Người theo mình suốt đời vốn không nhiều, vì vậy đáng để dũng cảm, để nỗ lực, thậm chí là mạo hiểm vì người ấy. Đối với Si Nhan mà nói, Ôn Hành Viễn
chính là người đó.
Cô không biết cứ kiên trì đến cùng thì kết quả sẽ thế nào, cũng không biết liệu con người có thắng được ông trời không, cô chỉ biết rằng cô yêu
anh, mà anh lại càng yêu cô hơn, vì anh, cô nguyện ý cố gắng. Nếu như
ông trời nhân nhượng, cô có thể thuận lợi mang thai, có thể sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Về bệnh tật của mình, dường như nó trở nên nhỏ
bé nhiều so với đứa con máu ruột, bệnh tật gì cũng không quan trọng.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện tình yêu của cô không cách nào đi tiếp, cô lại rơi vào khoảng lặng thương tâm.
Một mình đắm chìm trong dòng suy tư buồn bã bế tắc, một đoạn hồi ức lại ùa
về, sự ngang ngược của anh, sự dịu dàng của anh, cả những lời yêu ngọt
ngào của anh. Đột nhiên, tim cô như đang nhỏ ra từng giọt chua chát,
trong lòng trống rỗng mông lung. Những ngày tháng ngọt ngào bất chợt
hiện lên trong đầu, tất cả, dường như không lời nào nói cho hết...
Hành Viễn, nếu anh biết em che giấu bệnh tình, xin anh hãy tha thứ cho em,
em chỉ không muốn đến cuối cùng mà giữa chúng ta không có gì lưu lại.
Chỉ vì riêng điều này, trái tim cô lặng đi, khóe mắt ảm đạm lưu lại nụ
cười của anh. Cô lẳng lặng cười, nụ cười này đi cùng giọt lệ mới rịn ra
trong khóe mắt.
Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra, mình thật yếu đuối, thật yếu đuối.
Đối mặt với truyền thông, Si Nhan không đáp lại gì, như thể đã bàn bạc cùng Ôn Hành Viễn từ trước. Cô chớp mắt, nhìn lướt qua mọi người, bình thản, an nhiên.
Ôn Hành Viễn nhìn cô, khóe miệng lập tức hiện lên nụ cười mê hồn. anh ôm
vai cô, để phóng viên ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc này.
Anh chưa bao giờ được thỏa mãn thế này, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp thế này!
Lại là một đêm tĩnh lặng, qua hồi ân ái, Ôn Hành Viễn ôm cô, chôn mặt vào cổ cô, thỏa mãn thiếp đi.
Chờ anh ngủ say, Si Nhan lẳng lặng ngồi dậy, đi tìm thuốc trong túi rồi
uống cùng với chút nước ấm. Nếu như không phải vì bệnh đang dần trở nên
nghiêm trọng, cô sẽ không muốn uống thuốc. Cô sợ ngộ nhỡ đã mang thai,
thuốc sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Nhưng chiều nay, dưới ánh đèn chớp
nhòa của đám phóng viên, cô đột ngột phát hiện ra thị lực của mình đã
bắt đầu giảm.
Để chân trần đứng trước khung cửa sổ sát đất trong phòng khách, ôm Cầu Cầu trong lòng, kinh ngạc nhìn ánh đèn rực rỡ trên nóc những tòa nhà cao
tầng, cô giấu một tiếng thở dài vào tim.
Hành Viễn, nếu có một ngày anh đứng trước mặt em nhưng em lại không thấy rõ khuôn mặt anh, chắc em sẽ rất đau khổ!
Ngày hôm sau, tin tức về Hoa Đô cũng như hôn lễ sớm của Ôn Hành Viễn và vợ
chưa cưới đều được đăng, gần như chiếm hết mặt tiền của các tờ báo. Ảnh
chụp của hai người rất bắt mắt, mười ngón tay đan nhau, hai chiếc nhẫn
bạch kim sóng đôi. Báo Đô thị còn cho đăng tin độc quyền mà Ôn Hành Viễn trả lời sau buổi tiệc chiêu đãi phóng viên, đó là món quà cưới bằng bất động sản giá trị mà Ôn Hành Viễn tặng cho Si Nhan.
Riêng ngày hôm nay, lượng tiêu thụ của báo Đô thị đột ngột tăng gấp năm lần, lập nên kỳ tích chưa từng thấy.
Mặt khác, tin tức về việc Hoa Đô có kế hoạch thu mua một công ty bất động
sản quốc doanh cũng truyền đến tai Hàn Thiên Dụ. Ông ta gần như có thể
khẳng định, mục tiêu của Ôn Hành Viễn chính là Thiên Dụ của ông ta. Ông
ta liền bảo Tăng Hồng đi báo với các giám đốc và các nhân viên cao cấp
họp hội nghị khẩn cấp, thề sẽ tóm được dự án kia, chuyển bại thành
thắng.
Cùng lúc đó, một trang báo khác cũng rất thu hút người xem. Bức ảnh trong
bài báo có vẻ mập mờ, trong phòng bao của một hội quán, tổng giám đốc
Thiên Dụ - Hàn Nặc - cùng một cô gái có lẽ là thư ký đang cùng ăn cơm,
bên nam không kìm được bèn hôn cô gái.
Hai bài báo cùng xuất hiện một lúc, hoàn toàn đánh sập tin “lửa tình bốc
cháy” mấy hôm trước. Không biết có phải vô tình trùng hợp hay không,
nhưng hai người đàn ông đã ăn ý lựa chọn cách âm thầm này để hóa giải sự “hiểu lầm” trong mắt người ngoài.
Ngồi trong phòng làm việc đọc báo, Ôn Hành Viễn cười rạng rỡ, còn Hàn Nặc thì cười chua chát khổ sở.
Mỗi người đều có cách xử sự khác nhau, Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc cũng thế,
nhưng, vì để bảo vệ người phụ nữ mình yêu, họ đã lần đầu tiên tỏ ra ăn ý đến thế. Có điều, cuộc giao chiến này cũng không khiến họ cảm thấy vui
vẻ.
Ôn Hành Viễn khăng khăng đòi ra viện, Si Nhan lạnh mặt đi làm thủ tục cho
anh, tối về đến nhà cũng không chịu nói chuyện. Dì giúp việc ở nhà chính thấy cô dâu mới còn đang mất tự nhiên, cười cười và vỗ vai Si Nhan, “Nó sợ cháu chạy đi chạy lại giữa nhà với bệnh viện thôi mà, đừng làm lơ
với nó nữa.”
Lúc ăn cơm, Si Nhan gắp rau cho anh, còn không quên nhắc, “Còn mắng em
bướng, vẫn thua xa anh đấy, bị thương nặng thế này mà cứ đòi ra viện,
khuyên kiểu gì cũng không nghe.” Liếc anh một cái, cô lại trách, “Nếu
cái chân bị nặng hơn thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ còn có em chăm
sóc, ngộ nhỡ sau này thiếu em...” Cô còn định nói tiếp, người kia đã đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Thiếu em cái gì chứ? Em là vợ anh, phải ở cùng anh cả đời, sao lại không ở đây?” Ôn Hành Viễn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Si Nhan kinh hãi phát hiện ra mình lỡ miệng, vội vàng đặt đũa vào lại tay
anh, cười hì hì, “Biết rồi ông Ôn, bà Ôn nói sai rồi. Cũng tại anh làm
em tức đấy chứ. Thôi được rồi, đừng giận nữa, nóng giận ăn cơm mất
ngon.”
Ôn Hành Viễn cầm đũa, im lặng và hai miếng rồi lại buông đũa xuống, nhìn
cô rồi hỏi: “Tiểu Nhan, em đi lấy kết quả kiểm tra lần trước chưa?”
Tay Si Nhan cứng đờ, còn tưởng anh đang bị thương, lại thêm sự cố Kim Bích
sẽ khiến anh quên đi, không ngờ anh nhạy cảm đến thế. Định thần lại, cô
ngẩng lên nhìn anh, cố nói một cách bình tĩnh: “Em lấy từ lâu rồi, mấy
hôm trước anh ra viện, em tiện đường đi lấy luôn. Kết quả trong ngăn kéo ấy, anh không thấy hả?”
“Bác sĩ có nói gì không? Sao lại hay đau đầu?” Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm
vào mắt cô, sợ bỏ qua một chi tiết biến hóa nhỏ trên mặt cô. Nếu Cao Các không ra nước ngoài học thêm, anh sẽ trực tiếp hỏi anh ta luôn.
Cô cười, rướn người hôn lên khóe môi anh, mở miệng oán trách, “Làm sao
thế, có phải sợ em bị bệnh nan y gì sẽ khiến anh thành mồ côi vợ không?”
“Nói bậy bạ gì thế?” Anh cau mày, thấy biểu hiện của cô có vẻ tự nhiên, anh
cũng mỉm cười, đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô rồi dịu dàng nói:
“Không sao là tốt rồi, dạo này em mệt quá, nghỉ ngơi sớm đi, anh thấy
hình như em gầy đi đấy.”
Mấy ngày kế tiếp, cứ buổi sáng thì Si Nhan cùng anh đến bệnh viện kiểm tra, tới chiều anh lại về Hoa Thành xử lý công việc, có khi cô ở phòng nghỉ
xem tạp chí giết thời gian, có lúc quay về nhà ngủ bù. Hôm nay, thấy Ôn
Hành Viễn bận nhiều việc, dặn dò anh xong, cô gọi tài xế đưa mình đến
chỗ Nhược Ngưng, lại tình cờ chạm mặt Đường Nghị Phàm ở sân dưới của tòa nhà.
Đường Nghị Phàm trông thấy cô, mấp máy môi nhưng không nói câu nào đã đi.
“Anh ta nói thế nào?” Thấy hai mắt Nhược Ngưng hồng hồng, chắc chắn là vừa
khóc, Si Nhan ngồi xuống chiếc salon đơn ở phía đối diện cô ấy.
Nhược Ngưng nắm chặt hai tay, móng tay cũng cắm sâu vào da, cô cất tiếng run
rẩy: “Trương Nghiên là bạn gái của anh ấy lúc đi du học, họ yêu nhau một năm, còn...từng sống chung...”
Si Nhan hơi giật mình, gần như rất bất ngờ với đáp án này. Không đợi cô
nói lại, Nhược Ngưng đã tiếp tục: “Lúc đó, trường Trương Nghiên có đợt
trao đổi sinh viên nên cô ta mới có cơ hội ra nước ngoài. Sau khi kỳ học kết thúc, cô ta trở về nước, mối quan hệ giữa họ cũng chấm dứt. Anh ấy
nói sau đó hai người không còn liên lạc gì cả, sau này anh ấy về nước
mới biết cô ta làm ở Hoa Đô, nhưng cũng không đề cập với Ôn Hành Viễn,
gần đây cô ta được chuyển công tác nên mới gặp lại nhau.”
Nhược Ngưng ngẩng đầu, nhìn Si Nhan bằng ánh mắt mờ mịt, một lúc sau, cô ấy
ngửa mặt, nước mắt rơi xuống, “Anh ấy nói anh ấy không làm chuyện có lỗi với mình, nếu không vì nhờ anh ấy giúp đỡ cho em gái Trương Nghiên ra
nước ngoài, hai người không tiếp xúc ngoài công việc. Nhưng mình thật
không hiểu, tại sao lại có nhiều lần trùng hợp như vậy. Xe anh ấy bị
hỏng, vừa lúc Trương Nghiên đi qua, anh ấy muốn đến thành phố S dự lễ
đính hôn của cậu và Ôn Hành Viễn, chìa khóa xe lại để trong phòng làm
việc đã bị Trương Nghiên khóa, còn nữa...đồng nghiệp thấy họ đi uống trà cùng nhau ở Holy Land... Nhan Nhan, cậu nói xem, mình có thể tin anh ấy không?” Nhược Ngưng đau đớn, cũng sững sờ vì sao mình lại quên đi điều
này.
Nhược Ngưng rụt chân lên ghế salon, chôn mặt vào hai đầu gối, tiếng khóc dấm
dứt cũng truyền ra theo, “Mình hỏi anh ấy là nếu như anh ấy gặp lại cô
ta trước khi bọn mình kết hôn, anh ấy có chọn cô ta không, anh ấy nói
không biết. Anh ấy nói thế thì bọn mình làm sao tiếp tục được, anh ấy
không thể nói dối được sao?”
Cắn chặt môi dưới, hai mắt Si Nhan cũng đỏ, chân tay mềm nhũn. Cô ngồi xuống cạnh Nhược Ngưng, ôm vai cô ấy.
Vẫn nói rằng nỗ lực vì tình yêu sẽ rất hạnh phúc, nhưng khi bị tổn thương thì cũng không thể cố được nữa.
Tình yêu, rốt cuộc là nặng nề hay vô cùng nặng nề?
Tầm xế chiều, Ôn Hành Viễn gọi điện thoại tới. Si Nhan nói muốn ở lại với
Nhược Ngưng nên tối nay không về, Ôn Hành Viễn dặn dò cô nghỉ sớm rồi
mới cúp máy.
Si Nhan thức nguyên một đêm cùng Nhược Ngưng. Đến rạng sáng, hai người lên xe đến Tây Sơn, lúc leo lên tới đỉnh núi thì mặt trời cũng ló dạng.
Sáng sớm mùa xuân vẫn còn rất lạnh, hai người kéo chặt áo khoác, giậm
chân nhảy nhảy, cùng nhau đón bình minh.
“Nhược Ngưng, cậu phải hạnh phúc, cho dù Đường Nghị Phàm không phải là người
có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, cậu cũng không được buông bỏ hạnh
phúc.” Si Nhan ôm cô ấy, hơi thở phả theo cả làn khói trắng.
“Nhan Nhan, viện thiết kế muốn cử người ra nước ngoài học, mình quyết định đi rồi.” Nhược Ngưng ôm Si Nhan, nhìn vầng dương đang nhô dần lên khỏi
chân trời, rốt cuộc thì trong lòng cô cũng có quyết định.
Si Nhan tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng, cô chỉ nắm chặt tay cô ấy, động
viên cô ấy: “Muốn đi thì cứ đi đi, nếu như tình yêu của anh ta kiên
định, dù có phải bay qua biển cũng sẽ có cách đưa cậu về. Mình chờ cậu.”
Về đến nhà mới hơn sáu giờ, Ôn Hành Viễn còn đang ngủ say, Si Nhan nhanh
chân ngồi xuống mép giường, vuốt vuốt mái tóc bù xù của anh, nhoẻn miệng cười.
...
“Hàn Thiên Dụ mất kiên nhẫn rồi. Lúc này mà chuyển Hàn Nặc đi thì không có
lợi cho lão ta, có điều, lão ta có cái lý để cân nhắc của lão, cứ chờ
xem, có khi chỉ bằng số cổ phần của Hàn Nặc đã đủ nắm quyền rồi.” Ôn
Hành Dao lật tập tài liệu ra, lúc ngẩng đầu còn nói thêm: “Chú thật sự
có ý định mua Thiên Dụ? Bố không ủng hộ lắm đâu.”
Ôn Hành Viễn trầm mặc chốc lát, trong mắt dần hiện ý cười, “Nếu không phải hai anh em mình là sinh đôi, em thật sự nghĩ là em không phải con ruột
của bố mẹ. Anh nói xem, tại sao anh làm gì cũng không bao giờ bị bố phản đối, còn em chỉ mới ho he, bố đã nhìn chằm chằm không tha?”
Ôn Hành Dao cười ha hả, cầm tập tài liệu ném lên đùi Ôn Hành Viễn, “Chú
không nói thì anh cũng chẳng để ý, nghe chú phân tích, anh cũng sinh
nghi. Có phải chú đã đi phẫu thuật chỉnh hình không?”
Ôn Hành Viễn chộp lấy tập giấy, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh biết rõ là bố rất
bất mãn với bài báo đó, mà lại càng bực hơn với kiểu bao biện của anh,
anh nhíu mày nói: “Về lo cho công ty đi, em mà phải làm trò đấy á? Có mà nhàn rỗi quá đấy.”
“Mà này, thông báo thế thì ai cũng biết, đến lúc đấy phải làm thế nào?” Ôn
Hành Dao có vẻ khó hiểu. Trong buổi họp báo, họ phối hợp rất ăn ý, nhưng anh ta không hề biết gì cả. Về chuyện phân phối tài chính, Ôn Hành Viễn chỉ nói là có ý định, thân làm anh trai, anh ta sẽ cố gắng giúp.
“Cùng lắm thì chi một khoản ra, dù sao cũng là tiền của anh, em không xót
ruột.” Thấy Ôn Hành Dao trừng mắt nhìn mình, Ôn Hành Viễn cười, có vẻ
rất tự tin. Đột nhiên nghĩ đến chuyện nhờ anh trai làm mấy hôm trước,
anh nghiêm túc hỏi: “Chuyện em nhờ anh điều tra thế nào rồi? Rốt cuộc
anh ta có cổ phần của Thiên Dụ không?”
“Nghĩ thế nào mà lại muốn thăm dò người đó? Quen biết không?” Ôn Hành Dao
không cần câu trả lời đã nói tiếp, “Chỉ là tay thương gia buôn trà thôi
mà, có liên quan gì?”
“Trực tiếp liên quan thì chắc là không, em chỉ cảm thấy kỳ lạ.” Ôn Hành Viễn
khép hờ mắt, suy nghĩ một lúc mới nói: “Rõ ràng anh ta có thể đòi giá
cao cho hai phần trăm cổ phần, nhưng lại dễ dàng cho Hàn Nặc, em không
tin là anh ta bị thành ý của Hàn Nặc làm lay động.”
“Trong tay anh ta quả thật có ba phần trăm cổ phần, nói cách khác, anh ta vốn
có năm phần trăm cổ phần của Thiên Dụ.” Ôn Hành Dao nhíu mày, “Tại sao
anh ta lại giấu chuyện sở hữu ba phần trăm đó? Nếu không muốn thì cho
Hàn Nặc hết đi, anh ta định chơi trò gì đây?”
“Chúng ta sẽ nhanh biết thôi.” Nở một nụ cười thần bí, Ôn Hành Viễn nhìn ra
ngoài cửa sổ, “Đợi anh gặp được thì sẽ phát hiện ra, ánh mắt của anh ta
khá giống một người.”
Ôn Hành Dao tò mò, “Ai?”
Ánh mắt Ôn Hành Viễn dừng ngoài cửa sổ khá lâu, anh không nói gì nữa.
Cuối tuần, Ôn Hành Viễn gọi điện hẹn Si Hạ đi ăn cơm, Tạ Viễn Đằng cũng đến.
Si Nhan mỉm cười chào cô ấy, lại cùng Si Hạ đỡ Ôn Hành Viễn ngồi xuống, cô vẫn làu bàu, “Em đã bảo ở nhà ăn rồi mà anh ấy cứ thích ra ngoài, đúng
là thân làm tội đời.”
Si Hạ và Ôn Hành Viễn liếc nhau, Si Hạ cười, “Hành Viễn, có thể tưởng
tượng được cuộc sống sau khi cưới của cậu ồn ào đến mức nào rồi.”
Tạ Viễn Đằng thấy Si Nhan lườm anh thì cười và tiếp lời, “Có người phụ nữ
nào không yêu mà cằn nhằn đâu, yêu anh nên mới quản anh đấy.”
Ôn Hành Viễn gật gù đồng tình, nhìn Si Nhan bằng ánh mắt dịu dàng, “Cứ như bây giờ thật tốt, vui thì cười, tức thì khóc, anh cũng không phải dè
dặt như trước nữa. Ngày trước, anh chỉ có thể dùng bốn chữ để hình
dung.”
“Bốn chữ gì?” Si Nhan xếp khăn ăn cho anh, nghiêng đầu nhìn anh như thể muốn nói: “Ôn Hành Viễn, anh ăn nói cho cẩn thận.”
Si Hạ thấy Ôn Hành Viễn có vẻ chần chừ, ăn ý nói hộ, “Cẩn thận đề phòng.”
“Không hổ là anh em tốt, rất hiểu ý mình.” Vỗ vỗ vai Si Hạ, Ôn Hành Viễn cười sang sảng.
Nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn lên, Si Nhan liếc anh một cái rồi ngậm miệng, im lặng gắp thức ăn cho anh. Tay phải của cậu chủ Ôn vẫn chưa đỡ, Si
đại tiểu thư lại không nỡ để anh làm, đành “hầu hạ” tận tình, khiến cho
ông anh trai như Si Hạ không khỏi hâm mộ, “Không biết đến lúc nào mình
mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này đây?” Miệng là đang nói với Si Nhan, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tạ Viễn Đằng.
Mặt Tạ Viễn Đằng đỏ bừng, cô cúi đầu ăn cơm để giấu đi vẻ xấu hổ. Si Nhan nhìn hai người họ, chợt mỉm cười.
Giữa bữa cơm, Si Nhan vào nhà vệ sinh cùng Tạ Viễn Đằng, Si Hạ nhìn bóng
lưng hai người khuất rồi mới quay lại nói với Ôn Hành Viễn: “Có chuyện
gì không nói qua điện thoại được mà cứ khăng khăng đòi ra ngoài, không
phải bây giờ cậu cần tránh bị nghi ngờ à?” Thành phố đang xét duyệt giá
thầu của vài công ty bất động sản, trước kia, vào giai đoạn này, Ôn Hành Viễn sẽ quyết không hẹn gặp anh.
“Mình muốn đi cửa sau, cho nên mời anh vợ ăn cơm.” Si Hạ thấy anh nói với vẻ
hờ hững, liền bưng cốc bia lên uống một ngụm, “Thật sự muốn mua Thiên
Dụ?”
“Cậu thấy thế nào?” Ôn Hành Viễn hỏi ngược lại, cầm ly lên lắc lắc vài cái,
bên trong là nước lọc, Si tiểu thư không cho anh động đến rượu bia,
“Mình là thương nhân, buôn bán mà lỗ vốn thì sẽ không làm.”
“Mình xem giá thầu của Thiên Dụ rồi, Hàn Nặc làm rất tốt.” Si Hạ lại nghĩ đến điều gì đó, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Dự tính của cậu ta trùng hợp với
Hoa Đô một cách đáng ngạc nhiên.”
“Nếu như bốn năm trước cậu ta đã phát triển sự nghiệp trong giới bất động
sản, Thiên Dụ chắc chắn sẽ có tình hình khác bây giờ. Hàn Thiên Khải có
được đứa con trai không tồi.” Nhắc tới Hàn Nặc, Ôn Hành Viễn thật lòng
khâm phục, nếu có thể, anh hy vọng được làm bạn với Hàn Nặc, “Hàn Thiên
Dụ ra tay rồi, mở đến mấy cuộc họp cổ đông, muốn phế truất quyền tổng
giám đốc của cậu ta.”
“Trong tay Hàn Nặc có không hề ít cổ phần, lão ta có muốn cũng khó mà lật đổ
được cậu ta.” Mặc dù chưa từng dính dáng tới thương giới nhưng Si Hạ
cũng hiểu vài phần, “Có điều, làm như vậy sẽ không có lợi cho Hàn Nặc,
nếu như không lấy được dự án này, cậu ta rất khó gây tín nhiệm ở Thiên
Dụ.”
Sau khi ăn xong, Ôn Hành Viễn và Si Nhan, Si Hạ và Tạ Viễn Đằng, đều tách
ra đi về, như thể bữa cơm này chỉ là cuộc gặp mặt của các thành viên
trong gia đình mà thôi.
Vài ngày sau, Ôn Hành Viễn vô cùng bận rộn, có khi hai ngày liền không đến
bệnh viện kiểm tra. Si Nhan không rõ anh bận việc gì, chỉ mơ hồ đoán là
việc có liên quan đến vụ thu mua một công ty bất động sản khác. Đối với
chuyện ở buổi họp báo, hai người đều tự giác không nhắc đến. Chuyện làm
ăn của anh, cô luôn không can thiệp vào, dù bây giờ anh và Hàn Nặc là
đối thủ cạnh tranh, cô cũng chỉ coi đó là chuyện giữa đàn ông với nhau,
cô không nên nhúng tay.
Đến đêm, Ôn Hành Viễn mệt mỏi ngủ li bì. Di động chợt đổ chuông, Si Nhan
xót anh, muốn để anh ngủ thêm nên vội ấn nút tắt máy, sau đó lại có một
tin nhắn gửi tới.
“Đúng như chú đoán, Văn Đào đã từ Vân Nam về, vừa xuống máy bay đã đến thẳng biệt thự của Hàn Thiên Dụ. Nếu như
Hàn Nặc mất ba phần trăm cổ phần đó, lần này là chắc chắn rồi.”