Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 212: Đánh hội đồng hoành tráng!




"Dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào đây là ta nói".

Tiểu đội trưởng tộc Lion hết sức ngạo mạn, một tế ti kiến tập mà dám kiêu ngạo như thế, thật không biết chữ chết viết thế nào.

Khóe miệng Trâu Lượng khẻ nhếch, tâm tình hắn rất không tốt, siêu cấp không tốt, bây giờ mình chỉ muốn được ở một mình, sao mẹ nó lắm chuyện thế. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Nini, đứng sang bên cạnh anh một lát", Trâu Lượng nói với Annie, đồng thời cầm chai rượu trên bàn lên.

Hắn không nói hai lời trực tiếp đập lên trán tiểu đội trưởng, một trận quyền đấm cước đá đánh ngã bốn tên còn lại. Tiểu đội trưởng đồng thau lau máu trên đầu, lập tức tiến hành Thú linh biến, một thân trang bị đồng thau hiện lên, trong lòng hơi tính toán, tay rút trường kiếm ra.

"Thương tổn quý tộc, còn dám tấn công thành vệ quân, tội chết!"

Trâu Lượng vỗ tay nhìn đối phương một mắt. Đánh nhau thì tâm tình hắn sẽ tốt hơn một chút, "Nhảm nhí nhiều thế, ta ở đây này!"

Những người ở trên tầng hai này đều đã nép vào trong góc, rất nhiều người đều đang xem náo nhiệt. Đúng là vui, nhóc con này từ đâu đến, đúng là to gan lớn mật, ngay cả thành vệ quân cũng dám đánh.

Thành vệ quân và kỵ sĩ đoàn Giáo đình ba ngày đánh một trận nhỏ, mười ngày đánh một trận lớn nhưng rất ít khi dính dáng đến tế ti. Lần này thật thú vị, ngay cả tế ti cũng đã động thủ, mà hiển nhiên thân thủ của tế ti này vượt quá tưởng tượng của mọi người.

"Chết đi!"

Roson bỏ qua cảm giác kì lạ trong đầu đó, tên nhóc trước mắt này chính là một tế ti, kiểu gì cũng không phải đối thủ của hắn.

Một kiếm chém tới, trượt...

"Với trình độ này cũng dám đánh ta".

Trâu Lượng lắc mình đến phía sau đối phương, mạnh mẽ đấm về phía bên sườn đối phương, nơi này là điểm yếu của thân thể, một lát sau Roson đã cảm giác toàn thân đau nhức, ngay cả kiếm cũng cầm không yên.

Trâu Lượng không hề khách khí giơ đối phương lên rồi ném qua cửa sổ, quay lại ném nốt cả bốn tên thành vệ quân dưới đất qua cửa sổ theo.

Không hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc xung quanh, hiển nhiên ai không nghĩ tới một chiến sĩ đồng thau lại bị xử lý đơn giản như vậy.

Chính Trâu Lượng cũng không biết nói gì. Hiển nhiên đối phương là một tên ăn hại hoàn toàn dựa vào trang bị, làm cho chính hắn cũng cảm thấy không thú vị.

"Ông chủ, mang cho ta một chai nữa, còn nữa, cả đồ ăn".

Trâu Lượng cũng không đi nữa, lúc này đi cũng không có ý nghĩa, nếu đã chơi thì phải chơi lớn. Dù sao đối với Giáo hoàng thì có chuyện như vậy xảy ra lão càng vui vẻ.

Phản ứng của thành vệ quân rất nhanh, vừa nghe nói có người đánh người của gia tộc Gabriel rồi còn đánh bị thương năm tên thành vệ quân. Đại đội trưởng Anton lập tức dẫn hơn một trăm thủ hạ lao tới Nhất Phẩm lầu.

Lão Lỗ rất đau đầu, không nghĩ tới chuyện lại trở nên lớn như vậy mà kẻ gây rối này còn không đi, cô bé bên cạnh thì liên tục kêu tốt.

Chẳng bao lâu lại có hai mươi mấy kỵ sĩ Giáo đình đi qua, nghe thấy có người đánh kẻ thù của mình hiển nhiên phải vào xem thế nào.

Vừa thấy đối phương là một tế ti Bear tuổi trẻ đám kỵ sĩ này đã có thiện cảm.

"Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào?" Kị sĩ hơn ba mươi tuổi dẫn đầu cũng là chiến sĩ đồng thau, lại cũng là tộc Bear.

"Arthur, đến từ Jerusamer", thấy là cùng tộc nên tâm tình Trâu Lượng cũng tốt hơn một chút.

"Redondo, tiểu đội trưởng, vừa lúc bọn ta đi qua, cậu đi trước đi, chuyện sau này để chúng ta xử lý", Redondo cười nói.

"Tiểu huynh đệ, người cậu chọc vào lần này có lai lịch không nhỏ, nghe lời đội trưởng đi trước đi, bọn ta xử lý cho", mấy kị sĩ này suốt ngày đánh nhau với thành vệ quân đến mức nghiện rồi. Chỉ cần không quá nghiêm trọng thì không ai quan tâm vì lý do gì, miễn đánh thắng là được.

Annie bên cạnh lại không nhịn được, "Không phải là một thằng khốn thuộc Công hội điêu khắc sư sao? Đánh thì đánh thôi, ta cũng không tin hắn có thể làm gì chúng ta".

Redondo cảm thấy hình như đã gặp cô bé trước mắt này ở đâu rồi nhưng tạm thời lại nghĩ không ra, "Em bé, trước kia em đã đến đế đô rồi à?"

"Xi, đế đô có gì tài giỏi, trước kia cùng ông nội đến chơi đùa suốt".

"Mấy anh em, cô bé này là cháu gái đại nhân Shaman Subaru. Vừa rồi có một tên buông lời sàm sỡ, ta dạy dỗ hắn một chút, không có chuyện gì".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghe thấy là cháu gái của Shaman, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn. Lão Lỗ bên cạnh cũng cảm thấy cô bé này không quá bình thường nhưng không ai nghĩ tới vậy mà là cháu gái Shaman. Shaman chính là tồn tại độc bá nhất phương, các nhân vật bình thường ở đế đô đều không đáng nhắc tới trước mặt họ.

"Cái gì, thằng Iza đó lại dám bất kính với đại tiểu thư, lần sau chúng ta nhìn thấy hắn nhất định phải dạy dỗ hắn cho tốt!"

Đám kị sĩ tỏ ra phẫn nộ nhưng Trâu Lượng biết đây chỉ là lời nói khách sáo, dù vậy cảm giác vẫn rất tốt, người ta chịu nói ra đã là không tồi rồi.

Roson chạy lên tầng hai nhưng nhìn thấy hơn hai mươi người của Redondo nên biết mình lên cũng không được việc gì. Hắn biết chẳng mấy chốc thành vệ quân sẽ đến.

Khỏi phải nói, bởi vì thành vệ quân cùng kỵ sĩ đoàn thường xuyên đánh nhau nên tốc độ ứng biến của họ trở nên rất nhanh.

"Đội trưởng, không được rồi, đối phương có đại bộ đội đang tới, ít nhất cũng có tám mươi đến một trăm người, chúng ta có phải tránh né một chút không?" Một đội viên nói.

Redondo nghe thấy vậy vẻ mặt cũng lập tức sững sờ. Con bà nó, mấy thằng không biết xấu hổ này lại mang đến nhiều người như vậy.

"Tế ti Arthur, tiểu thư Annie, hai người đi trước đi, chúng ta ngăn chặn", sau khi biết thân phận của Annie cho dù bị đánh chết Redondo cũng không thể bỏ đi bây giờ.

"Nini, hôm nay anh không vui cho nên phải đánh nhau một chút", Trâu Lượng uống một chén rượu rồi nói.

"Anh trai, chị gái vừa rồi mặc dù xinh đẹp nhưng sau này Nini lớn lên còn xinh đẹp hơn, chúng ta đừng để ý đến chị ấy nữa", Nini vỗ bộ ngực còn chưa dậy thì nói.

Trâu Lượng không nhịn được cười, "Bé con, em với Cầu Cầu đứng sang bên cạnh xem nhé".

"Tế ti Arthur, chú ý đến an toàn của tiểu thư Annie..."

Redondo vẫn phải khuyên một chút, dù sao thì đánh nhau không phải chuyện đùa, nhất định bọn họ không thể thắng được đối phương, vạn nhất Annie có xây sát gì thì hắn không chịu được tội này.

Trâu Lượng không nói chuyện mà chỉ để lộ ra một tấm huân chương, ánh vàng rực rỡ chói mắt các kị sĩ.

Huân chương thánh chiến bụi gai vàng!

Vinh dự chí cao của kị sĩ.

Có đánh vỡ cái đầu gấu của Redondo hắn cũng không nghĩ tới vị tế ti kiến tập dung mạo bình thường trước mắt này lại có huân chương thánh chiến bụi gai vàng.

Hơn hai mươi người lập tức quỳ một gối xuống đất, "Tham kiến kị sĩ thánh chiến!"

Trâu Lượng đứng lên, "Không cần đa lễ, các anh em, bất kể ai dám khinh nhờn vinh quang của Thần thú cũng nhất định phải trả bằng máu!"

"Thần thú vinh quang!"

Bây giờ là trăm phần trăm không thể đi rồi.

Lão Lỗ cũng không biết nói gì cho phải, vốn tưởng rằng người trẻ tuổi này cùng lắm là con cháu hoặc đồ đệ gì đó của Shaman, ai ngờ vậy mà có huân chương thánh chiến bụi gai vàng. Thứ này không phải quyền thế của Shaman có thể đạt được, kể cả tại đế đô, nếu không có thế lực che trời, không có Giáo hoàng nâng đỡ thì cũng đừng mong có được. Tất cả những người nhận được tấm huân chương này đều không ai không phải một người mạnh, tại sao lại xuất hiện trong tay một người trẻ tuổi?

Nhưng không ai dám dùng cái này lừa đảo, làm giả huân chương tuyệt đối đủ để lên giàn thiêu.

Trong Giáo đình có một truyền thuyết, có một người trẻ tuổi đồng thời đạt được huân chương thần thú vinh quang và huân chương thánh chiến bụi gai vàng. Mặc dù không phải người đế đô nhưng là người kiểu gì mà lại được Giáo hoàng cưng chiều như thế???

Nói không chừng là Giáo hoàng bệ hạ tư sinh...

Đương nhiên không ai dám nói ra.

Thành vệ quân đã bao vây Nhất Phẩm lầu, Roson vội vàng thêm mắm thêm muối thuật lại tình hình, Anton vừa nghe xong lập tức lửa giận bừng bừng, không giết chết mấy thằng này trở về không bị mắng chết mới lạ.

"Người ở bên trên nghe đây, cho các ngươi thời gian mười giây, lập tức lăn ra đây!"

Vừa mới dứt lời một ám khí đã ném xuống, Anton là chiến sĩ bạc trắng, phản ứng không hề tầm thường, lập tức một kiếm chém ra.

Choang...

Từ đầu xuống ngực ướt đẫm rượu.

Tại đế đô Anton cũng xem như một nhân vật, đã bao giờ bị nhục như vậy?

"Lên cho ta, bắt hết mấy thằng khốn này!"

Trâu Lượng cùng Annie đứng trên tầng hai, Redondo thì dẫn người giữ chặt cửa. Nếu như để bọn kia xông vào thì xong đời, bây giờ chỉ có cách kéo dài thời gian đợi viện binh.

Tầng một lập tức náo động, tiếng động ầm ầm. Đám người Redondo cũng đã liều mạng. Bên trên có một kị sĩ thánh chiến, một cháu gái Shaman, dù mất mạng cũng phải giữ vững lối vào.

Do lối vào hẹp nên ưu thế về số lượng của thành vệ quân tạm thời cũng không phát huy được, nhất là bọn họ không nghĩ tới đám người kỵ sĩ đoàn này ra tay tàn nhẫn như vậy, bọn họ đâu biết nguyên nhân phía sau.

Trâu Lượng xoa đầu Annie, "Chờ anh một lát".

Nini ngoan ngoãn gật đầu. Trâu Lượng đi xuống, vừa thấy Trâu Lượng đi xuống Redondo lập tức kêu khổ trong lòng. Tiểu tổ tông của ta, giờ là lúc nào mà ngươi lại chạy ra gây rồi?

Một thành vệ quân lao vào Trâu Lượng, chỉ thấy một luồng ánh sáng, bụng hắn trúng đòn nặng, cả người bị bay ra ngoài như một quả bóng chày.

Trâu Lượng lấy ra cây quyền trượng tín ngưỡng khoa trương của hắn.

"Các anh em, giết cho bố, cầm cự đến khi viện binh tới, giết!"

Redondo rất biết cách kích động bầu không khí, bọn họ đang liều mạng hơn thành vệ quân, quyết tâm đánh lui tất cả những kẻ nào xông vào.

Quyền trượng của Trâu Lượng đột nhiên dộng mạnh xuống đất, thuộc tính bắn ra bốn phía.

"Từng bao lần vấp ngã trên đường, từng bao nhiêu lần gãy cánh khi đang bay

Giờ đây ta không còn lưỡng lự, ta muốn vượt qua cuộc sống tầm thường

Ta khẩn cầu thần thú vinh quang, như bay lượn trên khung trời rộng rãi

Như bay qua bao cánh đồng hiu quạnh, đạt được sức mạnh thuộc về mình

Đã bao lần ta đánh mất hướng đi, đã bao nhiêu lần ta không còn mơ tưởng

Giờ đây ta không còn mê hoặc, ta muốn tính mạng ta được giải phóng

Như bay lượn trên khung trời rộng rãi như bay qua bao cánh đồng hiu quạnh

Có sức mạnh chiến thắng mọi tà ác, ta tin vào sức mạnh của thần

Giống như đứng trên đỉnh cầu vồng, như vượt qua dải Ngân Hà lấp lánh

Có sức mạnh vượt qua mọi tầm thường..."

Bài chiến ca này đã trở nên thông dụng tại đế đô, là một thành viên của Giáo đình nên mọi người không hề xa lạ. Mặc dù mọi lần nghe cũng có chút cảm động nhưng cũng chỉ đến thế. Tuy nhiên lần này lại khác, có một nguồn sức mạnh hừng hực cháy trong đáy lòng.

Không thể ngăn cản!

Anton bên ngoài cũng ngạc nhiên dở khóc dở cười, lúc này hát chiến ca chẳng lẽ trông chờ Thần thú hạ phàm cứu bọn họ sao???

Nhưng những người ở bên trong lại cảm thấy hoàn toàn bất đồng.

Khí phách của Trâu Lượng vô cùng phóng khoáng, huống hồ hắn còn có danh hiệu kị sĩ thánh chiến.

"Thần thú vinh quang!"

"Thần thú vinh quang!"

Quyền trượng của Trâu Lượng chỉ về phía trước, các kị sĩ hung hãn không sợ chết xông ra như một đám mãnh thú hồng hoang. Anton còn đang tính toán xem có nên phá tường xông vào không thì đã thấy các kị sĩ bên trong đã lao ra, người nào cũng mang một đôi mắt đỏ đậm.

Đây là dấu hiệu của cuồng hóa.