Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 215: Thánh lệnh!




Bệ hạ, mặc dù là ta may mắn nghĩ ra nhưng cũng là dựa vào sự cố gắng chung của các tế ti Jerusamer, nhất là chủ tế Maru, ông ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều".

Trâu Lượng có một ưu điểm, lúc có lợi tuyệt đối không hưởng một mình.

"Maru?"

"Bệ hạ, chủ tế Maru phân quản điêu khắc linh hồn, ba mươi năm nghiên cứu thuật điêu khắc, nền tảng vô cùng chắc chắn".

Thomas cung kính trả lời.

"Ha ha, Thomas, Jerusamer của ngươi thật không ít nhân tài, chuyện chiến ca chữa trị còn chưa khen thưởng cho ngươi giờ ngươi lại lập công rồi, Arthur, nói đi, muốn có khen thưởng gì?" Giáo hoàng rất vui vẻ, kỳ thực sau khi nhìn thấy thuật nạm khảm này trong lòng hắn đã có kế hoạch rồi. Tên nhóc này tuyệt đối là phúc tinh, có cái này trong tay kiểu gì chả chơi được đám kia một vố.

Subaru không nói lời nào, Giáo hoàng rất ít khi mở miệng hào phóng như vậy, nếu lúc này Trâu Lượng đề nghị bỏ hai chữ kiến tập đi có thể đảm bảo thành công trăm phần trăm. Điều này có lợi ích rất lớn đối với việc tiến thân sau này của hắn, một khi đã có tiền lệ thì sau này việc gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng Trâu Lượng lại gãi đầu, "Bệ hạ, ta vốn tình nhàn hạ, cả ngày suy nghĩ miên man. Trước kia bọn họ gọi ta là thiên tàn, gọi em trai ta là địa khuyết, sau đó sư phụ thu nhận ta ta mới phát hiện mình có tác dụng. Ta không cần lợi ích, chỉ cần có thể được được cống hiến cho bệ hạ là đã thỏa mãn rồi".

Những lời này Trâu Lượng nói nửa thật nửa giả, sự cảm kích đối với Thomas là thật sự.

Benedict mười lăm ngẩn ra hồi lâu, chẳng mấy khi hắn hào phóng một lần, không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như thế. Thời buổi này còn có bao nhiêu người nhận ơn còn biết báo đáp như tên nhóc này chứ.

"Bệ hạ, phương pháp điêu khắc lần này đã được ghi ra sách, cũng là một món quà đứa nhỏ này dâng cho ngài".

Nói rồi Subaru lấy ra một hộp gấm, trong lòng cũng không thể không than thở, thủ pháp này quả thực cực kỳ cay độc, lấy lùi làm tiến, xuất chiêu tầng tầng lớp lớp. Sau khi mang hộp gấm này ra mà Giáo hoàng còn không khen thưởng thì chính hắn cũng tự thấy xấu hổ.

Benedict nhìn Bott rồi gật đầu, "Ờ, chúng ta nói chuyện như vậy cũng mệt rồi, thời gian cũng không còn sớm, mời các vị ở lại ăn tối với ta".

Subaru đã nhậm chức Shaman rất nhiều năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận được ơn huệ như vậy. Hơn nữa ngày mai chắc chắn việc này sẽ khiến cho dư luận xôn xao.

"Cảm ơn bệ hạ".

"Bott, gã gây rối hôm nay tên là gì?"

Giáo hoàng như là đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

"Isa Gabriel".

"Ngươi dẫn người đi bắt hắn lại, đánh ba mươi roi", Giáo hoàng nói lạnh nhạt.

"Vâng, bệ hạ".

Bott gật đầu cung kính, Giáo hoàng bắt đầu biểu thị rồi.

Coi như là người của gia tộc Gabriel nhưng đắc tội Giáo hoàng cũng không hề dễ chịu. Đương nhiên đây đều là trút giận cho Arthur, cũng là nói với tất cả mọi người người tuổi trẻ này đánh ai cũng là hợp pháp.

Lúc đi qua bên người Arthur Bott cười cười, "Nhóc con, hôm qua đánh rất tốt, rất có tiềm năng".

"Tiền bối, ngài quá khen".

Bott vỗ vỗ vai Arthur.

Subaru cũng chỉ có thể cảm thán, tổng quản Bott là nhân vật trung tâm trong trong hệ thống của Giáo hoàng, là một trong những cao thủ đỉnh cấp nhất của đế quốc. Mình đã tiếp xúc nhiều lần mà cũng không thể lôi kéo, các Shaman khác chỉ sợ cũng có ý này, chiêu gì cũng đã dùng đến, không nghĩ tới hắn lại coi trọng Arthur.

Tiệc tối của Giáo hoàng đã bắt đầu, nói thẳng mặc dù đồ ăn rất tinh xảo nhưng cũng không quá xa hoa. Xem ra cũng không phải Giáo hoàng cố ý biểu diễn, đã đến vị trí này cũng không cần phải thế. Đột nhiên Trâu Lượng cảm giác Benedict mười lăm không phải thần giữ của như nghe đồn, cung điện Giáo hoàng mặc dù hoa lệ nhưng là đã tồn tại từ trước. Qua một số chi tiết trong cuộc sống đã có thể nhìn ra thái độ đối với đồng tiền của Giáo hoàng.

Thị nữ mang đồ ăn lên, Giáo hoàng không hề có ý bắt đầu ngay. Một làn hương thơm mơ hồ lan đến, Subaru và Thomas hơi ngẩng đầu nhìn rồi lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Trâu Lượng ngẩng đầu, lập tức chấn động. Tuyệt thế giai nhân, má hồng mầm họa.

"Faye, ngồi đi, ngươi biết Shaman Subaru rồi, đây là Hồng y đại chủ tế Thomas đến tự thành phố Jerusamer. Người tuổi trẻ này là đồ đệ của hắn, lương đống tương lai của Giáo đình".

Benedict mười lăm nhìn người phụ nữ trẻ này với vẻ mặt tràn ngập tình yêu.

Một cô gái tộc Snake có dáng người vô cùng kinh người của tộc rắn nhưng lại không có vẻ phóng đãng của tộc rắn. Sự quyến rũ được thu lại phối hợp với vẻ cao quý, quả thật là báu vật làm người khác hồn xiêu phách lạc.

Mông Gia có mười đại mỹ nữ, cố gái này xếp thứ năm. Faye Ratu, cũng xuất thân từ gia tộc lớn trong tộc rắn, từ nhỏ đã xinh đẹp kinh người, sau đó gả cho Benedict mười lăm. Đây là bà vợ thứ tám của hắn nhưng rõ ràng là được Benedict sủng ái nhất.

Cô gái nhẹ nhàng thi lễ rồi ngồi xuống bên cạnh, như một đóa ngọc lan, loại khí chất này quả thật rất hiếm thấy trên người tộc rắn.

Trâu bạn học không phải tay mơ, hắn biết phải chừng mực. Trong lòng mắng Giáo hoàng trâu già gặm cỏ non nhưng kỳ thực cũng rất hâm mộ, cỏ non như thế thật không phải non bình thường. Có điều Trâu Lượng không thể không ác ý phỏng đoán, tộc rắn luôn luôn lợi hại, Giáo hoàng bệ hạ tuổi này còn có thể chịu đựng được không?

Subaru và Thomas cũng không dám nhìn lâu, sự xuất hiện của Faye nói rõ đây là bữa cơm gia đình. Subaru biết hắn đã sơ bộ đạt được sự tán thành của Giáo hoàng, trở thành một trong những người được chọn.

Bình thường Giáo hoàng không nhiều lời nhưng bây giờ lại nói rất nhiều. Hắn giới thiệu cho Faye những chuyện thú vị của Trâu Lượng, có thể thấy là muốn làm cho giai nhân vui vẻ.

Giữa đàn ông và đàn bà đôi khi không phải có quyền thế đã đủ để chinh phục đối phương, nhất là khi muốn chinh phục cả thân thể và tâm linh. Đương nhiên cũng phải xem mức độ coi trọng đến đâu, không thể nghi ngờ địa vị của Faye trong lòng Giáo hoàng không hề tầm thường.

Faye cũng mơ hồ nhìn Arthur vài lần, không phản ứng quá nhiều, "Bệ hạ, thức ăn sắp nguội rồi, đừng để khách chờ nữa".

"Ha ha, ngươi xem trí nhớ của ta này, mời, mời, mọi người ăn đi", Giáo hoàng phất phất tay nói.

Subaru và Thomas đâu dám coi là thật nhưng cũng phải ăn, có điều phải luôn luôn chú ý động tác của mình, ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Trâu Lượng xoa bụng, "Con thật sự đói rồi".

Nói rồi bắt đầu ăn từng miếng lớn, tương đối thô bạo. Mặc dù Thú tộc có một chữ "thú" nhưng không phải loại dã thú trong kiếp trước đó, quý tộc cũng phải chú ý rất nhiều. Đến cấp bậc này có rất ít người phản phác quy chân như Trâu Lượng.

"Subaru, Thomas, các ngươi phải học tập người tuổi trẻ đấy".

Nhìn ra được hôm nay Giáo hoàng rất vui vẻ, mà cách ăn của Trâu Lượng mặc dù hung mãnh nhưng kỳ thực không hề làm người khác ghét. Trâu thần côn là ai, hắn là diễn viên cấp bậc Oscar chứ ai.

Bữa này Giáo hoàng cũng ăn nhiều hơn bình thường, điều này làm cho Faye cũng tỏ ra rất vui. Có thể thấy vị tuyệt sắc giai nhân này bình thường rất ít cười, quả thật xứng với câu một nụ cười đáng giá ngàn vàng. Điều này làm cho Benedict mười lăm càng thêm vui vẻ.

Tâm tình thoải mái cộng thêm uống chút rượu, Giáo hoàng bắt đầu nói đến chuyện hôm nay, "Ái phi, ngươi nói ta nên thưởng cho nó thế nào?"

Faye mơ hồ nhìn thoáng qua Trâu Lượng, không biết tại sao Trâu Lượng luôn cảm thấy tựa hồ ánh mắt này có ý gì... sởn gai ốc.

"Bệ hạ, tiền tài quá tục, người trung thành như thế ta thấy nên ban cho hắn một thánh lệnh để khỏi bị người khác bắt nạt nữa".

Nói rồi thản nhiên cười, đừng nói Giáo hoàng mà cả Subaru và Thomas đã cố gắng ổn định tinh thần vẫn có chút rung động.

"Cũng được, những người khác càng ngày càng không coi Thần miếu ra gì. Arthur, ta ban cho ngươi một tấm thánh lệnh, có điều không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng. Nếu như ngươi dùng lung tung thì ta sẽ thu hồi lại".

Benedict mười lăm nói.

Trâu Lượng không biết thánh lệnh là cái gì nhưng xem phản ứng của Subaru và Thomas đã biết là thứ tốt nên vội vàng tạ ơn.

Kế tiếp chính là nói chuyện phiếm về các mặt của đế đô. Tâm tình của Faye tựa hồ cũng rất tốt, thật hiếm khi nói nhiều mấy câu làm Giáo hoàng đại nhân rất vui vẻ.

Bữa tối kết thúc nhưng ba người không đi về. Subaru và Thomas thì được gọi vào phòng hội nghị, hiển nhiên Giáo hoàng cần bàn kĩ hơn về kế hoạch với bọn họ. Trâu Lượng thì ở lại phòng khách uống trà chờ đợi. Cấp bậc của hắn còn không đủ để nghe chuyện ở tầm cao này, hơn nữa nghe rồi cũng vô dụng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ngắm nhìn lệnh bài trong tay, chất liệu rất lạ. Bà nội Bear, đây là cái gì? Chỉ mong là thứ gì tương tự như thượng phương bảo kiếm. Tốt nhất là có thể trực tiếp chém chết kị sĩ mặt lìn, đương nhiên điều này là không bao giờ xảy ra.

Một thị nữ vội vã tiến vào, "Tế ti Arthur, chủ nhân gọi ngài".

"Chủ nhân?" Trâu Lượng sửng sốt, nơi này là cung điện của Giáo hoàng, hắn không nhớ còn biết ai ở đây. Rõ ràng chủ nhân không thể là Giáo hoàng.

"Mời đi theo ta", thị nữ không hề có ý định giải thích cho hắn.

Trâu Lượng bất đắc dĩ, mẹ nó, trưởng thôn chưa được coi là cán bộ, có điều ngay cả trưởng thôn hắn cũng không phải.

Đi đến một vườn hoa nhỏ rất đẹp, một cô gái đang yên lặng ngồi ngắm trăng, không thể không nói người đẹp dưới ánh trăng đúng là dễ làm mọi người thú tính đại phát.

Nhưng toàn thân Trâu Lượng lại đổ mồ hôi lạnh, với mức độ coi trọng của Giáo hoàng đối với người này nếu xảy ra hiểu lầm gì thì tính mạng của hắn lập tức xong đời.

"Hôm nay biểu diễn rất không tồi".

Đó chính là Faye nghiêng nước nghiêng thành, một câu nói suýt nữa làm cho Trâu Lượng quay đầu chạy mất.

Cuối cùng hắn vẫn cố gắng áp chế cảm giác muốn chạy này, điều duy nhất có thể làm chính là giả ngu.

Faye cũng không hỏi tới, mơ hồ nhìn thoáng qua Arthur, "Thánh lệnh này tổng cộng có bảy tấm, chính là bảo vật từ thượng cổ truyền lại, không cách nào phá hủy, có vai trò ổn định thú linh. Nghe nói bên trong ẩn chứa bí mật thông thiên, sáu tấm đã bị mất, bây giờ đa số thánh lệnh trong Giáo đình là đồ giả, duy nhất chỉ có tấm trong tay ngươi là hàng thật".

Trâu Lượng không biết nói gì. Hắn tuyệt đối sẽ không ngớ ngẩn đến mức cho rằng đối phương vừa thấy đã yêu mình, ở đây chắc chắn có chuyện kỳ lạ, thậm chí hắn cũng không biết nên mở miệng nói gì.

"Olivia nhiều lần nhắc tới ngươi, hôm nay gặp thấy cũng chỉ đến thế", vẻ mặt Faye vẫn lãnh đạm nhưng lúc nhắc tới Olivia lại có thêm một chút thương yêu.

"Nàng đã nói đến ta?" Trâu Lượng cảm thấy hơi đắng chát.

"Ta ở nơi thâm cung này có rất ít bạn thật tình, nếu không phải Olivia thường chơi với ta thì sợ rằng không biết cuộc đời còn có ý nghĩa gì".

Trên mặt Faye mang vẻ lạnh nhạt không quan tâm đến sự đời nhưng loại người đẹp u sầu này lại dễ có thể làm cho đàn ông sinh ra dục vọng chinh phục nhất. Tuy nhiên Trâu Lượng khống chế tâm tình rất tốt.

"Ta đến đế đô đã nhìn thấy nàng rồi, nhưng vật còn người mất, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình".

"Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, rất đẹp, khó trách có thể sáng tác bài từ hay như vậy. Một thời gian trước khi Olivia cảm thấy mình sắp tỉnh giấc đã tới tìm ta nhờ giúp đỡ. Nếu như tính cách của nàng thay đổi ngươi nhất định phải tìm lại nàng".

Faye nói.

Trâu Lượng chấn động trong lòng, cảm giác mất mát đó lập tức không cánh mà bay, toàn thân đều tràn đầy sức mạnh.