Hùng Ca Mạt Thế

Chương 26: Lấy đạo của người, trả cho người




Kha Hùng ỷ vào lợi thế tốc độ và kỹ năng bắn súng hơn người, giữa làn mưa đạn của đối thủ, lần lượt bắn hạ từng người một. Nhưng mà, trong lòng lại âm thầm sốt ruột. Hắn lo lắng cho ba người huynh đệ của lão hắc. Thời gian càng kéo dài. Sinh mệnh của họ càng nguy hiểm nhiều hơn.

Mọi việc nói thì chậm, nhưng diễn ra lại rất nhanh. Kể từ lúc những quả lôi châu đầu tiên rơi xuống cho đến bây giờ. Mới năm phút trôi qua. Đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào cũng chỉ còn lại có năm tên. Trong đó, có tên cầm đầu và bốn kẻ độc ác, nhẫn tâm không khác gì hắn.

Kha Hùng chĩa họng súng, nhắm ngay đầu của tên thủ lĩnh trong năm người đàn ông đứng trước cửa kho hàng.

Ngay từ đầu. Tên này đã để cho Kha Hùng nhìn thấy toàn bộ những mặt xấu xí nhất của nhân loại. Đến hắn không ngừng dùng những người bên cạnh làm bia đỡ đạn. Kha Hùng đã quyết định hạ sát. Lưu lại người, khác nào để hắn tiếp tục gây họa cho chúng sinh.

- Chíu!

- Chíu!

Tiếng đạn bắn ra từ họng súng giảm thanh lạnh lùng vang lên. Trực giác của kẻ cầm đầu nhóm năm người bên kia liền báo động. Hắn nghiêng người sang trái một góc ba mươi độ, tránh được viên đạn ghim vào hộp sọ. Nhưng, liền ngay sau đó, trước mắt hắn đỏ lòm một mảnh. Trên trán xuất hiện một lỗ thủng, máu thành dòng chảy xuống, ướt đẫm cả con ngươi.

Đến lúc chết, hắn vẫn không thể nào tin được. Sao đã tránh được viên đạn nhắm vào đầu, vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị người bắn vỡ sọ đêm nay?

Kha Hùng giết chết tên cầm đầu. Lại hướng họng súng vào bốn kẻ đang kinh hoảng kế bên. Tốn thêm mấy viên đạn, gọn gàng bắn nát xương cổ tay cầm súng của đối phương. Lại khuyến mãi thêm mấy viên vào đùi, thành công khiến bọn chúng trở thành phế nhân.

Ngoại trừ bốn tên đang canh giữ con tin trong công xưởng. Đám tay chân còn lại của Đỗ Thế Hào đều là kẻ chết, người bị thương, lăn lộn thảm thiết trên khoảng sân trống trước cửa. Mặt đất đầy vết máu. Tiếng người la hét, rên rỉ làm cho nơi này khá giống với địa ngục trần gian.

Kha Hùng tuột xuống khỏi ngọn cây. Bộ trang phục màu đen, bó sát thân thể. Gương mặt hoàn toàn che dấu trong chiếc khẩu trang vải và mũ lưỡi trai che kín đầu. Ngay cả tóc cũng được trùm lại. Hắn vừa đi vừa thu hoạch chiến quả. Sau vài chục hơi thở, đã nhanh chóng tiếp cận cánh cửa chính của nhà kho. Một chân đạp mạnh làm cánh cửa bật ra. Thân ảnh của Kha Hùng cũng liền biến mất.

Đám canh gác con tin, ngay lúc cửa mở liền nã súng. Âm thanh đinh tai nhức óc cùng những ánh chớp lóe lên từ họng súng, trong một khoảnh khắc mà tưởng chừng như bất tận, liên miên.

Có điều, mục tiêu mà các viên đạn hướng tới lại không hề xuất hiện. Không gian rơi vào trong một sự im lặng, cực độ nặng nề. Đám thủ hạ của Đỗ Thế Hào ngơ ngác nhìn nhau.

- Con bà nó. Chuyện quái gì thế này?

- Hai người lên phía trước xem thử!

Tên cầm súng đứng cạnh bên ba huynh đệ Lão Hắc ra lệnh cho hai người ở phía trước hắn. Trong mắt hai tên đó liền thoáng qua một chút chần chừ.

Ngay khoảnh khắc đó, lại có vài tiếng súng liên tiếp vang lên. Mấy ngọn đèn sạc được dùng để chiếu sáng kho hàng, lần lượt bị bắn nổ.

Nhà xưởng nhanh chóng chìm vào bóng tối. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào công xưởng từng vệt sáng nhàn nhạt, mờ ảo, chiếu lên thân ảnh của bốn tên đàn ông to con, vạm vỡ. Bàn tay cầm súng của chúng đang run rẩy từng hồi.

Kha Hùng hòa mình vào bóng tối xung quanh. Thân ảnh của hắn linh hoạt như một con báo đen. Bước chân êm ru. Ánh mắt khóa chặt con mồi. Không ai nhìn thấy khóe môi của hắn, bên dưới khẩu trang vải, câu thành một đường cong yêu nghiệt.

Tên cầm súng đứng ngoài cùng, theo bản năng khi đối mặt với nguy hiểm, từ từ lùi lại phía sau.

Bất chợt. Cổ tay cầm súng của hắn bị người giữ chặt. Một tiếng rắc vang khẽ. Xương bị bẻ gãy khiến cho hắn đau tê tâm liệt phế. Nhưng mồm chưa kịp la thì một trận đau nhức khác lại nhói lên từ sau gáy. Cả người nhanh chóng xụi lơ.

Bằng…. bằng…. bằng…..

Ba người còn lại nương theo ánh sáng mờ ngoài cửa sổ chiếu vào trong, nhìn thấy một đoàn bóng đen như u linh, lập tức nã đạn.

Nhưng mà, thứ bọn họ bắn trúng, không phải kẻ địch, lại chính là đồng bọn của mình.

Đối với đám này. Kha Hùng tất nhiên chẳng nhân từ. Chỉ đơn giản là lấy đạo của người trả cho người. Đây cũng là một cách thay trời hành đạo.

Thân hình của hắn thoắt ẩn, thoắt hiện. Chỉ vài nhịp thở, đã tiếp cận mục tiêu thứ hai - Tên cầm súng, đứng cạnh bên đám con tin.

Thân thủ tên này cũng không tệ. Vừa cảm nhận được nguy hiểm, hắn đã ngã người về bên trái, lăn một vòng.

Kha Hùng bước ra một bước dài. Trọng tâm thân thể liền dồn về phía trước. Ngay lúc tên kia dừng lại, một chân liền quét tới. Khiến cho hắn mất thăng bằng, ngã xuống. Cổ tay cầm súng nhanh chóng bị một cái đầu gối nện thật mạnh, cố định lại. Tay kia cũng bị người giữ chặt. Hai chân giãy giụa. Nhưng hắn chưa kịp phản công thì một tiếng “rắc” lại vang lên.

Kha Hùng khẽ dùng sức, đem cánh tay đang bị hắn tóm lấy, xoay một vòng thật đẹp.

A…

Bằng… bằng… bằng….

Tiếng hét của hắn cùng tiếng súng của hai tên còn lại như vang lên đồng thời.

Chỉ là lúc đó, Kha Hùng đã trốn vào trong không gian phật ngọc. Toàn bộ đạn bắn ra, không chạm được tới mảy may một góc áo của hắn. Ngược lại, ghim vào người của tên vừa bị hắn phế tay.

Thêm một sinh mạng, cứ thế mất đi.

Hai tên thuộc hạ của Đỗ Thế Hào lúc này, tâm trạng chỉ có thể hình dung bằng mấy từ bàng hoàng, kinh hãi. Trong mắt của bọn hắn. Kha Hùng chính là ma quỷ, là tử thần đoạt mạng. Rất có thể, một giây sau đó, người chết tiếp theo sẽ là mình.

Đang lúc sinh tử mà phân tâm. Thật đúng với câu, trời không tuyệt đường người, chỉ có người tự tuyệt. Kha Hùng đâu thể bỏ qua cho bọn họ. Bàn tay của hắn đã mở khai trạng thái Kim thủ. Hai nắm đấm cùng lúc tung ra. Lồng ngực hai tên này liền bị chấn vỡ, thân thể ngã xuống, máu tươi từ trong miệng tràn ra.

Kha Hùng đưa mắt, lạnh lùng nhìn. Sau đó, hắn nhanh chóng chạy lại chỗ của ba huynh đệ lão Hắc. Người bị chiếc ghế gỗ đập vào đầu, hộp sọ bị nứt, da đầu rách toét. Máu chảy tràn lên mặt, không nhìn rõ được ngũ quan.

Cũng may, hắn còn một hơi thở. Dù suy yếu đến cùng cực, nhưng chỉ cần còn sống, là đối với Lão Hắc, có thể bàn giao.

Kha Hùng dùng nước suối trong không gian, đút cho hắn. Sau đó, lại chọn ra mấy thứ thảo dược có tác dụng cầm máu, dùng Kim Thủ bóp nát, đắp lên miệng vết thương.

Nghĩ đi nghĩ lại, lại hi sinh vài miếng nhân sâm mấy trăm năm. Thứ này, Trần Tiểu An mua cho hắn khi phát hiện tại một quầy thảo dược tại thành phố B. Kha Hùng tới bây giờ vẫn còn luyến tiếc sử dụng. Giờ thì được lợi cho kẻ này. Haiz.

Sau khi kiểm tra xong người thứ nhất. Kha Hùng lại tiếp tục kiểm tra hai người còn lại.

So với vị huynh đệ bị tên cầm đầu hành hạ. Hai người này mặc dù toàn thân thương tích, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Vì tỉnh táo nên mới có thể chứng kiến một màn chiến đấu của hắc y nhân cùng mấy tên cầm thú. Họ đầu tiên là sợ hãi. Sau đó lại vui mừng.

Sợ hãi là vì hắc y nhân này, thân thủ và hành động đều vượt qua phạm trù của loài người. Vui mừng là vì mục tiêu mà hắn đối phó đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Trời cao có mắt. Nhân quả báo ứng đối với bọn ác gian. Ha ha ha.

Sau đó, một loạt hành động của Hắc Y Nhân tiếp theo, đã khiến cho hai người này kinh ngạc và cảm động. Giờ, thấy hắn tiến đến. Cả hai không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích để biểu thị lòng biết ơn.

Kha Hùng cũng cho họ uống nước suối, ngậm nhân sâm để hồi phục khí lực. Trước khi rời khỏi, hắn còn để lại một ít thảo dược, để họ tự cứu lẫn nhau.

Toàn bộ quá trình, Kha Hùng không phát ra bất kỳ một thanh âm nào. Hắn lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ đi. Chỉ có điều, ấn tượng mà hắn để lại trong tâm trí đám người sống sót đêm nay, hoặc kinh khủng, hoặc vĩ đại đến không gì thay thế được.

………………………………………………………………………..

Kha Hùng rời đi không bao lâu thì nhóm người Lão Hắc chạy tới. Họ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngơ ngẩn, bàng hoàng.

Trước cửa kho hàng. Mấy chục tên thuộc hạ của Đỗ Thế Hào nằm trên vũng máu. Ngoại trừ những kẻ chết, đám còn lại đều bị phế bỏ. Ánh mắt tàn tro, nhìn vào giữa hư không.

Lão Hắc lắc lắc đầu, liền dẫn theo huynh đệ, cảnh giác, tiến vào bên trong công xưởng. Chiếc đèn sạc trong tay đem không gian nơi này thấp sáng. Cảnh tượng trong công xưởng lập tức hiện ra.

Bốn thi thể nằm giăng trên mặt đất. Ba người khác thì co rút thành một đoàn ở giữa. Huyết sắc nhuộm đỏ cả người. Nhưng nhìn lên mặt họ, Lão Hắc và đám huynh đệ không khỏi bật cười.

Trên mặt, trên đầu của ba kẻ này đều là một màu xanh thẳm của thảo dược. Một người hôn mê chưa tỉnh. Hai người còn lại thì ngậm chặt mồm, nhìn Lão Hắc bằng ánh mắt vui sướng, kích động.

Lão Hắc: “…”

Các huynh đệ: “…”

…………………………………………………………………………..

Lúc Kha Hùng nhận được điện thoại của Lão Hắc cũng là mấy canh giờ sau.

- Kha ảnh đế! Cảm ơn anh rất nhiều.

- Cũng là vì tôi khiến cho mọi người liên lụy. Không cần nói tiếng cám ơn.

- Kha ảnh đế. Lần này, văn phòng thám tử bị mất máu trầm trọng. Trước mắt, chúng tôi cũng vô pháp giúp anh.

- Không cần tiếp tục theo dõi bọn họ. Lão Hắc huynh. Đa tạ huynh đã hết lòng giúp đỡ trong thời gian này. Sắp tới. Mọi người nên tránh đi một thời gian. Trong tương lai, nếu còn cơ hội. Vẫn muốn hợp tác cùng nhau lần nữa.

Kha Hùng dặn dò Lão Hắc vài câu rồi cúp máy.

Hắn không phải không muốn báo cho Lão Hắc về chuyện tận thế sắp tới. Nhưng lại thấy, thời điểm này không thích hợp. Vì thế, đành chuyển khoản cho hắn một số tiền khá lớn. Những việc còn lại tính sau. Haiz.

……………………………………………………………………..