Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 15




Sau khi bị một nam một nữ cưỡng hôn, bốn mắt giống như mất đi hồn phách, lắc lư lảo đảo ra khỏi trường học, để lại Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng giao tranh.

“Chu Tráng Tráng, em không phải càng ngày càng hả hê đi, chuyện trước kia coi như bỏ qua, bây giờ còn dám sau lưng anh đi giao lưu?” Thường Hoằng khoanh hai tay hỏi.

“Xin anh thận trọng dùng từ ngữ, tôi cũng không có lén lút, mà là quang minh chính đại!” Chu Tráng Tráng học theo, cũng bày đặt đan chéo tay.

“Miệng còn ngoan cố.” Thường Hoằng cười.

“Cảm ơn khen ngợi.” Chu Tráng Tráng cũng cười. (Đừng ngoan cố TT ơi, chỉ khổ thân thui, có bao giờ thắng anh Hoắng đâu mà cãi cố)

Hai người liền cứ thế đối diện mỉm cười, ở trong bóng đêm thâm trầm, hai tiểu vũ trụ giao tranh hỗn độn tạo thành một loại không khí quỷ dị, đừng nói là không ai dám tới gần, ngay cả hai tiểu cẩu đang ooxx bên cạnh bộ lông dựng thẳng lên kêu rên một tiếng mà rời đi.

Cười cười, Thường Hoằng bỗng nhiên tiến lên, tay túm lấy hai má Chu Tráng Tráng, dùng sức kéo ra hai bên, đáng thương cho Chu Tráng Tráng khuôn mặt đang hình chữ O lại bị kéo thành hình ◇.

“Buông!” Chu Tráng Tráng đau quá kêu to.

“Về sau còn dám xằng bậy không?” Thường Hoằng trên tay tiếp tục dùng sức.

“Không dám.” Chu Tráng Tráng luôn luôn xem tính mệnh như vàng, tuy nói khuôn mặt này từ khi sinh ra cũng chưa làm được trò trống gì, nhưng dù sao cũng là tài nguyên không thể tái sinh, vẫn nên cẩn thận bảo hộ.

“Lúc này mới ngoan.” Thường Hoằng vừa lòng .

Tuy rằng thân thể Chu Tráng Tráng khuất phục, nhưng trên tinh thần vẫn vô cùng cứng cỏi, nàng quyết định sau này nhất định phải đi quan hệ hữu nghị nhiều hơn, cho dù không trả thù xã hội cũng phải trả thù Thường Hoằng.

Tuy nhiên, Thường Hoằng lại dễ dàng nhìn ra toan tính của nàng, bấy giờ từ từ nói: “Anh khuyên em từ bỏ ý tưởng bằng mặt mà không bằng lòng đi, bởi vì sau này, sẽ không có người nào đến rủ em đi quan hệ hữu nghị.”

Lúc ấy, Chu Tráng Tráng cười nhạt đối với những lời này của Thường Hoằng, nhưng không lâu sau, nàng dần dần phát hiện, sự tình sao lại đúng như Thường Hoằng dự đoán như vậy —— chẳng có ai mời nàng đi quan hệ hữu nghị, một bóng cũng không thấy.

Chu Tráng Tráng nghĩ qua nghĩ lại, nghĩ từ ngọn tóc đến đầu ngón chân, như thế nào cũng nghĩ không ra. Không làm sao được, cuối cùng chỉ có thể thỉnh giáo Đại Kiều toàn năng (không gì là không thể làm được).

Đại Kiều ung dung từ từ nói một câu dài tiết lộ toàn bộ chân tướng: “Từ sau đêm cậu đi thân cận trở về, nam sinh trong phạm vi trăm dặm quanh trường học đều nhận được thông báo, ai dám cùng cậu đi quan hệ hữu nghị thì có nghĩa là cướp con ngựa (马 子còn gọi là cái bô) (1) của trường quân đội, các nam sinh đều vô cùng quý trọng tay chân mình, nào dám cùng các chàng to cao chạy 10,000 mét để tranh đoạt bạn gái. Hơn nữa, cho dù có ai to gan thì hãy nhìn ảnh chụp của Tráng Tráng cậu, cảm thấy cái giá phải trả là quá cao, thật không xứng, coi như xong.”

Nghe xong, Chu Tráng Tráng tức giận đến bắt đầu cắn mền, đám nam nhân này, thật không biết nhìn người.

Mặc kệ như thế nào, chuyện quan hệ hữu nghị này từ nay về sau cùng Chu Tráng Tráng cách biệt.

Chu Tráng Tráng lại thua ở trong tay Thường Hoằng, phiền a.

Tuy rằng tâm sự ngổn ngang phiền lòng, nhưng Chu Tráng Tráng mỗi ngày vẫn ăn như cũ, cả ngày đặc biết chiếu cố đến căn tin, khiến các đầu bếp sư phụ đều rất không nỡ, còn dốc lòng đề nghị nhà trường cấp cho nàng cái thẻ ưu đãi gì gì đó.

Xem ra đối với Chu Tráng Tráng, trong thế giới sụp đổ này chỉ có ăn mới là niềm an ủi duy nhất của nàng, nói cách khác, căn tin đó là nhà nàng, là ấm áp của nàng, là nơi chốn trở về của nàng.

Mà hôm nay, ngay tại nơi chốn trở về này, thì Chu Tráng Tráng gặp được người làm tâm hồn nàng bị tổn thương. Lúc nàng đang vui vẻ ăn thịt kho tàu thơm ngào ngạt đầy dầu mỡ, bỗng nhiên thấy Hải Nhĩ cùng một mỹ nữ xuất hiện, bưng một cái đĩa đồ ăn ít đến nổi có thể đủ cho một con chim nhỏ ăn phía đối diện cách mình không xa ngồi xuống.

Cùng người khác phái xuất hiện thì không có gì là to tát, nhưng tiểu mỹ nữ kia cư nhiên còn thân thiết lôi kéo cánh tay Hải Nhĩ.

Chu Tráng Tráng nổi giận, là thật nổi giận —— nhớ ngày đó nàng mua cho Hải Nhĩ biết bao nhiêu phần que thịt dê, thịt vịt nướng như vậy mà nàng phẩm cách thanh cao một ngón tay cũng chưa sờ qua, kết quả là nữ nhân này cư nhiên chỉ dung một phần củ cải trắng một phần đậu hủ mà liền dễ dàng khoác cánh tay của hắn!

Bản thân quá thiệt thòi!

Có điều nếu đem so sánh với hương thơm thịt kho tàu thì vẫn không bằng, cho nên Chu Tráng Tráng quyết định không so đo với bọn họ, liền tăng tốc độ ăn nhanh hơn, chuẩn bị ăn xong sẽ bưng chén đĩa lặng lẽ chạy lấy người, bỗng nhiên nghe thấy Hải Nhĩ có chút khó xử nói với tiểu mỹ nữ kia: “Thức ăn này cũng quá ít đi, anh nghĩ anh vẫn nên đi lấy thêm thịt nữa thì tốt hơn.”

Tiểu mỹ nữ bật người ngăn cản: “Hải Nhĩ, thịt là thức ăn nhơ bẩn, ăn vào sẽ làm thân thể cả người bị biến dạng, linh hồn trở nên vẩn đục, làn da cải biến xấu đi. Ăn thịt là một loại hành vi không cao quý, anh với em đều là người thượng đẳng, hẳn là nên học ăn chay. Anh xem cô gái đối diện chúng ta kìa, ăn thịt kho tàu ăn đến vui vẻ như vậy, thật sự là rất tàn nhẫn, anh nhìn kỹ có thể phát hiện ra rằng tuy cô ta mặc áo màu trắng, nhưng lòng dạ cô ta rất đen tối.”

Chu Tráng Tráng đang ăn miếng thịt kho tàu lớn, Chu Tráng Tráng mặc áo đúng là màu trắng, Chu Tráng Tráng ngẩng đầu phát hiện cô gái kia cũng đang dùng ngón tay mảnh mai chỉ vào chính mình.

Tóm lại, cái người tàn nhẫn rất tàn nhẫn mặc áo trắng lòng dạ đen kia theo lời cô ta chính là chỉ chính mình ah.

Mà lúc này, Hải Nhĩ cũng thấy Chu Tráng Tráng, trên mặt lộ ra một loại biểu tình không thể diễn tả.

Chu Tráng Tráng thấy Hải Nhĩ, lại nhớ con Tiểu Bác Mĩ (dã man quá, nhìn HN là nhớ ngay… haiz), lại nhìn cô gái cao quý, nhớ lại con chó hoang kia.

Chuyện cũ cứ như cây búa, lại một lần nữa tổn thương nàng a.

Chu Tráng Tráng nội tâm không ngừng gào khóc.

“Tráng Tráng.” Hải Nhĩ thấp giọng gọi một tiếng.

Chu Tráng Tráng còn đắm chìm trong dĩ vãng đau thương, chỉ có thể gắng gượng nở một nụ cười.

Không khí bất thường giữa hai người trong lúc đó bị cô nàng cao quý kia phát hiện, lần thứ hai kéo cánh tay Hải Nhĩ, nũng nịu hỏi: “Cô ta là ai a?”

“Cô ấy là … bạn gái anh Thường Hoằng. Tráng Tráng, đây là em gái anh, Phó Nguyệt Nguyệt.” Hải Nhĩ hơi rũ mắt xuống nhìn về phía củ cải trắng và đậu hủ sơ sài của mình. (nghi lắm, anh này cũng giống TT, thấy TT là nhớ ngay … thịt).

Ai ngờ những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, lại như nhẵm trúng đuôi của Phó Nguyệt Nguyệt, sau khi đem Chu Tráng Tráng đánh giá trên dưới, trước sau, trái phải một hồi, cô ta hừ nhẹ một tiếng, rất là khinh thường: “Em còn tưởng Thường Hoằng sẽ tìm một người nào đó rất xinh đẹp chứ? Kết quả tìm người như thế này? Không biết là đầu óc Thường Hoằng bị hư hay là ánh mắt bị hỏng đây?”

“Nguyệt Nguyệt!” Hải Nhĩ nhíu mày.

“Đầu óc lẫn ánh mắt đều bị hư luôn rồi.” Chu Tráng Tráng thình lình thốt ra những lời này.

Phó Nguyệt Nguyệt khó hiểu: “Cái gì?”

“Tôi nói, đầu óc lẫn con mắt Thường Hoằng đều bị hư rồi.” Chu Tráng Tráng nói.

Tuy nói Phó Nguyệt Nguyệt rất đáng ghét, nhưng thấy cô ta mắng Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng vẫn quyết định tha thứ cho cô.

Sao lại nói như vậy ư, vì kẻ thù của kẻ thù của ta chính là bạn hữu ta. Trên thế giới này, tất cả kẻ thù của Thường Hoằng thì đều là bạn của Chu Tráng Tráng.

Mắng Thường Hoằng xong, Chu Tráng Tráng nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ thoải mái, bưng khay cơm giống như chim cánh cụt Tencent trong dịch vụ tin nhắn QQ (2) lắc lư đầu ra khỏi căn tin.

Chỉ một chữ, thích a!

Ai ngờ không bao lâu, vào tối thứ sáu, Thường Hoằng gọi điện thoại tới: “Nghe nói em mắng anh đầu óc lẫn con mắt đều bị hỏng rồi?”

Chu Tráng Tráng lúc ấy đang gặm táo, vừa nghe lời này, thiếu chút nữa đem hạt táo nuốt vào trong bụng.

Thường Hoằng này là yêu quái sao? Động cái gì đều biết hết a?