Vẫn còn nhớ rõ năm ấy, hắn đi ra vùng ngoại ô, tùy tiện mà đi, liền nghe thấy tiếng sáo du dương, không khỏi dừng lại cước bộ, tinh tế lắng nghe.
Chỉ vì tiếng sáo kia giống như thổi tới hương thơm của bách hoa ngày xuân.
Hắn nghe , rốt cục nhịn không được đi theo tiếng sáo mà qua , đi vào chỗ ngoài trang viên kia, nhảy lên đầu tường, liền thấy một thiếu niên đứng ở dưới ánh trăng thổi sáo.
Khuôn mặt thiếu niên đoan chính, đôi rất trong veo. Thiếu niên thổi sáo thực chuyên tâm, nhưng trong lúc vô tình lại quay đầu , liền thấy hắn, nhưng đôi mắt chỉ hiện lên ý cười nhìn hắn một cái, liền tiếp tục thổi sáo.
Đợi khi thổi xong một khúc , thiếu niên ngửa đầu nhìn về phía hắn vẫn ngồi ở đầu tường như cũ , nhếch miệng cười, huy huy cây sáo, hỏi “Ê ! Biết uống rượu không ?”
Hắn ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói, trong lòng do dự, hắn nhất thời xúc động theo tiếng sáo mà đến, chỉ muốn nhìn người thổi sáo một chút mà thôi.
Thiếu niên thấy hắn không trả lời, trừng mắt nhìn, liền cười hì hì nói “Không có việc gì, không uống rượu cũng không quan hệ! Vậy ngươi tự nhiên nhé .” Thiếu niên dứt lời, liền xoay người đi đến bên cạnh bàn trong viện, tư thế ngồi thật là bất nhã , nhảy lên trên bàn ngồi xếp bằng , cầm lên một bầu rượu, rồi bắt đầu uống rượu.
Hắn nhìn mà buồn cười, tiếng sáo của thiếu niên kia tuyệt vời như vậy, nhưng cử chỉ của thiếu niên cũng lại phóng khoáng không kềm chế được như vậy, còn mang theo một chút thô tục.
Nhưng thiếu niên như vậy, cũng làm cho hắn nhịn không được muốn kết bạn.
Nhảy xuống đầu tường, ở trong ánh mắt thiếu niên đáng hướng về hắn , sau đó, hắn cười khẽ hỏi “Có thể cộng ẩm không?”
“Có thể !” Thiếu niên rất sảng khoái đưa bầu rượu trong tay cho hắn.
Vì thế, dưới ánh trăng, hắn cùng thiếu niên ngươi một ngụm ta một ngụm đối nguyệt ẩm tửu, một bên tùy ý nói chuyện.
Cách nói năng của thiếu niên không tầm thường, có vài giải thích làm cho hắn rất ngoài ý muốn, mà tối ngoài ý muốn chính là, thiếu niên không hỏi tên tuổi hay dòng họ của hắn, hắn cũng không hỏi thiếu niên tên tuổi hay dòng họ.
Thời điểm sắp hừng đông, hắn chắp tay cáo từ, thiếu niên có chút hơi say , đối việc hắn chắp tay hữu lễ cáo từ, thiếu niên chỉ tùy ý phất tay, liền xoay người vào phòng.
Hắn nhìn bóng dáng thiếu niên , nhịn không được mỉm cười .
Sau đó, buổi tối ngày hôm sau, hắn mang cầm tới .
Thiếu niên lúc này không thổi sáo, vẫn ngồi xếp bằng như cũ ở trên bàn đá, một tay đậu phộng một tay bầu rượu.
Thấy hắn mang cầm, thiếu niên nghiêng đầu cười, lập tức rút ra sáo trúc trên lưng , nói “Hai ta hợp tấu một khúc đi.”
Đêm đó là hắn cùng thiếu niên lần đầu tiên hợp tấu.
Làm cho hắn thực ngoài ý muốn chính là, hắn tùy tính mà đàn, thiếu niên lại tựa hồ biết hắn muốn đàn cái gì , dưới ánh trăng, lần đầu tiên hắn phát hiện, nguyên lai đánh đàn là chuyện sung sướng như vậy , cũng có lẽ, chỉ có tiếng sáo của thiếu niên mới có thể khiến hắn sung sướng như vậy ?
Thời điểm sắp hừng đông, hắn mang cầm rời đi, thiếu niên cười tủm tỉm nói “Buổi tối lúc tới ngươi nhớ mang theo đồ nhắm rượu nhé.”
Hắn nhìn thiếu niên, cười, trong lòng đã đáp ứng ngay, nhưng trên mặt cũng lại cố ý nói “Có lẽ buổi tối ta không tới đâu .”
Thiếu niên nghe xong, rất là tiếc hận thở dài “Nga, phải không? Không có việc gì! Vậy lần sau hữu duyên tái kiến nhé.” Dứt lời, thiếu niên liền phất tay, xoay người vào phòng.
Hắn nhìn thiếu niên xoay người rất là tiêu sái, chỉ mỉm cười, trong lòng nghĩ tới nếu đêm nay hắn mang đồ ăn cùng rượu tới, thiếu niên sẽ có biểu tình như thế nào đây ?
Chính là, hắn sao cũng không nghĩ tới , đêm đó lúc hắn mang theo đồ nhắm rượu tới, trong viện không thấy thiếu niên, hắn kinh ngạc nhìn khoảng sân trống rỗng vắng vẻ mà ngần ngơ , ngẩn ngơ một hồi lâu, hắn do dự có nên đẩy ra căn phòng kia để nhìn xem hay không ? Hắn đoán trong lòng, thiếu niên ở trong phòng ngủ chăng ? Bởi vì hắn nói buổi tối không đến , cho nên thiếu niên không đợi hắn ? Do dự một hồi lâu, hắn mới chậm rãi hướng phòng kia đi tới , nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng trống trơn, không có ai.
Thiếu niên kia thật sự đi rồi? Trong lòng hắn nhất thời mất mác..
Nhìn cái giỏ trong tay , còn có đồ nhắm rượu trong giỏ , hắn cười khổ một tiếng, đi ra khỏi phòng, đem giỏ đặt ở trên bàn đá , hắn nghĩ trong lòng , sáng sớm hôm nay thiếu niên nói, thật sự hữu duyên tái kiến sao…… Bởi vì đây là lần cuối cùng hắn ở lại đây , ngày mai, ngày mai hắn nhất định phải rời đi, trở lại nơi mà hắn chán ghét tới hít thở không thông , mà thiếu niên này, là thiếu niên đặc biệt làm cho hắn luôn muốn tiếp cận, chỉ sợ thật sự vô duyên tái kiến .
Bất quá, như vậy cũng tốt , phải không?
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau , hắn là thứ xuất tử tôn ti tiện như vậy , ai sẽ muốn ý kết bạn đây ?
[ Chú thích : Thứ xuất : Chỉ con / cháu được sinh ra từ con vợ lẽ/ thiếp
Đích xuất : Chỉ con / cháu được sinh ra từ con vợ cả / phu nhân]
Chính là, không nghĩ tới, ở ngày thứ hai trở lại nơi làm người ta chán ghét hít thở không thông kia , thời điểm không thể không đi tham gia một cái đạp thanh hội, hắn gặp thiếu niên.
Lúc ấy rất nhiều người đều vây quanh đích xuất tử tôn của đại gia tộc, hắn không muốn tiến lên, liền có ý như vô tình lạc về phía sau , ở cuối đám người, trong lòng hắn cảm thấy tụ hội như vậy rất không thú vị, tùy ý nhìn quét bốn phía, nghĩ có thể lợi dụng lí do “thể nhược” để lấy cớ rời đi, nhưng vừa mới đảo qua , hắn liền thấy thiếu niên, thiếu niên cùng hắn đều ở cuối đám người, thiếu niên tựa hồ đã sớm thấy hắn , khi hắn nhìn thiếu niên , thiếu niên đối diện hắn nhếch miệng cười, tươi cười rất lớn thực sáng lạn.
Hắn trong lòng nhất thời kinh hỉ không thôi, lặng lẽ đi ra khỏi đám người, hắn thấy thiếu niên đối hắn chớp mắt phất tay ý bảo đi theo sau. Thiếu niên liền xoay người bỗng nhiên chạy đi, hắn thấy thiếu niên chạy tiến vào rừng cây, liền vội vội theo đi.
Thiếu niên tựa hồ không có vũ kỹ cũng không có pháp thuật, khi hắn lặng lẽ thi triển vũ kỹ đi tới rừng cây trước thiếu niên một bước , hắn thấy thiếu niên liếc ngang ngó dọc một phen, sau đó , trèo lên cây, ở trên cây kiếm ra một cái bọc nhỏ, hắn trốn ở một bên cây, nhìn thiếu niên mở ra cái bọc , xuất ra một vò rượu bên trong, tựa như mèo trộm thịt , cọ cọ vò rượu, lộ ra vẻ mặt mê say, hắn có chút dở khóc dở cười, sau đó lại thấy thiếu niên ôm vò rượu đối với phía dưới dùng sức nhìn xung quanh, trên mặt khi thì nhíu mày khi thì lo lắng, thiếu niên hẳn đang sốt ruột vì sao hắn còn chưa tới ?
Chính là, thiếu niên này thật đúng là một chút pháp thuật cùng vũ kỹ cũng không có . Hắn đến đây đã thật lâu , còn cố ý lộ ra tiếng vang, nhưng thiếu niên này một chút cũng chưa phát hiện được hắn.
Nhảy nhảy đến bên người thiếu niên, thiếu niên hoảng sợ, lập tức vừa thấy là hắn, liền cười hắc hắc, đưa qua vò rượu, thần bí hề hề nói “Ngự rượu ta từ trong cung trộm ra đó .”
Hắn vừa nghe, không khỏi ngẩn ngơ, ngự rượu cung đình? Thật đúng là…… Nhìn thiếu niên một bộ thèm ăn nhìn chằm chằm vò rượu, hắn thật sự là dở khóc dở cười.
Không có vũ kỹ không có pháp thuật , cũng dám trộm ngự rượu cung đình sao? Hắn cúi đầu tỉ mỉ xem xét nắp vò rượu một phen, trong lòng kinh ngạc, thật sự trộm được a.
Thiếu niên thất hắn vạch nắp vò ra , liền khẩn cấp đoạt lấy, uống một ngụm sau liền xịu mặt ra vẻ thất vọng “Tưởng gì a , so với thanh quả tử tửu của Lưu tẩu còn kém hơn a .” ( thanh quả = quả trám )
Hắn nhìn vẻ mặt thiếu niên thất vọng không thôi, không khỏi bật cười “Ngươi cho là trong cung đình đều là thứ tốt sao ?”
Thiếu niên thở dài, lẩm bẩm nói “Khó trách hoàng đế nào cũng thích cải trang vi hành……” Lại ảo não không thôi “Ta còn nghĩ rằng nơi này không giống thế……”
Hắn nghe cũng là có chút nghi hoặc , sao nghe mà không có hiểu nha ?
“Đúng rồi, đồ nhắm rượu đâu?” Thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh a lấp lánh , thẳng đến khi tim hắn có chiều hướng đập nhanh hơn .
Hắn không biết lại ở chỗ này gặp thiếu niên, nhưng hắn cũng không muốn để thiếu niên thất vọng, lại càng không muốn cho đôi mắt lấp lánh như sao trước mắt này ảm đạm xuống . Vì thế, hắn nhẹ nhàng cười, nhu hòa nói “Ngươi chờ một chút.”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy, lần đầu tiên bên ngoài sử dụng pháp thuật, nháy mắt chợt lóe đi vào phòng bếp, tay áo vung lên, đem đồ ăn đã làm xong trong phòng bếp thu lại , lại quay người lại, nháy mắt đã trở lại bên người thiếu niên.
Thiếu niên chỉ giương miệng thật lớn , vẻ mặt kinh ngạc rất là bất nhã nhìn hắn “Oa nga, ngươi biết pháp thuật a.”
Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên, chỉ cười, đem đồ nhắm từ trong áo đi ra , sau đó một bên thưởng thức bộ dáng thiếu niên giống một con mèo nhỏ tham ăn.
“Có đủ không ?” Đợi ăn xong đồ nhắm , hắn nhẹ giọng hỏi.
Thiếu niên đột nhiên hành động ngoài ý nghĩ của hắn , lao lên ôm lấy bả vai hắn , hưng phấn nói “Oa nha ! Ngươi thật sự là quá lợi hại ! Về sau đồ nhắm rượu liền do người phụ tránh !”
Khi thiếu niên lao tới ôm vai hắn , hắn liền cứng đờ lại . Hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi quá với ai , cảm giác trong lòng rất kỳ quái, có chút không thỏa mái , có chút không yên.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên vừa nói xong , liền buông lỏng tay ra, cười tủm tỉm ngồi trở lại vị trí của mình , vừa ăn đồ nhắm, một bên cười nói về ai đó trong đạp thanh hội kia……
“Người nọ mặc quần áo màu xanh lá mạ, lại đội khăn trùm đầu màu tím như vậy, thật sinh động thành một con ếch mập mạp a! Ha ha……”
“Rất thú vị nga, một ngụm hai ngụm ba ngụm , một người hai người ba người? Ha ha, người nọ kỳ thật là cố ý đi! Rõ ràng biết tiểu ngốc kia sẽ không biết làm thơ đối từ , cố tình còn ra câu đối như vậy…… Nhưng là, người nọ tuy rằng thích đùa tiểu ngốc, bất quá, thời điểm con ếch mập mạp kia cố ý đụng vào tiểu ngốc, người nọ cũng là người đầu tiên vọt qua…… Thật sự là, thích thì sẽ khi dễ người sao? Ha ha……”
Hắn nghe cách nói của thiếu niên, cẩn thận hồi tưởng những gì đã gặp ở trong đạp thanh hội , cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đạp thanh hội ở trong miệng thiếu niên nói ra tựa hồ cũng không đến nỗi không thú vị như hắn từng nghĩ.
Khi ăn xong đồ nhắm rượu rồi, thiếu niên kia xoa bụng lẩm bẩm “Ngự rượu không hảo uống, bất quá đồ nhắm này cũng không tồi.”
Hắn ngồi ở một bên nhìn thiếu niên, đồ nhắm này hắn chỉ ăn một chút, đại đa số thời gian hắn chỉ giơ chiếc đũa nghe thiếu niên vừa ăn vừa nói chuyện, thanh âm thiếu niên rất êm tai, nhuận nhuận lang lảnh , lời nói lại thú vị như vậy, vẻ mặt thiếu niên thay đổi thất thường, hắn chỉ nhìn đã cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi.
Chính là thiếu niên này thích vừa ăn đồ ăn vừa nói chuyện, lễ nghi này tựa hồ không tốt cho lắm , xem đi , bên miệng còn dính đồ ăn này nọ , hắn nhịn không được vươn tay lau đi mảnh vụn bên miệng thiếu niên , thiếu niên bởi vì hắn làm điều này mà lúc đầu chỉ ngẩn ra, trong lòng hắn cũng đột nhiên có chút không biết làm sao, cử chỉ vừa mới tựa hồ có điểm không ổn, nhưng trên mặt, theo thói quen ngụy trang hàng ngày hắn chỉ cười nhạt nhẽo.
Thiếu niên sau khi giật mình, cũng nở nụ cười, bộ dáng tựa hồ thực vui vẻ “Ngươi là người đầu tiên không nói ta là kẻ ăn cơm không có lễ nghi.”
Hắn trong lòng thoáng bình phục một ít. Người đầu tiên sao? Khóe miệng hơi hơi cong lên, hắn thích ba chữ –“Người đầu tiên” này
“Ngươi biết không, nhà của ta có hai ca ca , mỗi lần cùng ta ăn cơm đều muốn mắng ta!” Thiếu niên nhíu mày lải nhải “Còn có đầu gỗ nữa ! Sách, thật sự là, ăn cơm cũng không nói chuyện , quá chán a!” Dứt lời, lại gục đầu xuống thấp giọng lẩm bẩm nói “…… Ta chính là Hứa Chính Nhất a. Cứ như vậy , để cho ta bảo trì mình một chút đều không được sao?”
Hắn vũ kỹ rất tốt , pháp thuật cũng đã tu hành tới bậc cao , lúc này, tuy rằng thiếu niên thấp giọng thì thào nói rất nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe tới .
Hứa Chính Nhất? Thiếu niên tên Hứa Chính Nhất? Chính là…… Đạp thanh hội này tham dự đều là người của mười hai gia tộc , trong mười hai gia tộc cũng không có gia tộc nào họ Hứa .
Mà lúc này phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm, có người hô “Hạo Nhiên! Phương Hạo Nhiên! Ngươi lập tức lăn ra đây cho ta!” thanh âm này tựa hồ có chút tức giận, hắn nghe, nhận ra đó là thanh âm của nhị trưởng tử Phương gia Phương Kính Nhiên.
Ngay sau đó, lại có một thanh âm rất là bất đắc dĩ “Kính Nhiên, đừng ở chỗ này đối Hạo Nhiên phát giận.” Thanh âm này là đại trưởng tử Phương gia Phương Tung.
“Đại ca! Tại ngươi luôn sủng hắn! Hắn mới vô pháp vô thiên như vậy! Chuồn đi còn chưa tính, còn trộm ngự rượu!” Phương Kính Nhiên tựa hồ thật là tức giận.
“Kính Nhiên ca…… Ngự rượu kia là Cảnh Phong đưa hắn ……” Một người nữa xen vào , thanh âm tựa hồ cố nén cười nói. Thanh âm này ? Thiết gia trưởng tử Thiết Mộc ?
“Thiết Mộc! Ngươi câm miệng! Ngươi nghĩ rằng ta không biết a! Ngự rượu kia chính là các ngươi cùng hắn đi trộm !”
“Khụ khụ…… Kính Nhiên, muốn phạt muốn mắng thì chúng ta về nhà nói sau! Trước tìm Hạo Nhiên quan trọng hơn, hắn không có vũ kỹ không có pháp thuật , chỉ mong đừng gặp phiền toái gì !” Phương Tung bất đắc dĩ nói.
“Tung ca! Hạo Nhiên rất thông minh, hơn nữa ta ở trên người Hạo Nhiên hạ truy tung thuật, tuy rằng hiện tại có chút mơ hồ , bất quá ta có thể cảm nhận được, Hạo Nhiên hẳn ở tại phụ cận gần đây –”
Hắn nghe, lại bỗng nhiên có chút dự cảm bất hảo, nhịn không được nhìn về phía thiếu niên bên người, y sẽ không phải Hạo Nhiên mà Phương gia tới tìm chứ ?
“Bọn họ tới tìm ta .” Thiếu niên phát hiện hắn nhìn chăm chú, quay đầu đối hắn cười nói, tươi cười tựa hồ thực bất đắc dĩ “Ta phải đi.”
Nhìn thiếu niên muốn đứng dậy rời đi, hắn nhịn không được vươn tay giữ chặt thiếu niên.
Thiếu niên khó hiểu quay đầu.
“Ta là Trương Minh Thụy. Thứ tử do Trương gia tiện phụ sở sinh.” Hắn dừng ở ánh mắt trong trẻo của thiếu niên, ôn nhu nói. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói cho người khác hắn là ai ….. Cũng là lần duy nhất của hắn, lần duy nhất nói cho người khác xuất thân của hắn có bao nhiêu ti tiện .
Hắn thực khẩn trương, trong lòng có chút ẩn ẩn chờ mong, chờ mong cái gì, chờ mong thiếu niên lộ ra khuôn mặt khinh thường sao?
Nhưng thiếu niên cũng sang sảng cười “Ta là Phương Hạo Nhiên.”
Thiếu niên dứt lời, liền rất lưu loát xoay người trèo xuống cây, thời điểm đặt chân xuống dưới tàng cây , thiếu niên ngửa đầu, khuôn mặt thiếu niên giờ phút này được mặt trời chiếu rọi , thiếu niên lộ ra tươi cười thật to sáng lạn “Uy, Trương Minh Thụy! Chúng ta hữu duyên tái kiến nha ! Nhớ rõ mang đồ nhắm nhé !”
Dừng ở bóng dáng thiếu niên xoay người nhanh chạy trốn, hắn chậm rãi nở nụ cười.
Hữu duyên tái kiến sao? Vậy…… đêm nay chúng ta tái kiến , như thế nào? Hạo Nhiên. Hắn ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ hai chữ kia.
*********
Bị ép chia lìa mười lăm năm ba tháng mười lăm ngày, bị ép quên đi từng chút từng chút kỉ niệm giữa hai bọn hắn , buổi tối đầu tiên trở lại kinh thành , cũng là đêm trăng giống như khi bọn họ mới gặp, cũng ở tại trong trang viên vùng ngoại ô, nhìn hắn, trong tay cầm sáo , nhếch miệng cười, hỏi “Minh Thụy, có nhớ mang đồ nhắm không đó ?”
Hắn nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười khẽ lên, nhẹ nhàng quơ quơ cái giỏ trong tay “Đương nhiên.”