Chuyện về thành phố A sớm, cô không nói cho ai, sắp đến Tết, Si Nhan biết Si
Hạ phải họp hành liên miên nên không muốn làm ảnh hưởng đến anh. Về phần Nhược Ngưng, Si Nhan định cho cô nàng một bất ngờ. Xuống máy bay rồi
bắt xe về nhà, cô gọi điện cho Ôn Hành Viễn, sau đó tắm táp thoải mái
xong mới đi gặp Chu Công. (Nghĩa là đi ngủ.)
Ngủ một mạch đến ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái, cô gọi điện cho Si Hạ, hẹn anh đi ăn cơm.
“Lúc nào cũng bướng thế, về mà không báo một tiếng.” Si Hạ gọi đồ ăn, tỏ vẻ
bình tĩnh mà chỉnh đốn cô. Với cô em gái này, anh thật sự hết cách, xem
ra chỉ có thể trông chờ Ôn Hành Viễn mau mau rước cô đi thôi.
“Bướng đâu mà bướng? Về nhà rồi còn gì nữa? Hơn nữa, người ta sợ anh bận thôi
mà.” Si Nhan cười, sán lại gần anh rồi đeo miếng ngọc thạch lên cổ anh,
“Tặng anh đấy, sinh nhật vui vẻ.”
Si Hạ cúi đầu nhìn miếng ngọc thạch xanh biếc, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Còn nhớ sinh nhật anh sao?”
“Đương nhiên rồi, thế nên mới cố ý về từ hôm qua, sợ năm nay lại bỏ lỡ.” Si Nhan bĩu môi.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, Si Hạ vuốt tốc cô, trầm giọng nói, “Cảm ơn em.”
Nỗi cảm động của Si Hạ hoàn toàn thu vào tầm mắt Si Nhan, trong lòng cô
không khỏi cảm thấy ân hận. Từ nhỏ đến lớn, cô cứ đường hoàng hưởng thụ
sự chăm sóc và thương yêu của anh trai, tuy rằng trong lòng vẫn luôn
kính trọng anh nhưng cô chưa từng làm gì cho anh cả, thậm chí chưa bao
giờ tặng quà cho anh, đây là lần đầu tiên. Si Nhan ngồi cạnh anh, tựa
đầu vào vai anh, nhẹ giọng gọi, “Anh!”
Nhìn cô lớn lên từ khi còn bé xíu, sao Si Hạ lại không biết cô đang nghĩ gì
chứ. Anh đưa tay ôm vai cô, khẽ đùa cho cô vui, “Sao thế? Có phải là nhớ Hành Viễn rồi không? Đúng là có bạn trai rồi là không cần anh nữa.
Nhỉ?”
“Cái gì cơ? Không thể so sánh được.” Si Nhan đỏ mặt đấm anh một cái, nhoẻn
miệng cười, “Anh không biết đâu, anh ấy hơi một tí là mắng em, ác như ma ý.”
Si Hạ khẽ cười, vỗ lưng cô, “Nói ngược hả? Đợi mười năm, cưng chiều không hết chứ lại còn mắng em?”
“Em mách bố, anh không bênh em.” Si Nhan chu miệng cãi, cực kỳ bất mãn với kiểu bênh người ngoài của anh.
“Sẽ mách.” Si Hạ mỉm cười, cốc đầu cô, “Đợi Hành Viễn về, anh sẽ phải
thương lượng với cậu ta một chút, bảo cậu ta nhanh nhanh rước em đi, đỡ
phải ngày nào cũng quấy anh.”
“Ai thèm gả cho anh ấy chứ...” Si Nhan kéo cánh tay Si Hạ, mặt đỏ ửng, “Hôm nay không nhắc đến anh ấy nữa. Anh, qua sinh nhật này, anh cũng ba mươi rồi đấy.”
“Hả?” Si Hạ giật mình, nhìn cô cười ranh mãnh thì lập tức hiểu ra, lại giả vờ ngu ngơ, “Ba mươi thì làm sao? Hành Viễn cùng tuổi với anh mà.”
“Ôi thôi, đã bảo không nhắc đến anh ấy rồi mà.” Si Nhan trợn mắt, “Nói anh
ý, đừng có úi xùi với em. Nói đi, bao giờ anh tìm chị dâu cho em?”
Si Hạ mím môi cười chứ không nói gì, cho đến khi Si Nhan nổi tính trẻ con
mà lắc lắc cánh tay anh, anh mới nói: “Anh cũng đang cố gắng đây, em
đừng nhiễu nữa.”
“Em không quấy nhiễu, mà là em quan tâm đến anh.” Si Nhan hơi sửng sốt, lại nhanh chóng định thần, hai mắt bừng sáng, “Nói như vậy là có mục tiêu
rồi? Ai đấy? Đang làm gì? Có xinh không? Lúc nào cho em gặp đây?”
Nghĩ đến mối quan hệ chẳng mấy thân thiện giữa Si Nhan và Tạ Viễn Đằng, lời
tới mép rồi mà Si Hạ vẫn phải nuốt vào. Nghĩ ngợi một lát, Si Hạ mới
nói: “Sao mà như tra hộ khẩu thế nhỉ? Nhiều vấn đề thế, bảo anh phải trả lời cái nào trước?”
“Đương nhiên là phải điều tra rồi, anh trai tốt của em không thể để người khác dễ dàng bắt đi được.” Si Nhan cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, “Nói
đi nói đi, hôm nào thì dẫn đến cho em nhìn mặt đây?”
“Hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn nhiễu sự. Gấp làm gì chứ. Ăn cơm trước, chuyện đấy tính sau.” Si Hạ đổi đề tài nhanh chóng, vừa lúc người phục vụ bê
đồ ăn tới, khiến Si Nhan bỏ lỡ sự thay đổi nhỏ trên gương mặt anh.
Lúc ăn cơm, điện thoại từ cục tới, Si Nhan còn chưa kịp hỏi cho tường tận thì Si Hạ đã đi.
Vốn định đến công ty Đường Nghị Phàm tìm Nhược Ngưng, nhưng điện thoại
không kết nối được, sợ lại phải đến rồi quay về vô ích nên cô đi dạo một lúc mới về nhà.
Tầm xế chiều, Si Hạ gọi điện cho cô nói rằng phải đi công tác, tối không
thể đến đón cô được. Si Nhan dặn anh đi đường cẩn thận, rồi ở nhà nói
chuyện online với Ôn Hành Viễn.
Một tháng trung tuần, nhà họ Ôn đã có thêm một đinh, Ôn Hành Dao sung sướng khôn xiết, nắm tay Ôn Hành Viễn nhắc đi nhắc lại, “Anh làm bố rồi, anh
có con rồi, Hành Viễn, anh có con rồi...”
Chứng kiến cảnh ông anh trai luôn nghiêm nghị trong công việc mà nay hai mắt
lại ươn ướt, Ôn Hành Viễn vỗ vai anh ta, vui mừng cười. Nhận đứa bé
trong tay bác sĩ rồi ôm vào lòng, anh cảm động không nói lên lời, không
nhịn được mà cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt đang
nhắm nghiền bỗng khẽ mở ra, hai con người đen láy chuyển động, thằng bé
bỗng toét miệng cười với anh.
Từ bệnh viện đi ra, Ôn Hành Viễn gọi điện cho Si Nhan.
“Ôn Hành Viễn?” Chỗ Si Nhan đang là buổi tối, cô đang xem TV, “Sao lại gọi điện vào giờ này? Xong việc rồi ư?”
“Tiểu Nhan...” Ôn Hành Viễn cúi đầu gọi cô, sau đó im bặt.
“Sao thế anh?” Si Nhan thấy lạ bởi sự trầm mặc hiếm thấy của anh, cười đùa với anh, “Nhớ em rồi hả?”
Ôn Hành Viễn nhẹ giọng cười, “Chị dâu sinh rồi, là con trai, thằng nhóc đấy vô cùng đáng yêu.”
“Thật sao? Không phải nghe nói trẻ con mới sinh ra mặt nhăn nhăn như ông cụ nhỏ sao?” Si Nhan cũng rất phấn khởi, cười vui vẻ.
“Đương nhiên là thật rồi. Lúc anh bế nó, nó còn nhe răng cười với anh nữa cơ
đấy.” Gương mặt Ôn Hành Viễn rạng ngời ý cười ấm áp, ngay tức khắc lại
bị Si Nhan đả kích, “Lại nói vớ vẩn, trẻ con vừa mới sinh lấy đâu ra
răng, sao lại nhe răng cười được?”
“Tiểu Nhan, anh...” Ôn Hành Viễn nhớ lại lúc chị dâu được đưa ra khỏi phòng
sinh, Ôn Hành Dao nắm tay chị, hai mắt ươn ướt, anh muốn nói gì đó lại
thôi.
Si Nhan thấy kiểu úp úp mở mở của anh cực kỳ quái lạ, cau mày hỏi: “Hôm
nay anh sao thế, nói chuyện cứ ấp a ấp úng? Có phải làm chuyện gì có lỗi với em không?”
“Nói bậy bạ gì đấy.” Ôn Hành Viễn chau mày, lời tới bên miệng rồi lại bị Si
Nhan làm cho nghẹn họng, nghĩ một lát vẫn cảm thấy nói trước mặt thì tốt hơn, vì vậy anh lên tiếng, “Không có gì, chỉ là nhớ em thôi.”
Si Nhan cười khúc khích, cầm điện thoại trao cho anh một nụ hôn thật kêu, lại đỏ mặt nói: “Thế thì về sớm sớm đi.”
Da mặt dày như Ôn Hành Viễn mà còn bị cô “vô lễ” một phen, ngây cả người
ra, lại cười tươi rói, gương mặt cũng lấp lánh ý cười, khiến cho cô thư
ký cũng thấy là lạ. Sếp Ôn em luôn luôn nghiêm nghị, sao hôm nay tâm
trạng lại tốt thế?
Hôm nay, Ôn Hành Viễn cắm cúi xử lý văn kiện, Ôn Hành Dao đút hai tay vào
túi quần, nghênh ngang bước vào văn phòng. Ôn Hành Viễn chẳng buồn ngẩng đầu, cũng chẳng để ý đến anh ta.
“Khổ cho chú rồi, Hành Viễn.” Ôn Hành Dao tươi cười, gương mặt tuấn tú giống hệt anh lộ chút vẻ hài hước.
“Không khổ.” Ôn Hành Viễn không nhìn anh ta, tiếp tục làm việc.
“Nhưng mà anh cũng là giúp chú có công ăn việc làm thôi mà. Nghe mẹ nói có đứa nào đấy chẳng có gì làm cứ chạy đến Cổ Trấn. Đi lo hỉ sự hả?” Ôn Hành
Dao ngồi xuống, không quan tâm đến vẻ lãnh đạm của Ôn Hành Viễn, anh ta
biết, em trai đang nhớ nhà phát rồ, tâm trạng không tốt là lẽ đương
nhiên, “Lần sau anh về nước, nhớ sắp xếp cho anh nhìn mặt vợ chú nhé.”
Ôn Hành Viễn buông cây bút trong tay xuống, chờ thư ký bê cà phê vào rồi
ra ngoài mới chịu mở miệng, “Nhìn vợ anh là được rồi, vợ em thì miễn,
đừng dọa Tiểu Nhan chạy đi mất.”
“Linh tinh, quà gặp mặt anh cũng chuẩn bị rồi, đừng bắt anh lãng phí.” Ôn
Hành Dao nhíu mày, cười hỉ hả, “Năm phần trăm cổ phần công ty thì thế
nào?”
“Bủn xỉn từ bao giờ thế?” Ôn Hành Viễn lườm anh ta, “Lúc đấy em tặng mười
phần trăm đúng không nhỉ? Sao đến anh không tăng mà lại giảm? Bây giờ
giá cả cái gì cũng tăng cao.”
“Không trách anh được, là bố nói, đứa nào cưới sau thì giảm một nửa, ai bảo
anh chạy được trước.” Ôn Hành Dao cười đắc ý, đột nhiên lại nghĩ đến
chuyện gì đó thì hỏi: “À đúng rồi, chuẩn bị quà đầy tháng cho con anh
chưa đấy?”
“Món quà này chắc em vẫn chưa tặng được rồi, đợi anh phát tiền lương cho em
giàu lên đã rồi em sẽ đi mua.” Thấy Ôn Hành Dao trợn mắt nhìn mình, Ôn
Hành Viễn cười, cúi đầu xem văn kiện, “Cổ phần trong tay đã tạm thời ổn
định lại rồi, tuy nói là đã tra ra được người mua cổ phần của Hoa Đô,
nhìn thì có vẻ không có sóng to gió lớn gì cả, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người đứng sau thao túng, dụng tâm kín kẽ.”
Nói đến công việc, Ôn Hành Dao thu lại vẻ cười cợt, ánh mắt nghiêm túc,
“Anh đang hỏi không hiểu bố đày chú sang làm gì nữa, chú cảm thấy có
phải người đó không?”
“Không chắc lắm. Nhưng cổ phần trong tay anh là năm mươi phần trăm, kẻ khác có giở trò cũng không làm nên chuyện gì được.” Ôn Hành Viễn biết rõ bản
lĩnh của anh trai, cũng không lo lắng gì, chỉ thuận miệng nói vậy.
“Thế phải làm sao đây? Quà gặp mặt anh tặng cho vợ chú không đủ rồi nhỉ?” Ôn Hành Dao tỏ vẻ kinh ngạc, giọng nói chợt cao lên.
Ôn Hành Viễn ngẩng đầu liếc anh ta một cái, “Cũng vừa lúc, em hời rồi.”
Nói xong anh chớp mắt cười, cố ý trêu tức anh ta. Hai anh em nhà này, cứ gặp nhau là đấu khẩu, không chịu để yên.
“Đắc ý cơ đấy.” Ôn Hành Dao không có phong độ mà lườm lại, sau đó lại cười,
“Anh đã bảo Tiểu Lý đặt vé máy bay ngày mai cho chú rồi, nếu không thả
người, chắc là mẹ sẽ giết anh mất.”
Nghĩ đến N cú điện thoại của mẹ, anh ta vội vàng thả Ôn Hành Viễn về nhà,
lại cười cười, “Mau dẫn Si Nhan về cho mẹ gặp đi, lão phu nhân cứ thấp
thỏm, chắc chắn là vì đợi đến Tết chú dẫn con dâu của mẹ về nên mới
không chịu sang đây thăm cháu đấy.”
“Đến lúc đấy rồi xem.” Ôn Hành Viễn mím môi, trong lòng cũng đang thầm tính xem nên mở miệng nói chuyện này với Si Nhan thế nào.
Ôn Hành Viễn không nói cho Si Nhan biết ngày nào anh về, bởi vì thời gian
về còn quá sớm, giờ đang là mùa đông, cô lại chịu lạnh kém, anh không nỡ để cô dậy sớm ra sân bay chờ anh.
Xuống máy bay, anh nói địa chỉ căn hộ cô đang ở cho tài xế. Đứng ngoài gõ cửa một lúc lâu mới nghe thấy trong nhà có tiếng động.
“Ai đấy?” Si Nhan còn chưa tỉnh ngủ hẳn, dựa vào cửa, hai mắt nhắm nghiền.
Giờ mới là hơn bốn giờ sáng, đương nhiên là cô chưa ngủ dậy rồi.
“Mở cửa đi.” Giọng nói trầm thấp từ ngoài truyền vào khiến Si Nhan lập tức tỉnh táo, “Ôn Hành Viễn?”
Trong một khắc cánh cửa mở ra, Ôn Hành Viễn nhìn thấy Si Nhan đang mặc áo
ngủ, ánh mắt trong veo như hồ nước. Chậm rãi cong môi cười, anh đưa tay
vén tóc ra sau tai cô, trìu mến vuốt ve khuôn mặt cô và nhẹ giọng nói:
“Anh về rồi đây...”