Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 346: Đặc biệt đề bạt




"Arthur, ngươi tiến lên đây."

Trong đại điện Thần miếu, xuyên qua cửa miếu hùng vĩ đang mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng 8 kỵ sĩ trưởng bình thường khó khi nào đủ mặt như vậy xếp thành 8 hàng dài, phía sau mỗi vị kỵ sĩ trưởng là 12 đại kỵ sĩ mạnh mẽ tinh nhuệ nhất, chia làm hai bên trái phải Giáo Hoàng. Bọn họ chính là vũ lực mạnh nhất của Thần miếu, là đại biểu cho Thần miếu vũ dũng, đồng thời cũng là lực lượng mạnh mẽ nhất dưới quyền Giáo hoàng.

Kỵ sĩ trẻ tuổi thiên tài, kỵ sĩ trưởng Neberro cùng kỵ sĩ trưởng Bott tâm phúc của Giáo hoàng phân biệt đứng hai bên trái phải gần Giáo hoàng. Xuống chút nữa là 8 Đại chủ tế phân quản sự vụ của Thần miếu ở đế đô, các phân quản tế ti, cùng với đại biểu Thần miếu ở các tỉnh nam bắc.

Trên đại điện rộng lớn của Thần miếu, tụ họp rất nhiều nhân tài kiệt xuất của Thần miếu được Giáo hoàng đề bạt, khí chất thâm thúy sâu không lường được.

Lúc này, tư thế Benedict 15 tràn ngập uy quyền, tinh thần và tầm ảnh hưởng cũng đang lên đến đỉnh điểm.

Nhẹ nhàng khoát tay, núi hô biển ứng, hàng chục vạn người ở đế đô liền cảm thấy đồng cảm, liên tục hò hét.

Nhìn thấy Arthur đi tới trước tòa, quỳ xuống, Benedict 15 tư thế chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tràn ngập ánh sáng hòa ái và thiêng liêng, chậm rãi đi đến trước mặt Arthur, tay phải cầm quyền trượng hướng phía dưới từ từ đè xuống, đầu trượng đặt lên đầu vai Arthur.

Mọi người đi theo phía sau Arthur, các tế ti kiến tập và Ernest cũng cùng nhau quỳ xuống.

Ngay lúc này, cả trong lẫn ngoài Thần miếu đều im lặng không một tiếng động.

Khoảng mười vạn người đang tụ tập trên quảng trường, còn có vô số nhân viên của Thần miếu toàn bộ đều hướng ánh mắt lên nơi đó.

Một màn này đáng được ghi vào trong điển tích của Thần miếu.

Benedict 15 khí thế thiêng liêng, âm thanh vang dội dần dần vang vọng ra khắp đại điện.

"Truyền thánh dụ của Trẫm, xét vì công lao anh dũng của Arthur, Trẫm, Benedict 15 thay mặt ý chỉ của Thần thú, thăng cấp Arthur lên Đại tế ti!."

Một câu thánh dụ hạ xuống, các tế ti phía dưới liên tục truyền khẩu xuống, khẩu lệnh được truyền dần ra bên ngoài làm cho tất cả mọi người đều nghe được rất rõ ràng.

Một mảnh sôi trào!

Biểu hiện của Giáo hoàng cho thấy vô cùng hài lòng đối với Arthur.

Mặc dù, phần khen thưởng đặc biệt kinh người này xét trong lịch sử Thần miếu có thể nói là có một không hai, nhưng do lúc này lòng dân và uy quyền của Giáo hoàng đều lên tới đỉnh, nên không có ai dám phản đối. Âm thanh vang dội mà uy nghiêm của Giáo hoàng lại tiếp tục vang lên: "Đại tế ti Arthur được thay mặt quyền Chủ tế, quản giáo sự vụ chiến ca ở Jerusamer."

Đây chính là chức vụ thực sự rồi, ban cho vinh dự to lớn thì chưa đủ, còn cho bổ nhiệm thực tế, quyền lực thực tế.

Đương nhiên, xét địa vị của Arthur tại Jerusamer cùng với sự che chở của Thomas, người khôn ngoan một chút cũng hiểu thân phận Đại tế ti này rõ ràng là tiền đồ vô hạn. Nhưng nhờ có thánh lệnh từ chính miệng Giáo hoàng ban ra, nên mọi việc cũng trở nên danh chính ngôn thuận. Hơn nữa hắn lại được kiêm nhiệm cả quyền lực của Chủ tế, lợi ích càng lớn, trên danh nghĩa quyền lực như vậy rất thuận tiện cho Arthur chen chân vào nơi khác. Mà đáng sợ nhất là nếu như hắn lại có thể có công lao gì nữa thì …, việc này đối với người bình thường là không thể, nhưng trước mặt vị tế ti truyền kỳ này mọi việc đều có khả năng xảy ra. Chuyện trở thành Chủ tế thực sự e rằng là việc tất yếu phải đến, như vậy hắn chẳng phải sẽ trở thành Chủ tế trẻ tuổi nhất trong lịch sử sao?

Dưới sự kìm nén hô hấp và âm thanh, rốt cuộc các trao đổi nho nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện.

Mỗi người ở đế đô đều rất thông hiểu chuyện chính trị quyền lực, rất hiển nhiên đều rõ ràng hiểu được đề bạt đặc biệt như vậy có ý nghĩa gì.

Nhưng vẫn còn chưa chấm dứt.

Trong lúc mười vạn dân chúng đang khe khẽ bàn luận, thì âm thanh của Giáo hoàng lại vang lên lần thứ ba.

Đối tượng khen thưởng vẫn là Arthur.

"Truyền thánh dụ tiếp theo, ban cho Thần thú vinh quang Đại tế ti Arthur, kỵ sĩ thánh chiến bụi gai vàng, một tấm Thánh lệnh, ban cho một tòa phủ đệ ở Lâm Ba Hồ, sinh hoạt hàng ngày đều do Thần miếu cung cấp."

Xôn xao!!

Sau khi nghe thấy lệnh khen thưởng thứ ba, tất cả mọi người đều ngẩn ra rồi, nhất là các tế ti có mặt ở đây.

Thánh lệnh???

Thân thể của Subaru cũng không nhịn được có chút run rẩy, Thánh lệnh sớm đã ban cho Arthur rồi, nhưng bí mật ban cho với công khai ban cho là hai việc hoàn toàn khác nhau. Mặc dù không có chỉ định rõ ràng chức vụ của Arthur, nhưng như vậy cũng chẳng khác nào thông cáo cho thiên hạ rằng người này trong tay nắm giữ Thánh lệnh do đích thân Giáo hoàng ban tặng, đây chính là lương đống tương lai của Giáo đình, kẻ nào muốn động đến hắn đều cần phải cẩn thẩn suy nghĩ lại!

Còn đối với phủ đệ ở Lâm Ba Hồ thì làm cho một ít người vốn đã quen thuộc với tính cách của Benedict 15 được mở rộng tầm mắt …, đây vẫn là Giáo hoàng bệ hạ vô cùng keo kiệt sao? Phủ đệ ở Lâm Ba Hồ chính là khu vực cao cấp nhất đế đô, không phải chỉ có tiền là có thể ở được, ở nơi đó là đại biểu cho thân phận và địa vị, Giáo hoàng bệ hạ keo kiệt vậy mà lại dễ dàng cấp cho người khác rồi.

Quả là ngoài ý muốn, chẳng lẽ đúng là con tư sinh?

Nhìn kỹ xem, hình như cũng có chút giống …

Các tế ti đại thần bên dưới đều không còn có thể nói gì nữa, nội tâm đều cảm thấy vô cùng đau khổ.

Quyền trượng của Giáo hoàng điểm điểm trên vai Arthur, nhắc nhở hắn nhớ đến trọng trách mà hắn đang gánh trên vai.

Benedict 15 tư thế chậm rãi đi tới phía sau, trước mặt là một đám tế ti kiến tập cùng Ernest, Sofi và Joyer đang quỳ xuống, quyền trượng vẫy qua mang theo màu vàng chói lọi.

"Truyền thánh dụ của Trẫm, tất cả tế ti kiến tập và chiến sĩ có biểu hiện xuất sắc tại thành Doran đều được đặc biệt ban cho danh hiệu kỵ sĩ vinh dự!."

"Vạn tuế!!"

"Vạn tuế!!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Vạn tuế!!!"

Đợt khen thưởng long trọng của Giáo hoàng đã xong, tất cả dân chúng đế đô xem nghi lễ đều cuồng nhiệt vẫy vẫy cánh tay, liên tục gầm lên. Vui mừng thay cho những người trẻ tuổi đã sáng tạo nên thắng lợi kia, cũng là để tỏ lòng kính trọng đến Giáo hoàng.

Giữa một mảnh bão táp tiếng hoan hô như vậy, âm thanh của Benedict lại vang vọng khắp không trung Thần miếu.

"Trận chiến này, đã thể hiện được sự dũng mãnh của Mông Gia đế quốc chúng ta, tất cả những người chết trận đều có công lao, sau khi Giáo đình xem xét lại danh sách, những người đã hy sinh được tăng thêm một cấp, đặc biệt ban cho danh hiệu kỵ sĩ vinh dự." Tiếng kêu vang lên như biển động núi lở, lan ra như sóng triều, cả đế đô rơi vào một không khí vô cùng cuồng nhiệt.

Đã rất nhiều năm không náo nhiệt như vậy rồi.

"Hê hê, vị tế ti Arthur kia đi tới đâu cũng đều có thể làm mưa làm gió a!." Gregg đứng phía trước cửa sổ, nhìn về nơi xa chỗ biển người cuồng nhiệt trước Thần miếu, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

"Mimi à, hay là em thử chinh phục tên nhóc này đi, anh cảm thấy hắn rất thú vị đó."

Hắn đưa tay bẻ một nhánh hoa mạn đà la phía trước cửa sổ, quay về ngồi lên ghế nằm dài ra vô cùng thoải mái nhịp nhịp hai chân, hai mắt nheo lại nhắm hướng Michiwa ném tới.

Động tác Michiwa vô cùng phối hợp, một tay chuẩn xác bắt được nhánh hoa, đem nhánh mạn đà la đỏ tươi cắn giữa hai bên môi, yêu kiều thần bí.

"Anh trai tốt nhà ngươi vì sao không chính mình thử đi?." Nữ yêu tinh xinh đẹp nhà Nicola mở to con ngươi màu tím, lóe ra ánh sáng nguy hiểm mê người.

Vẻ mặt Gregg chợt cứng đờ lại, một ít lão quái vật ở đế đô thích "nam nhân" cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhưng khi nghe Michiwa nói như vậy thì hắn lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Mông em rất bóng loáng, nói không chừng hắn sẽ thích đó."

Hướng phía Mimi nói ra những lời này xong, Gregg liền vội vã chạy mất, đúng là không có gì mà hắn không dám nói với đứa em gái này.

Trong đám đông cuồng nhiệt, một gã người thú hùng tráng mặt như nham thạch lạnh lùng thốt: "Đi thôi."

Âm thanh trầm trầm vang lên vô cùng kỳ dị.

Ngay phía sau hắn, một gã trông rất sôi nổi, dưới chân như có lò xo không thể đứng yên một chỗ cứ nhảy nhót như khỉ, còn có sư tử lam Perseus, Soros, mấy vị cường giả phía Bắc.

Gần chỗ bọn họ đứng một khoảng không xa, sư tử vàng Murphy, còn có trí cáo Buenaven, bỉ mông Quark, cuồng thú Faure, sư tử đen Riera, bỉ mông Montmar đều đang đứng cùng nhau.

Lẳng lặng quan sát nghi thức khen thưởng Arthur.

"Arthur đúng là làm ra một trận náo động lớn ha." Riera nhiệt tình la lên, cho dù lúc trước có chút xem thường tế ti chiến ca, nhưng bây giờ thì không thể không phủ nhận năng lực của hắn quả thật rất mạnh. Nhưng Riera cũng không ngờ đến, trước đây là chiến hữu cùng nhau chiến đấu, bây giờ lại trở thành nhân vật anh hùng được nhiều người chú ý như vậy.

"Chúng ta cũng sẽ đuổi theo." Bỉ mông Montmar cười cười.

Trí cáo Buenaven cũng gật đầu phối hợp: "Không sai, dĩ nhiên chúng ta cũng không thể chịu thua Arthur …." Hắn chuyển giọng nói: "Nhắc đến mới nhớ, ta rất mong chờ đến nhà mới của Arthur quậy phá một phen, xem phủ đệ Giáo hoàng ban cho hắn xa hoa như thế nào, nghe nói có thể được ăn muốn miễn phí nha."

"Ha ha cùng đi! Cùng đi nào!."

Giáo hoàng ban cho tòa nhà như thế nào, chính Arthur cũng không thể được hưởng thụ trước tiên.

Vừa mới trải qua nghi thức ban thưởng thì hắn đã bị người nào đó mời đi gặp mặt rồi.

Nhìn vị chủ quản Thần Quang điện thuộc hàng ngũ sứ đồ trước mắt này, William mắt tam giác, khóe miệng Arthur có vẻ hơi hơi cười, tỏ ra đặc biệt vui vẻ.

Đặt mông ngồi lên chiếc ghế trước mặt William, "Chủ quản đại nhân kính yêu, ngài vội vã gọi ta tới như vậy có phải là muốn trả tiền rồi không?."

William suýt nữa bị nghẹn, có điều có thể ngồi ở vị trí chủ quản này, da mặt cũng không phải dày bình thường.

"Lần này biểu hiện của Arthur ngươi quả thật rất phấn chấn lòng người, người lại là một thành viên trong hàng ngũ sứ đồ, chúng ta cũng không thể không có biểu hiện gì."

"A?." Trâu thần côn không cho chủ quản William chút thể diện nào, hai chân bắt chéo cười tủm tỉm nói: "Đừng có chỉ nói suông thôi nha! Đừng làm ta uổng công vội vã chạy tới đây, đến cả phủ đệ được Giáo hoàng ban thưởng cũng chưa kịp xem."

William ho khan vài tiếng, đụng vào tay thủ hạ Arthur chủ nghĩa thực dụng này làm cho công việc chủ quản của hắn càng trở nên khó khăn hơn.

Dù sao cũng đã trường kỳ chiến đấu với hắn, tố chất tâm lý của William rất tốt. Rất nhanh khôi phục, âm thanh hạ xuống, bắt đầu nghiêm trang "Than nghèo kể khổ."

"Ôi, Arthur à, ngươi cũng biết tài chính của hàng ngũ sứ đồ chúng ta rất là căng thẳng a, bây giờ ngay cả tiền lương của ta cũng còn nợ mấy tháng, ta còn tính đi tìm ngươi mượn ít tiền sống qua ngày đây. Hay là lần này trước tiên thăng chức cho ngươi, sau đó sẽ từ từ trả nợ sau." Trâu thần côn thật không còn gì để nói, hắn cảm thấy da mặt mình cũng rất dày rồi, vậy mà so với William quả thật là đồ đệ gặp sư phụ. Hắn nhìn thấy được hàng ngũ sứ đồ này chính là một nơi thật sự trong sạch, hoàn toàn sống nhờ vào tín ngưỡng, nhưng làm thần côn thì không thể không có vật chất được, hắn cũng đã có dự định riêng hết rồi.

"Nghe ta nói xong trước đã!."

Willicam cười khổ: "Như vầy đi, ta trước tiên thăng cấp cho ngươi lên sứ đồ ba sao, chức vụ này tuy chỉ cao hơn Gina hai cấp, nhưng cũng không phải thấp đâu."

"Vậy à, cảm ơn nhé."

Arthur hùng hổ duỗi tay hướng về phía William, cần tiền.

Chủ quản William cũng rất lưu manh, "Ngươi đều nhìn thấy rồi đấy, điều kiện làm việc của ta hiện nay nè, còn không mướn được một cái khách sạn bình thường nữa. Việc khác không nói, tiền thì tạm thời không có một xu. Có điều bây giờ ngươi cũng không còn là người bình thường nữa, trên người có trách nhiệm trọng đại, rất nhiều lúc chắc chắn sẽ cần tin tức tình báo, hàng ngũ sứ đồ chúng ta coi trọng nhất chính là đoàn kết, sẽ không để cho bất cứ một thành viên nào phải chịu thiệt thòi đâu!."

Chủ quản mắt tam giác vô cùng phóng khoáng vỗ vỗ ngực.

"Ôi, ai bảo ta là tín đồ thành tín nhất của Thần thú cơ chứ, thôi được rồi, sau này đành lấy tin tình báo để trả nợ vậy, không được quịt đâu đấy."

Trâu Đại tế ti vô cùng đẹp trai phất phất tay.

Mắt tam giác vội vàng giơ ngón tay cái lên, "Ha ha, Đại tế ti Arthur quả nhiên thấu tình đạt lý!."

Trên thế giới cái gì quý giá nhất? Chính là tình báo!