thôi, hai ngày trước vừa phát tiền lương, những năm nghìn” Nghĩ lại có lẽ năm nghìn còn chưa đủ mua một bộ quần áo cho Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn lại nói “Tôi đủ dùng”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu.
Cao Khôn lại cường điệu thêm lần nữa “Thật sự là đủ”
*Đậu hũ ma bà