Hùng Ca Mạt Thế

Chương 44




Kha Hùng trưng ra bản mặt nham nhở, chiêu dụ bà xã của hắn. Vẻ ngoài hệt như không biết tiết chế, không chút liêm sỉ. Khiến cho tiểu mỹ nhân bậm môi, giận dỗi, quay mặt đi, bỏ lỡ nồng đậm tiếc thương dâng lên trong đáy mắt người đàn ông tuấn mỹ.

Kha Hùng từ phía sau, vòng tay ôm lấy cô, ôn nhu lên tiếng?

- Chuyện gì vậy?

- À. Em đang sắp xếp lại vài thứ trong phòng này. Anh thấy mấy chậu hoa này đẹp không?

- Haha. Sản phẩm kết hợp của các dị năng giả, không có điểm nào để chê cả.

- Chỉ giỏi khéo miệng.

- Không. Anh nói thật. Tình hình thăng cấp của bọn họ thế nào rồi?

- Em với Quách Ngữ, Quách Vũ, Chu Phong, Lão Hắc đều là cấp hai đỉnh. Mấy người còn lại kém hơn tí xíu. Nhưng mà không ai không tiến bộ. Anh cứ yên tâm.

- Chưa đủ. Nhiệm vụ lần này của chúng ta rất nguy hiểm. Nếu sông Mã thật sự có tang thi cá sấu, chỉ có dị năng giả cấp 3 mới đủ sức chiến đấu với chúng. Mọi người còn phải cố gắng nhiều hơn.

- Vâng. Vậy khi nào chúng ta xuất phát.

- Đợi anh ra ngoài một chuyến, trở lại. Lập tức khởi hành.

Kha Hùng thảo luận với Trần Tiểu An thêm một số vấn đề của căn cứ Hùng Thiên. Sau đó, hắn rời khỏi Trụ sở chỉ huy, đi một vòng, kiểm tra tình hình căn cứ hiện tại.

Bệnh viện vẫn còn đang trong quá trình xây dựng. Nhóm y bác sĩ ngày ngày có mặt tại công trường, đóng góp ý kiến. Các dị năng giả hệ Kim và Hệ Thổ ngoan ngoãn như kiến thợ. Từng chi tiết nhỏ đều phải phi thường chú ý, không dám cho qua.

Kha Hùng kéo tay cha của bác sĩ Hà, chỉ vị trí, nhờ ông ấy thiết kế cho một nhà kho để đựng những thứ có trong Phật Ngọc không gian. Vị kiến trúc sư đã về hưu, vui vẻ nhận lời. Biểu hiện còn khoa trương hơn cả con nít được nhận bao lì xì ngày mồng một tết.

Đối với mấy người lớn tuổi tại căn cứ. Không phải ai cũng thức tỉnh dị năng. Hà lão cha cũng nằm trong số kém may mắn còn lại. Nhưng mà, bọn họ luôn cố gắng chứng tỏ giá trị của mình. Không hề có tư tưởng ỷ lại, suốt ngày ăn no, chờ chết như nhiều người mà Kha Hùng đã nhìn thấy trước đây.

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ cứ thế trôi qua.

Kha Hùng ra khỏi cổng căn cứ. Mắt ngoái nhìn tường thành đã cao gần mười mét, khóe môi câu lên, gật gật đầu, tiến vào Tả Mộng Lâm.

Một sợi dây màu vàng nhạt to bằng ngón tay, từ trên cây, vòng xuống trước mặt Hùng ca. Dây Tơ Hồng yêu thụ chào đón chủ nhân. Sau đó, mang một số ít tin tức bẩm báo. Kha Hùng hỏi nó về mấy loài thực vật sắp hình thành Tâm. Lần này, hắn lựa chọn một cây Thông cổ thụ. Cao nhất trong khu rừng.

……………………………………………………………………………

Cách vị trí của Kha Hùng mấy cây số.

Một nhóm dị năng giả do Quách Vũ dẫn đầu đang chiến đấu với một đàn kiến biến dị. Con nào con nấy, to bằng con chuột cống. Toàn thân đen bóng. Hai cái răng nanh khép mở, khép mở, phát ra tiếng két két khiến người nghe nổi cả da gà. Sức chiến đấu của Kiến biến dị giai đoạn này không lợi hại, nhưng khủng bố về mặt số lượng, khiến cho nhóm dị năng luống cuống tay chân.

Kha Hùng mở kim nhãn, quan sát từ xa. Hắn rất tin tưởng vào thực lực của Quách Vũ và những người bên cạnh mình.

Hơn nửa tiếng sau. Bầy kiến biến dị hoàn toàn bị tiêu diệt. Kha Hùng bước tới, gật đầu khen ngợi. Để cho dị năng giả hệ lực lượng mang con mồi về căn cứ. Còn mình thì dẫn theo Quách Vũ, Quách Ngữ xông xáo trong Tả Mộng Lâm, tiếp theo lại đến Vu Lâm.

………………………………………………………………………

Hôm sau.

Trên con đường vắng vẻ, tiếp giáp giữa hai thành phố E và thành phố D. Một đoàn hai chiếc xe, lấy chiếc Hummer màu đen dẫn đầu đang lao nhanh về phía trước.

Bất chợt. Kha Hùng dừng xe lại. Chiếc xe phía sau cũng thắng gấp. Bộ đàm vang lên thanh âm của Lão Hắc đầy hoài nghi.

- Kha thủ lĩnh. Sao vậy?

- Phía trước có nguy hiểm. Mọi người xuống xe, chuẩn bị chiến đấu.

- Móa. Cuối cùng cũng được đánh. Lão tử sắp chết vì buồn chán rồi đây.

- Ha ha. Ngô Hưng. Chỉ sợ lần này, ngươi sẽ hối hận.

Kha Hùng bí hiểm cười cười.

Ngô Hưng này là tay chân đắc lực của Lão Hắc. Cũng giống như Từ Lỗi bên cạnh. Đều là Dị năng giả hệ Kim. Tính tình hắn nóng nảy, bộc trực. Không khéo giao tiếp, nhưng cũng không đáng ghét chút nào.

Cả bảy người mở cửa xe, bước xuống, tư thế chiến đấu sẵn sàng.

Chẳng mấy chốc, con đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thủy triều màu đỏ, dâng cao, nhanh chóng tràn lại nơi này. Ngô Đông vừa nhìn thấy chân diện thật của chúng, mặt mày biến sắc, kinh ngạc.

- Chết tiệt. Sao lại là đám này?

- Hắc hắc... cua đỏ biến dị. Số lượng phải tới mấy ngàn con.

Trước mạt thế. Con đường này thỉnh thoảng vẫn có ít cua đỏ “hành quân”. Mặc dù số lượng có đông. Nhưng mỗi con đều bé bằng bàn tay trẻ con. Một chiếc xe cán qua là dọn xác cả lũ.

Vậy mà, mạt thế mới ba tháng, kích thước của chúng đã to bằng chiếc nồi lớn. Quan trọng nhất. Thứ này không chỉ có vỏ ngoài cứng như sắt thép. Đôi càng của chúng mới chính là thứ vũ khí hủy diệt thật sự. Bị đôi càng này kẹp một phát. Chân voi còn nát, nói chi chân người.

- Dùng dị năng, tấn công vào mắt của chúng nó.

Kha Hùng phân phó một tiếng. Sau đó, trong tay liền xuất hiện thanh Huyết Chiến Đao màu đỏ, xung phong lao lên.

Sáu người khác cũng nhanh chóng chạy theo. Bọn họ xếp thành hình mũi tên, dị năng phát ra ào ào như pháo hoa nở rộ.

- Cứ đánh, cạn dị năng thì dùng súng. Hết đạn thì vẫn còn lựu đạn. Yên tâm!

Được Kha Hùng khích lệ, cả đám như bơm máu gà, gào thét vung vẩy dị năng trong tay.

Phía bên cánh trái, Lão Hắc tạo thành một đám lửa lớn, ngăn cản bước tiến của đám cua. Ngô Đông cùng Từ Lỗi thì bắn ra các mũi tên bằng kim loại, ghim vào mắt của chúng. Đợi lúc chúng đau đớn, hé miệng ra, cả hai nhanh chóng bồi thêm vài mũi tên xuyên thẳng qua cổ họng, tiêu diệt từng con, từng con một.

Bên cánh phải. Mũi tên nước, mũi tên băng của Trần Tiểu An cùng Quách Ngữ cũng cùng một biện pháp như hai người Ngô Đông. Chỉ có Quách Ngữ và Kha Hùng là biện pháp chiến đấu khác hẳn.

Trong lúc Quách Ngữ triệu hồi dị năng hệ mộc, điều khiển cành cây hai bên đường, tạo thành ngọn lao, xuyên đến đám cua. Thanh Huyết Chiến Đao của Kha Hùng đang ở tuyến đầu làm gió làm mưa. Mỗi một nhát đao chém xuống, cua biến di liền bị chẻ làm đôi. Chiêu thức mạnh mẽ khiến người người hâm mộ.

- Thủ lĩnh. Hôm nào đó, cho mượn thanh đao xài thử.

- Được.

Kha Hùng hào sảng vô cùng, quăng thanh Huyết Chiến Đao trong tay cho Lão Hắc. Có điều. Dù cho có chuẩn bị, vị thám tử có vẻ ngoài dữ tợn này cũng vô pháp tiếp được. Thanh đao rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm muộn. Sau đó, nhanh chóng trở lại trong tay chủ nhân của nó.

- Quá nặng. Xem ra, thanh đao này, ngoại trừ thủ lĩnh, không ai có thể sử dụng rồi.

Kha Hùng ngửa mặt cười:

- Đỗ Thế Hào có một thanh Cổ Nhẫn Đao cũng khá tốt! Đáng tiếc… Ha ha…

Nghe mấy lời này, cơ mặt Lão Hắc co rút. Đáng tiếc… đáng tiếc là anh không cướp được nó chứ gì?

Trận chiến này, coi vậy mà gian nan hơn Kha Hùng tưởng tượng.

Mấy ngàn con cua, giết mỏi cả tay vẫn không hết được.

Mắt thấy đồng đội đều đã mỏi mệt. Kha Hùng đành phải sử dụng tuyệt chiêu: “Sét đánh trăm dặm”. Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi giữa không trung đùng đùng xuất hiện. Từng tia, từng tia bổ xuống đám cua sống sót đang “giẫm đạp” qua xác đồng loại mà tiến lên.

Nhóm người Lão Hắc, Quách Vũ nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi….

- Thủ lĩnh. Dị năng của ngài đạt tới cấp mấy rồi?

- Cấp bốn.

Kha Hùng gọn lỏn đáp.

- Móa… Thủ lĩnh. Anh thật biến thái nha.

Mới ba tháng. Đã là dị năng giả cấp bốn. Chuyện này có thể làm toàn thể nhân loại khiếp sợ. Cho nên, biểu hiện của đám đồng bọn Kha ảnh đế hiện tại là hết sức bình thường.

Kha Hùng đắc ý cười cười. Đây là hắn còn giấu tài. Không hề nói rõ. Dị năng của hắn đã là cấp bốn đỉnh. Đây là công lao của việc tạo thêm huyết khế cho tâm thực vật hôm qua.

Bảy người không ngừng cố gắng. Rốt cuột. Ở hai giờ sau, cũng thuận lợi lái xe ra khỏi lãnh địa của bầy cua.

- Hú hồn a.

Trần Tiểu An ngồi trên ghế lái phụ, quệt mồ hôi trên trán, thốt lên.

- Đợi qua thêm một đoạn nữa, kiếm chỗ nghỉ chân. Cũng phải để cho mọi người nghỉ ngơi, phục hồi dị năng, thể lực.

- Dạ.

Kha Hùng nhìn Trần Tiểu An cùng mấy hai huynh đệ nhà họ Quách, nhíu mày suy nghĩ. Trận đánh khi nãy, mặc dù đã dốc hết sức. Nhưng dị năng của họ vẫn chưa có dấu hiệu thăng cấp. Xem ra, hành trình đến nhà máy Năng lượng mặt trời còn phải kéo dài thêm ra.

Hai chiếc xe bon bon chạy thêm một lát rồi đỗ xuống một quán ăn lớn bên vệ đường.

Một nhóm tang thi nhanh chóng bị tiêu diệt. Kha Hùng thu hai cái xe vào không gian giới chỉ. Sau đó, mở cửa quán, bước vào trong.

Nơi này, bàn ghế ngổn ngang, mọi thứ hỗn loạn. Chứng tỏ, sau khi mạt thế xảy ra, đã từng có người nhanh chân tới trước. Những chỗ béo bở, chắc chắn đã bị vét sạch đi.

Kiểm tra một vòng để xác định an toàn thì bắt đầu dọn dẹp. Trong lúc Kha Hùng thu lấy mấy bộ bàn ghế tốt nhất vào không gian giới chỉ. Lão Hắc đã ra lệnh cho hai người Ngô Đông cùng Từ Lỗi, bước vào phòng bên trong, lấy ra mấy cái ghế dựa, đặt ở một góc, rồi dựng lên những bức tường kim loại, che chắn xung quanh.

Kha Hùng lấy thức ăn trong không gian giao cho Tiểu An cùng Quách Ngữ. Sau một giờ đồng hồ chế biến, bàn thức ăn thịnh soạn liền xuất hiện. Có cơm trắng, canh cá, thịt kho, rau trộn… lại còn một đĩa trái cây bóng bẩy, ngọt lịm. Cả đám nam nhân vừa nhìn thấy, nước miếng mém chút chảy ra ngoài.

Nhưng mà, vừa cầm đũa lên, Kha Hùng liền trầm mặt.

- Có người đến. Mọi người tranh thủ ăn nhanh.

………………………………………………………………………….