Hùng Ca Mạt Thế

Chương 41




Bình thường, người ta thường ví von: thời gian vùn vụt thoi đưa như bóng câu qua cửa sổ. Nhưng hiện tại, cả ba người tại trung tâm của Vu Lâm, đều cảm thấy, từng giây, từng giây, trôi qua thật chậm.

Quách Vũ nhìn bộ dáng “không khỏe” của đại boss nhà mình, trong lòng sốt ruột, vẻ mặt căng thẳng đến tột cùng.

Bỗng lúc này, thanh âm của Quách Ngữ kinh hỉ thốt lên.

- Hùng ca. Đã kết nối được rồi!

- Tiếp tục tưới nước.

Kha Hùng hô lớn. Hắn dĩ nhiên nhìn thấy, viên tinh hạch hình thoi đỏ tươi màu huyết sắc trong thân cây đã ổn định; đồng thời, cũng nhận ra được, giữa bản thân và gốc thụ yêu này có một mối liên kết diệu kỳ.

- Đa tạ chủ nhân.

- Là ngươi nói chuyện với ta sao?

- Phải. Ngài dùng máu tươi để tạo thành Tâm thực vật cho ta, dĩ nhiên là chủ nhân của ta.

Kha Hùng và gốc đa trao đổi với nhau bằng linh hồn. Ngay cả dị năng giả hệ mộc như Quách Ngữ đứng ngay đó cũng không thể nào phát hiện. Cô nhóc chỉ thấy Kha Lão Đại ngồi trên chạc cây, thẫn thờ nhìn vào tâm thực vật như kẻ lạc hồn.

Kha Hùng đánh bậy đánh bạ mà tạo ra được huyết khế với “Lão Đa”, trong lòng mừng vui, xúc động.

Hắn cảm thấy, thông qua con đường này, có thể chinh phục được thêm nhiều “thuộc hạ” khác. Có bọn chúng canh gác. Nhất cử, nhất động trong Vu Lâm lẫn Tả Mộng Lâm đều nằm trong tầm kiểm soát. Đến lúc đó, có thể mở rộng căn cứ ra bên ngoài. Vấn đề ở chỗ, không biết máu huyết trong người có đủ để cung cấp cho huyết khế hay không?

Sau một hồi vất vả. Ba người Kha Hùng tranh thủ thời gian, ngồi bên dưới gốc đa, uống nước suối không gian, ăn thịt thú biến dị, thư giãn, nghỉ ngơi.

Kha Hùng âm thầm vận chuyển Kim Thân Hỗn Độn Quyết. Năng lượng và máu huyết trong cơ thể dần hồi phục, gương mặt cũng hồng hào, khỏe mạnh, không nhìn thấy một tia tái nhợt như trước đây.

Sau đó, hắn an nhiên, tựa thân vào gốc đa, nghe lão thụ yêu, rù rì kể đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, thú vị cực kỳ.

Gốc Đa sống ở Vu Lâm này gần ba trăm năm, cũng coi như là thổ địa ở đây. Sự hiểu biết của nó, vượt xa những thứ mà Kha Hùng có thể tưởng tượng. Kha Hùng vừa đề nghị, nó liền đồng ý, sẽ thay chủ nhân, thủ hộ căn cứ tại khu vực núi đá vôi.

Sau hai giờ, ba người đứng dậy, rời khỏi Vu Lâm, chọn Tả Mộng Lâm làm mục tiêu kế tiếp. Kha Hùng muốn tìm kiếm thêm một “thuộc hạ” tâm đắc, làm nhiệm vụ tương tự của “Lão Đa”.

Tả Mộng Lâm nhiều nhất là thực vật lá Kim. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ và chọn lựa cẩn thận. Kha Hùng lại chọn một gốc “Tơ hồng” trăm năm để giúp cho nó hình thành tâm thực vật.

Nhưng không ngờ, quá trình này, lại thập phần gian nan, nguy hiểm. Lúc kết nối được với bụi dây yêu, hắn chỉ còn nửa cái mạng, phải dựa vào Quách Vũ, để hắn chăm sóc, chiếu cố bản thân mình.

- Hùng ca. Nếu chị Tiểu An biết anh liều mạng thế này, chắc chắn sẽ đau lòng.

- Không cần kể lại cho cô ấy. Quách Vũ, Quách Ngữ. Anh làm như thế, cũng chỉ vì căn cứ của chúng ta. Mạt thế càng về sau, động vật biến dị và thực vật biến dị sẽ càng nguy hiểm nhiều hơn. Chúng ta có là dị năng giả cấp cao. Nhưng muốn đối phó với những thứ có trong Vu Lâm và Tả Mộng Lâm cũng là ngoài tầm sức.

- Đã rõ. Hùng ca.

- Rõ thì tốt.

Kha Hùng mỉm cười hài lòng.

…………………………………………………………………………..

Lại mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Đoàn người đi săn trong Tả Mộng Lâm cuối cùng cũng về tới căn cứ.

Nhìn tấm biển bằng kim loại trắng nổi bật mấy từ vàng rực. Kha Hùng khóe môi co rút. Hai anh em Quách Vũ, Quách Ngữ thì lấy tay che miệng, nghẹn cười đến run rẩy cả người.

- “Duy Ngã Độc Tôn - Nhất Thống Thiên Hạ”. Đây chắc chắn là ý tưởng của Chu trợ lý nhà mình.

- Hùng ca. Cũng rất có ý nghĩa. Siêu phàm thoát tục. Không giống lẽ thường.

- Móa. Bây giờ anh đã hiểu, thế nào là “Vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm”. Chỉ cần trương cái bảng hiệu này ra, đảm bảo, chưa đợi được tang thi công thành thì căn cứ chúng ta cũng bị đám nhân loại còn lại coi là ma giáo mà kêu gào chém giết. Không cần biết đây là tác phẩm của “Chu Điên” hay kẻ khác, lão tử nhất định sẽ khiến họ mất một tầng da.

Ha ha… Tội nghiệp cho Chu Phong, đang ôm Chu Nhất chơi trò “cha con thân mật” thì liên tục ách xì. Đang còn ngẩn ngơ tự vấn, không biết bóng hồng nào thương nhớ bản thân, liền đó đã nghe mọi người hô hoán, Kha thủ lĩnh trở lại.

- Chu nhất. Cha con mình đi đón Hùng ca. Lão đại nhất định sẽ trọng thưởng cho cha vì kinh hỉ ngoài cửa lớn. Ha ha….

- Hắc hắc….

Thằng bé được xoay vòng vòng trên cao. Há miệng cười giòn.

Chu Phong háo hức, ôm con tới Đại sảnh ở tầng 1 trong toà nhà chỉ huy. Mấy chục người đang tập trung tại đây, vừa thấy hắn tới, khóe môi mỉm mỉm, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. Chu Phong vô tâm vô phế, hớn hở nhào tới.

- Hùng ca… anh trở lại rồi!

- Ha ha…. “Duy ngã độc tôn, nhất thống thiên hạ”, Chu Phong, dã tâm của cậu không nhỏ.

- Hùng ca. Anh cũng thích cái tên này phải không? Em đây suy nghĩ nát óc mới ra đó.

- Đậu xanh rau má. Cậu lập tức tháo xuống cho lão tử. Khi không muốn gây thù chuốc oán với toàn thể nhân loại. Rảnh rỗi quá nên tự tìm đường chết à?

Chu Phong bị mắng, cả người chưng hửng, mặt mày nhăn nhó, bí xị.

- Hùng ca. Đổi thì đổi. Nhưng mà anh muốn tên gì mới được?

- Căn Cứ Hùng An.

Trần Tiểu An: “…”

Mọi người: “…”

Chu Phong hai tay ôm con run rẩy. Máu mũi xém chút trào ra. Lão đại nhà mình quả nhiên càng ngày càng biến thái. Ngay cả tên căn cứ cũng ngập tràn thức ăn cho chó. Thật là thiên lý bất dung a.

- Hùng ca. Hay là đổi tên khác đi.

Trần Tiểu An ngại ngùng lên tiếng. Trong lòng mặc dù rất cảm động. Nhưng bị vô số ánh mắt ám muội bao phủ, bản thân cô không dễ chịu chút nào.

- Em muốn đặt tên gì?

- Hùng Thiên căn cứ hay Thiên Đường căn cứ, Hòa Thái căn cứ cũng được.

Trần Tiểu An suy nghĩ một lát rồi nói.

- Đặt tên là Hùng Thiên đi thủ lĩnh.

- Đúng đúng. “Hùng Thiên” - đủ oách, đủ khí phách nha.

Mọi người đồng thời lên tiếng. Kha Hùng thấy thế, cũng gật đầu, phân phó cho Chu Phong dẫn theo mấy dị năng giả hệ Kim ra ngoài đổi lại bảng tên. Lúc họ quay lại, Kha Hùng liền giao hết mớ thịt thú biến dị trong không gian cho Chu Phong, cũng hướng dẫn cho mọi người cách chế biến, sử dụng.

Sau cùng, hắn lấy ra mấy túi to tinh hạch, đưa cho Quách Vũ phân phát, riêng mình chỉ giữ lại những viên tinh hạch cấp hai.

Ra ngoài hơn chục ngày. Lần này trở lại, Kha Hùng vui vẻ vô cùng. Nhìn mọi người, ai ai cũng nhiệt tình, dốc sức, dốc lòng xây dựng căn cứ ngày càng ra dáng, ra hình. Hắn có cảm giác, mục tiêu “tạo phước cho chúng sinh” sẽ không còn xa nữa.

Trong thời gian ngắn, dị năng giả hệ thổ, hệ kim đã xây dựng xong một tòa lầu thật lớn tựa như ký túc xá sinh viên, có cả trăm phòng, cung cấp cho mọi người chỗ ở ổ định, không phải chen chúc hết trong tòa đại lâu gần cổng.

Ngoài ra, dưới sự đôn đốc của bác sĩ Hà, bệnh viện của căn cứ Hùng Thiên cũng đang được gấp rút xây dựng. Theo tiến độ công trình, chỉ dăm hôm nữa, ắt có thể bàn giao.

Tận mắt chứng kiến, Kha Hùng không thể không ngưỡng mộ. Năng lực của dị năng giả hệ kim và hệ thổ trong mạt thế quả nhiên vỹ đại. Giờ có thêm số tinh hạch mà Quách Vũ phân phát giúp cho họ dị năng thăng cấp, các công trình kiến trúc chắc chắn sẽ như nấm mọc sau mưa.

Hai tên thợ điện mà A Thành, A Hổ dẫn về, trong thời gian Kha Hùng vắng mặt, cũng đã thành công thức tỉnh dị năng hệ lôi. Bọn họ tự mày mò, nghiên cứu một phen. Kết quả, cũng mang được điện năng cung cấp cho toàn bộ căn cứ Hùng Thiên. Nhưng, khi dân số ngày một gia tăng, nguồn điện do dị năng giả phát ra, sẽ không thể cung ứng đủ cho sinh hoạt của tất cả mọi người.

Lão Hắc nhìn thấy Kha thủ lĩnh nhíu mày, trong đầu, ý tưởng chợt động.

- Thủ lĩnh. Nếu tôi nhớ không lầm, phía Tây thành phố D có nhà máy sản xuất các thiết bị năng lượng mặt trời.

Quả nhiên, một câu thức tỉnh người trong mộng. Kha Hùng lấy ra bản đồ thành phố D, kiểm tra vị trí nhà máy Năng lượng mặt trời trong lời Lão Hắc.

- Mọi người xem. Muốn đến nhà máy, chỉ có thể đi theo hai con đường. Con đường thứ nhất, phải băng qua nhiều nơi dân cư đông đúc. Tang thi cũng sẽ không kém bao nhiêu. Còn con đường thứ hai. Chúng ta men theo lộ trình tiếp giáp của thành phố E và thành phố D, sau đó, vượt qua sông Mã và thôn Hạ Đầu, cũng sẽ đến được mục tiêu đã định.

- Thủ lĩnh. Chúng ta đi theo con đường thứ hai đi.

- Phải đó. Mặc dù xa hơn mấy chục cây số, nhưng lộ tuyến này tương đối vắng vẻ. Không ngại đụng phải biển zoombie mà mất thời gian.

Kha Hùng tiếp thu ý kiến của mọi người, khẽ gật gù. Sau, hắn mới trầm giọng nói.

- Vấn đề ở chỗ. Nếu đi theo con đường này, chúng ta có khả năng sẽ gặp phải rất nhiều động vật, thực vật biến dị. Đặc biệt là, sông Mã này còn có tang thi cá sấu. Độ nguy hiểm của chúng, chưa chắc gì đã thua biển Zoombie.

Trong trí nhớ kiếp trước của Kha Hùng, ở hạ nguồn Sông Mã, có một trang trại nuôi cá sấu, số lượng lên tới mấy ngàn con. Khi mạt thế xảy ra, Cá sấu đều bị nhiễm virus, ăn thịt toàn bộ nhân viên trong trại rồi kéo cả bầy, cả lũ xuống sông, trở thành cơn ác mộng của các dị năng giả làm nhiệm vụ xung quanh lưu vực của nó.

Hiện tại, nếu chọn lộ tuyến thứ hai, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân và một phần ở vận may mà thiên địa sắp xếp. Mọi chuyện chỉ có thể khái quát bằng hai chữ: “Hên xui”.

………………………………………………………………………….