Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 31: Qua hết ngàn cánh buồm




Lúc đi, trời rất trong xanh, tâm trạng của Si Nhan cũng hoàn toàn khác so với lúc đi vào ba năm trước.

Trong đại sảnh sân bay, dòng người qua lại không ngừng. Hàn Nặc đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp, mạnh mẽ, nhưng cái nắm tay lại thoáng có vẻ bồn chồn không yên.

Trong lòng Si Nhan chua xót, cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng không thể tìm được giọng nói của mình.

Bất kể là như thế nào, cô hy vọng mình có thể để lại cho anh ta một thứ cuối cùng, đó chính là nụ cười vui vẻ. Trừ cái đó ra, cô không còn có thể cho anh ta thứ gì được nữa, kể cả là nhân danh tình yêu cũng không thể, kể cả sự lưu luyến.

Hàn Nặc im lặng, gương mặt tuấn tú đượm vẻ u buồn.

“Chuyến bay 6248 đi thành phố D chuẩn bị khởi hành, xin...” Giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo tiếng chuông ly biệt.

Hàn Nặc ngẩng đầu, siết chặt cánh tay ôm cô.

Si Nhan nghiêng đầu khẽ tựa vào lòng anh ta, cánh tay ôm nhẹ lên thắt lưng anh ta, cô nghẹn ngào, “Hàn Nặc, chúng ta đều phải hạnh phúc.”

Hàn Nặc buông một tiếng thở dài, khẽ đè đầu cô vào lồng ngực trái. Lặng im mấy giây, nghe thấy tiếng nhịp đập khe khẽ bên ngực trái anh ta, cô còn nghe thấy anh ta nói, “Đúng, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”

Trong một cái chớp mắt, cô cảm giác được sự ghì chặt từ cánh tay anh ta. Anh ta vỗ nhẹ lưng cô, cách một lớp áo mỏng, độ ấm từ bàn tay anh ta truyền qua làn da lành lạnh của cô, lan tới tận đáy lòng, nóng hổi, mềm mại, còn có chút...ẩm ướt.

Cô nhoẻn miệng cười tươi, vẫy tay với anh ta rồi hòa vào dòng người đang rời khỏi thành phố A, biến mất khỏi thế giới tình yêu của anh ta. Có điều, lúc này đây, cô quyết định không quay lại.

“Nhan Nhan?”

Bất giác quay đầu lại, cô thấy bóng dáng cao lớn đang đứng yên ở cửa kiểm tra an ninh.

Trong kí ức của mình, ánh mắt trong veo sâu hút ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn dõi theo cô. Cô chậm rãi đưa tay, đặt lên ngực trái.

Dòng lệ nóng rẫy cuối cùng cũng không kìm lại được, trào ra khỏi khóe mắt. Khẽ cắn môi dưới, Si Nhan nhủ thầm, “Hàn Nặc, từ nay trở đi, chúng ta phải học cách quên thôi, quên tình yêu khắc cốt ghi tâm, quên nỗi đau thấu tận tâm can, cũng là...quên nhau đi.”

Dòng nước mắt nóng bỏng khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ, song, không còn nỗi hoảng hốt như trước nữa. Cô đáp lại anh ta bằng một lần xoay người bước đi vô cùng dứt khoát.

Ba năm trước, dùng hết sức lực nắm chặt những mảnh vỡ của hồi ức trong lòng bàn tay; Ba năm sau, mở to mắt nhìn chúng yên lặng rơi qua kẽ tay, rơi xuống mặt đất. Dù có thịt nát xương tan cũng chỉ còn lại dấu vết đau thương mà thôi.

Hàn Nặc, anh nói, yêu là buông tay. Em lại nghĩ, vì trân trọng mối tình ấy, em chỉ có lựa chọn duy nhất là quên đi.

Trước kia, cô vẫn cảm thấy không ai có thể chia rẽ tình yêu giữa mình và Hàn Nặc. Cho đến khi cơn mưa ấy tới, hai người ôm nhau trong mưa, Si Nhan mới phát hiện ra, cô yêu anh ta thật, yên chân thành. Nhưng, cô cũng hận anh ta, hận anh ta đã cố giấu giếm, hận anh ta không tin mình, càng hận anh ta chịu đựng một mình trong ba năm. Song, yêu vẫn thắng hận, cô vẫn chọn tha thứ.

Mẹ đã đi rồi, cho dù Hàn Thiên Khải có hối hận hay không thì sinh mệnh đã mất cũng không thể quay về được. Cô không muốn hận ông ta tiếp nữa, bởi khi hận một người cần phải có lòng dũng cảm rất lớn; bởi khi hận một người, không phải ai cũng có thể kiên trì tới cùng.

Hàn Thiên Khải cũng đã đi rồi, bỏ lại Hàn Nặc phải một mình đối mặt với mớ bòng bong. Giả sử họ yêu nhau lại, lúc đối mặt với nhau, thật ra lại chính là khi nhắc nhở mình, người thân của đối phương chết vì người thân của mình. Tình yêu như vậy thật quá nặng nề, cuối cùng, họ cũng không đeo nổi.

Hận thù trên đời này không thể thắng được sinh tử. Tình yêu sâu sắc, cũng không thể đánh lại được sự biến chuyển của định mệnh.

Vì vậy, ngày cô ra sân bay, Hàn Nặc gọi điện tới.

“Nhan Nhan, anh yêu em!” Bàn tay cầm điện thoại run run, sắc mặt tái nhợt, giọng nói khàn khàn khiến Si Nhan đau lòng.

“Em cũng yêu anh, Hàn Nặc!” Cô khẽ cất giọng, lệ cũng tuôn rơi.

Ba năm trôi qua, khi họ có thể thản nhiên nói ra chữ “yêu” này thì đã là cảnh còn người mất, là lúc hết duyên.

Hàn Nặc và Si Nhan cùng ý thức được, đây là lần cuối cùng được nghe đối phương nói “Anh yêu em!”*! Vì vậy, họ cũng không keo kiệt mà không nói ra.

*Chỗ này hiểu là “Anh yêu em” và “Em yêu anh” nhé. Ngôi xưng hô của tiếng Trung các bạn hiểu rồi mà. :)

Hàn Nặc trầm mặc, đôi mắt tràn vẻ bi thương, mãi sau, anh ta mới nói, “Nhan Nhan, quên anh đi.”

“Được!” Si Nhan thoáng yếu lòng, nhưng kiên quyết đáp lại.

Trong lòng đã sớm biết kết quả này, nhưng khi hai người thật sự đến bước ấy, trái tim không tránh được cảm giác buốt nhói.

Thì ra, khi hai người đối mặt với phút chia tay, không lên tiếng nhưng trái tim thì đã phủ kín nỗi đau.

Từng tưởng rằng, cô và Hàn Nặc sẽ gắn bó với nhau mãi mãi như một dòng sông, luôn là một phần trong sinh mệnh của nhau, là mạch máu không thể đứt lìa...Thì ra, dòng sông tưởng chừng không thể cắt đoạn ấy cũng là một thân thể độc lập, dù có chứa bao nhiêu nước, nhưng vẫn có khe hở. Chỉ có điều, khoảng cách nhỏ bé ấy chưa bị ai phát hiện ra mà thôi.

Từng tưởng rằng, người cùng mình sánh với trời đất là Hàn Nặc. Nhưng, tình yêu có đoạn kết, họ, đã đến định hạn đó. Lời thề hẹn năm nào giờ đã là hồi ức xa xăm.

“Hàn Nặc, em phải đi rồi...” Si Nhan nghẹn ngào nói tạm biệt với anh ta.

“Được, đi thôi.” Hàn Nặc hơi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở một khoảng xa xăm, “Để anh tiễn em...tiễn em đi.”

Ba năm trước đây, khi cô rời đi, anh ta không đủ dũng khí để đối mặt. Hôm nay, anh ta muốn nhìn cô đi, mà Si Nhan cũng không nỡ từ chối lời thỉnh cầu này.

Rời đi, không phải là trốn tránh, ly biệt, ưu thương, nhưng cần thiết.

Dù đã cố gắng tỏ vẻ bình thản, nhưng khi hai người xoay lại, người hướng nam, người phương bắc, bóng dáng hai người ngày càng cách xa, Hàn Nặc chợt để rơi một giọt lệ...

Giờ mới chợt hiểu, mình thật quá yếu đuối.

Đêm hôm đó, Hàn Nặc say mèm, miệng không ngừng lẩm nhẩm tên Si Nhan, dường như muốn khắc sâu hình ảnh lúc hai người còn nồng thắm vào thân thể mình...

Đêm hôm đó, Hàn Nặc vô cùng tỉnh táo. Anh ta lảo đảo đứng dậy, tránh khỏi tay Tạ Viễn Đằng, trầm giọng nói, “Đừng rơi nước mắt vì anh, anh không đáng...Anh không cần bất kỳ ai cả...Hàn Nặc không cần ai cả...”

Đêm hôm đó, Si Hạ lái xe dọc theo bờ sông, tình cờ gặp Tạ Viễn Đằng thẫn thờ như một con mèo đi lạc. Thấy cô kiên cường ngăn dòng nước mắt, có một nỗi đau khó nói thành lời trào lên trong lòng anh. Anh nghĩ, “dung túng” cho sự kiên cường của cô là một cái tội, nhưng anh lại mê man, không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Đêm hôm đó, bầu trời lấp lánh đầy ánh sao. Ánh trăng vằng vặc phủ khắp mặt đất. Thế nhưng, ai đó lại cảm thấy bầu trời thật u ám, dường như có thể sụp xuống chỉ trong tích tắc, khiến người ta thật khó thở.

Trong một đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng chen vài tiếng động, mỗi người đều như đang giãy giụa trong thế giới của chính mình, nhưng lại bất lực.

Nếu như mọi chuyện có thể đứt đoạn gọn gàng trong một phát cắt, liệu trên đời này có còn tình yêu thật sự? Nếu như mọi chuyện không thể bị cắt đứt, liệu đời người có thể bắt đầu hành trình mới?

Bất luận là ai, dù trái tim có chằng chịt muôn ngàn vết loét, thì cũng cần được an ủi. Có điều, ai muốn ai, ai không cần ai đây?

Người buông tay, người chờ đợi, đều có!

Người cố chấp, người bối rối, vẫn như nguyên!