Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 240: Đây mới là chiến ca!




Quần chúng phẫn nộ đã bắt đầu xung đột với hàng rào phòng hộ của thành vệ quân rồi, Sarah thấy tình hình bên ngoài có vẻ không ổn nhưng tại phòng thị chính lại không ai có phản ứng, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thomas vẫn còn nhẫn nhịn được nên không có phản ứng gì, hắn cứ thản nhiên ngồi uống trà làm như là không nghe thấy gì bên ngoài,… Có điều tuy bản thân làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đang lo lắng.

Hắn không có cách nào ra ngoài, nếu bây giờ đi ra thì chỉ có hai lựa chọn, một là thu hồi mệnh lệnh và nghiêm trị Arthur, hai là kiên định giữ vững lập trường cho dù điều này rất có thể sẽ làm nổ ra một trường bạo động.

"Đã từng là một tế ti chiến ca thì ngươi có thể chết được rồi".

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên trong hàng đống tạp âm huyên náo xung quanh, ánh mắt mọi người tò mò nhìn về phía sau rồi đám đông dần dần tách ra nhường chỗ cho một người đi lên, đó chính là Trâu Lượng.

Trâu Lượng đã truyền vào âm thanh vừa rồi chút năng lực chiến ca, nếu không đám đông quần chúng đang phẫn nộ này không dễ gì cho hắn cơ hội nói chuyện.

Lộ Dao đi sát phía sau, còn Cote và Ernest đang ngăn chặn đám đông xung quanh, phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra.

"Tốt, tốt, tốt, cái tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi vậy mà dám ra đây, nhân lúc ở đây có nhiều người chứng kiến, hãy phân cao thấp đi!".

Armas nói, ánh mắt hắn nhìn Trâu Lượng giống như là có mối thù giết cha, không chết không thôi.

Cái tên tế ti nhỏ bé này dù sao cũng không có được tiếng tăm lớn như Trâu Lượng, vì thế mọi người cũng muốn nhìn xem Arthur sẽ phản ứng như thế nào.

Trâu Lượng đi lên đến bậc thang trên cùng của tòa thị chính rồi dừng lại, nhìn lướt qua Armas sau đó quay mặt hướng về đám đông dân chúng bên dưới.

"Ta vừa rồi đã nói, người này đã từng làm một tế ti chiến ca, vì thế nên chết đi!".

Mọi người đều xôn xao cả lên … Quả thực là ngang ngược kiêu ngạo đến mức không thèm nói lý lẽ gì nữa, đã sa thải người ta rồi vậy mà còn muốn ép người ta phải tự sát.

Ngoài mặt Armas ra vẻ cực kỳ giận dữ nhưng trong lòng lại rất vui sướng nghĩ: "Quả nhiên chỉ là tên nhóc con, trong tình cảnh này mà còn kiêu ngạo như vậy, chắc hắn cho rằng Thomas có thể một tay che trời đây".

Tất cả thú tộc đều phản ứng với thái độ kiêu ngạo của Trâu Lượng, lửa giận đã bắt đầu nổi lên rồi.

Armas làm ra vẻ rất bi tráng giơ con dao ra, "Thần thú chứng giám, để cho loại người tiểu nhân này nắm giữ Thần miếu đúng là một bi kịch lớn. Ta đây thân là một tế ti, người hầu thành tín nhất của ngài, cảm thấy vô cùng xót xa, xin nguyện dùng máu tươi của mình để thức tỉnh chính nghĩa nơi này!".

Trâu Lượng lạnh nhạt nhìn Armas, "Armas, nói nhiều vậy được rồi, mọi người đều đang đợi ngươi lấy máu của mình để chứng minh cho chính nghĩa và chân lý đây!".

Lời của Trâu Lượng lập tức làm cho bầu không khí xung quanh càng trở nên hỗn loạn hơn, Armas giận dữ cười, chính xác mà nói là hắn đang diễn trò, bởi vì thân là tộc cáo nên hắn thích dùng đầu óc hơn là vũ lực.

Trong lúc quần chúng vô cùng phẫn nộ, Armas đang tỏ vẻ do dự thì Trâu Lượng lại nói.

"Hôm nay tất cả mọi người đến nơi đây đều là vì chính nghĩa, bây giờ chúng ta đang chờ xem ngươi dùng máu tươi của mình chứng minh cho sự chính nghĩa đó!".

Trong mắt Armas hiện lên một tia ác độc, hắn biết đối phương cho rằng hắn không dám tự sát mà chỉ ra vẻ phô trương thanh thế thôi, cho nên nếu như mình không dám làm thật thì khí thế tạo dựng nãy giờ sẽ mất hết, hơn nữa cái Thú tộc chán ghét và khinh bỉ nhất chính là nhát gan.

Trước mặt mọi người như thế sẽ biến thành trò cười.

"Nhưng tên nhóc con này đã quá xem thường mình rồi.", mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Armas, đây chính là điểm đặc trưng của thú tộc.

Ngươi đã nói ra, vậy có dám dùng máu tươi chứng minh chính nghĩa hay không.

Vẻ mặt Armas vô cùng bi tráng "Ta chính là một tế ti chiến ca!"

Nói rồi một dao hướng chính bụng mình đâm vào, máu tươi phun ra tung tóe còn miệng thì phát ra tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt phối hợp vô cùng chính xác, tư thế ngã xuống rất có khí khái anh hùng bất khuất, dường như chứng tỏ Arthur chính là một tên tiểu nhân thật sự hèn hạ.

Sarah và Samuel đều ngồi không nổi nữa, lớn chuyện rồi, đây hoàn toàn là bức tử người, mà lại là một Đại tế ti nữa chứ, đến nước này thì không còn là chuyện nội bộ của Thần miếu nữa rồi.

Tên nhóc này sau khi từ đế đô trở về quả thật đã trở nên quá cuồng vọng, hơn nữa không phải chỉ làm hại bản thân mà còn muốn kéo cả Thomas xuống theo.

Lúc ngã xuống đất Armas đã xoay vùng bị thương lộ ra ngoài, thật ra một nhát vừa rồi không đâm vào chỗ yếu hại, hắn không phải là tên ngốc thật sự muốn tự sát, bị đâm một dao mà có thể trở thành anh hùng, thậm chí là chủ tế thì đúng là rất đáng giá.

Nhưng dưới sự phẫn nộ của dân chúng thì Arthur chết chắc rồi.

Quả nhiên máu vừa rơi xuống thì tình thế đã hoàn toàn mất khống chế.

Đúng lúc này thì Thomas xuất hiện, Hồng y đại chủ tế xuất hiện đúng là rất có hiệu quả trấn áp, dù sao mọi người vẫn rất coi trọng Hồng y đại chủ tế, vả lại trong chuyện này ai cũng sẽ cho rằng Arthur mới là kẻ xúi giục, Thomas nhiều nhất là do sơ suất thôi.

Thomas giơ tay lên, đám đông giận dữ dần dần trở nên yên tĩnh, nhưng lửa giận vẫn không hề biến mất mà chỉ đợi Thomas nói dứt lời là sẽ bùng nổ trở lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mọi người cho rằng Arthur thế là coi như xong rồi, vì để làm yên lòng dân chúng thì Arthur nhất định phải chết.

Nhưng sau khi Thomas giơ tay lên thì không thấy nói gì, trong lúc đó Arthur lại vẫy vẫy tay gọi Lộ Dao lên.

Hai người đồng thời lấy quyền trượng ra, chính là quyền trượng của tế ti chiến ca!

Tình cảnh trở nên yên lặng một cách kỳ quái, một luồng áp lực nặng nề bao phủ toàn trường, có thể nói với uy vọng của Hồng y đại chủ tế có thể tạm thời khống chế hoàn cảnh xung quanh, nhưng kích động là bản năng của thú tộc, đây rõ ràng là một cơ hội cuối cùng.

Quyền trượng chiến ca huyền ảo khởi động, mơ hồ tỏa ra ánh sáng, tuy Lộ Dao đã sử dụng chiến ca chữa trị tại Daros một lần rồi nhưng thần thú đại lục không phải là nơi ở kiếp trước của Trâu Lượng, dù sao lời đồn so với sự thật vẫn có chênh lệch rất lớn.

Chiến ca???

Lại hát chiến ca vào lúc này sao???

Sarah và Samuel cũng tỏ ra sửng sốt, chuyện đã như vậy rồi chẳng lẽ là hát đưa tiễn đám ma sao?

Chiến ca được hát lúc vui mừng, chủ yếu là để dùng lúc ra trận, nhưng bây giờ người đã chết rồi mà còn có tâm tình hát chiến ca làm cho đám đông trở nên càng giận dữ hơn, không biết ai đứng ra kích động mà dân chúng đã bắt đầu va chạm với hàng rào phòng hộ của thành vệ quân và kỵ sĩ đoàn.

Dù sao Lộ Dao cũng đã từng trải qua tình cảnh lớn hơn như thế này rồi, tâm trạng không bị ảnh hưởng quá nhiều, toàn tâm thi triển ra chiến ca lại được cộng hưởng thêm sự phụ họa của Trâu Lượng nên uy lực của chiến ca chữa trị lại càng tăng lên một chút.

Ánh sáng đã hoàn toàn bao phủ Lộ Dao, một thân áo choàng tế ti trắng tinh cộng thêm ánh sáng xung quanh làm cho Lộ Dao càng trông giống như một nữ thần thánh khiết.

Chiến ca chữa trị quả thật có thể giúp cho nữ tế ti này phát huy ra khả năng lớn nhất của mình.

Nhân ái, thánh khiết, vẻ đẹp mỹ diệu, cảm giác như có một dòng nước suối dịu dàng đang chảy trong thanh quản.

Đám người kích động bắt đầu bị hiện tượng quái lạ này hấp dẫn, dần dần ngừng tay lại, thậm chí cả kỵ sĩ và thành vệ quân cũng đều chuyển hướng nhìn về phía này.

Tiếng ca du dương bằng thần ngữ tràn ngập một loại sức mạnh bất khuất làm cho lửa giận của đám đông dần dần lắng xuống, cảm giác trong người đang có một luồng sức mạnh tràn trề sung mãng.

Đây là cái gì?

Ánh mắt mọi người rất nhanh đều tập trung trên người Lộ Dao, ánh sáng xung quanh người đẹp đó càng làm cho thần ngữ tăng thêm sức quyến rũ lạ lùng.

Tiếng ca cao vút xông thẳng lên tới trời, ngay cả Lộ Dao cũng không biết bản thân mình lúc này không còn vẻ thẹn thùng như trước mà cả thân thể và vẻ mặt đều phối hợp với chiến ca vô cùng hoàn mỹ.

Hai cánh tay dang ra, ánh sáng được phóng thích chiếu thẳng vào người Armas làm cho dao găm trên thân thể hắn dần dần bị đẩy ra, rồi xoạch một tiếng rơi xuống đất, chuyện đáng giật mình nhất là vết thương đang dần dần khép lại.

Không biết ai nhìn thấy rồi vội vàng hô lên, lúc này những người khác mới chú ý tới điểm này, thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, Sarah và Samuel đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết chuyện này quá … quá đáng sợ rồi.

Nhất là Sarah, hắn không thể nào nghĩ tới Arthur lại âm hiểm như vậy, chiêu này thật quá tàn nhẫn!

Kể cả Armas cũng cảm thấy sợ hãi, tự mình đâm mình một dao đau đến tận tim tận phổi vậy mà sau khi chiến ca cất lên thì vết thương đã bắt đầu khép lại, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng đau đớn lại giảm bớt không ít, hắn không tự chủ được bỗng nhiên đứng lên, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Màn trình diễn này làm cho sức ảnh hưởng của Arthur và Lộ Dao lại tăng thêm một chút, chiến ca chữa trị đã chuẩn bị kết thúc.

Quyền trượng chỉ về phía Armas, cuối cùng một tia sáng bắn vào, vết thương của hắn vậy mà đã lên vẩy rồi.

Lúc này tất cả người thú đều đã bình tĩnh lại, quảng trường lớn như vậy mà không có một chút âm thanh nào, chả còn ai nhớ đến cơn giận ban đầu nữa.

Chiến ca hát xong, Lộ Dao lui lại một bước đi ra phía sau Arthur, Arthur nhìn thoáng qua Armas rồi lại nhìn về phía mọi người.

"Đây mới chính là chiến ca".

Âm thanh Arthur vững vàng vang lên, hàm ý gì mọi người cũng đều đã hiểu rõ, chiến ca trước kia quả thật không phải là chiến ca thật sự.