Lưu Sa Hà là con sông lớn nhất Bắc Cảnh, chảy xuyên qua toàn bộ Bắc Cảnh, tên như ý nghĩa , Lưu Sa Hà Lưu Sa Hà , đáy sông là tầng cát thật dày, lớp cát này bồi đắp khiến hai bên bờ sông được hưởng thật nhiều lợi ích, ngươi xem những đội thuyền dừng ở bên bờ Lưu Sa Hà đều là vì vận chuyển cát mà tới . Mà cát lắng nơi đáy sông, trừ bỏ cát đá ở ngoài, nếu vận khí tốt còn có thể kiếm được nhửng tảng đá xinh đẹp, những tảng đá ấy mà được trải qua bàn tay tinh nghệ của đám thợ đá thì có thể biến thành “Châu thạch” đắt giá nhất ở chợ .
Nhưng, Lưu Sa Hà trừ bỏ có thể mang tới nhiều lợi ích cùng tiền tài cho dân chúng hai bờ duyên hải ra , cũng cho nhóm dân chúng này không ít phiền toái .
Trong đó phiền toái lớn nhất đó là lũ định kì hàng năm , mực nước Lưu Sa Hà tăng vọt, có khi thậm chí sẽ làm sụp đê , khiến dân chúng hai bờ sông gặp không ít phiền toái, thậm chí cướp đi không ít tánh mạng.
Mà cũng bởi vậy, hàng năm triều đình đều cấp cho những vùng quanh Lưu Sa Hà một khoản tiền rất lớn để tự tu sửa đê điều, Lưu Sa Huyền cũng không ngoại lệ .
Lưu Sa Huyền tuy là một tiểu huyện lị, nhưng huyện lị nho nhỏ cũng náo nhiệt phi phàm, xem người tới người đi này , rao hàng thét lớn, khách thương lui tới hay người qua đường đều mặt mày hồng hào, trên mặt mang hỉ.
Bắc phố ở Lưu Sa Huyền là một khu phố phồn hoa náo nhiệt nhất từ bốn năm trước tới nay , nơi này không có cửa hàng, chỉ có bãi quán, năm bước một quán, có mì cay thành đô , vằn thắn bánh quẩy , đậu hũ hoa , bắp bung , dẻ, lê , sơn tra , son phấn , vải vóc , chai lọ bình sứ , quán dầu mỡ……
Tái nhìn kỹ Bắc phố kia , người lui tới đều đi bộ, thế nhưng không có một chiếc xe ngựa, cũng không có người cưỡi ngựa, có hai tới ba bộ khoái mặc quần áo của nha bên hông đeo một cái côn nhỏ đi tuần tra , tuy nói tuần tra nhưng trên mặt bọn bộ khoái không có nghiêm nghị, ngược lại mang theo ý cười, có một bộ khoái còn ở trước bãi quán mua một chén đậu hũ hoa, bưng đậu hũ hoa, lấy ra tiền đồng muốn trả, ông cụ bán đậu hũ hoa mang theo tươi cười lấy lòng, xoa xoa tay cười hì hì nói “Quan gia, cái này coi như tiểu nhân hiếu kính ngài ?”
Vốn tưởng rằng đây là chuyện tình thực tự nhiên, quan phủ ai lại không nhận chút ưu đãi a? Ai ngờ bộ khoái kia lại trừng mắt “Ít giả bộ đi! Lại là đại nhân của ta gọi các ngươi đến thử nghiệm hử ?! Hừ! Tiền này ngươi muốn ta thu sao ! Mụ nội nó ! Gia cho dù thiếu bạc cũng sẽ không thiếu vài đồng tiền cắc của ngươi !”
Ông cụ bán đậu hũ hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ khoái kia một bên oán hận ăn đậu hũ hoa, một bên nhỏ giọng mắng “Tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu cả ngày đùa dai thích cài bẩy rập tính kế gia!!”
Ông cụ bán đậu hũ hoa buồn bực , hắn gần đây mới tới Lưu Sa Huyền, nghe nói nơi này có vãn chợ phi thường náo nhiệt, chính là sáng sớm phải xếp hàng mua phiếu vào bán, hơn nữa mỗi người mua một lần phiếu rồi thì ba ngày sau mới được mua tiếp . Lúc ấy nghe thấy quy củ này, ông cụ thực khó hiểu, liên tiếp mấy ngày xếp hàng đều mua không được phiếu, thẳng đến hôm nay mới mua được một phiếu , cũng mới hiểu được vì cái gì phải chờ ba ngày sau mới mua tiếp , chợ này thật sự quá náo nhiệt .
Bởi vì quá náo nhiệt nên khó tránh khỏi có chút tranh chấp, nhìn vài bộ khoái kia lui tới lui đi tuần tra, ông cụ trong lòng cũng hiểu rõ , phủ nha bán phiếu vào thực tiện nghi , một phiếu ba đồng , cái này là gây khó dễ ngay từ lúc mới vào chợ đi ?
Vì thế, khi một bộ khoái trong đó vọt tới ồn ào “Đói chết đói chết ! Mau cho gia một bát đậu hũ hoa!” Khi đó trên mặt ông cụ liền hiện nụ cười châm biếm, vội múc một chén lớn tràn đầy đậu hũ hoa đưa cho bộ khoái, trong lòng hiểu rõ rằng đây là ra uy a.
Nhưng ai biết, bộ khoái này lại bỏ lại vài đồng tiền rồi hùng hùng hổ hổ li khai !
Ông cụ mê hoặc, ông cụ khó hiểu, này…… Đây là có chuyện gì??
Phù một tiếng ,tiếng cười vang lên, ông cụ quay đầu, chỉ thấy một nam tử tầm ba mươi có hơn đứng ở bên cạnh người cụ , khuôn mặt đoan chính, đôi mắt trong vắt, nhìn bộ khoái đã đi xa, khóe miệng ôm lấy ý cười có chút xấu xa, phía sau nam tử còn đi theo một người tầm tuổi thanh niên đang cau mày cùng thiếu niên tầm hơn mười sáu mười bảy tuổi .
Ông cụ vội nịnh nọt cười nói “Ba vị muốn tới ăn đậu hũ hoa sao?”
Nam tử cười hắc hắc, ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm gật đầu “Cụ à, cho ta ba bát đậu hũ hoa.”
“Hảo hảo hảo…… Cái này đến!” Đại gia trong lòng vui vẻ, chợ này thật sự là tốt!
Động tác nam tử múc đậu hũ hoa rất nhanh, động tác thiếu niên nhanh hơn, thanh niên còn có chút chậm rãi .
Nam tử vừa ăn đậu hũ hoa xong , một bên tùy ý hỏi “Cụ à , ngài không phải người Lưu Sa Huyền đi?”
Ông cụ nhãn tình sáng lên, liên tục gật đầu, nhìn nam tử một thân bào phục màu xanh, cách ăn mặc nho sinh, liền xưng hô , nói “Tiên sinh thật sự là lợi hại. Tiểu lão nhân đây là mới đến mấy ngày thôi , nghe người ta nói quan gia ở Lưu Sa Huyền này rất tốt , không khi dễ người , liền chạy lại đây .”
Nghe ông cụ vừa nói như vậy, trong mắt thanh niên cùng thiếu niên đều có chút đắc ý, nam tử cười hắc hắc “Cụ nhất định không biết, bộ khoái ở chợ này sẽ không theo các ngươi đòi tiền , nếu lần sau cụ gặp tên bộ khoái kia, cụ cứ thu thật nhiều tiền, đừng khách khí a!”
Thanh niên cùng thiếu niên liếc nhau, thanh niên tựa hồ thực bất đắc dĩ, thiếu niên đảo mắt trắng dã .
Ông cụ thực mơ hồ “Này…… Có thể chứ?”
Nam tử móc ra vài tiền đồng, phóng tới trong tay ông cụ , câu lên ý cười có chút ý vị thâm trường “Cụ cứ yên tâm đi.”
Ông cụ ngơ ngác nhìn đồng tiền trong tay, nhìn ba người kia đi xa, ông cụ khó hiểu, ba người này rốt cuộc là ai a?
Nói tới ba người đã đi xa này , nam tử đi đầu, thanh niên cùng thiếu niên ở phía sau.
Thanh niên thực bất đắc dĩ, đối thiếu niên nói “Viễn Viễn , ngươi nói, lão sư từ bốn năm trước đã cùng Thiết bộ đầu đối nghịch từ việc nhỏ tới việc lớn ! Ngươi nói nếu Thiết bộ đầu này là kẻ biếng làm cũng liền thôi, nhưng Thiết bộ đầu này trừ bỏ tính tình có điểm nóng nảy , cố chấp, mặt khác cũng không có tật xấu hư hỏng gì a. Đối dân chúng cũng tốt, lão sư để làm chi khi nhàn rỗi không có việc gì lại đi chỉnh người ta a.”
Thiếu niên hữu khí vô lực hồi đáp “Còn có thể vì cái gì nha, ai kêu Thiết biểu đầu này là biểu đệ của nhị sư phó ta ? Đại Qua ca, ngươi cũng đừng lấn vào , cha từ lúc biết ta đã bái Thiết Mộc tiền bối làm thầy , tâm tình của hắn sẽ không mấy dễ chịu.”
Thanh niên thở dài “Ta nói này , Thiết Mộc chính là đương gia của Thiết gia , Chinh Nam đại tướng quân do hoàng thượng thân phong , ngươi có thể làm đệ tử quan môn của hắn , có cái gì không tốt? Lão sư đây là âm ĩ khó chịu cái gì a!”
Đột nhiên thanh âm âm trầm truyền đến “Nguyên lai ta luôn luôn âm ĩ khó chịu a.”
Thanh niên cùng thiếu niên dừng chân lại lập tức , chột dạ ngẩng đầu nhìn tới , đều ha ha cười gượng một cái “Cha [ lão sư ]!”
Nam tử hừ lạnh một tiếng “Đứng đấy mà nói mấy lời vô nghĩa, còn không mau theo ta rời đi !”
Thanh niên cùng thiếu niên vội vã chạy theo .
***********
Lúc này, trong Vân thành của Tây Địa .
Rất xa , ngoài cửa thành có hai người đi tới , hai người này tầm mười lăm mười sáu tuổi, trong đó một thiếu niên mặc bào phục xanh thẫm, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh nhạt, một thiếu niên mặc bào phục trắng xám, khuôn mặt thanh tú, trên mặt mang ý cười, rất dễ thân.
Bên người hai thiếu niên còn có một con bạch lang có đôi mắt màu xanh biếc , bạch lang tựa hồ thông hiểu nhân tính, thật nhu thuận đi ở phía sau hai thiếu niên.
Tuy rằng bạch lang nhìn qua thực nhu thuận, nhưng người tiến tiến xuất xuất ngoài cửa thành vẫn mang vẻ hoảng sợ rất thấy hai thiếu niên là tránh không kịp , một số ít người tuy rằng không có sắc mặt sợ hãi tái nhợt cùng thét ra tiếng thét chói tai, nhưng vẫn lặng lẽ tránh xa hai thiếu niên.
Thiếu niên mặc bào phục màu xám trắng đối người bốn phía đều né tránh lộ ra ý cười áy náy, thực bất đắc dĩ quay đầu đối thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng , nói “Tiểu Mặc, ta đã nói a, nơi này không thể so với Thanh Dương Huyền, để cho Tiểu Bạch đi trước tìm cha tốt hơn, ngươi lại muốn nó đi theo chúng ta……”
Tuấn mỹ thiếu niên, cũng chính là Mặc Tam, nhìn thiếu niên mặc bào phục xám trắng cũng chính là Hứa Vị, vẻ mặt lạnh lùng thoáng dịu đi một ít, nói “Nếu ta không ở, Tiểu Bạch ở bên cạnh ngươi có thể bảo hộ ngươi.”
Hứa Vị sờ sờ cái mũi, không nói nữa, rời đi Kì Liên sơn sau , Tiểu Bạch liền sưu một cái vọt ra, hưng phấn xoay vòng quanh bọn họ, lão nhân ở lán trà chân núi run rẩy nói cho bọn hắn biết , bốn năm trước , Tiểu Bạch đến đây sau liền luôn ở tại lán trà này chờ bọn hắn .
Hắn biết sức mạnh của Tiểu Bạch rất cao , chính là…… Mang theo một đầu lang như vậy rêu rao khắp nơi, có phải có điểm rất dẫn nhân chú mục hay không?
“Vị Vị, chúng ta vào thành.” Mặc Tam nói, dắt tay Hứa Vị, trong lòng Hứa Vị cảm thấy thực tự nhiên, được Mặc Tam nắm tay như vậy tựa hồ đã thành thói quen . Nhưng trong mắt đám người đang vây xem xung quanh, lại là kinh hãi.
Ở Đại Sở tuy cũng có nam phong, chính là…… Tay trong tay đi dưới ban ngày ban mặt như thế kia ……
Trong mắt mọi người có điểm khinh thường .
Nhưng Hứa Vị không chú ý, Mặc Tam hờ hững không để ý tới.
Vào cửa thành, Hứa Vị nhìn nhìn sắc trời, kéo kéo Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam gật đầu nói “Hảo.”
Vân thành là thành thị lớn nhất Tây Địa, trung ương Vân thành là đất của Mộc gia tên Vân Trung Huyền .
Mặc Tam cùng Hứa Vị hiện tại chỉ tới đến cửa Bắc của Vân thành , tuy rằng không phải Vân Trung Huyền của Mộc gia, nhưng là cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
Nhìn một tiệm rượu cách đó không xa, lộ ra bảng hiệu “Đây là tiệm rượu” Hứa Vị không khỏi cười, tên này làm cho hắn nhớ tới lão cha thích trêu ghẹo người của nhà hắn .
“Tiểu Mặc, chúng ta ở nơi này đi.” Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam , nói.
Mặc Tam ngẩng đầu thì thấy tên tiệm rượu , lại thấy Hứa Vị mang theo tươi cười hoài niệm, trong lòng vừa chuyển, cũng biết Hứa Vị đây là nhớ tới Hứa Chính Nhất [ Phương Hạo Nhiên ] .
Liền mặc kệ Hứa Vị lôi kéo hắn hướng tới tiệm rượu đi đến.
Tiến tiệm rượu, tiểu nhị vừa mới tươi cười đầy mặt chạy ra đón lại vừa thấy con lang đi phía sau hai người, sắc mặt trắng nhợt, rụt lui từng bước, nhưng rất nhanh lại miễn cưỡng tươi cười tiến lên “Hai vị đây là muốn ở trọ hay là muốn ăn cơm?” Vừa nói vừa vụng trộm liếc hướng bạch lang đang rung đùi đắc ý kia , bạch lang kia dường như biết hắn đang ngắm trộm nên đối hắn nhe răng nhếch miệng ?!
Tiểu nhị lại rụt lui thêm vài bước , sắc mặt càng trắng.
Hứa Vị vừa thấy, quay đầu đối Tiểu Bạch nghiêm túc nói “Tiểu Bạch! Không được hù dọa người !”
Tiểu Bạch phe phẩy cái đuôi, lấy lòng cọ cọ chân Hứa Vị.
Mặc Tam hờ hững liếc Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch cứng đờ, không dám tái cọ, nhanh chóng lui về phía sau!
“Muốn gian phòng hảo hạng.” Hứa Vị cảnh cáo Tiểu Bạch xong, liền quay đầu đối tiểu nhị tươi cười khả cúc ,nói xong lại quay đầu hỏi Mặc Tam “Tiểu Mặc, chúng ta ở trong này dùng cơm hay về phòng rồi ăn.”
Mặc Tam gật đầu, ở đâu ăn cơm cũng đều giống nhau, tuy rằng hắn càng thích Vị Vị tự tay làm cơm hơn , nhưng xem tươi cười trên mặt Vị Vị, biết hắn bởi vì Hứa Vị ở Ngọc Thạch cung cùng mỗi mình mình suốt bốn năm , rốt cục có thể cùng người khác tiếp xúc nên trong lòng cao hứng cùng hưng phấn.
Đã biết được bí sự bị che dấu từ một ngàn năm trước kia , Mặc Tam đối những thứ mà mình từng cố chấp cũng có phần hiểu rõ hơn, tỷ như không ăn đồ người khác làm, bất đắc dĩ lắm cũng là ăn cơm thừa canh cặn , có lẽ là bởi vì là mặc quỷ mà đối nhân loại cảnh giác hoặc chán ghét?? Mặc Tam trong lòng đoán , trừ bỏ đồ ăn Vị Vị làm , hai thế làm người, hắn cũng không ăn bất luận đồ ăn của kẻ khác làm , trước khi chưa lớn lên , hắn ăn chỉ toàn là cơm thừa canh cặn , cho dù đăng cơ làm đế vương , hắn ăn cũng chỉ là sơn quả, dã thú linh tinh mà chính mình săn được.
Ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn ánh mắt Vị Vị tinh lượng cùng tiểu nhị thảo luận đồ ăn, đôi mắt hắc kim sắc của Mặc Tam chậm rãi nhu hòa . Bất quá, cùng Vị Vị ăn đồ ăn do nhân loại làm , hắn thật cảm thấy cũng có thể nhận .
Chờ đồ ăn được bưng lên, Hứa Vị gắp một miếng thịt bò, gỡ xương ra rồi tự mình cắn một miếng nhỏ, mới cười tủm tỉm phóng tới trong bát Mặc Tam “Như vậy là có thể , đúng không?” Hứa Vị nghiêng đầu hỏi.
Hắn biết Tiểu Mặc cố chấp, không ăn đồ người khác làm, trừ bỏ chính mình , bất quá, hiện tại đồ ăn này mình cũng đã cắn một miếng , lại cho Tiểu Mặc ăn…… Ngạch, mặc dù có điểm không tốt lắm…… Nhưng Tiểu Mặc hẳn là có thể nhận đi?
Mặc Tam không nói gì , chỉ gắp miếng thịt bò trong bát lên chậm rãi nhai nuốt xuống , cách ăn cũng hết sức tao nhã.
Nhìn Mặc Tam ăn, Hứa Vị trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa mới muốn gắp đồ ăn lại đây , chỉ thấy một đôi đũa gắp một miếng xương sườn heo tới bát mình , Hứa Vị sửng sốt, ngẩng đầu chỉ thấy Mặc Tam vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt tràn đầy nhu hòa, mỉm cười, cúi đầu ăn miếng sườn heo .