Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 64: Long văn chi tứ niên [4]




Trong Kì Liên sơn……

Hứa Vị thật cẩn thận nhìn bậc thang trước mắt, mỗi một bậc thang đều được hình thành từ những tảng đá lớn , rất lớn rất dài, tầm mắt Hứa Vị chậm rãi từ bậc thang này rời đi, rơi xuống con đường kéo dài dăng dặc do những bậc thang kia tạo thành , mà cuối đường, là một tòa cung điện rất khéo léo và thanh lịch .

Ngạch, khéo léo và thanh lịch ? Cung điện bình thường không phải nguy nga to lớn sao? Hứa Vị thực khó hiểu , tòa lâu trước mắt này đích thị là một cung điện , nhưng nhìn khu vườn nhỏ khéo léo và thanh lịch kia , cửa cung kia, cửa sổ kia……

Nhưng rất nhanh, Hứa Vị nghi hoặc thế nào cũng quên không còn một mảnh , khu vườn nhỏ hai bên làm cho Hứa Vị nhãn tình sáng lên đồng thời nước miếng cũng ào ào chảy ròng.

Đó là cây ăn quả a a a!!! Thực vật a a!! Đồ ăn a!!

Hứa Vị kéo kiển cầu màu đen hướng về bên trái khu vườn , chạy như điên mà tới !

Chạy đến trong vườn, Hứa Vị ngửa đầu nhìn trái cây mà tay Hứa Vị dù vươn thế nào cũng vô pháp chạm được , lại nhìn trái cây đỏ mọng to tròn trên cây kia , Hứa Vị nuốt nuốt nước miếng, nhìn xung quanh mọi nơi một cái, đang muốn trèo lên cây hái quả , đột nhiên, kiển cầu màu đen phía sau bính một cái liền hướng phía trên nhảy lên !

Hứa Vị hoảng sợ, sau đó, lại thấy kiển cầu màu đen liên tục đánh lên đánh xuống nhiều lần , mỗi lần đụng vào cây lại khiến cho trái cây trên cây rào rào rớt xuống !

Hứa Vị vội chạy đến gần bên cạnh , mấy cái cây này thật sai quả nha , đập vào khẳng định rất đau, lại mặt mày hớn hở nhặt lên mấy quả trên mặt đất , đem một quả cho lên miệng cắn rột roạt ! Một bên cạp trái cây một bên nhìn kiển cầu màu đen đang nhảy bật lên bật xuống để trái cây rụng xuống !

Ăn xong mấy quả rồi , bụng rốt cục có cảm giác chướng , Hứa Vị liếm liếm môi, cảm thấy mỹ mãn, hỏa cầu quả này thật là danh bất hư truyền a, thật sự là ngọt lành !

Bất quá, hỏa cầu quả này đâu chỉ ngọt lành , hơn nữa còn có tác dụng kì diệu là mỹ dung tăng thọ ( làm đẹp + tăng thọ / Nguyệt : Ta cũng muốn ăn =w= ) , nhưng lại cực kỳ khó trồng, đất trồng phải là đất trong tuyết được đóng băng hơn trăm năm ở Tuyết sơn , nước tưới cho cây phải là mưa tự nhiên , hơn nữa nhất định phải bảo trì nắng ráo . Chẳng những khó có thể trồng, hơn nữa muốn kết quả thì phải chờ năm năm mới kết một lần , mỗi lần chỉ kết có năm trái , đủ mọi loại khó khăn như thế mà ở đây lại không chỉ có một gốc cây ……

Hứa Vị quay đầu nhìn nhìn bốn phía, vườn trái cây này rất lớn a.

Hứa Vị chạy qua , giữ chặt ển cầu màu đencòn đang không ngừng nhảy bật lên xuống , cười tủm tỉm nói “Tốt lắm, Tiểu Mặc, như thế này là đủ ăn rồi !”

Kiển cầu màu đen mới đình chỉ nhảy bật , cái này khiến Hứa Vị càng thêm khẳng định Tiểu Mặc tuy rằng không nói một lời cũng không có phản ứng gì, nhưng Tiểu Mặc kỳ thật hẳn là cái gì cũng đều có thể nghe được cùng biết rõ , chính là, Tiểu Mặc không biết bởi vì cái gì mà không thể cùng mình nói chuyện , cũng nhúc nhích không được, còn bị vây ở trong kiển cầu quỷ dị……

Ân, bất quá, có phản ứng là tốt rồi.

Hứa Vị cười tủm tỉm nghĩ, rất là lạc quan, còn vươn tay tiến vào bên trong kiển cầu đã cứng sợi không ít , sờ sờ mặt Tiểu Mặc “Tiểu Mặc, ngươi đừng sốt ruột, ta khẳng định có thể nghĩ được biện pháp cứu ngươi ra , ngươi phải kiên trì nhé !”

Mặt Tiểu Mặc dường như có chút lạnh như băng , tươi cười của Hứa Vị không khỏi có chút cứng đờ, lo lắng bắt đầu lặng lẽ hiện lên trên nét mặt , Tiểu Mặc thật sự có thể kiên trì đến khi mình tìm được phương pháp cứu ra sao ?

Không! Nhất định có thể , hắn có thể, Tiểu Mặc cũng có thể !

Cho nên, hiện tại…… Hắn phải chữa khỏi vết thương trên người mình ! Hứa Vị thu hồi tay , nhẹ giọng nói “Tiểu Mặc, ta hiện tại phải chữa thương, ngươi đừng lo lắng, ta rất nhanh sẽ tốt……” Dứt lời, liền xuất ra túi châm cùng gói thuốc được cất ở trong ngực , ngồi vào bên người kiển cầu, thoát đi quần áo đã sớm rách nát , kiểm tra vết thương to nhỏ trên người mình , từ vết thương trên ngực do Mặc Tam đâm , đến mười mấy miệng vết thương nho nhỏ bị thiết giáp trùng cắn , còn có miệng vết thương bị trầy da do từ chỗ cao ngã xuống dưới…… Dùng kim châm đem miệng vết thương có thịt bị hư thối đẩy ra, rắc một ít bột phấn trắng vào miệng vết thương đó, xử lý như vậy rất đau, sắc mặt Hứa Vị vừa không có một chút máu lại vừa trắng nhợt lại , cắn môi , mồ hôi lạnh trên trán liên tục rơi xuống , ngẫu nhiên hắn kêu rên vài tiếng.

Đột nhiên tóc Hứa Vị bị quấn lấy , lực độ rất nhẹ, có cảm giác ôn nhu, Hứa Vị dừng lại, trên mặt tái nhợt hiện lên ý cười trấn an, buông ra đôi môi bị cắn đến bật máu , có chút vô lực , cười nói “Tiểu Mặc, ta không sao…… Không phải quá đau ……”

Kiển ti màu đen không có buông tóc ra, ngược lại quấn lấy càng chặt hơn , nhưng vẫn thật cẩn thận , tựa hồ sợ làm hắn bị thương .

Hứa Vị rốt cục xử lý tốt miệng vết thương cuối cùng, thở phào một hơi , tóc sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt , vẻ mặt mỏi mệt không thôi, nhưng Hứa Vị vẫn nhớ rõ cần quay sang kiển ti màu đen đang quấn lấy tóc mình mà cười cười nói “Tiểu Mặc, ngươi xem, ta không sao , ta ngủ một chút đã nhé , lát nữa nhớ gọi ta dậy .” Hứa Vị nói xong , liền rốt cuộc không thể ức chế được từng trận ý thức đen kịt ập đến trước mắt , mê man.

************

Hứa Chính Nhất vuốt cằm tà tựa vào bên cửa sổ , nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy đứng ở bên cửa sổ chuẩn bị nhảy qua cửa sổ ra ngoài , cao thấp đánh giá một phen, bên miệng cười gian một cái “Ta nói, thừa tướng đại nhân, bộ dáng này của ngài mười phần mười là hái hoa tặc trêu ghẹo con gái nhà người ta qua cửa sổ nha !”

Trương Minh Thụy quay đầu, chọn mi, tựa tiếu phi tiếu nói : “Đúng vậy, muốn ngắt lấy mỹ nhân bế nguyệt tu hoa trầm ngư lạc nhạn là ngươi a !” Vừa nói vừa nâng cằm Hứa Chính Nhất, khóe miệng hơi hơi câu lên , tươi cười nhàn nhạt lại có loại hương vị tao nhã khôn kể.

Hứa Chính Nhất ngừng lại vài giây rồi lại lấy vẻ mặt ngượng ngùng, thân thể ưỡn ẹo , nắm lấy cổ họng , gắt giọng “Chán ghét! Người ta đều đã có hai nhi tử rồi a ! Người ta…… Người ta đã thành tàn hoa bại liễu rồi nha !”

Lời vừa nói ra, Hứa Hạo Nhiên cùng Kim Đại Vĩ tránh ở bên ngoài đều đồng loạt run lên.

Trên mặt Hứa Hạo Nhiên sắc xanh sắc trắng thay phiên nhau, khóe miệng Kim Đại Vĩ run rẩy!

Lời nói ghê tởm kiểu như thế cũng chỉ có mình cha hắn [ lão sư ] nói ra câu được thôi !

Nhưng Trương Minh Thụy đang nâng cằm Hứa Chính Nhất lại bình tĩnh mà mỉm cười , trên tay hơi hơi dùng sức, Hứa Chính Nhất có cảm giác cằm đau !

“Cho dù ngươi tàn đến mức chỉ còn lại nhành hoa , lụi đến mức chỉ còn lại rễ liễu, ta cũng muốn, như thế nào? Theo tiểu sinh đi, mỹ nhân……” Trương Minh Thụy tới gần Hứa Chính Nhất, thanh âm mềm nhẹ chỉ còn lại có mị hoặc, trên mặt tiếu ý không giảm.

Hứa Chính Nhất đảo mắt trắng dã , người nọ là sinh khí đi sinh khí đi…… Bị mình phản diễn cho nên sinh khí?? Hay là động kinh ?? Cái tay nắm lấy cằm mình càng ngày càng chặt lại a.

“Thôi đi! Còn tiểu sinh cái nỗi gì !” Bị niết đến phát đau , Hứa Chính Nhất nâng tay chụp lấy cái tay trên cằm đẩy ra, tức giận mở miệng “Đừng quên, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta có hai tháng thôi ! Hừ! Ta có hai nhi tử thì tiểu tử nhà ngươi cũng có vài nhi nữ không thua kém đâu nha !”

Trương Minh Thụy bị đẩy tay ra , cũng vẫn mỉm cười, xoay người nhảy ra, quay đầu đối Hứa Chính Nhất , ngữ khí rất bình tĩnh , nói “Ta không có nhi tử cũng không có nhi nữ .”

Hứa Chính Nhất sửng sốt .

Mà Trương Minh Thụy sau khi bỏ lại những lời này , liền làm như vô tình liếc Hứa Hạo Nhiên cùng Kim Đại Vĩ đang trốn một cái , tiếu ý nơi khóe miệng pha đủ thâm ý, xoay người, nhanh chóng ly khai.

Đợi Trương Minh Thụy rời đi, Hứa Hạo Nhiên cùng Kim Đại Vĩ mới đi vào .

Hứa Hạo Nhiên vẻ mặt âm tình bất định, Kim Đại Vĩ lại có chút đăm chiêu.

Tối hôm qua, thời điểm Hứa Chính Nhất được Trương Minh Thụy ôm quay về hậu viện liền đụng phải Kim Đại Vĩ cùng Hứa Hạo Nhiên đang vội vàng muốn đi tìm Hứa Chính Nhất.

Thời điểm thấy Hứa Chính Nhất được Trương Minh Thụy ôm trở về, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên cơ hồ là phẫn nộ đến biến đỏ , mang theo đại đao muốn xông lên liều mạng với Trương Minh Thụy, là Kim Đại Vĩ vội vàng kéo lại, cũng bởi vì Hứa Hạo Nhiên còn chưa tới gần đã bị Trương Minh Thụy không biết dùng vũ kỹ hay là pháp thuật đá văng ra .

Lúc ấy, Trương Minh Thụy chỉ khinh đạm tươi cười, nhìn Hứa Hạo Nhiên chật vật té ngã trên đất, ném một câu “Yên tâm, cha ngươi chỉ là say thôi . Ta sẽ không thương tổn cha ngươi .” Dứt lời, liền ôm Hứa Chính Nhất xác thực không bị sao đi vào trong sương phòng của Hứa Chính Nhất .

Sau khi nhìn Trương Minh Thụy ôm Hứa Chính Nhất tiến vào sương phòng , Hứa Hạo Nhiên vội vàng đi lên, muốn đi theo vào sương phòng , nhưng Trương Minh Thụy lại xoay người nhìn Hứa Hạo Nhiên, thản nhiên nói “Ta sẽ chiếu cố cha ngươi , ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”

“Không dám làm phiền Trương đại nhân, gia phụ, Hạo Nhiên tất phải chiếu cố!” Hứa Hạo Nhiên chắp tay cung kính lại nói rất lãnh đạm.

Trương Minh Thụy nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên, khoanh tay mà đứng, mỉm cười, tươi cười rất hòa ái “Tốt. Nếu ngươi có thể đánh thắng ta……”

Hứa Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, sau một giây, trước mắt Hứa Hạo Nhiên nhoáng lên một cái, liền cảm giác một cỗ cường đại lực lượng đem hắn ném ra ngoài! Động tác lưu loát rõ ràng! Cũng mau đến mức làm cho hắn thấy không rõ bóng người!

Chật vật nằm trên mặt đất, nhìn cửa phòng đã bị đóng, Hứa Hạo Nhiên trong lòng vô lực đến cực điểm, cũng nản lòng đến cực điểm.

Sau lúc kia , hắn chỉ có thể cùng Kim Đại Vĩ lén lút trốn ở ngoài sương phòng, thật cẩn thận tra xét động tĩnh trong phòng, cũng mặc kệ tra xét như thế nào, bọn họ đều không có nghe được tiếng động gì, Hứa Hạo Nhiên tuy rằng rất không cam tâm, nhưng hắn biết, Trương Minh Thụy là người được phụ thân tín nhiệm !

Trương Minh Thụy hẳn là sẽ không thương tổn cha ……chính là, Trương Minh Thụy kia không phải người của nhị hoàng tử sao? Nói thêm , bọn họ hiện tại chính là tam hoàng tử đảng đi?

Trương Minh Thụy kia cùng cha đi lại thân cận như thế, không thành vấn đề chứ ?

Hơn nữa, cha cùng Trương Minh Thụy rốt cuộc là…… quan hệ gì nha!

Nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Minh Thụy đi xa, Hứa Hạo Nhiên khẳng định, vừa mới, Trương Minh Thụy nhìn hắn cùng Kim Đại Vĩ liếc mắt một cái.

Cái liếc đầy thâm ý kia là có ý gì chứ ?

***********

Vào đêm, Hứa Chính Nhất cầm lấy ấm trà, lắc lư tiêu sái tiến vào sương phòng Hứa Hạo Nhiên, tiến sương phòng, chỉ thấy Hứa Hạo Nhiên ngồi ở trên giường ngẩn người, trong lòng không khỏi thở dài, nhớ tới hôm nay trước khi có con hồ li nào đó rời đi , nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới một sự kiện:

“Nhi tử của ngươi hẳn là nên khôi phục tên của chính hắn , hắn không phải ngươi.”

“Vô nghĩa! Con ta đương nhiên không phải ta !”

“Vậy ngươi sẽ không nên dùng tên của ngươi làm tên cho hắn , ta nhớ rõ, lúc trước Phương bá phụ giao hắn cho ngươi đã từng nói tên của hắn mà — Phương Viễn, tên này không phải tốt lắm sao? Ngươi vì sao không dùng !”

“Hừ! Ta không thích! Cái gì trưởng tử một chữ, thứ tử hai chữ! Minh Thụy, đồng lứa ở Trương gia các ngươi, có ai có thể bì kịp ngươi đâu , nhưng chỉ bởi vì là thứ tử mà ngươi phải giả bệnh mười lăm năm ! Ngay cả ta cũng hơi chút thông minh nhưng lại là thứ tử , ta nhất định phải bị chính lão cha ta hạ độc để biến thành ngốc tử trốn ở trong thiên viện mười hai năm, nếu không có nương ta cùng Hồng Y, ta đã sớm đã chết! Hoàn hảo đại ca của ta trọng tình trọng nghĩa, vẫn chiếu cố ta, hoàn hảo cha ta biết đau lòng nhi tử, thời điểm lúc trước hạ độc cố ý hạ sai độc…… Minh Thụy, ngươi nói, quy củ rách nát chết tiệt này, chúng ta cần chi tuân thủ nó làm gì !!”

“Bởi vì đây là Dại Sở . Bởi vì bên người ngươi không phải chỉ có một mình ngươi , ngươi còn có hai nhi tử, ngươi còn có người quan tâm ngươi như Phương bá phụ, Tung ca, Kính Nhiên ca, còn có…… Ta……” Bất đắc dĩ than nhẹ thật dài “Xem như vì chúng ta, được không? Hạo Nhiên, ngày khác, thời điểm ngươi quay lại kinh thành, có thể dùng lại tên Phương Hạo Nhiên hay không , mà không phải dùng Hứa Chính Nhất……”

“……”

Tựa vào cạnh cửa, Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm ấm trà trong tay, trong đầu lại vang lên tiếu ngữ của con hồ ly:

“Hạo Nhiên, nhớ rõ lúc trước chúng ta từng nói , ai uống rượu say phải đáp ứng đối phương một chuyện. Ngươi tối hôm qua say……”

“…… Ngươi nói.” Hừ! Xảo trá hồ ly!

“Trước khi đôi ta gặp lại , ngươi không được uống một giọt rượu.”

“Không được !!!” Hắn sẽ chết , hắn không uống rượu sẽ tử tinh nhân a a a!!

“Hạo Nhiên, ngươi nói chuyện không giữ lời sao ?”

“…… Đổi cái khác đi! A? Nếu không, Minh Thụy, ta đáp ứng hai chuyện , ba chuyện ……”

“Không được.”

“…… Vậy, vậy ngươi khi nào thì đến gặp ta……” Trương Minh Thụy ngươi tên hỗn đản này hỗn đản hỗn đản……

“Ngoan! Ta sẽ rất nhanh .”

Quơ quơ ấm trà trong tay, Hứa Chính Nhất một trăm phần trăm xác định, con thối hồ ly Trương Minh Thụy kia chính là đại hỗn đản!!

Chậm rãi đi vào phòng, Hứa Chính Nhất thấy Hứa Hạo Nhiên ngẩn người vốn không có nghe được tiếng bước chân, trong lòng thở dài, thối hồ ly kia nói đúng, đại nhi tử của hắn thật sự cần đi ra ngoài rèn luyện rèn luyện.

“Ngươi giáo dục hắn rất khá, tuy rằng vũ kỹ không quá giỏi , không có pháp thuật, nhưng hắn thực dũng cảm, cũng rất biết gánh vác , chính là hắn cần một hảo lão sư, cũng cần kinh nghiệm giang hồ, Hạo Nhiên, để cho hắn đi ra ngoài lịch lãm đi.”

Chính là…… Hắn không muốn, cũng lo lắng nha, hiện tại Vị Vị sinh tử chưa biết, nếu đại nhi tử cũng xảy ra chuyện gì , vậy hắn liền thật sự không cần sống……

“Hạo Nhiên, tin ta, ta sẽ tìm cho hắn một hảo sư phó , cũng có thể bảo hộ hắn.”

“Ân? Ngươi tính toán tìm ai?”

“Ha hả…… Ngươi quen đấy , ngươi đoán thử. Vũ kỹ thiên hạ đệ nhất , mưu lược không thua ngươi cùng ta, gia thế không tồi, một trong mười hai gia tộc, ngươi cùng ta đều quen biết , ngươi cùng hắn còn có chút hiểu lầm……”

“Ngạch…… Sẽ không là……” Sẽ không là Thiết Mộc đi? Sẽ không là đầu gỗ đi!! Sẽ không là Thiết gia hỗn đản kia chứ !!!”

“Ha ha, Hạo Nhiên, Thiết Mộc hiện tại chính là gia chủ Thiết gia nga. Thiết Mộc rất không tồi .”

“Ta không cần hắn đến dạy nhi tử ta! Minh Thụy! Không cần ngươi quan tâm , con ta ta tự mình nghĩ biện pháp!”

“…… Hạo Nhiên, ngươi coi ta là người xa lạ sao?”

“Không phải ý tứ này.”

“Vậy ngươi nói, cái gì tên là con ta ta tự mình nghĩ biện pháp……”

“…… Ta chỉ là…… Khó thở, ngạch, nhất thời máu dồn lên não……”

“Hạo Nhiên, tin ta, Thiết Mộc hắn không phải người tốt gì, nhưng, hắn cũng không phải đồ tể tội ác tày trời……”

“Ta biết…… Minh Thụy, ngươi đừng nói, là ta ngây thơ , chính sự cùng việc tư ta lẫn lộn , thôi, nếu Thiết Mộc nguyện ý thu Hạo Nhiên làm đồ đệ, có Thiết gia làm chỗ dựa vững chắc, cho dù tương lai ta xảy ra chuyện gì, Hạo Nhiên cũng coi như có nơi dựa vào……”

“…… Đủ rồi , Hạo Nhiên, ta nói ngươi không có việc gì!”

……

Chậm rãi đi vào bên giường, Hứa Chính Nhất thu lại suy nghĩ , cẩn thận nhìn nhi tử ngốc còn đang ngẩn người, không khỏi cười, tiểu tử này tuy rằng chưa tính đã thành người tài giỏi , nhưng có thể được Minh Thụy khen ngợi như vậy, tiểu quỷ đầu này cũng đã rất khá ……

Nâng tay sờ đầu Hứa Hạo Nhiên, Hứa Chính Nhất sang sảng cười, đúng thời điểm nên đem cho tên tiểu tử này rồi !

*** *** ***

Sau cánh gà :

Nguyệt : Ôi má ơi , ta mắc ói ( với hai anh Thụy – Nhất ) quá

Khứ : (╰_╯) con ai dzậy bà …

Nguyệt : Con ông …

Nhật : …

Khứ : (⊙︿⊙) zai tân đừng đổ oan tôi …