Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 9: Bị ốm




Đây..

là đâu?

A là phòng ký túc xá của thầy Lục

Người lúc nãy gõ cửa là thầy Lục ư? Hà Mạn Mạn mở mắt, muốn ngồi dậy nhưng lại bị chìm trong từng cơn váng vật, lưng còn chưa thẳng đã bẹp dí ở trên giường, toàn thân không một chút sức lực.

Hà Mạn Mạn sốt đến mơ mơ màng màng, trong cái trạng thái mơ hồ ấy, cô cố gắng mở mắt và thấy phía trước giường có một người đàn ông đang quay lưng về phía mình, không rõ là đang tìm cái gì, chỉ thấy lưng người đó thật đẹp, thật mê người, săn chắc đến mức khiến người ta muốn dựa vào đó

Hà Mạn Mạn sốt đến tâm trí không còn tỉnh táo, nhẹ nhàng gọi một tiếng:

“Cha...”

Giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Lục Ly đang tìm thuốc cũng chợt ngẩn người, ngón tay thon dài cầm hộp thuốc, nghiêng người qua, anh thấy Hà Mạn Mạn đã tỉnh, quay lại để hộp thuốc lên trên đầu giường, anh ngồi phía sau nâng người cô dậy, cẩn thận đưa cho cô ly nước

Hà Mạn Mạn sốt đến độ cả người không còn tí sức nào, dựa vào người Lục Ly, miệng vẫn lẩm bẩm gọi “cha”

Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn sốt đỏ bừng cả mặt, bất lực thở dài.

“Tôi là thấy Lục, không phải cha em, nghe lời, uống nước trước đã.” Lục Ly chau mày, nhìn Hà Mạn Mạn vốn đã chẳng còn sức để cầm ly nước, anh liền cẩm ly kề vào miệng cố.

Hà Mạn Mạn ngoan ngoãn uống hai hớp nước, lại vô thức lẩm bẩm:

“Thấy Lục?” Tiếng nói mềm mại êm ái, nghe như giọng của trẻ em vậy, mi mắt Lục Ly khẽ rung, lại cho cô uống thêm mấy hớp nước nữa

“Uống nhiều nước vào, vậy mới hạ sốt được.”

Hà Mạn Mạn vô thức nhấp hai ngụm, đầu dựa vào bả vai của Lục Ly, từ từ xoay đầu, mỗi suýt nữa là chạm vào xương cạnh hàm của anh, cô mơ màng nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Ly, sốt đến đầu óc đần độn, cô nói:

“Cắm là cằm của thầy Lục thật, môi cũng giống, mũi cũng cao nữa...” Hà Mạn Mạn bởi vì sốt nên người đầy mồ hôi, nóng không chịu được, ngọ nguậy không yên ở trong lòng Lục Ly, muốn tìm chút cảm giác mát lạnh, bàn tay bé nhỏ của cô chạm vào chóp mũi của Lục Ly

Vì đang sốt nên ngón tay của Hà Mạn Mạn cũng nóng ran, chấm từng cái trên chóp mũi của Lục Ly khiến anh co rúm người lại, nếu không phải vì một tay cầm ly nước, một tay phải đỡ cô, sao anh có thể để cô sờ soạng lung tung như vậy được chứ?

Lục Ly nhìn cái chăn đắp trên người Hà Mạn Mạn đang dần dần tụt xuống, “Nghe lời, đắp chăn kín vào...” Cánh tay đang đỡ Hà Mạn Mạn níu chăn kéo lên

Lúc này, Hà Mạn Mạn đột nhiên nhìn vào mắt của Lục Ly, không nói gì nữa

Nhận thấy được sự yên lặng của Hà Mạn Mạn, Lục Ly cúi đầu nhìn cô, giờ đây trong mắt cô lại tràn ngập sự tức giận

Lục Ly ngẩn người, trong lòng đầy thắc mắc

“Bên dưới mắt có một nốt ruồi..

nhưng..

anh không phải là thấy Lục!” Hà Mạn Mạn cong môi, đột nhiên mở choàng mắt, gào lên một tiếng, không biết cô lấy đâu ra sức, đột nhiên đẩy mạnh cánh tay đang cầm ly nước của Lục Ly

Lục Ly trượt tay, ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ toang

Sàn nhà vốn sạch sẽ nay lại trở thành một đống bừa bộn

Nhìn nước và mảnh thủy tinh ngổn ngang trên sàn, Lục Ly dễ tính không hề tức giận, anh đỡ Hà Mạn Mạn đang ngồi không vững nằm xuống giường rồi đắp lại chăn cho cô, để tránh cô không bị nhiễm lạnh lần nữa nên bất đắc dĩ phải ôm nhẹ lấy cô, nhưng không hề có một chút quá giới hạn

Lần đầu tiên anh nhận ra, trước mặt Hà Mạn Mạn, mình không tài nào tức giận nổi, dịu dàng hỏi cô: “Thầy không phải thấy Lục thì là ai?” “Anh không đeo kính, anh không phải thấy Lục!” Hà Mạn Mạn cãi cùn, nhưng dù sao cũng có thể bỏ qua được

Dù sao, từ lần đầu tiên cô gặp Lục Ly, anh cứ đeo kính suốt, mặc dù kiểu dáng thay đổi liên tục nhưng trên mặt lúc nào cũng có mắt kính

Hà Mạn Mạn sốt đến nỗi đầu óc đặc quánh lại, biết dựa vào mắt kính để nhận diện người cũng đã thông minh lắm rồi

Lục Ly nghe xong chỉ có thể cười bất lực, cứ như là kịch ngắn mà Tống Đan Đan(1) diễn vậy, mặc comple rồi thì không nhận ra chính mình nữa.

“Hà Mạn Mạn, em nhìn kĩ vào, tôi là Lục Ly, là thấy Lục.”

Lục Ly biết nếu tâm trạng của cô không ổn định lại thì anh không thể đút thuốc được

Nếu thật sự không được thì đành đi viện thôi, nhưng sợ trên đường đi lại nhiễm lạnh lần nữa, bệnh này mà chuyển nặng thành viêm phổi thì rắc rối to

Tay anh giữ chắc bả vai Hà Mạn Mạn, để cô nhìn thẳng vào anh

Hà Mạn Mạn sốt đến mức mắt hai mí cũng không mở nổi, đầu óc hỗn độn, chăm chú nhìn gương mặt của Lục Ly

Lục Ly không đeo kính nên nhìn ở khoảng cách gần sẽ không hề có cảm giác hiền lành của người giáo viên nhân dân, thay vào đó, trong anh giống như nam sủng của nhà vua với đôi mắt hổ ly cuốn hút

Không có cặp kính không độ che lại, gương mặt yêu dã kia của Lục Ly đã lộ ra hoàn toàn

Một đôi mắt lấp lánh, tỏa ra sức hút mê hoặc chủng sinh

Đuôi mắt Lục Ly bẩm sinh hơi cong lên, càng tăng thêm vài phần quyến rũ tình tứ, nốt ruồi lệ ở góc mắt lại như tô điểm thêm cho vẻ đẹp ấy

Con người trong veo cùng với hình dạng đôi mắt quyến rũ kỳ diệu kết hợp với nhau tạo nên cái cảm giác vừa lẳng lơ vừa tình tử

Ngũ quan nổi trội như được gọt giũa, trong sự mê hoặc ấy lại có thêm vài phần cứng cỏi

Giống như yêu quái tu tiến thắng thiên, cũng giống như thần tiên bị đọa vào ma giới..

Hà Mạn Mạn ngẩn người nhìn gương mặt của Lục Ly, một lúc sau, hai hàng máu từ mũi cô chảy ra, cô nói với giọng yếu ớt: “Vương Dập Hạo chết tiệt, đừng tưởng cậu sửa thành thấy Lục là tôi sẽ tha thứ cho cậu.” Nói rồi, Hà Mạn Mạn bất tỉnh để người về phía sau, phản ứng của Hà Mạn Mạn khiển Lục Ly giật mình, vội giơ tay đỡ lấy cô

Vương Dập Hạo..

Là ai?

Lục Ly nhìn gương mặt nhỏ bé đang ngủ say của Hà Mạn Mạn, có một cảm giác không thể gọi tên.

Cũng may là Hà Mạn Mạn bị gương mặt anh làm cho mê mẩn, lúc sau đút thuốc đút nước đều rất dễ dàng

Thật sự không được thì Lục Ly cũng không để mặc Hà Mạn Mạn, lúc ấy anh đành dùng phễu đổ vào

Sau một hồi bận rộn, Lục Ly nhìn gương mặt say ngủ của Hà Mạn Mạn, không nhịn được bật cười, lần này về nước, anh còn làm cả việc chăm sóc người khác

Ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ lên đôi má phúng phính của Hà Mạn Mạn, có vẻ nhiệt độ cơ thể cô đã hạ xuống bớt rồi

Phố thị lên đèn, bóng đêm từ từ phủ xuống

Lục Ly cho Hà Mạn Mạn uống thuốc giảm sốt, đoán chừng hôm nay không thể đưa cô về ký túc xá được, vả lại cũng không yên tâm lắm, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu một đêm ký túc xá giáo viên rồi.

Lục Ly vẫn còn việc phải làm, sợ âm thanh nhấp chuột và bàn phím sẽ làm phiền Hà Mạn Mạn nghỉ ngơi, anh đành mặc thêm áo khoác rồi ngồi bên ngoài ban công, làm việc dưới tiết trời lạnh lẽo

Không biết anh đã nhặt lại kính từ khi nào, nhưng lại không mang mà đặt trên tài liệu làm vật chặn giấy.

Trên ban công, dưới ngọn đèn nhỏ không quá sáng, lồng dưới ánh đèn là hình bóng Lục Ly đang làm việc rất nghiêm túc

Vẫn thường nói khi đàn ông nghiêm túc là quyến rũ nhất, khi Lục Ly nghiêm túc làm việc thì vô cùng uy nghiệm

“Ù...Ù.....

Cảm thấy điện thoại đang rung lên, Lục Ly không nhìn màn hình đã bắt máy

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ngả ngớn vô cùng cuốn hút: “Arli, đang làm gì vậy?”

“Không phải tôi đã nói với cậu đừng gọi tên tiếng Anh của tôi rồi à?” Lục Ly biết người gọi đến là ai, giọng anh có chút lạnh lùng, dùng công việc trong tay lại, mệt mỏi đỡ trán.

Người ở đầu dây bên kia hơi khựng lại, đáp:

“Cậu không thể chỉ vì cái tên này do mẹ cậu đặt mà bỏ cả tên của mình chứ?” Lục Ly không nói gì cả, một tay khác vẫn tiếp tục nhấp chuột, đọc tài liệu

Đầu bên kia không thấy trả lời, cảm thấy hơi ngại, sau đó cười tít mắt, giống như là đang thỏa hiệp: “Ok, ok..

được rồi, Lục Ly yêu dấu của tôi đang làm gì đấy?” Lục Ly chớp mắt mắt, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính sát sàn trong phòng, thấy Hà Mạn Mạn vẫn đang ngủ trên giường, cũng không hất chăn, anh yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng trả lời: “Chấp hành mệnh lệnh của Tổng giám đốc Hạ, làm tốt vai trò của một giáo viên nhân dân.”

Đầu bên kia truyền đến mấy tiếng cười thoải mái:

“Vất vả quá, tôi ở dưới căn hộ của cậu này, xuống đây, tôi mời cậu.” “Cậu đang ở dưới căn hộ của tôi sao?” “Ừ, thấy cửa sổ căn hộ cậu tối om, không lẽ cậu đi ngủ rồi?”

Lục Ly không nói gì, cười khẽ:

“Tu Dục, tôi không ở nhà.”

Cái người tên Tu Dục đó ngẩn ra một lát: “Không ở nhà á?” Lục Ly cũng không cần biết cái người tên Hạ Tu Dục đó có thấy không, anh gật gật đầu

“Ừ, cậu về đi, ở đây tôi đang có chút việc, không đi được.” “Không đi được?”

Rõ ràng là Hạ Tu Dục không ngờ Lục Ly sẽ trả lời mình như thế, hỏi lại với vẻ khó tin.

Thật ra, trong mắt Hạ Tu Dục, Lục Ly rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm, nhưng không có nghĩa anh là người cuồng công việc

Hai người bọn họ là bạn đại học, điểm thi của Lục Ly lúc nào cũng đứng nhất, nhưng mà anh lại không phải là kiểu người chịu khó, anh có cách học tập và làm việc của mình, anh hơn ở hiệu suất làm việc cao, chỉ số thông minh siêu việt.

“Cậu có thể đừng lặp lại lời của tôi như cái máy tập đọc thể không? Bảng báo cáo cậu gửi tôi còn chưa xem xong nữa kìa, đồ án kế hoạch tôi cũng chưa sửa, giáo án chưa coi

Thế nhé, đợi một thời gian nữa khi sinh viên đại học nghỉ lễ rồi nói tiếp những chuyện khác.” Nói xong, Lục Ly đặt điện thoại sang một bên, sửa lại chỗ sai trên bản báo cáo anh vừa phát hiện ra khi nghe điện thoại

Chưa kịp đợi anh xem qua một lượt những tài liệu còn lại thì “soạt” một tiếng, cửa kính sát sàn mở ra, Hà Mạn Mạn dựa vào khung cửa, sắc mặt trắng bệch, dáng người nhỏ bé che khuất đi ánh đèn lờ mờ hắt ra từ trong phòng.

Ngón tay đang gõ bàn phím của Lục Ly dừng lại, nhìn Hà Mạn Mạn chỉ mặc chiếc áo len mỏng của cô đi ra ngoài, yếu ớt đứng dựa ở đó, đôi mày đẹp của anh chau lại: “Sao em mặc ít vậy đã ra đây rồi.” Vừa nói, Lục Ly vừa gập máy tính lại, đứng dậy dùng chiếc áo trên người mình khoác lại cho Hà Mạn Mạn, đẩy cô đi vào phòng, tiện tay kéo cửa lại.

Hà Mạn Mạn đỏ mặt: “Thầy Lục, nếu có việc thì thấy cứ đi đi, em đã làm phiền thấy cả ngày rồi.” Hà Mạn Mạn ngồi trên ghế bành, ngại ngùng nói

Vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Ly đang rót nước cho mình, mặt Hà Mạn Mạn hơi đỏ lên

Sốt không giống như say rượu, không thể quên hết mọi việc mình đã làm

Ngược lại, Hà Mạn Mạn còn nhớ rất rõ mình đã làm gì với thầy Lục..

Chẳng qua chỉ là trêu chọc thấy Lục, la lối om sòm hất vỡ ly nước, hám sắc đến chảy máu cam thôi...

Ho ho...

Hiện tại, Hà Mạn Mạn thật sự muốn hỏi thầy Lục, nếu cô nhảy thẳng từ tầng ba ký túc xá giáo viên xuống thì sẽ thế nào..

Lục Ly cười, trông có vẻ không hề để tâm, bàn tay đẹp đẽ cầm ly nước đưa cho Hà Mạn Mạn: “Dù sao em cũng làm phiền thấy cả ngày nay rồi, thêm một lát cũng chẳng sao, muốn ăn gì để thầy đi mua.”

Chợt nghĩ tới lúc mình được thấy Lục ôm trong lòng, Hà Mạn Mạn siết chặt ly nước ấm trong tay, hai tai đỏ ửng lan đến tận hai bên má, lúc nãy mặt còn trắng bệch, thể mà giờ đã đỏ cả rồi

Ánh đèn vàng êm dịu, chiếu vào trong lòng từng tia ấm áp

Lục Ly thấy mặt Hà Mạn Mạn càng lúc càng đỏ, trong lòng thầm kêu một tiếng không hay

Anh tưởng Hà Mạn Mạn sức khỏe kém, không cẩn thận lại bị nhiễm lạnh, vừa nãy mới hạ sốt giờ lại sốt trở lại.

Anh đưa tay sờ má Hà Mạn Mạn để đo nhiệt độ.

“Hừ!”

Mặt Hà Mạn Mạn lại càng thêm đỏ, mu bàn tay mịn màng của Lục Ly áp vào má cố, tay anh hơi lạnh khiến cho Hà Mạn Mạn co rúm lại, cô cắn cắn môi không nói gì

“Hình như vẫn còn hơi sốt.” Lục Ly gật gật đầu, thấy Hà Mạn Mạn không nói gì liền dịu dàng nói tiếp

“Vẫn còn khó chịu à? Ngủ thêm chút nữa nhé?” “Thầy Lục, em không sao rồi ạ!” Hà Mạn Mạn nhìn đồng hồ treo tường, thấy vừa đúng mười giờ bèn nói: “Ký túc xá vẫn chưa đóng cửa, vậy em về trước đây ạ!” Vừa nói cô vừa vội vội vàng vàng đứng dậy

Kỳ lạ quá, không khí trong phòng kỳ lạ quá

Hà Mạn Mạn nhìn gương mặt xinh đẹp của Lục Ly, cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn lên não, hình như mình như sắp ngất đến nơi rồi

Nào ngờ Lục Ly ấn vai Hà Mạn Mạn xuống khiến cô phải ngoan ngoãn ngồi xuống giường

Nét mặt anh có phần nghiêm nghị, đưa tay kéo chiếc áo khoác ở đã tuột về sau lưng khoác lên vai cô

“Nếu như sáng mai thầy chắc chắn em không sốt nữa thì hãy đi học.” Lời nói của Lục Ly vô cùng kiên quyết, anh xoa nhẹ mái tóc xù của Hà Mạn Mạn nói: “Bây giờ không sớm nữa, bên ngoài chỉ toàn thức ăn nhanh, không có dinh dưỡng.” “Thầy ơi, em không đói.” Hà Mạn Mạn nhìn tay mình, tai đỏ bừng, nhỏ giọng đáp lại

“Không đói cũng phải ăn, lát nữa còn uống thuốc.” Nói rồi Lục Ly cười nhẹ nhàng, thân mật xoa đầu cô đi vào phòng bếp

Lục Ly không mang tạp dề, anh đứng trước bếp nghiêng người cười với Hà Mạn Mạn, trong mắt dường như có ánh sáng

Nhìn Hà Mạn Mạn cứ ngồi đó trố mắt nhìn mình, anh hất cái cằm tinh xảo về hướng ly nước trên đầu giường, ý bảo cô uống nước nhiều vào, sau đó nói: “Hôm nay cho em thử tay nghề của thầy Lục.”

(1) Nữ diễn viên gạo cội của Trung Quốc, chuyên mảng hài kịch và phim gia đình